Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 791
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2806 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 315: Hoành Không Xuất Thế, Kinh Diễm Tứ Phương! (2)
rong bảy ngày dưới sự công kích của tâm ma và ảo tượng, Chiết Vạn Thiên đã như ngọn đèn sắp cạn, điều này là thật, nhưng nếu lão nói một người có cảnh giới của kiếm tôn như lão, ngay cả chút sức lực cũng không có thì Lăng Tiêu tuyệt đối không tin!
Tôn nghiêm của kiếm tôn là cái chó gì? Lăng Tiêu cười lạnh, đứng trước sinh mệnh, nó chẳng là gì cả! Có người sẽ vì tôn nghiêm mà hi sinh tính mạng, nhưng kiếm tôn của Chiết gia này nhất định là sẽ không!
Lăng Tiêu không để ý đến lão, cứ nhắm mắt ngưng thần, đem tất cả những gì hấp thu chuyển hóa thành chân nguyên, sau đó từ từ lan ra khắp các huyệt đạo, dung nhập đến chính giữa trung ương của Tứ Tượng đại trận.
Tứ Tượng đại trận giống như là được rót máu tươi vào, trong giây lát, lại bắt đầu điên cuồng vận chuyển!
Đây chính là uy lực của danh trận!
Nếu như Lăng Tiêu không muốn nhanh chóng giết Chiết Vạn Thiên thì hắn đã có thể rời đi, để cho đại trận tự hấp thu thiên địa linh khí mà vận mình, sớm muộn gì cũng vậy chết Chiết Vạn Thiên ở bên trong!
Nhưng... Nếu như thế thì không có sức chấn động!
Cho nên, Lăng Tiêu phải chính mình chủ trì đại trận! Hơn nữa, làm thế thì còn có rất nhiều chỗ tốt, hắn chủ trì đại trận này giúp cho lĩnh ngộ về trận tăng lên rất nhiều, vì thế khi số kiếm hoàng của Chiết gia vừa đến thì Lăng Tiêu liền mở diệt môn ra!
Mặc dù không thể hoàn toàn phát huy được uy lực của diệt môn, nhưng nếu muốn giết chết một kiếm hoàng thì đó không phải là việc khó!
Chiết Vạn Thiên bắt đầu cảm giác được cả không gian bắt đầu rung rời chuyển đất, trên đỉnh đầu lão bắt đầu ngưng kết một đám mây đen, dao động cuồn cuộn, nương theo từng tiếng gió rít, từng tia điện như linh xà ẩn hiện trong mây!
Chiết Vạn Thiên chán nản ngồi xuống, trên mặt lộ ra thần sắc khổ não, nói:
- Cũng được, Lăng Tiêu, nếu ngươi không cho ta một lời giải thích, thì lão phu cũng chỉ đành nhận mệnh! Đến đây! Tới tiết ta này! Ha ha ha, nhất định sẽ có người báo thù dùm ta! Chắc chắn là như thế! Chiết gia ta đã tồn tại từ thời thượng cổ, vô số tổ tiên đã tiến vào Thánh Vực, nếu nay ngươi giết ta, nếu hồn ta có thể về Thánh Vực nhất định sẽ thỉnh cầu tổ tiên, báo thù cho ta! Lăng Tiêu, ngươi hãy chờ xem, ngươi hãy mong rằng sau khi chết sẽ không vào Thánh Vực, nếu không... Ha ha ha ha!
Chiết Vạn Thiên vừa nói trên vừa vừa bạo khởi khí thế khổng lồ, mạnh mẽ như gió, xuy động đám mây trên trời. Nhưng ngay sau đó trong mắt của Chiết Vạn Thiên lộ ra thần sắc khó tin, đám mây đó, không ngờ nặng như vạn quân(*)! Mặc cho khí thể của lão mạnh mẽ cở nào, cũng không hề di động chút nào!
(*) một quân = 30 cân
Đuôi mắt của Chiết Vạn Thiên như muốn nứt ra, tâm nói:
- Chẳng lẽ Chiết Vạn Thiên ta nhất định phải vẫn lạc nơi này sao? Không... Ta là lão tổ của Chiết gia, làm sao có thể chết trong tay của tiểu tử này, chết không minh bạch, ta muốn ra ngoài, ta phải đi ra ngoài!
Vừa nghĩ đến đó, Chiết Vạn Thiên phát ra một tiếng rống kinh thiên động địa, bảo kiếm trong tay phát ra kiếm khí cường đại, bắt đầu quấy khởi toàn bộ đám mây trong Minh Môn!
Khóe miệng của Chiết Vạn Thiên nổi lên một nụ cười lạnh, muốn lấy mạng của ta, nằm mơ đi!
Ha ha, lão tổ đã trải qua bảy ngày bị tâm ma công kích, đã luyện được tâm lặng như nước! Nếu ta có thể ra ngoài, nhất định đột phá được trạng thái hiện nay! Tiến vào một cảnh giới mới!
Rắc!
Một tiếng sét rền vang!
Giống như một tiếng sét rền giữa trời xuân, trong đại trận, vô số đạo Thiểm Điện bắt đầu đánh về phía thân thể của Chiết Vạn Thiên sau tiếng sấm rền kia!
Nét tươi cười trên mặt của Chiết Vạn Thiên đông cứng lại, đôi mắt mở to hết cỡ, giận dữ hét:
- Không thể thế, không thể thế được! Đây không phải là cảnh tượng của nhân gian! Thánh Vực đại đế! Ngài cũng có thể thấy được, nhất định là từ Thánh Vực trốn ra...
Chiết Vạn Thiên giơ hai tay lên cao, kiếm khí trên thân kiếm bắn thẳng lên tận trời, trăm ngàn vạn đạo Thiểm Điện, đồng thời đánh lên người của Chiết Vạn Thiên...
Tứ Tượng đại trận, hợp thiên địa chi uy, cuối cùng cũng đánh một cường giả kiếm tôn, hóa thành cặn bã!
Linh hồn của Chiết Vạn Thiên bị mất đi thân thể bảo vệ, vừa mới hiện ra, vừa nhận thức được phương hướng, đã điên cuồng bay thẳng lên cao! Đồng thời trong trận nhãn, Lăng Tiêu có thể cảm nhận được oán khí khổng lồ từ trên người Chiết Vạn Thiên!
Còn muốn chạy sao? Trên mặt Lăng Tiêu hiện lên vẻ trào phúng, giữa đại trận, vô số đạo Thiểm Điện xuất hiện giữa đám mây, thấy linh hồn của Chiết Vạn Thiên xuất hiện thì bắt đầu gào thét, đánh về phía linh hồn của Chiết Vạn Thiên!
Biến Chiết Vạn Thiên thành ngàn vạn sợi u hồn, sau đó là tiêu tán trong đại trận, vĩnh viễn tiêu tan trong thiên địa!
Cho đến lúc này, Lăng Tiêu mới thu lấy chân nguyên, các loại năng lượng còn sót lại trong đại trận, kể cả bổn nguyên năng lượng thuần tịnh vô cùng của tàn dư của đám kiếm hoàng của Chiết gia và cường giả kiếm hoàng Chiết Vạn Thiên, toàn bộ đều hướng về phía thân thể của Lăng Tiêu!
Cứ như thế, vạn đạo kim quang, phát xuất từ trong trận! Mà Lăng Tiêu, cũng được nguồn năng lượng vô cùng cường đại này nâng lên, tựa như một pho tượng thần, lơ lửng trong không trung.
Hai mắt nhắm nghiền, chân nguyên trong cơ thể liên tục vận chuyển, giúp cho kinh mạch toàn thân của Lăng Tiêu mở rộng hơn rất nhiều!
Lăng Tiêu thông qua nội thị, nhìn vào khói kim đan đang phát sáng trong đan điền của mình, trên đó là vô số chân nguyên nhè nhẹ vậy quanh, không đó, không ngừng biến lớn, biến lớn rồi biến lớn!
Đột nhiên trong lúc đó, viên kim đan biến thành một nắm tay của đứa trẻ sơ sinh! Chỉ chợt lóe qua, Lăng Tiêu thậm chí còn tưởng rằng mình hoa mắt!
Nhưng đây chính là nội thị của tu chân giả, làm sao có thể hoa mắt được?
"Anh biến!"
Trong đầu của Lăng Tiêu, hiện lên hai chữ, đối với hắn là vô cùng xa lạ!
Không sai, không ngờ hâp thu được nguồn năng lượng này lại có thể đột phá kim đan trung kỳ, tiến vào kim đan hậu kỳ! Lăng Tiêu từng nghe nói qua, người tu chân, sau khi tu luyện đến lúc kim đan hậu kỳ, sẽ xuất hiện trạng thái anh biến!
Tựa như lúc vừa rồi, đó không phải là ảo giác của Lăng Tiêu, mà là thực lực của hắn quả thật là đã tiến vào cảnh giới kim đan hậu kỳ! Trong khoảnh khắc anh biến đó, nếu như Lăng Tiêu có thể nắm bắt được cơ hội, thì trong tích tắc, thậm chí là có thể phát ra thực lực của cảnh giới nguyên anh!
Nguyên Anh kỳ! Ba chữ này có sức hấp dẫn thế nào!
Lăng Tiêu kinh hoàng trong lòng, trong lòng hắn vốn có thể áp chế tâm trạng mừng rỡ này, nhưng hắn không làm thế, chuyện đáng vui như thế, tại sao lại muốn áp chế?
Lăng Tiêu ở trong không trung một canh giờ!
Luồng kim sắc quang mang mờ dần, mờ dần, cuối cùng thì biến mất không còn bóng dáng. Thân thể của Lăng Tiêu tựa như thiểm điện, biến mất, một khắc sau, xuất hiện trước mặt chúng nhân!
Bây giờ, người hắn muốn gặp nhất chính là thân nhân và bằng hữu!
Nhìn thấy ánh mắt vui mừng của mọi người nhìn về phía mình, trong tim Lăng Tiêu tràn ngập cảm giác ôn hòa, chính trong giây khắc đó, Lăng Tiêu cảm giác được, tâm cảnh của mình đã bình tĩnh lại!
Đây là một cảm giác không nói nên lời, vô cùng tuyệt vời, khiến cho Lăng Tiêu có cảm giác phiêu phiêu!
Nhưng mà cũng rất nhanh, cảm giác này chỉ lướt qua trong lòng hắn, như là một làn gió mát thổi qua.
Quang mang trong mắt của Lăng Tiêu thu lại, thoạt nhìn qua không hề có chút gợn sóng nào, nhẹ giọng nói:
- Khiến mọi người phải lo lắng!
Đôi mắt của Lăng phu nhân rưng rưng, dùng sức gật đầu, mấy ngày này, tim của mọi người đều bị dày vò, vì lo cho sự an toàn của Lăng Tiêu, bất kể là ai, không ai thể có thể nhận biết được cảm giác lo lắng và sợ hãi trong lòng Lăng phu nhân. Lăng Tiêu là con trai nàng, mẫu tử liên tâm, trong bảy ngày này, cơ hồ như nàng không hề ăn uống gì đàng hoàng cả, ngủ cũng không được, hơn nữa trên mặt lúc nào cũng cố gắng không lộ ra vẻ lo lắng, sợ hãi, sợ để cho người khác biết thì lại phải tốn sức lo loắng cho nàng.
Chúng nữ đều rơi lệ, ngay cả Thượng Quan Vũ Đồng, bình thường đoan chính vô cùng, lúc này cũng lặng yên quay đầu đi, lau khóe mắt của mình.
Kiếp hậu dư sinh!
Hầu như ngoại trừ Lăng Tiêu ra thì mọi người đều nghĩ như thế.
Lúc này Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn lên, thoáng nhìn qua màn ánh sáng lam sắc trên đầu, khóe miệng hiện lên một nụ cười, nói:
- Diệp tử, mau thu đại trận lại! Xem ra, mọi người đã nóng lòng tìm chúng ta rồi!
Diệp Vi Ny che miệng cười khẽ, nói:
- Mấy ngày nay, có không ít người đi qua, đối với chúng ta đều cảm thấy là lạ, thích thú, chỉ trỏ, còn nói không biết chúng ta là gì.
Diệp tử vừa nói vừa trở về phòng, một lúc lâu sau, tất cả mọi người trong tân thành Penzias đột nhiên phát hiện ra, màn ánh sáng màu lam đột nhiên biến mất!
Bên ngoài tân thành Penzias, đã tụ tập rất đông thương nhân và mạo hiểm giả, còn có một số ít người trong các thế gia ẩn tàng.
Bị màn lam quang kia ngăn cản, rất nhiều thương nhân bị tổn thất nặng nề, trong thành nhất định là xảy ra đại sự khó lường, cho nên, mặc dù có rất nhiều người oán giận, nhưng không ai có dũng khí nói năng tào lao!
Dù sao, tân thành Penzias cũng là tư sản của hầu tước Lăng Tiêu.
Nhưng điều khiến cho người khác kinh ngạc nhất là, sau khi màn lam quang kia được thu hồi, có người lại kiểm tra tổn thất của thương nhân, sau đó báo rằng, toàn bộ tổn thất sẽ do hầu tước bồi thường!
Những người đó cũng sợ ngây người ra, không ngờ lại gặp được chuyện tốt như thế! Quả thật là có cảm giác như đang nằm mơ!
Đã sớm nghe nói rằng lĩnh chủ đại nhân rất khẳng khái và thiện lương, là quý tộc tốt nhất đối với bình dân! Nhưng chưa từng có người nào nghĩ đến, đường đường lĩnh chủ đại nhân, một vị đại quý tộc, tước vị hầu tước, lại quan tâm đến những tiểu thương như thế này.
Vốn những cảm giác oán giận còn đó nhưng giờ đã hoàn toàn biến mất, đã được hóa giải, thậm chí còn có nhiều thương chân chủ động tỏ vẻ, biết được tổn thất không bao nhiêu nên không cần lĩnh chủ đại nhân bồi thượng, có nhiều thương nhân đã lớn tuổi, cảm động đến rơi lệ, bọn họ chưa từng được quý tộc đối xử như thế này!
Trong đám người, có rất nhiều người của các thế gia ẩn tàng, nhìn thấy cảnh này thì cũng đều im lặng, bọn họ luôn cho rằng các thế gia ẩn tàng, đều là bại diện cho bầu trời của cả đại lục!
Có ai từng đặt thế tục trong mắt? Nhưng thật không ngờ, thì ra bọn họ mới chính là ếch ngồi đáy giếng!
Cứ như thế, một thiếu niên thế tục, hơn hai năm trước, còn bị vô số các quý tộc của đế quốc Lam Nguyệt trào phúng là 'Phế Vật', thậm chí là còn bị một vị hôn thê vốn xuất thân là thương nhân vứt bỏ...
Nếu như là một kẻ phế vật thì có được như ngày hôm nay, là có vận khí to lớn thế nào! Vố số người nghĩ muốn nát óc cũng không nghĩ ra, rốt cục Lăng Tiêu đạt được kỳ ngộ gì, mà có được thành tựu như ngày hôm nay? Chỉ hơn hai năm, đã có thể thay đổi Lăng Tiêu được như thế?
Tống Minh Nguyệt đứng giữa đám đông, vẫn là nam trang, tuy phong độ vẫn như thế, nhưng khuôn mặt lại vô cùng uể oải, thời khắc Lăng Tiêu gặp nguy hiểm nhất, bản thân mình còn chưa trở về, chờ khi nàng trở về thì thủy quang băng lam đã khởi động! Người bên ngoài không vào được, người bên trong cũng không ra được!
Tống Minh Nguyệt đã đến được năm ngày rồi, thực tế, sau khi nàng đưa đan dược cho phụ thân xong, thậm chí là còn chưa tận mắt thấy phụ thân khôi phục thì đã lập tức trở về, ngựa không dừng vó!
Tiếc rằng người tính không bằng trời tính, bọn họ đi được nửa đường thì gặp phải gió lốc, thuyền lớn bị gãy đôi, chết rất nhiều người! May mắn là Tống Minh Nguyệt có thực lực cường đại, lại mang theo bảo vật như Bích Thủy nên mới tránh được một kiếp. Sau khi nàng lên bờ thì đã có rất nhiều chuyện xảy ra!
Giờ phút này Tống Minh Nguyệt hận không thể chắp cánh bay đến bên cạnh Lăng Tiêu, mấy ngày nay ở ngoài thành nàng cũng nghe được nhiều về trận chiến trong thành, người của các thế gia ẩn tàng cũng nhận được một ít tin tức, vội đến xem náo nhiệt, không ngờ rằng toàn bộ đều bị nhốt ở bên ngoài.
Tống Minh Nguyệt không ngờ rằng mình chỉ về nhà có một chuyến mà đã phát sinh nhiều chuyện như thế. Rốt cuộc là Lăng Tiêu hay là Chiết gia không để ý mặt mũi, công khai tuyên chiến.
Tống Minh Nguyệt không giống những người khác, nàng chính là nữ nhân tận mắt chứng kiến các năng lực của Lăng Tiêu nhiều nhất! Kể cả bang lam thủy quang đại trận này, cho nên nàng rất tin tưởng ở Lăng Tiêu, thậm chí là nhiều hơn so với bất kỳ người nào.
Nhưng mà phải chờ đợi nhiều ngày như thế, đúng là một loại dày vò, mắt thấy nguy cơ đã giải trừ, Tống Minh Nguyệt vội tiến vào thành, trong lòng nghĩ: Có phải hắn đã đột phá lần nữa?
Lăng Tiêu an ủi hết người nhà và hồng nhan tri kỉ, sau đó khuyến khích động viên Thiểm Điện binh đoàn một phen, mấy ngày qua, Thiểm Điện binh đoàn đã duy trì trật tự của tân thành Penzias rất tốt!"
Cuộc sống của bình dân, cũng không vì cuộc chiến này mà phát sinh thay đổi quá nhiều.
Lăng Tiêu đứng trước cửa phủ, thu hồi Tứ Tượng đại trận, nếu lại có cường địch thì hắn có thể mở ra lại bất cứ lúc nào!
Đột nhiên thấy Tống Minh Nguyệt đang từ xa chạy lại, hai người mắt đối mắt, lộ ra vẻ tươi cười.
Ngạo Kiếm Lăng Vân Ngạo Kiếm Lăng Vân - Tiểu Đao Phong Lợi