Butterflies don't know the color of their wings, but human eyes know how beautiful it is. Likewise, you don't know how good you are, but others can see that you are special.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 791
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2806 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 180: Bí Mật Kinh Thiên (hạ)
ại Tế Ti thản nhiên kể lại những câu chuyện xưa mà Lăng Tiêu chưa từng được nghe. Không giống như những người trên đại lục Thương Lan, ngoại trừ niềm tin những chủng tộc này thật sự tồn tại, Lăng Tiêu cũng không thể nào tin được chuyện thần thoại thời thượng cổ. Linh hồn của Lăng Tiêu cũng không thuộc về nơi này, hơn nữa bản thân hắn chính là người tu luyện nghịch thiên. Cho nên, đối với rất nhiều chuyện xưa nghe mà khó thể tưởng tượng, hắn cũng chỉ nghe cho biết vậy thôi.
- Nhân loại còn sáng tạo ra một loại kỹ năng hùng mạnh. Ngay cả hôm nay trên đại lục, gần như mỗi người đều có hai kiếm kỹ! Có cường giả dung nhập ma pháp vào trong kiếm kỹ, sáng tạo ra các loại kiếm kỹ hùng mạnh! Kiếm kỹ, là kết quả chân chính thuộc về nhân loại! Cho nên, ở cuối thời kì thượng cổ, ma pháp bị chôn vùi theo dòng lịch sử, nhưng kiếm kỹ lại được bảo tồn tiếp.
Đại Tế Ti cười nói:
- Ngươi không cảm thấy, những chuyện xưa mà ta kể này không có quan hệ tới Phạm Đế Á Đại Tuyết Sơn sao?
Lăng Tiêu cười cười, không trả lời, so về nhẫn nại, có lẽ Lăng Tiêu không sợ ai.
Đại Tế Ti rất vừa lòng đối với phản ứng của Lăng Tiêu, chiếc miệng xinh xắn nhếch lên duyên dáng, nói:
- Tương truyền, ở chỗ sâu trong Phạm Đế Á Đại Tuyết Sơn có ẩn chứa thần miếu của thời kì thượng cổ, mà trong thần miếu kia, ở thời kì trước có lưu lại vô số các loại kiếm kỹ và một số công pháp, thậm chí còn có bí tịch ma pháp!
- Thần miếu?
Lăng Tiêu hơi nhíu mày, lần đầu tiên hắn được nghe điều này. Lăng Tiêu ở thành Penzias một đoạn thời gian, lúc không có việc gì thì thu thập hàng loạt bộ sách, trong đó có bộ đủ, có một số bản thiếu. Lăng Tiêu dường như cũng giống như tỷ tỷ Lăng Tố, trời sinh cảm thấy rất hứng thứ đối với những chuyện trên đại lục vào thời kì thượng cổ!
Tuy nhiên hướng đi khẳng định bất đồng, hứng thú của Lăng Tố phải là quá trình nghiên cứu cùng phát hiện!
Mà Lăng Tiêu, chính là đang hoài nghi, vì sao linh khí của thế giới này lại dồi dào như thế, nhưng từ trước đến nay, sao lại không có một gã tu chân nào, thậm chí ngay cả phương diện truyền thuyết cũng không có!
Trong các thần thoại về thời thượng cổ, thật là có thần linh, nhưng Lăng Tiêu lại không thể phát hiện ở bất cứ chỗ nào, cho dù chỉ là nửa tòa thần miếu ở Đế quốc Lam Nguyệt!
Điều này giải thích được một vấn đề: Người ở Đế quốc Lam Nguyệt không có tín ngưỡng! Hơn nữa nhìn từ trên những thư tịch đó, không chỉ là Đế quốc Lam Nguyệt, mà gần như toàn bộ đại lục Thương Lan, đều không có bất cứ tín ngưỡng gì!
Mọi người dường như chỉ thờ phụng chính mình, hoặc là nói, thờ phụng quốc vương bệ hạ, thờ phụng quý tộc lĩnh chủ, cũng không có thờ phụng thần linh!
Lúc mọi người cảm khái, nhiều nhất chỉ nói một câu: Kiếm Thần ở trên cao.
Nhưng Kiếm Thần, tuy rằng thoạt nhìn xa không với tới, nhưng là mức độ mà nhân loại có thể đạt tới!
Mà thần lại là không thể chạm đến, là không thể khinh nhờn! Gần như tất cả nhân loại vĩnh viễn cũng không thể đạt được tới giới hạn đó!
Cho nên, đột nhiên trong lúc nghe Đại Tế Ti nói đến thần miếu, Lăng Tiêu lập tức rất có hứng thú, chủ động hỏi:
- Thần miếu là cái gì?
Đại Tế Ti nhẹ nhàng lắc đầu thở dài, nói:
- Bên trong thần miếu thờ phụng thần tối cao, tín ngưỡng chung của tất cả các chủng tộc thời thượng cổ! Đáng tiếc, khi cuộc đại chiến thượng cổ bùng nổ, thần miếu biến mất, mà tất cả các chủng tộc cũng mất đi sự che chở của thần linh, mà mất triệt để nhất chính là nhân loại. Đến bây giờ thú tộc vẫn thờ phụng thần thú như trước; tinh linh tộc vẫn tín ngưỡng nữ thần tinh linh như trước; long tộc thì tín ngưỡng Long thần; Hải tộc thì tín ngưỡng vào hải thần, chỉ có nhân loại, sau khi cuối thời thượng cổ, cũng chỉ tín ngưỡng mình thôi.
Cho nên nói, nhân loại thoạt nhìn là chủng tộc thông minh nhất, nhưng trên thực tế, cũng là chủng tộc ngu xuẩn nhất! Bọn họ ngay cả tín ngưỡng của mình là gì cũng không biết. Những nhân loại nà một lòng theo đuổi điểm cuối cùng của võ đạo thì còn mạnh hơi một chút. Những quí tộc đần độn kia, sống còn không bằng chết!
Lăng Tiêu bỗng nhiên nhớ tới, lúc thú nhân tấn công thị trấn Tạp Mai Long, toàn bộ gia quyến của những thủ hạ của thái tử, dường như đều chết ở trong tay thú nhân, lại suy nghĩ tới những lời Đại Tế Ti nói, Lăng Tiêu cảm thấy rất khó tin.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, một nhân loại, không ngờ có tư tưởng quá khích như thế.
Chẳng qua trong lòng nghi hoặc, ngoài miệng Lăng Tiêu lại không nói, bởi vì hắn biết, những việc này không nên nói ra mà cứ giữ kín trong lòng là tốt hơn!
- Đại Tế Ti học thức uyên bác, khiến tại hạ tán thưởng, thật sự là thụ giáo.
Lăng Tiêu thật lòng khâm phục.
- Quả thật, hôm nay Đại Tế Ti nói những điều này, trước đây Lăng Tiêu chưa bao giờ nghe.
Hiện tại, trong thư tịch của nhân loại đã hoàn toàn coi thần thoại thời thượng cổ như chuyện xưa, thậm chí ngay cả chuyện xưa này đều bị biến đổi hoàn toàn khác hẳn.
- Những chuyện này cũng chẳng qua là lúc ta còn nhỏ có may mắn xem qua một ít điển tịch ghi lại thôi.
- Tuy nhiên, trái lại ta thà rằng tin những điều này là thật sự!
Đại Tế Ti thản nhiên nói:
- Chỗ thần kỳ của đầm lầy Penzias, kỳ thật càng đơn giản hơn. Hiện tại ngươi đã tới chỗ này, đến khi lần sau ngươi đến đây sẽ phát hiện hoàn toàn bộ dáng thay đổi! Bởi vì toàn bộ đầm lầy Penzias là sống động!
Đại Tế Ti đứng lên, lấy xuống ấm trà tinh xảo từ trên bếp lửa, rót cho Lăng Tiêu một ly trà, sau đó nói:
- Trà này là đặc sản của đầm lầy Penzias, hương vị rất kỳ lạ. Hàng năm chúng ta chỉ có thể thu thập một lần, phát triển cực kỳ ngắn, rất hiếm có, ngươi nếm thử đi!
Lăng Tiêu vừa rồi cũng đã nghe thấy luồng hương khí này. Đây là một trong thiên tài địa bảo Tu Chân Giới, tên là Hủy Tây, có công dụng dưỡng thần cực kỳ mạnh mẽ, có công hiệu yên giấc! Trong lòng hắn âm thầm cảm thấy buồn cười, cô gái này thật sự có lẽ có chút quan hệ với Diệp tử! Nếu không, như thế nào trên mặt tươi cười, trong lòng thầm nghĩ đen tối như vậy?
Hắn cầm lấy chén trà, nhẹ nhàng uống một ngụm, khen:
- Trà ngon!
Sau đó hỏi:
- Ý tứ vừa rồi của Đại Tế Ti là nói, tất cả vật thể nổi ở trên mặt nước trong toàn bộ đầm lầy Penzias đều có thể di động qua lại?
Đại Tế Ti khẽ gật đầu, nói:
- Đương nhiên, nếu không dựa vào cái gì cho tới bây giờ vẫn không có nhân loại nào, có thể hai lần đi vào vùng đất này? Ha hả, người thanh niên, nói chuyện phiếm cùng ngươi thật sự là khiến người ta vui vẻ. Tuy nhiên, ngươi đã quá mệt mỏi, ngươi nên nghỉ ngơi đi.
Theo âm thanh của Đại Tế Ti, ánh mắt Lăng Tiêu bắt đầu mơ mơ màng màng, khóe miệng co giật, muốn nói cái gì, lại cũng không thể nói ra, ngửa đầu tựa vào trên ghế, rơi vào ngủ say, nhưng trong lòng lại nghĩ, muốn xem Đại Tế Ti của thú tộc rốt cuộc muốn làm cái gì! Lăng Tiêu thầm nghĩ, phong bế các loại cảm giác của mình, cả người giống như đang ngủ say, chỉ lưu lại một tia thần thức, cảm thụ toàn bộ bên ngoài.
- Đưa hắn vào trong phòng ngủ của ta.
Đại Tế Ti thản nhiên nói, không biết là đang phân phó ai. Lúc này, Lăng Tiêu cảm giác hai tay bị mạnh mẽ nâng lên, liền đưa hắn vào trong phòng ngủ của Đại Tế Ti, thình lình nằm ở trên chiếc giường mềm mại dễ chịu, cảm giác được một hồi thoải mái, trong mũi còn có thể cảm giác một luồng hương khí nhàn nhạt.
Theo tiếng bước chân đi xa của hai người nâng mình lên giường, căn phòng trở nên yên lặng, bỗng nhiên hắn nghe thấy Đại Tế Ti nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Trong lòng Lăng Tiêu hiện lên một chút lo lắng, chẳng lẽ Đại Tế Ti này sinh ra ý tưởng xấu gì với mình? Nghĩ đến loại khả năng này, Lăng Tiêu thiếu chút nữa liền ngồi thẳng dậy, để sau đó nói với nàng chuyện của Diệp tử. Tuy nhiên lòng hiếu kỳ vẫn ngăn xúc động của Lăng Tiêu, khiến hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, bởi vì trước đó Lăng Tiêu không cảm nhận được bất cứ hứng thú nào có liên quan đến tình dục từ trên người Đại Tế Ti!
Lúc này, chợt nghe thấy Đại Tế Ti thản nhiên nói:
- Một gã thiếu niên nhân loại như ngươi, không ngờ có thể né tránh được quá nhiều ma thú hùng mạnh, tiến vào đến nơi đây, đủ thấy ngươi có bản lãnh hơn người!
- Cho nên trên người của ngươi nhất định có bí mật mà không ai biết. Cũng không biết vì sao, ta lại không muốn làm thương tổn đến ngươi. Tuy nhiên ta lại rất muốn biết những chuyện này, cho nên ta chỉ có thể đưa ngươi tiến vào trong giấc mộng, lúc ngươi tỉnh lại, ta đã biết điều mà ta muốn biết, mà ngươi cũng sẽ không có bất cứ biến hóa gì!
Đại Tế Ti vừa nói xong, tiếp theo lại khẽ thở dài một tiếng rồi nói tiếp:
- Thật sự rất kỳ quái, mười mấy năm nay, lần đầu tiên ta không có cảm giác muốn ra tay đối với nhân loại!
Lời vừa nói xong, Lăng Tiêu cảm giác được một luồng tinh thần lực hùng mạnh nhưng cực kỳ dịu dàng hướng tới, bao phủ toàn thân của mình lại, làm trong lòng hắn lập tức căng thẳng. Tinh thần lực hùng mạnh của Đại Tế Ti này hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của Lăng Tiêu! Với tinh thần lực kim đan trung kỳ đỉnh hiện tại của Lăng Tiêu, hơn nữa tinh thần lực đã hình thành thành thúc niệm thành cương, không ngờ có loại cảm giác muốn thất thủ!
Mà kinh ngạc hơn, chính là Đại Tế Ti của thú tộc!
Chợt nghe nàng
kinh hô một tiếng, lập tức nhẹ thở ra, tăng thêm áp lực tinh thần lực. Tinh thần lực trong đầu Lăng Tiêu giờ phút này tựa như một cái lò xo đang liều mạng nén lại! Mặc cho tinh thần lực của đối phương hùng mạnh cỡ nào, cũng chỉ có thể ép lò xo vào cùng một chỗ, nhưng lại không thể phá huỷ nó!
Tinh thần lực của Đại Tế Ti lại giống như thuỷ triều, tới rất nhanh rồi lại nhanh chóng thối lui. Lúc này, trên cái trán mịn màng của nàng xuất hiện một tầng mồ hôi tinh tế, sắc mặt có chút ửng hồng, trong mắt lại bắn ra lửa giận nồng đậm, nhìn gã thiếu niên tướng mạo anh tuấn đang nằm ở trên giường của mình, hung hãn khoát tay, khuôn mặt thoáng chút dữ tợn, rồi lại do dự, hai tay buông xuống.
Nàng trừng mắt cân nhắc, nội lực dao động trên người thiếu niên này rõ ràng không cao lắm, nhiều nhất cũng chỉ là có tu vi Ma Kiếm Sĩ, sao tinh thần lực lại có thể hùng mạnh như thế, chẳng lẽ trên người hắn có bảo vật gì hay sao?
Đại Tế Ti suy nghĩ, ánh mắt rơi xuống trên người Lăng Tiêu. Tuy là thiếu niên, nhưng giờ phút này thân thể của Lăng Tiêu sớm đã trưởng thành, cho nên nếu như cho một cô gái như nàng cởi bỏ quần áo của Lăng Tiêu để tiến hành kiểm tra thì tuyệt đối không được. Nhưng nếu như gọi thú nhân làm chuyện này, nàng càng cảm thấy không ổn cho lắm.
Trong khi trái phải đều nghĩ, mặt Đại Tế Ti co rút vài cái, không kìm nổi lại lần nữa hiện ra vẻ hung dữ, thầm nói: Đây là ngươi bức ta! Nếu ngày mai ngươi vẫn chưa tỉnh lại thì sẽ trở thành ngu ngốc, cũng cũng đừng nên trách ta!
Khi tinh thần lực của nàng chuẩn bị lại một lần nữa tràn ngập đánh úp tới Lăng Tiêu, bỗng nhiên nàng phát hiện hai tròng mắt của gã thiếu niên nằm trên giường kia mở ra, trong con ngươi tối đen như mực tràn đầy vẻ thất vọng.
Đại Tế Ti ngạc nhiên kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, ngực như bị trọng kích, tinh thần lực khổng lồ chợt cắn trả lại, khiến nàng liền phun ra một ngụm máu tươi tại chỗ, lấy tay chỉ vào Lăng Tiêu, nhưng lại không thể nói được câu nào, thân mình mềm mại ngã trên mặt đất!
Lăng Tiêu thở phào một hơi, mình vừa mới đem tinh thần lực tác dụng lên trên ánh mắt, quả nhiên lại dọa cho Đại Tế Ti, khiến nàng bị tinh thần lực cắn trả gây thương tích thật lớn.
Nếu không, dựa vào tinh thần lực của mình mà muốn chiến thắng người phụ nữ khủng bố này, quả thực là trò đùa!
Bộ dạng của cô gái này giống như Diệp tử, là một cường giả chân chính đầu tiên mà Lăng Tiêu đi vào thế giới này gặp được!
Lăng Tiêu nhìn người con gái mềm mại ngã xuống trên thảm, khóe miệng lại lộ ra vẻ cười khổ. Hắn lại không thể lập tức rời đi, cũng không thể giết nữ nhân này. Cho dù nàng có quan hệ với Diệp tử hay không thì Lăng Tiêu cũng không định giết nàng. Cho dù người con gái này chỉ muốn đoạt ký ức của mình, hắn cũng không muốn giết nàng.
Ngạo Kiếm Lăng Vân Ngạo Kiếm Lăng Vân - Tiểu Đao Phong Lợi