When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 791
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2806 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 266: Giao Chiến Lần Đầu
áng sớm hôm sau, trên hải càng Ðông hải Long Thành, cảnh tượng náo nhiệt tưng bừng. Người đến dừng lại ở nơi đều có người của Tần gia chuyên môn phụ trách tiếp đãi, kim tra tín vật của những môn phải thế gia ẩn thế. Ðiều này không phải dễ dàng.
Trong những môn phải thế gia nhỏ chưa từng có ai biết đến đó, chưa chắc là không có cao thủ. Tuy rằng loại thịnh hội giao lưu này, các đại thế gia hơn phân nửa đều phải người trẻ tuổi đến tham dự, nhưng cũng không ít môn phải thế gia loại nhỏ: vì muốn bỗng nhiên nổi tiếng dẫn đến sự chủ ý của người khác tại thịnh hội giao lưu, nền đã phải đến cao thủ thực lực mạnh mẽ.
Những người phụ trách tiếp Tần này, trên cơ bản đều là đệ tử ngoại môn của Tần gia không có địa vị gi.
Chẳng qua mặc dù như thế, các thế gia thật sự có gan để người Tần gia xem sắc mặt cũng không có mấy người, không nói Thân phận của bọn đầu sỏ Tần gia lần này, chỉ nói thực lực của Tần gia trong các môn phải thế gia ẩn thế, mặc dù không tính là siêu cấp, nhưng với thế gia nhất lưu vẫn được coi là cao hơn.
Cho nên, bọn đệ tử Tần gia này sau khi trải qua một vài ngây làm công tác tiếp Tần, trong lòng cũng có hiểu biết một ít. Tuy rằng cũng không có quá mức ngang ngược, nhưng trong lời nói châm chọc và cười nhao bâng quơ luôn không thế thiếu được. Người của những môn phải nhỏ tất cả đều dựa vào tàu thuyền của họ. Thời điểm Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt hai người tới nơi, trên bén tu đậu người nhung nhúc huyên náo ầm ĩ.
Tống Minh Nguyệt nhìn ánh mặt trời đỏ hồng vừa nhô lên trên mặt biển, quay sang Lăng Tiêu nhẹ giọng nói:
- Không ngờ tới nơi sớm thế này, vậy mà đã có nhiều người như vậy, ta nhìn thế náo cứ giống như hội chợ ấy. Những người này thật sự đều là người của môn phái thế gia? Thật nhiều nha!
Lăng Tiêu cười nói:
- Cũng không hẳn đều là người của môn phải thế gia ẩn thế. Có thể còn có một số đại gia tộc của giới thế tục, có ý muộn gặp gỡ quen biết thêm.
Tống Minh Nguyệt khẽ gật đầu:
- có lẽ như thế.
Hai người ở giữa đám đông, như một đôi Kim Ðồng Ngọc Nữ thật dễ khiến người khác chú ý. Hơn nữa, trên người hai người tuy rằng không tản ra khí thế đầy kiêu ngạo địch ý của vũ giả bậc cao, nhưng lại có loại khí chất tư nhiên thuần khiết, khiến người ta nhìn thấy trong lòng liền sinh ra cảm giác thân cận. vì thế rất nhiều người đều không tự chủ lách mình nhường đường cho hai người.
Ờ cổng con đường thông đạo đi đến thuyền lớn trên bên tậu, một đám đệ từ Tần gia canh gác. Trên thực tế đại hội giao lưu, cũng không han chế Thân phận, chỉ cần là người trong thế gia ẩn thế, báo ra danh hiếu, đăng ký một chút, là có thể lên thuyền. Nhưng có một điều kiến tiên quyết, trên cơ sờ đây là môn phải thế gia cấp lớn bảo chưng mới có thể ưu tiên lên thuyền như vậy.
Trên người Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt không có khí thế nội lực gì, mặc dù nhìn qua hai người không tầm thường nhưng đám đệ tử chặn hai người lại.
- Nhị vị, hôm nay là chuyến thuyền cuối cùng. Phai đợi người của các môn phái đại thế gia lên thuyền, sau đó mới thử xem các người có cơ hội hay không.
Một gã đệ tử, quét mắt nhìn lướt qua hai người, vẻ khách sáo điểm thêm một chút kiêu căng, mà nếu không phải là người rất tình tế thì nhìn không ra được.
Nguyên nhân rất đơn giận, những tên đệ tử Tần gia này: Tuy nói trong thế gia ấn thế không có địa vị gi, nhưng thật ra tu vi của mỗi người đều không thấp hơn Đại Kiếm sư! Đưa tới giới thế tục, không đám nói sẽ có thân phận cao bao nhiêu, nhưng ít ra không ai đám tùy y khinh thị!
Trong giới thế tục có rất nhiều thôn xóm, vài chục năm thậm chí hơn trăm năm, nếu như có thể sinh ra một “đại kiếm sư”, đều sẽ là niềm kiêu hãnh của cả thôn xóm!
Bởi vậy, khi nhìn thấy thực lực của người có vẻ như không bằng mình, trong lòng có chút tự tôn, cũng không có gì lạ.
Tống Minh Nguyệt cũng không có nói lời thừa, từ bên hông lấy ra một tín vật,nhoáng lên một cái tại trước mắt tên kia, thản nhiên nói:
- Tống gia Hải vực.
Gã đệ tử kia vừa mới làm cao nhưng ngay sau đó vẻ tươi cười cũng đờ. Nhưng nụ cười của hắn tức thì hiện thành càng thêm nhiệt tình, rất nhanh cúi đầu khom lưng nói:
- Trời ơi! Không ngờ là Tống gia tiểu thư. Thực xin lỗi, tiểu nhân mắt vụng về, lại không nhìn ra, mau mau mời vào trong! Thiếu gia chúng ta đã phân phó qua, phàm là Tống gia Hải vực, hết thảy đều là Khách quý,
phải mời vào khoang thuyền hang nhất hầu hạ!
Lúc này, người của môn phải thế gia nhỏ gần đó nghe nói thế, đều không kìm nổi giật mình kinh hãi, những ánh mắt hoặc ham mộ hoặc ghen tị trên người Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt. Bọn họ phần lớn đều chờ ở chỗ này nhiều ngây, gặp không ít người của môn phải thế gia cấp lớn tới nhưng chưa từng nồng nhiệt như này.
- Thật là. đồng nghiệp bất đồng mệnh! Một cô bé nho nhỏ của người ta, nhìn không ra nửa điểm thực lực, không ngờ liền trở thành vị khách quý của Tần gia!
Một người đàn ông râu quai nón, ở giữa đám người nhỏ giọng mắng.
- Thôi đi lão huynh! Người đừng càu nhàu nữa. Chúng ta thì sao chứ, cũng không sai biết lắm, ai báo môn phải chúng ta nhỏ không có thế lực, lại không có thực lực mạnh mẽ. Người xem cô nương đó chẳng phải sau khi xuất ra tín vật, người của Tần gia nhân mới bắt đầu Khách sáo sao?
Một người gấy ốm xấu xí, cười khuyên nhủ:
- Dù sao, một lát nữa chỉ cần trước khi bọn họ khai thuyền, chúng ta có thể lên trên chiếm một chỗ, thì so với cái gì đều mạnh. Mấy năm tồ chức thịnh hội một lần, tới học hỏi mở mang kiến thức, cũng được lợi vô cùng rồi!
- Ngươi nói cũng đúng! Chỉ tại ta có chút nhỏ mọn.
Thanh ậm của hán tử kia dần nhỏ xuống.
- À! Vậy cảm ơn.
Tống Minh Nguyệt nói xong quay lại nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, trên mặt Lăng Tiêu vẫn lộ vẻ tươi cười thản nhiên. xem ra, gã Tần Phong kia quả nhiên là kẻ đến thì không thiện, kẻ thiện thì không đến đây. Quả thật có đủ sức nhẫn.
- Này, ngươi chờ một chút, thiếu gia chúng ta nói chỉ cho phép người của Tống gia Hải vực đi vào. Ngươi không được lên.
Gã đệ tử kia mặt lộ vẻ không kiên nhẫn ngăn Lăng Tiêu lại, nhếch miệng nói.
Tống Minh Nguyệt biến sắc mặt. Ở phía dưới những người vốn đang vô
cũng ham mộ, lập tức cũng đều sửng sốt, trong mắt thoáng cái liền lộ ra thản sắc hưng phấn. Trong lòng mơ hộ lại có chút chờ mong: có chuyện náo nhiệt để xem!
Tống Minh Nguyệt sắc mặt lạnh lùng, thanh am lạnh như băng nói:
- Hắn cùng đi chung với ta! Con mắt ngươi nhìn thấy hắn không phải người Tống gia?
Gã đệ tử kia hơi nghẹn lời, sau đó dứt khoát nhún nhún vai, hai tay xòe ra nói:
- Dù sao, đây là thiếu gia nhà ta sắp đặt như vậy!
Thái độ của hắn quyết liệt hẳn lên.
Trong đám người phát ra một tràng tiếng ồ. Phần đông mọi người đã nhìn ra:
cảm tình! Đây là thiếu gia Tần gia vì để để gần gũi với Tiểu thư mà người ta, có hành động như thế. Chi có điều đáng tiếc lại phát sinh thiếu niên anh mà tiêu sái bên người cô nương này, nhưng như thế nào lại là đối thủ của Tần gia? Trong lúc nhất thời, đám người mới rồi còn có chút ghen tị với Lăng Tiêu, đều không kìm được nổi lên lòng đồng tình với hắn.
Lăng Tiêu vẫn thản nhiên, trên mặt nhìn không ra có chút cảm xúc, đôi mắt cũng nhìn không ra nửa điểm tức giận, cười cười:
- Không có gì để nói với các ngươi, tránh ra!
Gã đệ tử Tần gia kia vẻ mặt như gặp quỷ nhìn Lăng Tiêu, có lẽ không nghĩ tới thiếu niên anh tuấn này lại có thể nói ra những lơi như vậy, hơn nữa trên mặt còn cố tình lộ ra về tươi cười thản nhiên. Nhất thời hắn không biết nói thế nào mới tốt.
Tống Minh Nguyệt kéo nhẹ khuỷu tay của Lăng Tiêu, lạnh lùng nhìn gã đệ tử Tần gia trước mắt, trong lòng nàng sao lại không biết: đây nhất định là Tần Phong giở trò, không kìm nổi phẫn nộ nàng bưc bội nghĩ: “Tên Tần Phong thật quá đáng, chẳng lẽ nghĩ rằng dừng phương thức này, mình sẽ thích hắn sao?
Dùng loại thủ đoạn đê hèn này để làm nhục người khác, há không biết rằng, cũng giống như làm nhục chính hắn!”
Lăng Tiêu kéo tay Tống Minh Nguyệt, nang nhu thuận đi theo phía sau, giống như là một cô bé yếu đuối cần bảo vệ. Những người ở phía dưới trông thấy đều trợn mắt há hốc mồm, trong lòng
thậm nghĩ: là gan thiếu niên này quả thật rất lớn, dám xông vào bến cảng của Tần gia?
Những tên đệ tử Tần gia nghĩ muốn tiến lên nắm lấy áo Lăng Tiêu, bỗng nhiên hết sức hoảng sợ phát hiện ra mình căn bản không tới gần được thiếu niên kia. Có hai tên thực lực hơi mạnh một chút, mạnh mẽ sắp tới gần Lăng Tiêu bỗng nhiên cảm giác được một luồng lực lượng mạnh truyền tới khiến chúng bật ngửa về phía sau.
“Tũm! Tủm!” hai người đều rơi tọt xuống biển trông vô cùng thảm hại. Ðệ tử Tần gia không người nào không biết bơi, nhưng người này ném người xuống biển thì đúng là quá đáng.
Bởi vì bọn đệ tử Tần gia này tuy bình thường, nhưng trên mức độ nào đại biểu cho thể diện của Tần gia, Lăng Tiêu dùng chân nguyên hộ thể tống bọn họ hắn xuống biển, thì chẳng khác nào đánh vào mặt Tần gia!
Cho nên, sau đó rất nhiều người đã bắt đầu lo lắng cho Lăng Tiêu. Mặc dù đám đệ tử Tần gia có phần kiêu ngạo ngang ngược, nhưng cũng đã tỏ ra nhẫn nại chịu đựng. Mà phần hai người, vừa nhìn thì không phải là môn phải thế gia cỡ lớn gì, bằng không sao lại giận dị như thế? Chọc tới Tần gia, còn muốn lên thuyền lớn của người ta “Đây không phải là người trẻ tuổi làm càn làm bậy mới có thể làm ra chuyện như vậy sao?”
- Chà chà! Người nào oai phong như vậy, không ngờ dám giương oai trên bến tàu Tần gia ta?
Một giọng nói chói tai từ phía sau vang lên. Những người đang xúm quanh xem đều vội vàng tránh ra nhường đường. Từ phía sau một đám người đi tới hơn ba mươi tuổi, gương mặt gian giảo, mắt tam giác, lông mày vừa ngắn vừa thưa, moi mỏng, bên canh mọc một mụn ruồi thật to, thoạt nhìn cưc kỳ xấu xí.
Phía sau người này là thiếu gia Tần Phong của Tần gia, và một đám người đang chậm rãi đi tới. Tần Phong vừa thấy Tống Minh Nguyệt lập tức ánh mắt hắn nóng rực lên, trong ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu, vừa mang theo vẻ cười nhàn nhạt vừa kèm theo một chút ghen ghét căm hận: ẩn giấu thật kỹ.
- Người là cái quái gi? Chẳng lẽ nói, Tần gia các người chính là người tổ chức mời thịnh hội?
Lăng Tiêu nói giọng lạnh nhạt, nói xong chỉ mấy trăm người phía sau:
- Có phải những người chúng ta đây, ở trong mắt Tần gia các người đều không có tư cách hay không? Nói cách Mác, Tần gia các người... hiện tại đã có thể đại biểu cho tất cả các môn phải thế gia ẩn thế?
- Người! Người đừng vội châm ngòi ly gián!
Người nọ bị cau nói của Lăng Tiêu hiện quá mức tức giận. Thầm nghĩ: “Lá gan thiếu niên này rất lớn, dám giở trò gây chuyện thị phi nước mặt nhiều người như vậy.” Hắn không nhịn được quay mặt sang Tần Phong ở một bên. Lời nói này của Lăng Tiêu quả thật rất khó trả lời, nếu phủ nhận lời nói của Lăng Tiêu? Thật ra thì thuyền lớn hôm nay có thể chờ hết mấy trăm người này, nhưng đảo của Tần gia, căn hắn là chưa có chuẩn bị cho nhiều người tới như vậy!
Nếu như nói thịnh hội lần này có hạn chế tư cách tham gia, vậy thì lại mắc bẫy của Lăng Tiêu. Ðắc tội với nhiều môn phải thế gia loại nhỏ ở đây như vậy.
Những môn phải thế gia nhỏ này thoạt nhìn tuy rằng thực lực riêng lẽ cũng không mạnh, nhưng một khi họ đoàn kết lại nhắm vào Tần gia: với thế lực đó không phải Tần gia có thể chống lại được.
Cho nên, lời này chỉ có thể từ miệng Tần Phong trà lời. gã mắt tam giác không thể đại biểu cho Tần gia được.
Trên mặt Tần Phong lộ ra nụ cười tươi hớn hở, Hướng về phía Lăng Tiêu nói:
- vị huynh đệ này nói đùa, Tần gia chỉ may mắn nhận trách tổ chức thịnh hội lần này. Hơn nữa, theo quy củ bất thành văn, cũng luôn luôn đều là thế gia ẩn thế tố chức thịnh hội giao lưu hình thành hàng ngàn năm qua, đâu có lý nào nghiêm trọng như ngươi nói vậy. Những người trên bến tàu hôm nay, người tới là Khách,
tất cả là bằng hữu của Tần gia. vốn cũng đã chuẩn bị chỗ cho họ, vì thế cho một lát, đệ tử Tần gia sẽ hướng dẫn mọi người tuần tự lên thuyền!
Nói xong hướng về những người phía sau ôm quyền nói:
- Tần gia chiều đãi không chu đáo, chậm trễ xếp chỗ cho các vị, xin thứ lỗi!
Những người đó thấy có cơ hội lên thuyền, tất cả đều cưc kỳ hung phấn. Ánh mắt nhìn Tần Phong ngọc thụ lâm phong này, tự nhiên tràn đầy hao cảm, có người trong đám la lớn:
- Thiếu gia Tần gia, cảm ơn ngài!
- Ðúng vậy, xem thiếu gia của Tần gia người ta: vừa thấy là biết xuất thân từ đại gia tộc, có giáo đục! Không giống nhóm môn phải loại nhỏ ít người của chúng ta, đều là xuất thân không phóng khoáng!
- Ha ha ha!
Trong đám người truyền đến một tràng cười. Mọi người đều nhìn về phía Lăng Tiêu. Người vừa mới nói, tuy là tư giễu, nhưng không ai có thể nghe ra trong lời nói của hắn như có như không ám chỉ Lăng Tiêu. Nhưng hắn lại quên rằng nếu không có Lăng Tiêu vừa mới nói cậu nói kia, cả đám người bọn họ có may mắn lên được chiếc thuyền lớn xa hoa của Tần gia chứ?
Thần sắc trên mặt Lăng Tiêu không thay đổi, nhưng lòng cảnh giác đối với gã Tần Phong này lại đề cao vài phần. Người này có dũng có mưu, xuất thân đại gia tộc thật đúng là một đối thủ rất khó đối phó!
Tuy rằng Tần Phong đánh mất thế chủ đông, Tống Minh Nguyệt cũng không có khả năng yêu thương hắn, nhưng người như thế rất khó đối phó. Nếu là kẻ địch của ngươi, hoặc là triệt để một lần hủy diệt hắn, hoặc là sẽ cố gắng không qua lại với người đó, hoàn toàn vứt bỏ thể diện của mình.
vả lại, lần này đến đây chẳng qua là muốn dò dẫm nội tình của các môn phái thế gia ẩn thế mà thôi. Ðợi sau khi trở về sẽ không qua lại với thế gia bọn họ. Chính mình lo tu luyện, bọn họ phát triền của bọn họ, để ý nhiều như vậy làm gì?
Nghĩ đến đây, Lăng Tiêu thản nhiên cười, nắm tay Tống Minh Nguyệt thoải mái lên thuyền. Lúc này không ai dám chặn.
Gã mắt tam giác đúng bên cạnh Tần Phong nhìn Lăng Tiêu với ánh mắt đầy âm lãnh và khinh thường. Còn Tần Phong vẫn rất có phong độ đứng tại chỗ. Chờ mọi người đều lên thuyền xong, gã mắt tam giác nói:
- Thiếu gia, muốn cho tên Lăng Tiêu kia biết tay chút không?
- Ngươi?
Tần Phong nhìn thoáng qua gã mắt tam giác. Gã này cũng là một tên đường huynh của hắn, tên là Tần Bằng, là cháu của nhị gia gia Tần Phong, đừng thấy bộ dáng không ra gi, nhưng hắn có thực lực Ma Kiếm sư bậc hai. Tuy rằng không bằng Tần Phong thiên tư trác tuyệt, nhưng trong thế hệ trẻ tuổi của Tần gia cũng là một ho thủ.
- Ngươi không được, không phải đối thủ của hắn.
Tần Phong lắc đầu, nhìn Lăng Tiêu đúng trên boong tàu cách mình rất xa nói.
Ngạo Kiếm Lăng Vân Ngạo Kiếm Lăng Vân - Tiểu Đao Phong Lợi