Con người là tập hợp những nỗ lực của chính mình.

S.Young

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 791
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2806 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 264: Cá Tính Của Phong Linh (2)
hong Linh sờ lên mặt mình, trong lòng cũng sáng tỏ. Khi gặp bọn họ, Lăng Tiêu hiển nhiên cũng không sử dụng khuôn mặt thật. Hơn nữa, khi nghe cô gái xinh đẹp An Nhã, nữ nhân duy nhất trong đội ngũ này, nói chuyện với giọng điều vô cùng tôn sùng Lăng Tiêu, không hiếu tại sao, Phong Linh mơ hồ lại có tâm tư cao hứng thay cho hắn.
Nàng không kìm nổi tự mắng mình: ngươi là gì của hắn, chuyện của hắn với ngươi có quan hệ gì đâu? Ngươi đã rời đi rồi còn gì nữa! Nhưng sau đó, nàng lại không kìm nổi nghĩ: hắn thấy ta để thư lại, không biết sẽ nghĩ gì nhi? Có cảm thấy ta rất không biết xấu hồ không?
Phong Linh cúi đầu, tâm tư xoay chuyển rất nhanh. Ở nơi này, tin tức cũng không được nhanh nhạy cho nên Phong Linh cũng không biết, trong mấy tháng sau khi mình đi, Lăng Tiêu đã làm ra biết báo nhiêu chuyện.
Tiếng nói chuyện ở bàn bên cạnh bỗng nhiên lọt vào tại Phong Linh và cả đám người vương siêu, Ðường Minh. Tất cả đều liếc nhìn nhau, giám tốc độ ăn, không nói năng, ngưng thần lắng nghe mấy người đó nói chuyện.
- Ôi, các ngươi có nghe nói tới chuyện của Chiết gia ta, gia tộc hùng mạnh nhất Quốc gia chúng ta hay không?
Một kẻ mạo hiểm ra vẻ thần bí, hạ giọng nói, nhưng ánh mắt đắc ý lại đảo xung quanh, rõ ràng nói cho người khác,ta đang khoe khoang đấy!
- Đừng nói hươu nói vượn, họa là từ miệng mà ra.
Một lão già râu dài trừng mắt nhìn kẻ mạo hiểm này, cắn Thần nhìn thoáng qua đám người vương siêu, sau đó liền nói:
- Ngươi nói thật chứ?
- Ðoàn trưởng đại nhân, sao ta có thế nói bậy bạ với ngài được?
Người nọ có chút đắc ý nói:
- Anh họ của bạn em vợ ta là người của Ðoàn lính đánh thuế Thần Phong Chiết gia, mấy hôm nước bỗng nhiên quay về nói ra một tin khiến người ta sợ choáng váng. Hắn nói đã trông thấy cao thù cấp bậc Kiếm Hoàng đối chiến, còn nói kẻ mạnh Kiếm Tông của Ðoàn lính đánh thuế Thần Phong bị một thiếu niên giết chết! Thiếu niên đó từ đâu tới? Hình như là một quý tộc của nước láng giếng
chúng ta. Qủy quái thật, một thiếu niên thì có bản sự gì, không ngờ có thế giết một gã Kiếm Tông?
- Thật hay giả? Hay là tiểu tử ngươi lại nói hươu nói vượn đó? Ngươi nói là một lão già còn được, một thiếu niên... mà có thế thế giết Kiếm Tông? Đừng ba hoa nữa!
Mấy người bên cạnh ồn ào cười nói.
- Hừ, ta biết là các ngươi sẽ không tin mà.
Ngươi trẻ tuổi đó cười ngạo nghễ:
- Tuy nhiên lần này đúng là ta không nói sai. Các ngươi cứ xem đi, không báo lâu nữa, Chiết gia sẽ dốc toàn lực đi tấn công lãnh địa của Tiểu tử đó. sau trận chiến đó, Ðoàn lính đánh thuế Thần Phong gần như đã bị phế! Chẳng lẽ các ngươi không nghe nói, đầu năm trước, trong đêm lễ cuồng hoan ở Ðế quốc Lam Nguyệt, hơn năm nghìn lính đánh thuế tấn công thính PenZias đều bị giết sạch. Những người đó chính là Thần Phong binh đoàn!
- A, lại có việc này cơ a!
Lúc này, những người đó đều lộ về khiếp sợ, năm nghìn lính đánh thuế Thần Phong binh đoàn, vậy mà không ngờ bị người ta tàn sát không còn? vậy bổn sự của đối phương là thế nao? Khó trách nói có thế giết chết Kiếm Tông!
- Hừ, anh họ của bạn em vợ ta cũng là một đầu mục, hắn nói Chiết gia cũng không để chơi đâu. sau lưng họ có thế gia ẩn thế rất lớn chống đỡ. Thù này người ta nhất định phải báo. Tuy nhiên đối phương không ngờ có cả kẻ mạnh cấp bậc Kiếm Hoàng. Chỉ nghĩ thôi đã thấy đáng sợ, Kiếm Hoàng, con mẹ nó, cho đến giờ lão từ mới chỉ là một Cuồng Kiếm sư mà thôi!
Khi nói mình là Cuồng Kiếm sư, trên mặt người trẻ tuổi đó rõ ràng mang theo vẻ tự hao, đâu phải “mà thôi” như hắn nói, rõ ràng là ý khoe khoang.
Phong Linh hơi bĩu môi, tâm tư bay tới tận toàn thành ở phía nam Ðế quốc Lam Nguyệt, tự nói: thực lực của hắn lại nâng cao rồi a? Ôi, thật sư là một kẻ khiến người ta không thể nào nhìn thấu. Tuy nhiên không biết Tiểu tử nước mặt này nói thật hay giả, có người muốn đi tấn công hắn, hắn có biết hay không? Liệu có nên cảnh báo cho hắn không?
Trở lại nhà trọ, ngay khi Phong Linh còn đang do dự, Ðường Minh đã đựng dậy, ánh mắt kiến định nhìn Vương Siêu, nói:
- Đại ca, tuy rằng Lăng Tiêu huynh đệ có thể cũng không cần chúng ta hỗ trợ. Nhưng ta cảm thấy, ta cần phải đi gặp hắn, nhắc nhở cho hắn tin tức này! Bất kể tin này có hữu dụng với hắn hay không, ta vẫn nợ hắn một đại ân!
Ðường Minh vừa nói ra những lơi này, ấn tượng của Phong Linh đối với hắn lại
tốt thêm, tự nhủ: không biết người này nước kia đã nhận được ưu đãi gì từ hắn mà không ngờ một mực bảo vệ hắn như vậy. Kẻ đó quả thật thu hết tâm tư nam nhân lẫn nữ nhân! Phong Linh hơi ai oán nghĩ. Nàng không biết rằng, lúc này Lăng Tiêu đã ở Đông Hải Long Thành xa mấy ngãn dặm rôi.
Vương Siêu gật gật đầu, nói:
- Nói vậy, ta mới là người nợ ân tình của Lăng Tiêu huynh đệ nhiều nhất, cho nên ta đồng ý. Hơn nữa, ta sẽ cũng đi với cậu.
Nói xong, hắn cúi người thi lễ với Phong Linh:
- Phong Linh cô nương, rất rất xin lỗi, chúng ta không thể cũng cô đi tới rừng
rậm sương Mù được.
An Nha ở một bên cười nói:
- Ta không có y kiến. Hắn còn nói sẽ dạy ta y thuật nữa cơ.
- Lăng Tiêu huynh đệ là người tốt!
Gaia gãi đầu, về mặt hàm hậu nói.
Chỉ có Ngô Lương vẫn giữ khuôn mặt âm trầm. Khi nghe tới hại chữ Lăng Tiêu, y liền cảm giác đau đầu, bất kể thế nao cũng không muốn đối mặt với hắn. Cho nên đứng đậy, nói:
- Lăng Tiêu Lăng Tiêu, lâu như vậy thì người ta đã quên các ngươi là ai rồi. Các ngươi còn cố tình thấy người sang bắt quàng làm họ! Lão tử không thể hầu tiếp. Chúng ta chia tay tại đây được rồi. Ta vẫn cùng Phong Linh cô nương đi tới Rừng rậm sương Mù!
Phong Linh có chút ky quái nhìn thoáng qua Ngô Lương sau đó lạnh lùng nói:
- Thật có lỗi. Ta không có húng thú. Ta muốn đi thành PenZias.
Nói xong, nàng hừ mũi một tiếng. Thấy sắc mặt Ngô Lương trở nên xanh mét, nàng rốt cục không nhịn được, lại nói tiếp:
- Còn nữa, ta hy vọng ngươi có thể hiểu được, ta ra tay cứu các ngươi hoàn toàn là bởi vì các ngươi nhắc tới hai chữ Lăng Tiêu kia. Nếu không, chuyện sống chết của các ngươi có quan hệ gì tới ta? Cho nên, Ngô Lương, chính lòng dà hẹp hòi của ngươi đã khiến hắn phải rời đi lúc trước... Ðừng nói ngươi hôm nay nói ra những lơi này, cho dũ ngươi muốn đi thành PenZias, ta cũng sẽ không mang theo ngươi!
Phong Linh nói những lơi này như chém đinh chặt sắt, khiến toàn bộ mọi người đều kinh ngac ngây người. Sự nghi hoặc vẫn lấp đầy trong tâm họ giờ mới được gỡ bỏ: chẳng trách người ta chịu ra tay cứu giúp, hóa ra Phong Linh cảm tình bọn họ chính là vì biết đến Lăng Tiêu kia.
- Hơn nữa, hừ...
Phong Linh nhìn vẻ mặt vô cùng khó coi của Ngô Lương, tiếp tục cười lạnh nói: - với thưc lực yếu ớt như ngươi, đi tới thành PenZias, chỉ sợ ngay cả đám quan canh cửa còn mạnh hơn ngươi nhiều! Cứ nghĩ mình giỏi giang lắm, thật không biết xấu hổ!
Phong Linh nói xong, trong lòng thống khoái vô cùng, nàng có thể kìm không nói những lời này, nhưng bởi vì kìm nén lâu ngày, rốt cục mới nói ra. Còn gã Ngô Lương này cảm thấy thế nào, Phong Linh không cần quan tâm.
Ngô Lương mặt đỏ bừng bừng, sau một lúc lâu mới nói:
- Tốt! Tốt lắm! Tốt lắm! vậy xin cáo từ!
Nhìn bóng dáng Ngô Lương, Vương Siêu có chút lo lắng nói:
- Phong Linh tiểu thư, cô không nên kích thích người như thế, ai cha. Cô biết rõ hắn lòng da hẹp hòi, người như thế, chẳng có thế đảm bảo sẽ không gây ra chuyện gì!
Phong Linh gật gật đầu nói:
- Ta biết. Nhưng ta không kìm nổi, các ngươi không hiểu đâu!
Ở bên canh, với tâm tư nhạy cảm của nữ nhân, An Nhã cảm nhân được trong lời nói của Phong Linh, biết nàng không chỉ là biết Lăng Tiêu. Lại nghĩ tới gương mặt lúc hình thương của Phong Linh, trong lúc nhất thời, trong lòng An Nhã không kìm nồi miên man suy nghĩ.
Nếu lúc trước mình chủ động một chút, hiện giờ có lê mọi chuyện đã khác nhỉ? Còn Vương Siêu có chút bắt đắc ** cười khổ, Ngô Lương là người thế nào? Tin rằng không ai có thế hiểu rõ hơn Vương Siêu. Bởi vì Lăng Tiêu chữa trị cho mình mà Ngô Lương không thể lên làm đoàn trường. Ðiều này thưc ra người ngoài không hiểu rõ, chỉ có Vương Siêu đã qua hiểu tính cách của Ngô Lương là biết mà thôi.
Cho nên, Vương Siêu cười khổ nói:
- Thôi, chúng ta nên tới thông tri cho Lăng Tiêu huynh đệ càng sớm càng tốt
Nhìn bóng mọi người rời đi, Ngô Lương mới từ một góc tối đi ra, sắc mặt âm trầm, nghiến răng nghiến lơi cười lạnh nói:
- Khinh thường ta? Hừ, tiện nữ... ta sẽ cho ngươi biết, nhiều khi thưc lực không đại biểu được cho hết thay đâu! Còn cả các ngươi nữa, các ngươi bất nhân, liền chớ có trách ta bất nghĩa!
Y quay người, thuê một chiếc xe ngựa, ném cho phu xe một kim tệ, thản nhiên nói:
- Thất sắc thành.
o O o
Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt hại người tiến vào Đông hải Long Thành. Cả hai quả là một đi Kim Ðồng Ngọc Nữ. Nam anh tuấn tự nhiên như cây ngọc trước gió, nữ dáng người yếu điệu, một đôi mắt tròn to, bộ ngực cao ngất, chiếc eo thon, cặp mông đầy đặn, tất cả tạo thành những đường cũng tuyết mỹ, như thể tiên giáng thế.
Mặc dù có một chiếc khăn mỏng mạnh che mặt nhưng vẫn lộ ra chiếc cổ cao trắng tréo, nhẵn mịn, cánh tay thon dài nõn nà, hiện mọi người xung quanh đểu không kìm nồi liếc nhìn.
Quả là một nữ nhân xinh đẹp.!
Đông hải Long Thành có đường phố rộng rãi, thẳng tắp, đứng đầu phố không thể nhìn hết cuối phố. Trên đường ngựa xe như nước, đông người không thôi, hiện ra vẻ phồn hoa của một tòa thành thị ven biển.
Hai bên đường phố là tửu lầu và các loại của hàng của hiệu, tiếng rao hàng vang lên không ngớt.
Tống Minh Nguyệt nép người vào thân Lăng Tiêu, hai người dắt ngựa đi tới của một tửu lâu. Ở đó đã có tiểu nhị đứng chờ sẵn, phận phó tiểu đồng dắt ngựa của hai người đi, sau đó khom người tiếp đón. Khi thấy Tống Minh Nguyệt, hắn cũng phải chấn động mắt một lát.
- Hai vị khách quan, xin mời vào bên trong!
Tiểu nhị mới mọc rất nhiệt tình.
- Hại vị là ở trọ hay ăn cơm hay là cả hai?
Lăng Tiêu gật gật đầu, tiểu nhị lại nói:
- Bản **** còn một gian phòng hảo hạng, không có vấn đề gì chứ”?
Dưới tấm khăn, khuôn mặt Tống Minh Nguyệt đỏ ửng, trừng mắt nhìn tiểu nhị.
Lăng Tiêu lại thản nhiên gật đầu nói:
- Ðược.
Ðúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói:
- Tiểu nhị, phòng đó để cho chúng ta. Hắn trả bao nhiêu, chúng ta tra gấp đôi.
Tiếp theo, liền nghe thấy giọng nói oán giận của người đó:
- Quả thật là con mẹ nó tà môn, thành thị lớn như vậy không ngờ hết cả nhà trọ. Thật không biết đám không được phân loại này đến đay xem náo nhiệt làm gì cơ chứ!
Ngạo Kiếm Lăng Vân Ngạo Kiếm Lăng Vân - Tiểu Đao Phong Lợi