Trong lúc vươn tới các vì sao, có thể bạn sẽ không thể chạm tay tới ngôi sao nào cả, nhưng chắc chắn một điều chân tay bạn cũng không phải lấm lem vì bùn.

Leo Burnett

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 791
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2806 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 492: Trận Đấu Đầu Tiên Của Diệp Tử Ở Thánh Vực
hời gian qua nhanh, hơn nửa tháng sau, Lăng Tiêu mang theo Diệp Tử đã đi tới quận Bạch Lộ. Hắn liền liên hệ với Hạ Tuyết Ngọc mấy năm nay vẫn ở trong này.
Hạ Tuyết Ngọc hóa thân là Vân Tuyết sau một lần trắc trở đã vùng lên được, hiện tại đã trở thành một nữ nhân danh tiếng vang dội ở quận Bạch Lộ!
Toàn bộ quận Bạch Lộ gần như tất cả nữ nhân có thân phận, đều cảm thấy quen biết với Vân Tuyết tiểu thư là một vinh hạnh!
- Cô làm được rồi! Ha ha! Chúc mừng cô!
Lăng Tiêu nhìn Hạ Tuyết Ngọc cười, vẻ mặt ôn hòa nói.
Hạ Tuyết Ngọc thì có chút tò mò quan sát nữ nhân tuyệt đẹp bên cạnh Lăng Tiêu. Lăng Tiêu liền giới thiệu:
- Đây là bạn đời của ta tại Nhân giới, vừa mới phi thăng Thánh Vực, sau này hy vọng các người có thể trở thành bằng hữu.
Hạ Tuyết Ngọc hơi sửng sốt, sau đó thầm thở dài, mấy năm nay nàng và Ngô Tú Nhi của thành Vọng Thiên quan hệ rất tốt, tự nhiên nàng biết tâm tình của Ngô Tú Nhi. Giờ đây lại thấy bạn đời của Lăng Tiêu ở Nhân giới đã phi thăng Thánh Vực, hơn nữa dung mạo nhân phẩm này cho dù tại trong Thánh Vực, cũng là nhân tuyển đẹp nhất, nàng không khỏi vì Ngô Tú Nhi mà thoáng cảm thấy xót thương. Loại chuyện tình cảm này, thật đúng là không thể cưỡng ép!
Hạ Tuyết Ngọc thản nhiên cười nói:
- Xin chào!
Diệp Tử sớm biết nữ nhân này là ai, cũng cười nói:
- Thật vui mừng được quen biết cô!
Lăng Tiêu từ trong nhẫn không gian lấy ra một bình sứ. Bình sứ này cũng là một lọ không gian nhỏ, bên trong chứa hơn một vạn viên Tốc Nguyên Đan. Hắn đưa cho Hạ Tuyết Ngọc đồng thời nói công hiệu của Tốc Nguyên Đan. Sau đó bảo nàng mang theo những đan dược đó, lập tức đi tới quận Song Châu, mỗi lần giao dịch cấp cho Đinh gia một trăm viên.
Về phần giá cả, Hạ Tuyết Ngọc tự mình ấn định là được rồi.
Hạ Tuyết Ngọc hai tay hơi có chút run run tiếp nhận lọ đan dược. Thấy Lăng Tiêu yên tâm để nàng đi làm việc này như thế, trong lòng nàng cực kỳ cảm động. Thời gian này, Hạ Tuyết Ngọc thường xuyên luôn có ý niệm trong đầu: Vân Sơn ca theo tông chủ, thật đúng là một chuyện may mắn đây!
Đồng thời, Lăng Tiêu lại từ trong nhẫn lấy ra hơn một trăm cái phù chú bằng cỡ ngón tay, sau đó nhìn Hạ Tuyết Ngọc nói:
- Còn đây là truyền âm phù, cô cấp cho đệ tử trọng yếu trong môn phái mỗi người một quả. Ta truyền cho cô phương pháp sử dụng, về sau nếu liên lạc hãy dùng vật này là được, vô cùng tiện lợi!
Truyền âm phù rất phổ biến ở Tu Chân Giới, là một pháp bảo trọng yếu của người tu chân. Năm đó ở Tu Chân Giới gần như mỗi người giữ một quả, tuy nhiên luyện chế thứ này yêu cầu cũng rất cao!
Đầu tiên là về chất liệu, tiếp theo nếu không có thực lực Phân Thần trung kỳ, căn bản là luyện chế không được thứ vật nhỏ trông bình thường này!
Sau khi Lăng Tiêu luyện chế Tiêu Vi Kiếm cho Diệp Tử xong, lại hấp thu tia thần thức còn sót lại của Lưu Băng kia, bỗng nhiên nghĩ tới thứ này. Vì thế hắn dùng thời gian mấy ngày, luyện chế ra hơn một ngàn miếng truyền âm phù. Có thứ này về sau cần liên lạc với nhau nhất định sẽ rất tiện lợi.
Quả nhiên, lập tức Hạ Tuyết Ngọc liền hai mắt sáng rực nhận lấy, nàng ý thức được loại vật này thật không thể dùng thứ gì để hình dung chỗ ích lợi của nó. Quả thực chính là bảo vật cực phẩm đây!
Diện tích Thánh Vực quá rộng lớn, rất nhiều thế lực gia tộc khống chế phạm vi khu vực rất rộng, thông tin là một vấn đề có ảnh hưởng rất lớn, nếu có thể bán mấy thứ này cho bọn họ...
Lăng Tiêu dường như nhìn ra ý nghĩ trong lòng Hạ Tuyết Ngọc, hắn cười nói:
- Những vật này không được bán ra. Ít nhất, trong vòng mấy ngàn năm, ta muốn khống chế nó ở trong tay mình. Hơn nữa, trong nó đều đã được ta lưu lại thần thức, không phải đệ tử bổn môn có nhặt được căn bản cũng không thể sử dụng!
Hạ Tuyết Ngọc dạ một tiếng, nhưng cũng không có thất vọng nhiều lắm, Thục Sơn phái có các loại đan dược đủ để hấp dẫn ánh mắt mọi người, nếu xuất hiện thêm loại pháp bảo liên lạc nghịch thiên này, chỉ sợ thực sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
Sau khi Hạ Tuyết Ngọc rời khỏi, Lăng Tiêu mang theo Diệp Tử cũng lặng yên ly khai quận Bạch Lộ. Vốn hắn định đi bái phỏng thế gia Lâm gia đỉnh cấp ở quận Bạch Lộ. Tuy nhiên Lăng Tiêu lại đổi ý, dù sao mình lặng lẽ tới nơi đây, vậy cứ tiếp tục yên lặng rời khỏi là được.
Lăng Tiêu biết, Tốc Nguyên Đan một khi đưa ra thị trường tiêu thụ, Thục Sơn phái và tên tuổi của mình nhất định sẽ lại lần nữa trở thành tiêu điểm nóng hổi. Vốn ý Lăng Tiêu cũng không muốn nổi tiếng quá mức, cho nên, một mặt tuyên truyền giữ danh tiếng vừa cao là được; mặt khác là làm việc cũng rất khiêm tốn. Loại khiêm tốn này, cũng không phải nhát gan sợ phiền phức, mà là không muốn gây thêm chuyện phiền toái! Về mặt tinh thần, Lăng Tiêu vẫn đứng ở vị trí cách biệt. Tuy rằng thực lực bản thân hắn hiện tại mà nói cũng không tính quá mạnh mẽ, thậm chí đối với nhiều gia tộc vẫn còn rất yếu, nhưng có thể chém chết tám gã cao thủ siêu cấp cảnh giới Người tu luyện, và một gã đỉnh cấp Người tu luyện đến bây giờ còn bị nhốt trong trận: thành tích đó cũng không phải người bình thường có thể xem thường!
Hơn nữa, thực lực của Lăng Tiêu vốn vẫn không ngừng tăng tiến, có thể nói mỗi một ngày hắn đều đang không ngừng tiến bộ!
Âu Dương gia vốn vẫn là mối họa lớn trong lòng Lăng Tiêu, nhưng theo thực lực Lăng Tiêu nâng cao, và giao hảo với các thế lực đỉnh cấp, vì thế dần dần Âu Dương gia đã biến đổi ý tưởng lúc ban đầu, từ cừu hận sống chết với Lăng Tiêu quyết không chết không ngừng, đến hiện giờ đã bình tĩnh cân bằng trở lại.
Nhưng trong lòng Lăng Tiêu hiểu rất rõ rằng, trừ phi Thục Sơn phái trong thời gian ngắn trở thành có thực lực cao nhất. Nếu không Thục Sơn phái càng biểu hiện mình ưu tú, khả năng trả thù của Âu Dương gia cũng lại càng lớn!
Ngoài sáng không được, dù sao trong tối vẫn có thể?
Vừa nghĩ tới lúc trước người trẻ tuổi của Âu Dương gia kia đối thẳng với mình một chưởng, Lăng Tiêu đến bây giờ còn có cảm giác như toàn thân phát lạnh. Nghĩ kỹ lại, người trẻ tuổi Âu Dương gia kia từ đầu tới cuối, đã biểu hiện thật vô cùng ung dung thoải mái, nếu lúc ấy hắn muốn giết mình, cho dù không thể thành công, nhưng đánh trọng thương mình vẫn là có thể!
Lăng Tiêu nheo mắt lại, ánh mắt lấp lóe hào quang: hiện tại nếu gặp lại người trẻ tuổi Âu Dương gia đó, muốn giết hắn thật dễ như trở bàn tay. Nhưng vấn đề ở chỗ, Âu Dương gia nếu là một gia tộc trung cấp, làm sao không có cường giả cảnh giới Người tu luyện trấn thủ ở đó?
Chỉ sợ người trẻ tuổi ở Âu Dương gia kia, chỉ là một tên chạy việc mà thôi! Lăng Tiêu đang miên man suy nghĩ trong lòng, bỗng nhiên từ xa xa phía trước truyền đến âm thanh mơ hồ như có một trận đánh nhau.
Lăng Tiêu sửng sốt, sau đó quay sang Diệp Tử bên cạnh nói:
- Hình như có người đang đánh nhau.
Trên mặt Diệp Tử lập tức lộ ra vẻ hưng phấn, nói:
- Vậy chúng ta đi xem thử đi!
Lăng Tiêu nắm tay Diệp Tử, hai người rất nhanh chui vào rừng rậm. Sau đó hướng về phía phát ra âm thanh bay nhanh tới.
Nơi phát sinh trận đấu nằm trong khu rừng rậm.
Khi hai người tới gần, nghe thấy một tràng tiếng sắt thép va vào nhau. trong lòng Lăng Tiêu vừa động, nghe thanh âm người đánh nhau dường như thực lực đều không tính là mạnh lắm!
Tuy nhiên cũng có một loại khả năng, đó là thế lực hai bên đang giao chiến ngang nhau, dùng lực lượng hùng mạnh cũng không thể chiến thắng đối phương, cho nên mới phải dùng tốc độ và kiếm kỹ tinh diệu đối địch.
Lăng Tiêu vừa nghĩ trong lòng, vừa nhìn tới xuyên qua rừng rậm, bỗng nhiên hắn sửng sốt. Bởi vì hắn nhìn thấy một người quen.
Chuẩn xác mà nói, là nhìn thấy một người quen lúc hắn là Tiểu Hắc!
“Lỗ Văn... hắn như thế nào lại ở chỗ này?” Lăng Tiêu vô cùng nghi hoặc, thầm nghĩ: “Không phải hắn vẫn làm việc ở quặng mỏ của Âu Dương gia sao? Sao hắn có thời gian đi ra ngoài, lại cùng người ta đánh nhau?”
Lúc này, nghe thấy Lỗ Văn lớn tiếng nói:
- Ta cũng đã rời khỏi Âu Dương gia, các ngươi rốt cuộc còn muốn làm gì? Ta nói rồi, ta và Tiểu Hắc kia tuy rằng có quan hệ không tệ, nhưng sau khi Tiểu Hắc đi rồi, chúng ta đâu có liên hệ gì nữa! Các ngươi vẫn cứ không tin không buông tha, không ngừng theo dõi ta. Ta muốn hỏi một câu, các ngươi rốt cuộc tìm Tiểu Hắc làm cái gì? Muốn biết điều gì? Tuy nhiên ta có thể nói với các ngươi, điều các ngươi muốn biết đến, ta nhất định không biết!
Vây quanh Lỗ Văn, ước chừng bảy tám người, xem ra dường như nắm chắc thắng Lỗ Văn rồi, nên cũng không nóng nảy công kích hắn, trong đó một người lạnh lùng nói:
- Lỗ Văn! Chúng ta muốn biết cái gì, chẳng lẽ ngươi không rõ? Nếu ngươi thật không biết rõ, vì sao lại rời khỏi quặng mỏ, rời khỏi Âu Dương gia! Hừ! Đừng cho là chúng ta không biết: ngươi và Tiểu Hắc cùng một bọn với nhau, thông đồng trộm lấy tinh thạch quặng mỏ. Tuy nhiên gia chủ có nói: nếu ngươi nói ra Tiểu Hắc đang ở đâu, xét thấy ngươi làm việc nhiều năm cho Âu Dương gia như vậy, có thể tha cho ngươi một mạng! Nếu ngươi dám không nói... Hừ! Âu Dương gia đối xử với kẻ thù thế nào, hẳn ngươi biết rất rõ!
Lỗ Văn nghe xong, không kìm nổi thân mình khẽ run lên, trong lòng cũng không khỏi cực kỳ oán trách Tiểu Hắc, thầm nghĩ: “Chính mình thật đúng là rất xui xẻo, chỉ vì có chút quan hệ với Tiểu Hắc, không ngờ lại gặp phải tai bay vạ gió thế này!”
Lỗ Văn đối với tinh thạch quặng mỏ là người rất tinh thông. Đừng thấy hắn từ trước tới giờ không tùy tiện tiến vào hầm mỏ tinh thạch, nhưng nói về khai thác mạch khoáng tinh thạch, kinh nghiệm của hắn khá phong phú! Hắn cũng đã làm việc rất nhiều năm ở Âu Dương gia.
Nói đến chuyện hắn rời khỏi Âu Dương gia, quả thật cũng có vài phần liên quan tới Lăng Tiêu. Năm đó Lăng Tiêu trộm lấy một lượng lớn tinh thạch của Âu Dương gia, nhưng Âu Dương gia vẫn không hề phát hiện, dù sao Lăng Tiêu dùng phương pháp quá mức lạ lùng. Âu Dương gia cho dù hiểu rõ Lăng Tiêu rất nhiều, nhưng cũng không nghĩ tới trên đời này còn có người có thể đi lại tự do ở trong lòng đất.
Mà Lỗ Văn kỳ thật là một người hết sức cẩn thận, sau khi Tiểu Hắc hóa thân của Lăng Tiêu bỏ đi, hắn luôn có cảm giác Tiểu Hắc không phải là người bình thường. Hơn nữa, Tiểu Hắc đi vào khu mỏ của Âu Dương gia nhất định có ý đồ nào đó!
Sau khi nảy ra ý nghĩ này, Lỗ Văn đã bắt đầu suy xét lại. Rốt cục hắn không kìm nổi vào một ngày thừa dịp thợ mỏ nghỉ, hắn đi vào trong hầm mỏ tiến hành tra xét. Với kinh nghiệm phong phú lúc này từ trong hầm mỏ Lỗ Văn phát hiện dấu vết để lại, sau đó hắn hướng vào bên trong đào một đoạn, chứng thật đúng như suy đoán trong lòng.
Quặng mỏ này bị trộm một lượng lớn tinh thạch!
Lỗ Văn rúng động mạnh trong lòng, đồng thời nảy sinh một cảm giác sợ hãi thật lớn, hắn chửi rủa tên khốn kiếp Tiểu Hắc đồng thời cũng không kìm nổi ý nghĩ phải rời khỏi nơi này. Bởi vì một khi Âu Dương gia phát hiện mạch khoáng tinh thạch bị mất trộm lượng lớn tinh thạch, nếu lại nghĩ tới Tiểu Hắc lấy trộm, vậy thì mình khó tránh khỏi sẽ bị liên lụy theo.
Lỗ Văn thật không ngờ chính vì hắn bỏ đi, mới khiến cho Âu Dương gia trước tiên phát hiện chuyện mạch khoáng tinh thạch bị mất trộm! Bởi vì một người làm việc rất nhiều năm ở quặng mỏ như hắn, vô duyên vô cớ rời đi, sau đó lại có người nói trước khi hắn rời đi đã từng tiến vào bên trong hầm mỏ.
Cái này, gần như tất cả chứng cớ đều chỉ vào Lỗ Văn. Âu Dương gia nhân tự nhiên cũng liền phát hiện chuyện tinh thạch bị mất trộm, tuy nhiên cũng chưa biết số lượng cụ thể. Điều này không ai có khả năng dễ dàng điều tra ra được, nếu như vậy đã là Thần rồi. Tuy nhiên chuyện bị trộm chính là sự thật, Lỗ Văn bị hiềm nghi nhiều nhất, Âu Dương Thiên Phong tự nhiên sẽ nghĩ đến Tiểu Hắc náo loạn quặng mỏ năm đó.
Cho tới bây giờ bị bao vây, mặc dù Lỗ Văn có chút oán hận với Tiểu Hắc, nhưng hắn cũng biết chuyện này kỳ thật không có gì quan hệ với người ta, muốn trách chỉ có thể tự trách mình ngu xuẩn. Năm đó trước khi Tiểu Hắc rời đi, cũng từng nói qua muốn mình cùng đi khỏi nơi này. Đáng tiếc lúc ấy chính mình cũng thật không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Lỗ Văn cười khổ nói:
- Các ngươi cho dù có giết ta, ta cũng không biết Tiểu Hắc ở đâu. Nếu ta nói chuyện này không có liên quan gì với ta, khẳng định các ngươi sẽ không tin. Kỳ thật ta cũng cảm thấy chuyện không bình thường, mới đi tra xét.
- Vậy ngươi phát hiện tinh thạch bị trộm, vì sao trước tiên ngươi không báo tin với gia chủ? Ngược lại muốn chạy trốn! Ngươi nói xem, ngươi không phải là gian tế, thì là cái gì?
Người nọ nói những lời gay gắt, nhưng rất hợp lý, không để người khác bác bẻ được.
Mặc dù trong lòng Lỗ Văn hiểu không phải là chuyện xảy ra như thế, nhưng ngoài miệng lại không biết nói thế nào mới tốt. Chẳng lẽ còn có thể nói thẳng: “Ta là huynh đệ của tên Tiểu Hắc, không thể bán đứng hắn?”
Một người khác trong đám Âu Dương gia hừ một tiếng sau đó nói:
- Còn lôi thôi với hắn làm gì? Nếu nói ra, khẳng định cũng tìm không được tên Tiểu Hắc kia.
Lỗ Văn nghe xong lời này, sắc mặt vui vẻ, vừa định lên tiếng, chợt nghe người này tiếp tục nói:
- Ta xem không bằng giết hắn đi! Chuyện xảy ra ở mỏ tinh thạch, tất cả người có liên quan, gia chủ nhất định sẽ không bỏ qua!
Lỗ Văn cả giận nói:
- Nhiều năm như vậy, ta ở Âu Dương gia không có công lao cũng phải khổ nhọc làm việc, các ngươi không có chứng cớ gì lại muốn giết ta, thiên lý ở đâu?
- Thiên lý? Thiên lý chó má gì! Thần cũng không có, thiên lý ở đâu ra!
Gã đầu lĩnh Âu Dương gia cười lạnh nói tiếp:
- Chúng ta muốn giết ngươi, nguyên nhân chủ yếu là một tên cặn bã như ngươi, không ngờ lại trốn chúng ta khoảng thời gian lâu như vậy! Không thể không bội phục, thiếu chút nữa đã để ngươi chạy thoát. Kinh nghiệm sống trong rừng của ngươi thật đúng là rất phong phú! Nếu để ngươi cứ như vậy trốn vào quận Bạch Lộ, mặt mũi huynh đệ chúng ta biết giấu ở đâu? Cho nên, hôm nay không thể không giết ngươi!
Lỗ Văn lộ nét mặt bi thương, hai mắt bắn ra hung quang, quát:
- Tốt! Nếu như vậy, đến đây đi! Trước khi chết ta cũng muốn kéo một tên lót đường!
Lời nói hung tợn của Lỗ Văn, khiến đám người Âu Dương gia thoáng chần chừ một chút. Người liều mạng trước khi chết, thậm chí có thể bộc phát ra tiềm lực gấp mấy lần thực lực bản thân, không thể không khiến người ta lo lắng. Dù sao bọn họ cũng chưa muốn chết.
Gã đầu lĩnh đám người Âu Dương gia này cười lạnh một tiếng, nói:
- Mọi người đừng bị hắn lừa gạt, một gã Kiếm Thánh bậc trung, kẻ yếu điển hình, có thể sắp chết kéo người lót đường được sao? Ngươi còn chưa đủ tư cách!
Nói xong, kiếm trong tay tuốt ra khỏi vỏ, toàn thân bùng phát ra khí thế cảnh giới Kiếm Thần, nhìn Lỗ Văn nói:
- Chịu chết đi!
Lúc này Lăng Tiêu đã kể lại một lần việc quen biết của mình với Lỗ Văn, Diệp Tử nghe nói Lỗ Văn là chuyên gia trên phương diện khai thác quặng mỏ, liền nhìn Lăng Tiêu hỏi:
- Có cứu hắn hay không?
Lăng Tiêu gật gật đầu, sau đó nói:
- Muội đi đi, vừa lúc thử nghiệm uy lực của Tiêu Vi Kiếm.
Diệp Tử hai mắt tỏa sáng gật đầu một cái, ngay sau đó quát lên một tiếng thanh thoát liền xông ra ngoài!
Đám võ giả Âu Dương gia đang chuẩn bị bắt Lỗ Văn lập tức sửng sốt khựng lại, sắc mặt trông thật khó coi: có người ẩn núp bên cạnh, tới khi lao ra bọn họ mới phát hiện, thực lực của người nọ...
Tuy nhiên, bọn họ ngay lập tức nhìn thấy một nữ nhân tuyệt đẹp, trong tay cầm một thanh bảo kiếm toàn màu lam đậm, thân mình uyển chuyển đẹp tuyệt vời từ trong rừng bay tới... trong lúc nhất thời, cả đám không kìm được bị dung nhan tuyệt thế kia thu hút.
Thanks đi các TY, ít nhất mỗi bài có 1 cái chứ:00 (24)::1 (1):
tunglanh123
Ngạo Kiếm Lăng Vân Ngạo Kiếm Lăng Vân - Tiểu Đao Phong Lợi