People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 791
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2806 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 332: Biến Hóa Và Phát Triển (p2)
hượng Quan Vũ Đồng thầm có chút hối hận: “Ngươi lớn tuổi hơn hắn đấy, có lẽ hắn thật sự xem ngươi là tỷ tỷ đấy!” Thế nhưng ngay sau đó nghe thấy Lăng Tiêu nói câu kia.
Tất cả những điều khác đều bị nàng tự động vứt hết, chỉ còn lại có kia hai chữ: “chúng ta”.
- Ồ! Được... được!
Thượng Quan Vũ Đồng vội vàng đứng dậy, tặng Lăng Tiêu một nụ cười rạng rỡ, trong lòng nàng lại nghĩ đến: “chúng ta, chúng ta”!
- Chúng ta giờ đi thôi!
Nói xong gương mặt xinh đẹp của Thượng Quan Vũ Đồng giống như nhuộm hoa anh đào, nàng bổ sung một câu cố che dấu nỗi thẹn thùng:
- Biết cậu trở về, bọn họ nhất định rất vui mừng!
Quả thật, cho dù là Lăng Vận Nhi và Diệp tử các nàng, mỗi lần đi xa một thời gian ngắn, khi tới nơi ổn định đều gửi về một phong thư báo tin nói rõ tình hình gần đây. Nhưng Lăng Tiêu vừa đi một cái chính là ba năm!
Thời điểm ra đi, Lăng Tiêu còn là một thiếu niên, mà lúc quay về đã biến thành một thanh niên, trên mặt kia vốn những nét ngây ngô không nhiều lắm cũng đã không còn thấy, thay vào đó là khí độ càng thêm trầm ổn và gương mặt thành thục kia.
Gần như tất cả người tại Lăng gia có chút thân phận, tất cả đều đi vào đại sảnh yến hội của kiếm phái Thục Sơn!
Rất nhiều đệ tử trẻ tuổi kiếm phái Thục Sơn đang luyện tập như thường ngày, trên mặt mang theo vẻ tò mò nhìn những đại nhân vật bình thường khó thấy mặt này! Hơn nữa, những đại nhân vật tối trọng yếu đó ngày thường đều là vẻ mặt nghiêm túc, có vài người thậm chí cũng chưa hề thấy bọn họ cười xem thế nào!
Nhưng hôm nay các đại nhân vật đó chẳng những toàn bộ xuất hiện, trên mặt lại phát ra vẻ tươi cười từ nội tâm, mà trước nay dù trên các lễ tiệc lớn ở kiếm phái Thục Sơn các đệ tử cũng chưa hề thấy qua!
Đệ tử kiếm phái tuổi hơi lớn hơn một chút, thì hỏi thăm lẫn nhau.
- Sư huynh, các đại nhân vật này như thế nào đột nhiên lại xuất hiện? Hôm nay có phải có việc vui gì hay không?
Một thiếu niên chừng hơn mười tuổi tò mò nhìn mọi người sắc mặt vui mừng, từ các nơi ào ào chạy tới đại sảnh yến hội kiếm phái.
Lão soái Thu Thần, Lý Phật, Mạnh Ly, Lăng Võ, Trương Đại Niên, Đường Minh, Mặc Thanh, cả cao thủ Phúc Bá ngày thường vẫn cười híp mắt, gồm cả ba mươi mấy cao thủ cảnh giới Kiếm Tông của Băng Hải bí tộc! Giờ phút này cũng đều lộ dáng vẻ thành khẩn bước nhanh đi đến.
- Gặp quỷ rồi! Những lão dọa người này, không phải vẫn đều ở lỳ trong địa động của họ sao?
Một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi vẻ mặt hồ nghi nhìn đám cao thủ Băng Hải bí tộc kêu lên. Hiển nhiên, thời gian ba năm mãi miết rèn luyện, thú tộc cũng thế, Băng Hải bí tộc cũng thế, ở thành Thục Sơn, sớm đã không là bí mật gì nữa. Hơn nữa, sau khi trải qua một thời gian ngắn không thích ứng, hiện giờ, gần như mọi người nhắc tới bọn họ cũng không sợ hãi như trước kia.
Gương mặt tròn tròn của thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi kia, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, nhưng dường như vừa mới vào lứa tuổi đổi giọng, nói chuyện rè rè hơi giống tiếng vịt kêu, hắn nhỏ giọng nói:
- Những lão trong quân đội vô lại kia khi nào thì đều đã quay về? Chẳng lẽ là bởi vì bọn họ?
Lời nói của thiếu niên giọng như vịt đực, dẫn tới ánh mắt kinh sợ của đám người xung quanh, thiếu niên lên tiếng lúc trước nói:
- Ngươi nói nhỏ chút, để đám lão khốn đó nghe thấy, lại hẳn là hung hăng thao luyện chúng ta! Các ngươi đã quên hậu quả ăn nói bậy bạ của Đại sư huynh lần trước sao? Con bà nó! Ngươi muốn chết thì chết một mình đi cũng đừng lôi kéo chúng ta!
Thiếu niên giọng vịt co đầu rụt cổ ngậm miệng lại.
Thế hệ tuổi trẻ của kiếm phái Thục Sơn, có một đệ tử tên là Phương Viên, nghe nói đợi khi tông chủ trở về, sẽ liền trở thành đồ đệ của tông chủ. Hắn thiên tư trác tuyệt, năm nay chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng thực lực đã đạt tới Ma Kiếm Sư bậc một!
Khiến cho người ta ngạc nhiên thán phục chính là: ba năm trước đây thời điểm hắn từ một gia đình nghèo khổ được đưa đến kiếm phái Thục Sơn, vẫn còn là một đứa nhỏ bình thường một chút căn cơ cũng không có! Mà trong vòng ba năm nay, hắn cũng không có dùng bất cứ đan dược cùng với phụ trợ nào! Hoàn toàn là bằng vào cố gắng của chính mình, đạt đến cảnh giới như hiện giờ!
Cho nên, đám đệ tử Thục Sơn không sợ trời không sợ đất này, nhắc tới Đại sư huynh mọi người đều công nhận, đều không thể không biểu lộ bằng giọng nói tôn kính!
Cứ như vậy một thiếu niên thiên tài, bởi vì thực lực tăng tiến thần tốc, được rất nhiều người tâng bốc, chính mình cũng có chút lâng lâng lên, nên mấy tháng trước, hắn cười nhạo đội trưởng Đường Minh của đệ nhất Binh đoàn Tia Chớp là thực lực suy nhược, là một phế vật, bởi vì làm đội trưởng đệ nhất Binh đoàn Tia Chớp, mà đến bây giờ thực lực của Đường Minh cũng chỉ là Ma Kiếm Sĩ bậc sáu mà thôi! Còn là nhờ sau khi phục dùng Băng Tinh Thiên Tằm và đan dược, mới đạt đến thực lực như bây giờ.
Mà ngay cả rất nhiều đệ tử kiếm phái Thục Sơn, sau khi phục dùng Băng Tinh Thiên Tằm và đan dược, thực lực đều đã vượt qua Đường Minh. Vì thế với người trẻ tuổi vẫn luôn trầm ổn khiêm tốn kia có lộ ra vẻ xem thường, thật ra cũng coi như là chuyện bình thường.
Dù sao, ở thế giới này thực lực là vua!
Nhưng chuyện này bị đám người Lăng Võ biết sau đó lập tức không nói hai lời, phái người đến trói Phương Viên dẫn đi, không có lời giải thích nào, không nói bất kỳ lời nào. Khiến các đệ tử Thục Sơn kinh ngạc chính là: tất cả các trưởng lão kiếm phái, kể cả hai vị trưởng lão Thập tam và Thập tứ ngày thường bao che khuyết điểm của đệ tử nhất cũng không có ý kiến gì.
Có người làm gan hỏi vì sao, nghe nói chính là Tô trưởng lão trả lời một câu, cũng chỉ có một câu: “Đội trưởng Đường Minh, từng là huynh đệ của tông chủ!”
Kết quả là một tuần sau đó Phương Viên trở về, trên mặt đã không còn vẻ kiêu ngạo trước kia. Đối với một tuần đó đã xảy ra chuyện gì, Phương Viên cũng chỉ ngậm miệng không nói, đánh chết cũng không nói một câu.
Vẫn là sau đó từ Binh đoàn Tia Chớp tuồn ra tin tức, nói sau khi Phương Viên bị trói dẫn đi, hắn tỏ thái độ kiêu ngạo, nói: “Có bản lĩnh để cho Đường Minh đánh nhau với hắn một trận, nếu không như vậy hắn sẽ không phục! Binh đoàn Tia Chớp chẳng qua là ỷ thế hiếp người thôi!”
Điều này làm cho tất cả cao tầng của Binh đoàn Tia Chớp bao gồm cả Lăng Thiên Khiếu đều cảm thấy thật hết sức buồn cười. Binh đoàn Tia Chớp hàng năm huấn luyện bên ngoài, lần này cũng chỉ có vài người cao tầng ngẫu nhiên trở về một lần, mua một vài món đồ, hơn nữa nhìn xem người nhà mạnh khỏe hay không mà thôi.
Không nghĩ tới gặp gỡ một tên tiểu tử có ý tứ như vậy, vì thế trước mặt mọi người cho gọi Đường Minh tới. Trên thực tế tuy rằng so ra Đường Minh thấp bậc hơn, nhưng thân làm một kẻ mạo hiểm lâu năm, về kinh nghiệm đối địch thì tên tiểu tử Phương Viên non nớt kia vĩnh viễn cũng không thể so bì được!
Một ví dụ rất đơn giản, cái gọi là binh bất yếm trá, Đường Minh tùy tiện lừa Phương Viên một chút, Phương Viên đều đã mắc mưu. Vì thế sau lần đầu Phương Viên bị đánh bại, hắn không phục lắm, nói Đường Minh dùng trí trá để thắng.
Lần thứ hai thì Đường Minh sử dụng kiếm kỹ, dựa vào kinh nghiệm của mình, hoàn toàn đối địch chính diện, cũng đánh bại Phương Viên!
Lúc này Phương Viên mặc dù không còn gì để nói, nhưng vẫn như cũ lộ vẻ mặt không phục, cảm thấy mình thua vì lơ là không cẩn thận, nếu tăng thêm cảnh giác khẳng định sẽ không nếm mùi thất bại.
Vì thế, đám người Lăng Thiên Khiếu và Thu Thần nhiệt huyết dâng trào, cảm thấy tên Phương Viên này đúng là có thể đào tạo thành một nhân tài, nhưng nếu cứ để mặc cho hắn đi xuống như vậy, một hạt giống tốt thế này chẳng mấy lúc sẽ bị hủy diệt.
Người thiên phú tốt, đừng nói là người của môn phái đại thế gia, Lăng Thiên Khiếu đều chính mắt gặp qua rất nhiều, nhưng vì sao rất ít có người có năng lực nổi bật? Vì kiêu ngạo tự mãn, đó chính là một phương diện rất trọng yếu!
Nhất là thiếu niên thời đại này một khi có thực lực mạnh hơn người một chút thường thường sẽ tự cao tự đại, cảm thấy trên trời dưới đất mình là duy ngã độc tôn, với loại tâm tính này, thành tựu trong tương lai cũng có thể tưởng tượng biết thế nào rồi.
Vì lẽ đó Phương Viên bị dẫn vào trong rừng sâu núi thẳm, để hắn đi theo Binh đoàn Tia Chớp cùng nhau huấn luyện.
Ngay từ đầu Phương Viên cũng không có đặt đám binh sĩ đầu to này ở trong mắt, nhìn thấy đám hán tử cường tráng đen như mực đó, đều khoảng hai ba mươi tuổi, thậm chí có người ba bốn mươi tuổi, cũng chỉ có chút thực lực như vậy, Phương Viên cho rằng chính mình tuy rằng xuất thân nghèo khổ, nhưng tương lai có thể là đại đệ tử thân truyền của tông chủ!
Đó là thân phận gì chứ? Những binh lính này như thế nào có thể so với mình được?
Cũng may hắn biết, Tướng quân Lăng Thiên Khiếu là phụ thân của tông chủ, cũng không dám lỗ mãng. Lúc này mới không cam lòng không nguyện ý đi theo huấn luyện, không nghĩ tới với thực lực Ma Kiếm Sư bậc một của hắn, không ngờ ngay ngày đầu tiên liền mệt mỏi cơ hồ đi không nổi. Hơn nữa thậm chí hắn không thể nói ra miệng là người ta cố ý trả thù hắn!
Đám hán tử kia hắn coi không hợp mắt, nhưng tất cả đều huấn luyện như vậy!
Cho nên, Phương Viên cứ như thế bị “chiếu cố” huấn luyện bảy ngày, mà bảy ngày này... đối với cuộc sống của Phương Viên đều có ý nghĩa vô cùng trọng đại. Sau này Phương Viên căn cứ vào hồi ức của mình, hắn phải cảm tạ nhất: không phải là sư phụ như thần minh được hắn tôn kính mà là sư gia của hắn, đó là Lăng Thiên Khiếu và các hán tử của Binh đoàn Tia Chớp kia!
Sự tích của đại sư huynh Phương Viên truyền khắp kiếm phái Thục Sơn, từ đó về sau không còn ai dám ngang nhiên chê trách đám người Binh đoàn Tia Chớp nữa. Đồng thời cũng bắt đầu hiểu được một điều: tuy rằng thực lực đám binh lính Binh đoàn Tia Chớp kia không cao, song thân phận của bọn họ, nếu truy tra đến cùng không ngờ đều là hộ vệ của tông chủ! Cũng là nhóm thủ hạ đầu tiên của tông chủ trước kia khi còn chưa có khai tông lập phái!
Mặc kệ các đệ tử Thục Sơn nghĩ đến cái gì, phỏng đoán cái gì, hôm nay toàn bộ nội thành Thục Sơn, có thể nói là đều vui mừng!
Lăng Thiên Khiếu bọn họ vừa mới nhận được thông tri báo Lăng Tiêu trở về, sau đó toàn bộ các cấp cốt cán đều suốt đêm vội vã trở về, tập trung trong đại sảnh yến hội kiếm phái Thục Sơn chừng hơn một trăm người!
Trong đó có rất nhiều tướng lãnh trung tầng của Binh đoàn Tia Chớp, mà bọn họ đại bộ phận đều là số người năm đó sớm nhất đi theo Lăng Tiêu. Còn có rất nhiều tình báo kinh doanh, những người này trên cơ bản đều là huynh đệ tỷ muội trước đây của Diệp tử, hiện tại đều đã hoàn toàn trưởng thành, mỗi người đều có tác dụng ở những địa phương trọng yếu.
Nghe nói Lăng Tiêu trở về, toàn bộ bầu không khí trong nội thành Thục Sơn đều có biến hóa rất lớn! Tựa như một người mất đi linh hồn, rốt cục tìm về được hồn phách chính mình. Đối với mọi người mà nói đó là người đáng tin cậy của bọn họ! Rốt cục người ấy đã trở về!
Phương Viên cùng một thiếu niên khác đứng ở một nơi yên tĩnh, từ xa nhìn cảnh đại sảnh yến hội náo nhiệt bên kia. Thiếu niên đó cũng là đệ tử Thục Sơn, nằm trong số khá xuất sắc của thế hệ trẻ bọn họ.
Gã thiếu niên nhìn sang bên kia, trên mặt lộ vẻ si ngốc nói:
- Đại sư huynh! Huynh nói xem khi nào thì chúng ta cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực tập trung cùng một chỗ với bọn họ, ngang nhiên ra vào được chỗ này? Thật sự là làm cho người ta hâm mộ nha! Đến ngay cả những người tình báo kinh doanh kia cũng có thể đi vào...
Ngạo Kiếm Lăng Vân Ngạo Kiếm Lăng Vân - Tiểu Đao Phong Lợi