Người mà cố gắng rồi thất bại vẫn tốt hơn nhiều so với người không cố gắng gì cả và thành công.

Lloyd James

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 791
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2806 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 283: Bùng Nổ
gay cả Lãnh Dương Dương vẻ mặt như thể vĩnh viễn lãnh đạm, khi nhìn Lăng Tiêu dường như cũng cảm thấy mình rất nhỏ bé. Nàng cảm giác thực lực của Lăng Tiêu hẳn là mạnh hơn nàng nhưng cũng chỉ mạnh hơn một chút mà thôi, không ngờ Lăng Tiêu thậm chí còn chưa ra tay mà chỉ dựa vào khí thế đã có thể đánh bay đại trưởng lão và nhị trưởng lão có thực lực Kiếm Tông bậc bốn và bậc năm. Hơn nữa đại trưởng lão có thực lực Kiếm Tông bậc bốn không ngờ còn hôn mê bất tỉnh!
Có thể sử dụng tinh thần lực trực tiếp đánh bay, đánh ngất, đánh bị trọng thương một Kiếm Tông bậc trung, đây là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ người này có thực lực Kiếm Hoàng sao?
Hai ánh mắt Thu Nguyệt Dao cũng lóe lên, thầm nói: Ánh mắt của đồ nhi cũng quả thật là độc đáo. Hơn một nắm trước, tiểu tử này vẫn còn là người bị Thiên Mạch, không thể tưởng được, chỉ không đến hai năm đã xảy ra biến hóa như thế. Ngay cả Lãnh Ngưng cung chủ cũng không có bản lĩnh như thế này, chỉ với khí thế đã có thể đánh bại hai vị trưởng lão.
Ánh mắt Tống Minh Nguyệt cũng lóe lên, trong lòng cũng thầm nghĩ: Thực lực của chàng không ngờ lại đề cao lớn đến mức này, dùng cụm từ “tiến triển cực nhanh” để hình dung cũng không đủ.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Lãnh Dương Dương, sắc mặt hơi dịu đi một chút, nói:
- Hôm nay đã gây ra nhiều tội, sau này có gì cần…
Hắn rút một viên ngọc quyết mới làm ra, đưa cho Lãnh Dương Dương nói:
- Nếu gặp nạn, cứ bóp nát nó, Lăng Tiêu sẽ đến cứu giúp.
Lãnh Dương Dương vương bàn tay trắng nõn, nhận lấy ngọc quyết này, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên, tự nhủ: bps nát viên ngọc này thì sẽ có truyện gì nhỉ? Tuy nhiên nàng cũng không tiện hỏi lúc này, chỉ gật đầu, thu ngọc quyết vào trong ngực, thản nhiên nói:
- Việc hôm này cũng không trách ngươi, sau này có cơ hôị, Dương Dương còn phải tới quý lãnh địa quấy rầy tiếp.
- Vậy rất hoan nghênh!
Lăng Tiêu thản nhiên cười, sau đó quay về phía Thu Nguyệt Dao hơi hơi thi lễ. Hắn cũng không sợ đại trưởng lão và nhị trưởng lão tiếp tục tìm Thu Nguyệt Dao gây phiền toái. Vừa rồi, Lăng Tiêu đã dùng tinh thần lực tới uy lực tầng hai, hoa niệm thành châm.
Đừng tưởng nhị trưởng lão hiện tại thoạt nhìn không sự tình gì, không tới vài ngày nữa, tinh thần tu vi sẽ thường xuyên lâm vào ma chướng! Còn đại trưởng lão đã bị đánh xỉu, tinh thần thức hải của bà ta đã bị tinh thần lực của Lăng Tiêu đâm bị thương.
Sau khi tỉnh lại không bao lâu sẽ dần dần biến thành phế nhân, tu vi bản thân sẽ từ từ yếu đi, cho đến khi toàn bộ về không.
Đây cũng không thể trách Lăng Tiêu ác độc, không giữ các bà là đã nể mặt Lãnh Ngưng Cung lắm rồi. Chính Lãnh Dương Dương cũng nói đây là ân oán cá nhân. Như vậy, Lăng Tiêu vẫn lưu lại một mạng cho các bà, chính là đã tha cho một lần.
Tuy nhiên, Lăng Tiêu không thích người khác tới tìm mình gây phiền toái. Người như thế cho dù chết cũng chính là họ tự gieo gió gặt bão. Đã có gan làm nhục mình lặp đi lặp đi lặp lại nhiều lần, vậy cũng phỉa chuẩn bị tinh thần chịu đựng hết thảy.
Nói cách khác, nếu thực lực Lăng Tiêu không đủ mạnh, nếu bị hai lão bà này giết chết, vậy còn ai nói lí lẽ nữa?
Lăng Tiêu mang theo Tống Minh Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng rời đi, cũng không thèm liếc nhìn nhị trưởng lão đang vẻ mặt vô cùng oán độc ở bên kia. Khi đi sân, thây mấy thiếu nữ đang luống cuống, bận rộn vây quanh đại trưởng lão nằm ngất ở đó. Các nàng căn bản là không biết đã xảy ra chuyện gì. Đại trưởng lão luôn luôn cường thế, thực lực hung mạnh, không ngờ bị người ta đánh thành thế này. Tuy nhiên xưa nay ở trong đại môn phái, đại trường lão vẫn rất uy nghiêm, mọi người tuy sợ nhưng lại không có mấy người thích bà ta.
Mấy thiếu nữ hồ nghi nhìn ba người Lăng Tiêu, thầm nhủ, chẳng lẽ ba người này đả thương đại trưởng lão sao? Nhìn kiểu gì cũng không đúng lắm!
Rất nhanh, ba người liền trở lại chỗ ở của Lăng Tiêu. Trong phòng khách, Thượng Quan Vũ Đồng vẻ mặt áy náy nhìn Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt nói:
- Rất xin lỗi, Lăng Tiêu. Ta không nghĩ lại xảy ra như vậy, mang thêm phiền toái cho mọi người.
Tống Minh Nguyệt vẻ mặt dịu dàng mang tới cho Thượng Quan Vũ Đồng một chén trà, thản nhiên cười nói:
- Tỷ tỷ không cần khách khí. Đại trưởng lão và nhị trưởng lão của tỷ thật sự quá mức đáng giận. Hừ, nếu không phải đang ở đây, hôm nay nhất định sẽ không bỏ qua cho các bà ta. Đúng là tự mình muốn chết.
Tống Minh Nguyệt nói xong, bỗng nhiên nhìn Lăng Tiêu hỏi:
- Đúng rồi, khi nãy là huynh cho Lãnh cung chủ cái gì vậy? Hình như là một viên ngọc quyết phải không? Cứ bóp nát là huynh có thể biết à?
Lăng Tiêu khẽ gật đầu, lấy từ trong ngực ra hai viên, đưa cho hai nàng mỗi người một viên, sau đó cười nói:
- Đây là một chút vật nhỏ vừa mới làm. Trên đó có bám thần thức của ta, khi gặp phải nguy hiểm, cứ bóp nát nó, ta có thể cảm ứng được. Tuy nhiên, nếu khoảng cách rất xa, như hiện tại, ta muốn đuổi tới sẽ phải mất một ít thời gian. Nhưng trong đó còn có một cái bùa hộ mệnh, nên trong ẩn chứa một lượng linh lực nhất định. Chỉ cần bóp nát nó, có thể nháy mắt bổ xung thể lực!
- Ồ, thực sự là thứ tốt!
Tống Minh Nguyệt cười, thu nó vào trong ngực. Thượng Quan Vũ Đồng khẽ cắn môi. Từ nhỏ tới giờ, chưa bao giờ nàng ở tình thế tiến thoái lưỡng nan như hiện tại.
Nàng nhìn Lăng Tiêu thật sâu, sau đó nói:
- Lăng Tiêu, hôm nay cảm ơn cậu đã giúp ta. Đợi sau khi trở về đất liền, ta sẽ lập tức trở về gia tộc. Chuyên này cũng chưa thể coi là xong được. Đại trưởng lão và nhị trưởng lão khinh người quá đáng, gia tộc sau lưng tỷ tỷ cũng không đến mức không có chút năng lực nào. Vì một số nguyên nhân mà tỷ tỷ được đưa đến chỗ sư phụ từ nhỏ. Tính ra tỷ tỷ cũng nên trở về rồi. Thực lực sao? Ha hả. Lăng Tiêu, khi gặp lại các ngươi, dù thực lực tỷ tỷ không bằng các ngươi nhưng sợ rằng cũng không kém quá xa đâu.
- Lần giao lưu thịnh hội này, gia tộc của ta cũng không tham gia, tỷ tỷ cũng không có hứng thú tiếp tục ở đây nữa. Tốt nhất là chúng ta đi thôi!
Trên mặt Thượng Quan Vũ Đồng rốt cục lộ ra thần sắc ngạo nghễ, tìm lại được chút tự tin trước mặt Lăng Tiêu. Dù sao, nhìn một đứa nhỏ mà hơn một năm trước vẫn còn cần tới sự bảo hộ của mình, giờ lại đảo ngược vị trí, sự tự tin trong lòng Thượng Quan Vũ Đồng đã bị đả kích nghiêm trọng.
Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt liếc nhau, nếu muốn tiếp tục che giấu thân phận của hai người, vậy đành phải dịch dung lần nữa. Hơn nữa, nếu tiếp tục ở lại đây cũng sẽ dễ dàng tạo cơ hội cho địch nhân công kích.
Kẻ muốn đến, chắc chắn sẽ đến. Hơn nữa ở cửa động trên hải đảo vây khốn Vạn Niên Giao, Lăng Tiêu đã bày ra một đại trận, những người đó căn bản là không thể tìm được cửa động. Nếu đến lúc đó, Tần gia vênh váo để lộ ra dấu vết, vậy mới là thú vị.
Nếu những người đó tới trên hải đảo nhưng không tìm được dấu vết gì của ma thú bậc chín, tự nhiên sẽ cho rằng Tần gia đang làm trò quỷ, trò chơi săn bắt ma thú này chắc chắn rồi cũng sẽ tan rã trong buồn chán.
Còn minh chủ hay trưởng lão, rồi cả giao lưu và ân oán…Tất cả đều chẳng có quan hệ gì với Lăng Tiêu. Hiện tại Lăng Tiêu đã tìm được đủ dược liệu làm Tiểu Hoàn Đan. Sau khi luyện chế thành công, đưa cho Tống Minh Nguyệt một viên, để nàng mang về hải vực Tống gia, sau đó mình còn phải đi tới đầm lầy Penzias một chuyến giúp Đại Tế Ti khôi phục thực lực!
Hơn nữa, cũng đến lúc để cho Diệp tử biết mẹ đẻ của mình là ai rồi!
Sau khi tính toán xong, Lăng Tiêu liền gật đầu, dùng thời gian nhanh nhất cho hai người Tống Minh Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng dịch dung một lần. Dung mạo trước đã bị người biết được. Ở đây có rất nhiều người có thực lực mạnh mẽ, Lăng Tiêu bắt buộc phải làm việc cẩn thận.
Sau khi dịch dung, Lăng Tiêu trở thành một trung niên nhân hơn bốn mươi tuổi. Thượng Quan Vũ Đồng biến thành một cô bé mới chỉ hơn hai mươi tuổi, làn da hơi ngăm đen. Tống Minh Nguyệt thì thành một công tử thế gia, hào hao phong nhã, tuy nhiên có nhiều điểm khác xa so với lúc trước. Mặc dù nhìn bề ngoài vẫn phong lưu phóng khoáng, nhưng bất kể là khí chất hay tướng mạo đề có sự thay đổi rất lớn.
Soi vào gương, Thượng Quan Vũ Đồng không kìm nổi kinh ngạc hô lên thành tiếng. Thuật dịch dung này của Lăng Tiêu quả thực rất thần kỳ, hơn nữa toàn bộ nguyên liệu đều do Lăng Tiêu lấy ra phối trí tại chỗ! Điều này hoàn toàn điên đảo nhận thức trước đó của Thượng Quan Vũ Đồng về thuật dịch dung
Ngạo Kiếm Lăng Vân Ngạo Kiếm Lăng Vân - Tiểu Đao Phong Lợi