Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 791
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2806 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 420: Thần Mộ (p1)
ày... này...
Tiểu nhị đứng ở nơi đó, đôi mắt linh hoạt không ngừng liếc nhìn khối tinh thạch tinh thuần trong tay Mộ Dung thiếu gia, trên mặt lộ vẻ khó xử, tuy nhiên việc buôn bán chính là coi trọng hai chữ “thành tín”, điều này bất kể ở đâu cũng giống nhau!
Gã tiểu nhị cắn răng một cái, đành phải lộ vẻ mặt đau khổ cầu xin Lăng Tiêu:
- Vị đại gia này, nếu không ngài xem, hay là ta trả lại khối tinh thạch này cho ngài? Ngài đổi cái khác được không?
Nói xong hắn thò tay vào trong túi ngực lấy ra khối tinh thạch bằng cỡ móng tay vừa rồi còn được hắn coi là của chí bảo đưa đến trước mặt Lăng Tiêu.
Tiểu thư Nam Cung gia thấy tiểu nhị lấy ra miếng tinh thạch, liền lộ vẻ mặt khinh miệt, bĩu môi không hề che giấu chút nào. Lăng Tiêu nhìn thấy cảnh trước mắt thầm giận trong lòng, thầm nghĩ: khó trách đám con cháu thế gia vọng tộc đều là đức hạnh như thế cả?
Trên mặt Lăng Tiêu không để lộ ra biểu tình gì, hắn bưng chén rượu lên ngửa đầu uống vào một ngụm, sau đó nhìn gã tiểu nhị hỏi:
- Các ngươi xưa nay cũng đều kinh doanh như vậy sao? Vậy nếu lúc này ta lấy ra hai khối tinh thạch lớn hơn nữa, có phải là có thể bảo ngươi đuổi hết mọi người trong khách **** này ra ngoài, sau đó nói nơi này ta bao rồi hay không?
Tiểu nhị sắc mặt đỏ bừng. Cũng rất hối hận chính mình tham lam, nghĩ đến chưởng quầy thường xuyên dạy bảo cho mình: “Làm người phải giữ bổn phận, phải biết chừng mực, trong Thánh Vực này ngọa hổ tàng long, ngươi nhìn một người dáng vẻ rất trẻ tuổi, nhưng không chừng đều là vũ giả Tiên thiên, việc buôn bán coi trọng hòa khí để phát tài.” Gã tiểu nhị thần sắc hổ thẹn vừa định nói.
Bên kia tiểu thư Nam Cung gia hừ lạnh một tiếng:
- Vấn đề là ngươi không có để lấy ra! Chính mình cũng không lấy gương ra nhìn xem, bộ dáng nghèo kiết xác, không có thực lực, thì không cần nói lung tung, hiểu không?
Nói xong, nàng ta hất cằm, vẻ mặt khinh thường nhìn Lăng Tiêu.
Bên này thiếu gia Mộ Dung gia nhìn thấy hết tình hình, khẽ nhíu mày, tuy nhiên cũng không lên tiếng ngăn cản.
Lăng Tiêu nhướng mày, nhìn cũng không hề nhìn tiểu thư Nam Cung gia này một cái, chỉ mỉm cười nhìn tiểu nhị:
- Ngươi nếu không làm chủ được, có thể tìm ông chủ của ngươi lại đây, nếu ông chủ của ngươi chính miệng thừa nhận: Khách **** này kẻ trả giá cao là được, ta đây không nói hai lời sẽ đi ngay lập tức. Ngươi thấy thế nào?
- Ngươi... đồ khốn!
Đại tiểu thư Nam Cung gia phẫn nộ giậm chân mắng, vừa định xông tới Lăng Tiêu bị Mộ Dung thiếu gia nắm kéo lại, sau đó thấp giọng khuyên nhủ:
- Muội muội! Trước khi đến đây muội cam đoan thế nào với Nam Cung thúc thúc? Không nói nữa, hãy nghe ta ra ngoài đi!? Nơi này tuy là phạm vi thế lực của Nam Cung gia, nhưng thời gian gần đây người nhiều hỗn loạn, bất kỳ việc gì vẫn phải cẩn thận là hơn!
Đại tiểu thư Nam Cung gia nghe xong, hung tợn trừng mắt nhìn Lăng Tiêu, sau đó nói:
- Ta quả là tức giận chỉ vì hắn dám không đếm xỉa tới ta!
Lúc này, ông chủ khách **** bị kinh động đi ra, tiểu nhị rất nhanh kể lại chuyện xảy ra với lão, thoạt nhìn lão chủ ước chừng năm mươi tuổi vẻ mặt hòa nhã, lão mang theo vẻ mặt áy náy đi tới gần đám người Lăng Tiêu. Trước là nhận lỗi nói với Lăng Tiêu:
- Thật có lỗi! Tiểu nhị không hiểu quy củ, ta nơi này xin nhận lỗi với ngài!
Lăng Tiêu cười cười, tỏ vẻ chính mình không hề gì.
Trên mặt lão chủ lộ ra vẻ tươi cười cảm kích, sau đó lại bước tới trước mặt tiểu thư Nam Cung gia và Mộ Dung thiếu gia, sau đó cúi đầu khom lưng nói:
- Rất xin lỗi! Nhị vị quý khách! Tiểu **** thật sự là không còn nhiều phòng trống. Tuy nhiên, thật ra nhiều người chung phòng còn có mấy phòng, nếu vị thiếu gia này...
Vị chủ này nói còn chưa dứt. Mộ Dung Phong nhìn thấy Nam Cung Vân lại có chiều hướng sắp bùng nổ, vội gật đầu, cắt ngang lời lão chủ tiện tay ném miếng tinh thạch vào tay tiểu nhị, nói:
- Cứ giải quyết như vậy đi! Chúng ta đói bụng rồi, chọn mấy món ăn ngon đưa đến phòng chúng ta!
Nói xong đưa mắt nhìn Nam Cung Vân.
Nam Cung Vân lộ vẻ mặt không tình nguyện, trong lòng căm giận nghĩ: “Mộ Dung Phong chính là Thiếu chủ Mộ Dung gia, thân phận đó tôn quý cỡ nào chứ? Lão chủ quán chết tiệt này! Lại dám ép buộc hắn ngủ cùng một chỗ với đám tùy tùng! Còn có tên đáng ghét kia, không biết điều, nếu không phải có chuyện quan trọng trong người, hôm nay nhất định phải cho hắn đẹp mặt!”
Lăng Tiêu thấy thiếu gia Mộ Dung gia hạ mình kéo tiểu thư Nam Cung gia ủy khuất đi rồi, trong mắt hắn chợt lóe lên một tia dị sắc, ấn tượng đầu tiên của hắn với đại thiếu gia Mộ Dung gia vốn cũng không tốt lắm, ngồi trên lưng ngựa hất mặt ngạo mạn, khoe mẽ quần là áo lượt. Không nghĩ tới sau khi ra khỏi nhà lại trở nên dè dặt cẩn thận như thế, thầm nghĩ: Thật đúng là xem nhẹ hắn rồi!
Nam Cung Vân cho đến lúc lên lầu, còn quay đầu nhìn lại, trong lòng nàng ta nhịn không được càng thêm phẫn nộ, bởi vì tên khốn kia đang tự rót tự uống, từ đầu đến cuối cũng không hề liếc mắt nhìn mình một cái!
“Chết tiệt... Chẳng lẽ hắn nhìn không ra bản tiểu thư là một mỹ nữ sao? Hừ, hắn nhất định là thích nam nhân!” Trong lòng Nam Cung Vân nghĩ thật ác, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười tươi. Trong thế giới tinh thần của nàng, hình tượng Lăng Tiêu xấu xí, bị ngược đãi tàn bạo đến nỗi thương tích đầy mình...
Theo Mộ Dung Phong và Nam Cung Vân hai người trẻ tuổi thân phận hiển hách rời khỏi, bên trong quán rượu mới khôi phục náo nhiệt, có người nhỏ giọng than thở:
- Con quỷ nhỏ kia thật có có tài làm ra vẻ ta đây, có gì đặc biệt hơn người chứ? Không phải ỷ vào thế lực trong gia tộc sao? Bằng không, cỡ nàng như vậy dám ở bên ngoài kiêu ngạo, sớm không biết bị người gian sát bao nhiêu lần rồi!
- Được rồi lão đệ! Chừa chút đức cho con cái đi. Người ta lại không nhằm vào ngươi, ngươi nói thật khó nghe!
- Khó nghe thì khó nghe! Lão tử thật không quen nhìn thứ con gái các nàng tự cho là đúng! Triệu Hưng Long ta sợ ai chứ?
Nếu Lăng Tiêu không có nhĩ lực kinh người, mấy chữ cuối cùng kia nhất định là không nghe thấy.
Ăn cơm xong, Lăng Tiêu lên lầu nghỉ ngơi. Nằm ở trên giường, trong đầu còn nghĩ đến chuyện về thần thi. Tuy rằng hai người kia cũng rất toàn diện hết chỗ chê, tuy nhiên cổ trấn này bỗng nhiên trở nên náo nhiệt như thế, đến Lăng Tiêu là người ngoài cũng có thể cảm giác được. Hơn nữa hai nhà Nam Cung và Mộ Dung tề tụ người nơi đây, là hai gia tộc rất có danh tiếng tại Nam châu Thánh Vực, nhất cử nhất động của bọn họ, đều bị người đời dòm ngó.
Lăng Tiêu đang trong lúc suy tư, nghe thấy cách vách mơ hồ có thanh âm truyền đến, Lăng Tiêu trong lòng vừa động, thầm nghĩ: có lẽ có thể từ trong miệng đám người Nam Cung và Mộ Dung gia dò được chút manh mối nào chăng, dù sao theo thân phận và địa vị mà nói, chuyện người hai nhà này biết mới đúng là nhiều nhất đây.
Lần này thần hồn xuất khiếu thật đơn giản, bởi vì hai phòng của Lăng Tiêu và Nam Cung Vân gần sát bên. Lăng Tiêu nằm ở trên giường, thần hồn lặng yên xuyên qua vách tường, vừa đi vào vách ngăn, phát hiện tiểu thư Nam Cung gia đang nói chuyện cùng thiếu gia Mộ Dung gia.
Nam Cung Vân cởi áo khoác ngoài, bên trong mặc áo lót màu đỏ tươi, hai gò bồng đảo cao ngất, vòng eo nhỏ nhắn, bờ mông dầy dặn... Lăng Tiêu vội nhắm hai mắt, trong lòng tự nhắc nhở: khiếm nhã chớ nhìn...
Có thể cảm giác được tiểu thư Nam Cung gia này rất quen thuộc với Mộ Dung công tử, nếu không cũng không có khả năng ở trước mặt hắn tùy tiện như thế.
Lăng Tiêu vừa vào nghe Nam Cung Vân đang nhỏ giọng oán giận:
- Phong ca ca! Huynh vì sao không muốn muội đi giáo huấn tên tiểu tử kia? Hắn rất đáng ghét! Nhìn bộ dáng nghèo kiết xác của hắn muội liền bực bội! Hừ! Muội muốn hắn nhường phòng, đó là vinh hạnh cho hắn! Nếu không phải vì chúng ta đến làm đại sự, phá tan chỗ này muội mới hả dạ!
Làm đại sự... Lăng Tiêu khóe miệng khẽ giật, có cảm giác như muốn cười, nàng ta cũng quá coi trọng mình đây!? Thực lực của hai người xem ra cũng không tính là yếu, căn cứ dao động năng lượng trên người Nam Cung Vân, có lẽ ở cảnh giới Kiếm Thánh bậc trung, dao động năng lượng của Mộ Dung Phong mạnh hơn rất nhiều, tuy nhiên cũng chỉ là Kiếm Thần bậc trung. Trình độ cỡ này trong quán rượu hôm nay cũng có cả đám, nếu bọn họ cũng có thể làm đại sự như vậy người khác cũng không muốn sống rồi.
Quả nhiên, Mộ Dung P hong dở khóc dở cười, nói:
-Vân muội! Về sau trước mặt người ngoài, nhưng ngàn vạn lần đừng nói như vậy, cái gì làm không làm đại sự, chúng ta chẳng qua là ra ngoài để lịch lãm thôi. Trước khi đến đây, lão gia hai nhà chúng ta có ý kiến là không tham dự chuyện này. Cho nên, mở mang kiến thức là được, thực ra thực lực của chúng ta còn rất kém!
Nam Cung Vân liếc mắt nhìn Mộ Dung Phong, bất mãn nói:
- Muội không thích huynh như vậy! Hừ! Cả ngày chỉ biết giả dạng chín chắn, đóng giả điềm tĩnh! Huynh nói tương lai muội gả cho huynh còn không buồn đến chết sao? Thực lực kém thì sao chứ? Những người đó ai không biết hai chúng ta, chúng ta muốn bọn họ còn dám đoạt hay sao?
Mộ Dung Phong bất đắc dĩ lắc đầu, cô bé này điều kiện cuộc sống từ nhỏ quá tốt, được nuông chiều từ bé, không biết nỗi khổ trên thế gian. Trên thực tế hai người hơn kém nhau ba trăm tuổi, trước mặt người ngoài phong cách của hắn quần là áo lượt, tuy nhiên chỉ là giả vờ mà thôi.
Tuy rằng hắn là đại thiếu gia trong nhà, nhưng không phải là con dòng chính, tương lai không thể tiếp quản gia tộc. Nhưng hắn lại rất ưu tú, chưa tới sáu trăm tuổi đã đạt tới cảnh giới Kiếm Thần bậc ba. Cho nên, vì để tránh tị hiềm, hắn không thể không giả dạng làm bộ dáng ăn chơi trác táng. Mà trên thực tế, khiến một lão già sáu trăm tuổi này giả bộ ăn chơi trác táng, phần chán ngán trong lòng hắn thì khỏi phải nói rồi.
- Cô bé! Muội còn nhỏ, có một số việc muội chưa biết, đề cập đến lợi ích, anh chị em ruột thịt cũng có thể tranh nhau đến đầu rơi máu chảy. Muội cho là cổ mộ kia thực sự có giá trị, những người đó sẽ không giành lấy sao? Không đại khai sát giới cũng coi như tốt rồi!
Mộ Dung Phong thản nhiên lắc lắc đầu, sau đó lại nói:
- Về phần hôn nhân của hai chúng ta, cái này... Ôi! Muội có biết, đây là mệnh lệnh của các lão gia, sau khi đám hỏi hai nhà Nam Cung và Mộ Dung, mới có thể duy trì thế mạnh như trước ở Nam châu. Mấy trăm năm gần đây, có rất nhiều gia tộc mới nổi lên, tỷ như nói Âu Dương gia ở trung bộ Nam châu, rất nhiều suy đoán cho rằng sẽ đuổi kịp và vượt qua thế lực chúng ta đấy!
Mộ Dung Phong nói xong, ngả lưng lên ghế, trong mắt hiện lên một chút ưu sầu.
Nam Cung Vân bĩu môi, khinh thường nói:
- Chỉ bằng bọn họ? Còn kém quá xa! Quên đi! Phong ca ca! Chúng ta không nói cái này nữa, nói chuyện cổ mộ đi. Có người nói ở nơi đó phát hiện một cổ thi thể, chẳng lẽ, thật là thi thể của thần sao? Bên trong Thánh Vực nhiều cổ mộ, như thế nào cứ như vậy khẳng định đó không phải người trong Thánh Vực chứ?
Lăng Tiêu nghe đến đây, cũng tập trung tinh thần nhìn Mộ Dung Phong.
Mộ Dung Phong không khiến Lăng Tiêu thất vọng, ảm đạm cười, nói:
- Người phát hiện cổ mộ kia, mang về được một khối đá có khắc ký hiệu, đến cầu kiến lão tổ tông nhà ta. Muội cũng biết đó lão tổ tông nhà ta thực lực rất mạnh, ở thời đại của lão, từng có người phi thăng thần giới. Hơn nữa, lão tổ tông cũng đã trải qua thời kỳ Thần chiến, lão nói về loại ký hiệu này, chỉ trên người những thần năm đó mới có! Với lại, thời điểm Thần chiến, Thánh Vực cũng bị cuốn vào trong đó, cho nên bên trong Thánh Vực có thần mộ, cũng thực là bình thường.
Nam Cung Vân nghe hết sức say mê, nói:
- Nếu như vậy, vì sao chúng ta không phái ra người thực lực hùng mạnh đến...?
Mộ Dung Phong cười cười, nói:
- Cổ mộ nếu đã mở ra, cũng chỉ có cổ thi thể vô số năm không hư thối kia là có chút giá trị, cái thứ tốt khác, muội thấy còn có thể còn lại được gì?
Nam Cung Vân nghe đến đó, mới chợt hiểu, lẩm bẩm nói:
- Trách không được, sau khi ba ba nghe xong chỉ bình thản cười, cũng không hề giải thích, ta như thế nào không nghĩ tới nhỉ?
Mộ Dung Phong lộ ra vẻ yêu chiều nét mặt tươi cười, nói:
- Tiểu vân! Thời gian không còn sớm, muội nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta còn vào núi!
Nói xong hắn đứng dậy, xoay người đi ra ngoài, đi thẳng về phòng đám thị vệ.
Nam Cung Vân khẽ vươn cánh tay thon dài, miệng khẽ nhếch, vừa định muốn nói điều gì, lại nghe thấy tiếng sập cửa, không khỏi uể oải nằm trở lại trên giường, kéo chăn đắp lên mặt, sau đó lại kéo ra, lẩm bẩm một câu:
- Thực là một ngốc tử! Người ta... đâu có muốn đuổi huynh đi...
Lăng Tiêu ảm đạm cười, ác cảm với thiếu nữ này thật ra lại giảm bớt vài phần, đây chẳng qua là một cô gái bốc đồng, chỉ là người qua đường cũng không cần nghĩ nhiều.
Ngạo Kiếm Lăng Vân Ngạo Kiếm Lăng Vân - Tiểu Đao Phong Lợi