A man may as well expect to grow stronger by always eating as wiser by always reading.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 791
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2806 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 333: Phản Ứng Của Ba Đại Thế Gia (p1)
hông chờ hắn nói dứt lời, Phương Viên cắt ngang, nhíu mày nói:
- Những người tình báo kinh doanh đó, là huynh đệ tỷ muội từ nhỏ của một hồng nhan tri kỷ bên người tông chủ! Ngươi có biết người tri kỷ đó là ai không? Là con gái của Tô trưởng lão! Cho nên, về sau đừng nói hươu nói vượn.
Phương Viên bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng chính mình bởi vì nói hươu nói vượn mà bị bắt đi rèn luyện, không ngờ không kìm lòng được nơi khóe miệng hắn thoáng hiện ra vẻ tươi cười, nếu nói lúc khởi đầu tâm tình hắn đúng là đối lập, thì đến sau cùng hắn lại có chút luyến tiếc rời đi! Hắn cũng hiểu được nguyên nhân chủ yếu vì sao rõ ràng mình chỉ châm chọc Đường Minh, nhưng lại có nhiều người phẫn nộ như vậy.
Thời điểm rời khỏi khu huấn luyện của Binh đoàn Tia Chớp, hắn vừa khóc vừa rời đi, bởi vì hắn không muốn rời đi nhưng bị người ta kiên quyết đuổi trở về. Có điều là sư ông Lăng Thiên Khiếu nói với hắn một câu, mãi cho tới bây giờ Phương Viên luôn nhớ kỹ trong lòng. “Nếu các ngươi muốn được tông chủ chính thức thu làm đại đồ đệ, thì phải thực sự hiểu được ý nghĩa của ba chữ Đại sư huynh kia nó đại biểu cái gì! Đó không phải là vinh quang, mà là một loại trách nhiệm!”
Trong lòng nghĩ đến đây Phương Viên vỗ vỗ bả vai thiếu niên, nhẹ giọng nói:
- Đi thôi! Chúng ta đi luyện tập!
- A? Còn luyện tập ư! Chúng ta xem hội họp náo nhiệt thật vui biết bao!
Thiếu niên than thở.
- Nếu ngươi muốn có một ngày tiến vào trong đó, được tông chủ tán thưởng thì hãy nghe ta. Ngươi cần phải nỗ lực cố gắng gấp mười người khác!
Phương Viên thấp giọng nói tiếp:
- Mặt khác, đừng nghĩ rằng mình là thiên tài.
Nhìn bóng dáng Phương Viên xoay người rời đi, thiếu niên kia thoáng sửng sốt một chút, lại quay đầu nhìn thoáng qua cảnh huyên náo nơi đại sảnh yến hội, đột nhiên hắn cảm thấy: lực hấp dẫn nơi đó đối với hắn cũng không phải lớn như vậy. Lại thấy rằng dường như Đại sư huynh không giống với trước kia! Hắn thầm hạ quyết tâm: “Ta nhất định phải cố gắng, cũng không thể hạ thấp cách biệt với hắn quá nhiều!”
Trong lòng thầm nghĩ như thế sau đó gã thiếu niên nắm chặt nắm tay, đuổi theo bóng lưng Phương Viên.
o O o
Giờ phút này Lăng Tiêu, lần lượt cùng hàn huyên với mọi người, trên gương mặt tươi cười của hắn lộ ra vẻ thành thục hơn hẳn so với mấy năm trước, thoạt nhìn bộ dáng trầm ổn không còn vẻ thư sinh như trước đây, tuy nhiên lại làm cho người ta có cảm giác đầy vẻ hòa nhã và vô cùng thân thiết!
Vành mắt Lăng phu nhân ửng đỏ nhìn đứa con của mình, trong lòng đầy kiêu hãnh và vui mừng, nhìn cảnh tượng trước mắt bà thầm nghĩ: Ai có thể nghĩ đến mấy năm trước lão Tam không có tiền đồ vô dụng nhất của Lăng gia, không ngờ lại có thành tựu như hôm nay?
Lăng phu nhân nắm tay Lăng Tiêu:
- Tiêu nhi! Con thật sự đã trưởng thành! Đã thay đổi đến nỗi xém chút nữa mẹ cũng không dám nhận!
Lăng phu nhân mấy năm nay tuổi ngày càng lớn, nhưng bởi vì trải qua tích lũy, khiến cho khí độ trên người cực kỳ ung dung quý phái. Đứng trước mặt Lăng Tiêu, nếu người không biết còn tưởng là hai chị em!
Nhìn thật kỹ, trong ánh mắt của Lăng Tiêu cũng có thể tìm được bóng dáng của Lăng phu nhân. Có đứa con xuất sắc như vậy, làm mẫu thân chính là niềm tự hào nhất!
Rất nhiều người đều cảm thán không ngừng, mà ngay cả Lăng Tố cũng không dằn lòng được ở bên cạnh phụ thân và ca ca than thở:
- Mẹ thật bất công a! Cũng đã nhiều năm không trông thấy mẹ vui vẻ như vậy!
Lăng Chí ở một bên dửng dưng nói:
- Ta cũng thích tiểu Tam!
- Huynh...
Lăng Tố liếc huynh trưởng đĩnh đạc một cái trắng dã con mắt, chỉ có điều trong lòng lại tràn ngập một cảm giác ôn nhu và kiêu hãnh, cảm giác người trong gia đình xum họp cùng nhau thật hạnh phúc siết bao! Đáng tiếc tiểu muội lại không ở nhà! Nếu đám cô gái các nàng biết Lăng Tiêu trở về, chắc chắn sẽ vô cùng hưng phấn!
Lăng Tố vừa suy nghĩ trong lòng, vừa liếc nhìn gương mặt rạng rỡ của Thượng Quan Vũ Đồng, trong lòng nàng hơi có chút ganh tị: đệ đệ bảo bối của ta, bị một đám nữ nhân chia cắt, không ngờ ngay cả bạn hữu tốt nhất cũng... Sức hấp dẫn của đệ đệ quả thực rất lớn nha! Cô nàng Vũ Đồng này mấy năm nay cũng không thấy vui vẻ như thế. Nghĩ đến đây trên mặt Lăng Tố lộ ra vẻ tươi cười: bất kể thế nào nàng cũng là của đệ đệ ta, một lát nữa... hẳn là phải bảo cô nàng Vũ Đồng kia trước kêu mình mấy tiếng tỷ tỷ nghe thử xem. Ha ha!
Lăng Tiêu thấy thực lực của từng thủ hạ đều có tiến bộ rất nhiều, trong lòng cũng tràn ngập cảm khái: tuy rằng mình đi xa ba năm, nhưng ba năm này đối với bọn họ mà nói hiển nhiên cũng có tác dụng rất nhiều!
Bởi vì từ trên mặt mọi người Lăng Tiêu đều nhìn thấy cái loại tự tin trước đây không hề có!
Đúng vậy! Ba năm này kiếm phái Thục Sơn khiêm tốn đến nỗi bị người cho là rùa đen rút đầu rút cổ, đồng thời bị nhiều môn phái đại thế gia quên đi sự tồn tại của mình. Thậm chí đến ngay cả Tống gia Hải vực, bởi vì Lăng Tiêu không ở nhà, đồng thời kiếm phái Thục Sơn cũng không thường xuyên lui tới như trước.
Nếu Tống gia hải vực có thể công khai hỗ trợ kiếm phái Thục Sơn, chưa chắc Chiết gia đã dám càn rỡ như thế! Thế nhưng nhìn theo quan điểm của Tống gia không hỗ trợ cũng không có gì đáng trách. Dù sao, Tống Minh Nguyệt yêu thích Lăng Tiêu, Tống gia cũng phái ra hai cường giả Kiếm Hoàng, trên cơ bản chẳng khác nào cấp Thập tam gia và Thập tứ gia cho Lăng Tiêu, cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Cho nên, Lăng Tiêu cũng không có ý oán giận người ta chút nào! Lúc này nhìn những gương mặt hưng phấn vì mình trở về nhà, Lăng Tiêu đứng ở nơi đó lên tiếng nói giọng rất nhỏ nhẹ, nhưng truyền rất rõ ràng vào tai từng người. Mà ngay lúc Lăng Tiêu lên tiếng chỉ trong nháy mắt: trong đại sảnh vừa mới còn huyên náo ầm ĩ, lập tức yên lặng như tờ! Im lặng đến mọi người gần như có thể nghe được tiếng đập của trái tim mình.
- Ba năm qua, các người đều rất tốt! Tiến bộ rất lớn, khiến ta có chút giật mình!
Trên gương mặt anh tuấn của Lăng Tiêu lộ ra nụ cười ôn hòa. Dáng vẻ khẽ nhếch khóe miệng ấy khiến Thượng Quan Vũ Đồng đang chăm chú nhìn trong lòng rung động một hồi.
- Ba năm nay, cũng để các người chịu ủy khuất nhiều! Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ khiến tất cả mọi người đều biết: rốt cuộc kiếm phái Thục Sơn là môn phái như thế nào.
Thanh âm của Lăng Tiêu không có kích động, không cố tình phát ra bốn phía, nhưng lọt vào trong tai mọi người, đến ngay cả Ý Phong tình cảm đối với nhân loại vẫn luôn không hiểu rõ lắm, cũng không biết vì sao, bỗng nhiên cảm giác cái mũi của mình cay cay, trong mắt dường như có loại chất lỏng gì đó trào ra. Lão đưa tay lau đi miệng lẩm bẩm:
- Thật là kỳ quái!
o O o
Đại trận quỷ dị trong nội thành Thục Sơn kia đã huỷ bỏ!
Tin tức này ngắn ngủn trong vòng mấy ngày nhanh chóng được truyền đi khắp mọi ngõ ngách, gần như bất cứ một môn phái thế gia nào chú ý tới Lăng Tiêu, chú ý tới kiếm phái Thục Sơn, đều nhận được tin tức này!
Điều này có ý nghĩa gì? Là Lăng Tiêu đã từng vô cùng mạnh mẽ trước đây lại xuất hiện rồi?
Mặc dù có nhiều môn phái thế gia đã quên lãng nhân vật Lăng Tiêu này, nhưng đối với gia tộc có cừu oán với Lăng Tiêu thì sẽ không bao giờ quên hắn!
o O o
Tại Liệt gia Tinh Võ, Tạ Hiểu Yên ngồi đối diện Liệt Dương, giữa hai người cách một cái bàn, trên mặt bàn bày đầy thức ăn tinh mỹ, nhưng hai người cũng không động tới.
- Hắn đã trở về.
Tạ Hiểu Yên mặt không đổi sắc nói.
- Ta biết.
Liệt Dương cau mày, mặt trầm như nước, cũng không phải là nhằm vào Tạ Hiểu Yên, mà là cảm thấy một cái tên sắp bị hắn quên lãng lại xuất hiện trong tai hắn. Mà người nọ còn khiến hắn phiền chán vô cùng, nguyên nhân cũng vì Tạ Hiểu Yên, trong tộc rất nhiều người đã có điều bất mãn với hắn. Hơn nữa tu vi của đệ đệ Liệt Khuyết mấy năm gần đây luôn vượt qua hắn, Liệt Dương vẫn rất phiền muộn trong lòng.
Ở sâu trong đôi mắt Tạ Hiểu Yên, có một tia điên cuồng, tuy nhiên giọng nói lại cực kỳ bình tĩnh:
- Đại ca! Có phải vì thái độ đối xử của những người trong gia tộc đó với muội mà huynh phiền muộn hay không? Thực xin lỗi! Tiểu Yên đã làm phiền huynh, không bằng huynh trả ta về lại giới thế tục, có một số việc dù sao Tiểu Yên cũng muốn tự mình đối mặt!
- Đâu có chuyện đó!
Liệt Dương vội vàng bác bỏ nói:
- Tiểu Yên! Muội không nên nghe người khác nói hươu nói vượn! Đã nhiều năm như vậy, Tiểu Yên! Lòng ta đối với muội, chẳng lẽ muội còn không biết sao? Sao muội có thể nói ra những lời này! Ta đã từng nói, chỉ cần tới ngày ta lên làm gia chủ, ngày đó chính là ngày đại hôn của đôi ta! Hừ! Ta thử xem đến lúc đó ai dám phản bác ta nửa câu!
Nhìn bộ dáng Liệt Dương hầm hừ, Tạ Hiểu Yên cười khúc khích như tiếng nhạc:
- Được rồi đại ca! Tiểu Yên biết tâm ý của huynh rồi! Chỉ có điều trong lòng Tiểu Yên cũng thật áy náy, bởi vì mối thù hận của muội mà làm phiền hà đại ca, đến ngay cả tu vi cũng bị nhị công tử vượt qua. Tuy nhiên Tiểu Yên tin rằng đại ca nhất định có thể trở thành gia chủ!
Liệt Dương cười ha hả bưng chén rượu trên bàn nhấp một ngụm, sau đó hừ lạnh một tiếng:
- Chút tâm tư của Liệt Khuyết đó tưởng ta không biết sao? Muốn làm gia chủ? Đợi kiếp sau đi!
Nói xong hung hăng uống một hơi cạn sạch chén rượu.
Trong mắt Tạ Hiểu Yên hiện lên một tia khinh miệt, Liệt Dương người này quá kiêu ngạo, hơn nữa còn ăn nói ngang ngược. Biểu hiện của Liệt Khuyết đã chiếm được đại bộ phận trưởng lão thế gia Tinh Võ tán thành, nếu không thì dựa vào cái gì không phải là con vợ cả, lại được tôn xưng là nhị công tử? Tên đại công tử Liệt Dương này hiện giờ thì có thể được bao nhiêu người đồng ý chứ?
Tạ Hiểu Yên không khỏi nhớ tới gã thanh niên suốt ngày cười tủm tỉm kia, bỗng nhiên nàng run bắn cả người, lòng thầm nghĩ: “Liệt Khuyết người nọ quá mức giảo hoạt, ta cũng nhìn không thấu hắn! Chung quy cảm thấy giữa hắn và Lăng Tiêu hẳn là có ngấm ngầm ký kết điều gì đó, nhưng lại không tìm được chứng cứ!
Trong lòng nghĩ đến đây Tạ Hiểu Yên dịu dàng nói:
- Lăng Tiêu ba năm không thấy, thực lực nhất định lại có tăng tiến rất lớn...
- Tiểu Yên! Muội yên tâm. Ta sẽ không buông tha hắn! Nói gì đi nữa, cũng phải tiêu diệt kiếm phái Thục Sơn chó má của hắn! Cho muội hết giận!
Liệt Dương vẻ mặt dữ tợn nói. Tận đáy lòng Liệt Dương đồng thời cũng có một phen tính toán khác cho riêng mình!
Hắn yêu thương Tạ Hiểu Yên, điều này không cần nghi ngờ, nhưng cũng không có nghĩa là Đại công tử thế gia Tinh Võ hắn chỉ là thằng ngốc, trong lòng hắn hiểu rõ hơn ai hết: trước mắt Liệt Khuyết chiếm cứ ưu thế hơn so với mình, ưu thế duy nhất của mình có lẽ chỉ là con vợ cả mà thôi! Mà huyết mạch của Liệt Khuyết cũng cao quý như nhau! Tuy rằng không bằng chính mình, nhưng ở trong mắt đám lão già của gia tộc kia, nếu muốn Liệt Khuyết trở thành gia chủ tương lai thay chỗ của hắn, cũng không phải là chuyện khó!
Vì lẽ đó Liệt Dương cũng là bị ép vào thế bất đắc dĩ, cho dù lúc này không có xảy ra chuyện Tạ Hiểu Yên, hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp đối phó với Lăng Tiêu!
Ba năm trước đây Liệt gia tổn thất hai Kiếm Hoàng ở kiếm phái Thục Sơn, khiến nhiều trưởng lão gia tộc đều thấy được sự dũng mãnh của trận pháp, từ đó đến nay không có tiếp tục phái người tới, đúng là các trưởng lão đều nhìn ra sự khủng khiếp của trận pháp. Bởi vì trong gia tộc đã từng có trưởng lão đối với ảo trận cũng có hiểu biết phần nào đã đi tra xét qua, bọn họ phát hiện loại trận pháp ở nội thành Thục Sơn này hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của mình!
Ngạo Kiếm Lăng Vân Ngạo Kiếm Lăng Vân - Tiểu Đao Phong Lợi