Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 791
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2806 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 148: Phục Ma Quân Đoàn
ào sáng sớm hai ngày nay, Lăng Tiêu thức dậy sớm, linh lực trong cơ thể vận hành một chu thiên, rồi mới bước chân ra khỏi cửa.
Người hầu trong vườn lại càng dậy sớm hơn. Điều này cũng là việc Xuân Lan cùng Thu Nguyệt phân công, động tác xoay người cũng rất linh hoạt. Nếu họ thấy Lăng Tiêu, thì khom người.
Nếu như nói ngay từ đầu họ đi vào tử tước phủ, nhìn thấy Lăng Tiêu thì trong ánh mắt họ đều toát ra vẻ kính sợ.
Hai ngày này bọn họ đã dần dần bắt đầu cảm kích.
Họ cũng biết chủ nhân quý tộc tuổi trẻ này tuy rằng ít nói, vẻ mặt cũng rất hiếm khi cười, nhưng đối với đám hạ nhân như bọn họ, lại cực kỳ hòa đồng chào hỏi giống như đại đa số bọn họ cùng xuất thân trong gia đình nghèo khổ.
Bán mình cho gia đình quý tộc bản thân mình chỉ là việc bất đắc dĩ, nếu như gặp một người chủ chua ngoa.
Vậy coi như thảm rồi
Cho nên bọn họ yêu cầu rất thấp, chỉ cần có thể ăn cơm no, không thường xuyên bị quở trách vô cớ thì họ cảm động chủ nhân đến rơi nước mắt.
Lăng Tiêu đi tới cửa phòng của Diệp Vi Ny, thời gian gần đây, toàn bộ công tác tình báo của phủ tử tước đều vẫn luôn do nàng xử lý. Mỗi ngày nàng đều đi ngủ rất muộn, từ một cô bé trộm cắp thoáng cái liền biến thân thành một người khác. Lăng Tiêu nâng tay lên, nhẹ nhàng gõ vào cánh cửa, bên trong truyền ra tiếng nói trong trẻo dễ nghe:
- Ai đó?
- Là ta.
Lăng Tiêu thuận miệng đáp rồi đẩy cửa đi vào, lại trông thấy Diệp Vi Ny đang ngồi ở trước văn kiện, khẽ nhíu đôi mày thanh tú, dáng vẻ khó xử, hỏi:
- Ngươi làm sao vậy?
- Đại thiếu gia ngươi cả ngày không có việc gì làm, đương nhiên là không cảm thấy tiểu nữ ta có chỗ khó xử rồi.
Diệp Vi Ny ngẩng đầu, đưa tay gẩy một đoạn tóc rủ xuống trên trán, làm lộ ra một đoạn da trên cổ tay trắng như tuyết, nhìn thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của Lăng Tiêu, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ:
- Thành chủ tiền nhiệm chạy, mà từ lúc hắn chạy, cũng không có bổ nhiệm thành chủ mới, toàn bộ thành Penzias có rất nhiều cơ cấu đều đang lâm vào trạng thái cằn cỏi tê liệt một nửa. Những thứ này đều cần người tới quản lý.
- Chúng ta chỉ mang tới những người, võ dũng thì có thừa, còn trí tuệ thì chưa đủ, muốn đám người bọn họ giải quyết những chuyện này, e rằng so với việc kêu bọn họ đi giết người còn khó hơn. Ta cũng là ép buộc bản thân, còn Xuân Lan cùng Thu Nguyệt hai cô bé kia lại một lòng một dạ bận rộn với chuyện của đại viện. Ngươi nói, ta có thể không nhức đầu sao?
......
- Được rồi, được rồi, không nói chuyện của ngươi nữa.
Diệp Vi Ny vểnh môi, bất đắc dĩ nói:
- Đương nhiên, nếu như ngươi có thể tìm cho ta hai người giúp đỡ, hoặc là giải phóng cho ta.
- Đi, ta đã không tu luyện kiếm kỹ vài ngày rồi!
- Ta cũng không muốn đưa hai cô bé kia đi ra ngoài?
Lăng Tiêu nhẹ giọng nói.
- Không đi... Sao?
- Ngươi nói cái gì?
Diệp Vi Ny thuận miệng nói xong, mới cảm giác được không đúng, liền vội ngẩng đầu lên, vẻ mặt chờ mong hỏi:
- Ngươi nói, chúng ta đi ra ngoài?
- Đúng vậy, chúng ta dù sao cũng phải nhìn xem, lãnh địa của mình có dạng gì chứ.
Lăng Tiêu nhàn nhạt nói.
Từ lúc đi vào thành Penzias, Lăng Tiêu chọn việc đóng cửa tu luyện, đem tất cả mọi việc giao cho Phúc bá cùng Diệp Vi Ny đi xử lý, mà hai người bọn họ không oán không hận khiến cho trong lòng Lăng Tiêu cảm thấy có vài phần áy náy.
Cho dù, đây là đất phong của hắn, không phải người khác, Phúc bá là một lão nhân khiến cho người ta tôn kính, nên có rất nhiều chuyện ông đều nghĩ đến mặt mũi của Lăng Tiêu, sau đó liền xử lý. Có một lão nhân như vậy bên người, đồng thời cũng làm Lăng Tiêu ít phạm sai lầm, cũng thực sự có thể yên tâm mà tu luyện.
- Được, tốt lắm.
Diệp Vi Ny vừa nói xong, hai gò má trắng mịn mới nổi lên hai mảng đỏ ửng:
- Ta nói, ta cảm thấy quá ngột ngạt!
Bên ngoài thành, trên một mảnh đất hoang to lớn, hiện tại nó đã trở thành nơi luyện binh của Lăng Vũ, hắn cởi trần, làn da trên người bị phơi nắng biến thành màu đỏ sậm, có một số nơi đã bị phù ra, còn có một số nơi cuộn căng lên một mảng lớn, thoạt nhìn rất khủng bố.
Hắn đứng ở trên một khối đá lớn hình vuông cao hơn một người, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía đội ngũ khoảng hai ngàn người ở phía dưới. Hắn nhớ tới những lời mà hôm qua thiếu gia nói với hắn.
Lăng Tiêu cũng không nói lời hùng hồn gì, cũng không có vỗ ngực cam đoan với hắn cái gì, chỉ lạnh nhạt nói với Lăng Vũ:
- Ngươi có muốn cùng với ta thiết lập thành Penzias cho thật tốt hay không?
- Ngươi có muốn tạo ra một đội tư binh xuất sắc hơn so với đội đột kích Hổ Gầm hay không?
Quân đội này khiến cho mọi người nhắc tới thì bội phục!
Lăng Vũ trả lời cũng rất thẳng thắng:
- Ai lại muốn mình là kẻ ngốc!
Hắn là một hán tử đến từ một nơi ở phương bắc lạnh giá, hắn xuất thân bần cùng. Từ nhỏ hắn đã quyết chí làm nên sự nghiệp, làm cho phụ lão ở quê nhà xem.
Hắn tôn kính Lăng Chí, đó là bởi vì Lăng Chí biến hắn từ một tên lưu manh thành một gã quân nhân chân chính, đem đội đột kích Hổ Gầm, từ một nhóm rác rưởi với cặn bã trở thành một đội cường quân danh chấn đại lục.
Tuy rằng đội ngũ của bọn họ chỉ có ba nghìn người, nhưng họ có được thực lực hùng mạnh nên khiến mọi người không dám khinh thường!
Hơn nữa, có thể làm được đội trưởng của chi đội đột kích Hổ Gầm, Lăng Vũ cũng không phải là loại người chỉ biết dùng vũ lực mà không có đầu óc nghĩ sâu, cho nên hắn hỏi:
- Thiếu gia tin tưởng vào ta sao?
Lăng Tiêu lấy ra một thanh kiếm từ trong chiếc nhẫn, một thanh kiếm bằng tinh cương trăm năm rất bình thường. Mặc dù trong cửa hàng vũ khí, giá bán của nó rất cao, được cho là bảo kiếm trên mức tầm thường, nhưng đối với quý tộc, sử dụng loại kiếm này, là một chuyện thật mất mặt nếu như không thể có một thanh bảo kiếm gọt sắt như bùn. Vậy ít nhất cũng phải đem một thanh kiếm quý báu khảm đầy bảo thạch, làm sao có thể là vũ khí cho loại võ giả tầm thường như vậy sao?
Lăng Tiêu lại chuẩn bị rất nhiều kiếm giống như vậy bên trong chiếc nhẫn, sau khi lấy ra, Lăng Vũ mới buồn bực. Sau đó Lăng Tiêu bỗng nhiên trầm giọng nói:
- Coi được chứ!
Nói xong thân thể đứng thẳng hiên ngang, một bộ kiếm kỹ cứ như vậy từ trong nhẫn rơi ra, tuy là kiếm kỹ, lại mở rộng ra toàn bộ, nhưng không dùng bất cứ linh lực gì.
Tuy nằm nhưng cũng làm cho người ta có một loại cảm giác núi cao sắp sụp đổ.
Lăng Vũ chỉ nhìn thoáng qua một cái, liền lập tức thích bộ kiếm kỹ này, hơn nữa liền say mê.
Bộ sách này dường như được chuẩn bị là vì quân nhân, mới xem cũng đã có thể khiến người ta nhiệt huyết sôi trào!
Hơn nữa, bộ kiếm kỹ này đơn giản dễ học, rất thích hợp cho những binh lính trong đội ngũ học tập!
- Thiếu gia, xin ngài truyền bộ kiếm kỹ này cho Lăng Vũ!
Mặc dù hắn biết, Lăng Tiêu sẽ không vô duyên vô cớ cho hắn xem bộ kiếm kỹ này, nhưng Lăng Vũ vẫn không kiềm nén được kích động trong lòng, nên mở miệng cầu xin Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu cười nói:
- Vốn ta muốn dạy cho các ngươi, ha ha, sức chiến đấu của các ngươi không mạnh, gác lại đi, ngươi không chỉ là người của ca ca ta sao.
Lăng Tiêu cười với vẻ ôn hòa, bỗng nhiên Lăng Vũ lại cúi thấp đầu, trầm giọng khom người nói:
- Thiếu gia, từ ngày Lăng Vũ rời khỏi đội đột kích Hổ Gầm, kỳ thật ta cũng không thuộc biên chế của bọn họ nữa, quân Kỳ Sơn cũng là thuộc hạ của ta giữ lại cho mình. Thuộc hạ, thuộc hạ có tội!
- Xin thiếu gia trách phạt!
- Còn nữa... Kỳ thật mẫu thân của đội trưởng nói, sau này Lăng Vũ chính là người của tam thiếu gia.
Nếu như ngài không cần Lăng Vũ, Lăng Vũ sẽ không có chỗ để về.
Trên mặt Lăng Vũ mang theo vẻ lúng túng. Lúc đầu hắn đích thật không để Lăng Tiêu vào mắt, theo thời gian trôi qua, dần dần hắn phát hiện, tuy rằng Lăng Tiêu với Lăng Chí hai huynh đệ có tính cách hoàn toàn bất đồng, về mặt xử lý nhưng cũng là người hết sức ưu tú. Nói cách khác, đó chính là biết dùng người cống hiến cho mình!
Cho nên sức chiến đấu của chúng ta không mạnh, chỉ có thể là người của thiếu gia.
Lăng Vũ đi quanh một vòng lớn, đi trở về, sau đó nhức đầu nói:
- Thiếu gia, Lăng Vũ là kẻ thô lỗ, sẽ không nói đạo lý lớn nào, cũng hiểu được như thế nào chờ đợi. Nhưng nói thật, thiếu gia đối với chúng tôi rất tốt, cũng giống như đội trưởng đại nhân, ngài xem Lăng Vũ ta có tác dụng tốt!,.
Lăng Tiêu cũng chỉ cười cười, tuy rằng cùng Lăng Chí là huynh đệ ruột thịt, nhưng nếu những nhóm hán tử có tính tình nóng nảy, không phục tùng mình. Có một số người ngoài mặt thì phục tùng, nhưng trong đáy lòng vẫn không phục, chuyện đó khiến trong lòng Lăng Tiêu không cảm thấy thoải mái lắm.
Dẫu sao, người tu chân cũng không phải là thánh nhân.
Họ cũng sẽ có hỉ nộ ái ố, thất tình lục dục, chỉ là bọn họ thích đem cảm xúc của họ che dấu.
Vùng lên, suốt ngày tu luyện, họ không thích tùy tiện biểu lộ cảm xúc ra mà thôi.
- Lăng Vũ, nếu như ta truyền cho ngươi bộ kiếm kỹ này, lại truyền cho ngươi một bộ công pháp vận hành nội lực, ngươi có lòng tin mang đến cho ta một đội quân vượt lên trên hết hay không?
Lăng Tiêu dự tính, sau này mình phải nâng cao thực lực, phải tiến hành tu luyện. Nếu như đất phong không thể có được vũ lực hùng mạnh thì đừng nói là thú nhân, chỉ sợ ngay cả một đám đạo tặc lớn hơn một chút, cũng muốn đến tống tiền đó chứ!
Vẻ mặt Lăng Võ thoáng nghiêm túc, nghiêm nghị nói:
- Thiếu gia, nếu người kêu ta đi quản lý việc chính trị, Lăng Vũ ta không phải là một tên quản lí, nếu như nói về luyện binh, ta cũng không thể phục người khác. Mấy năm nay, ta đi theo bên người đội trưởng, xem cũng đã xem rồi!
- Được rồi, kiếm kỹ với công pháp đều ở bên trong bản sách này, kiếm kỹ có tên là " Phục Ma Kim Cương Kiếm Kỹ”, công pháp có tên là “kim cương khí kình “.
Bây giờ ngươi truyền cho năm trăm huynh đệ của chúng ta, sau đó ta muốn ngươi đem một ngàn tên kỵ sĩ đoàn, cùng với năm trăm tên thành vệ quân và năm trăm gã huynh đệ lộn xôn để trộn lẫn cùng một chỗ.
- Lăng Vũ, ý của ngươi như thế nào?
Lăng Tiêu khẽ nhếch miệng.
Chuyện này, đại khái coi như Lăng Vũ đang đối đầu với một khảo nghiệm đi. Dù sao, sau khi đem đội ngũ của mình trộn lẫn cùng một chỗ với đội được xưng là đột kích Hổ Gầm! những đám người này bị rơi hoàn toàn vào tay Lăng tam thiếu gia!
Lăng Vũ chỉ hơi sửng sốt một thoáng, vẻ mặt biến ảo, trong mắt lóe sáng, có xa xăm nhớ mong, có ưu thương, lại có một loại kiên định trong tương lai!
Lăng Vũ nghe từ sự phân phó của thiếu gia, tuy nhiên quân đội mới này tên gì?
- Từ hôm nay trở đi... Các ngươi, chúng ta!
Lăng Võ ưởng thẳng ngực, lấy tay chỉ vào đám người cũng đứng thẳng tắp ở phía dưới, bất luận là đang phơi mình trong ánh nắng gay gắt, thân thể to lớn, làn da đen, cũng khiến cho gã trung niên hán tử bốn mươi tuổi tràn đầy một loại hương vị đầy máu. Trên bề mặt tảng đá lớn bị nắng chiếu nóng lên, thân thể Lăng Võ vẫn đứng vững như núi cao.
Hai bên hiện trường lớn lại không có chút tạp âm nào. Thậm chí ngay cả tiếng tim đập của những người này cũng giữ cao độ! Đều có khuôn mặt nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Vũ ở trên tảng đá lớn.
Trải qua một đoạn thời gian tôi luyện, hiệu quả quá rõ ràng!
Hôm nay tất cả mọi người đứng ở chỗ này, từ giờ trở đi, chúng ta chính là người một nhà!
Mà ta sẽ trở thành trường quan của tất cả các ngươi! Ta đối với các ngươi chỉ có một chút phải nói, đó là theo mệnh lệnh!
- Mặc kệ là ngươi ở đâu, bất luận ngươi có thân phận gì, ở nơi này của ta, cũng là binh lính của lão tử!
- Các ngươi cũng phải ngoan ngoãn!
- Nhiệm vụ của ta chính là có thể cho các ngươi ăn ngon!
- Có tiền kiếm!
- Có thể lấy vợ!
- Về sau mang đến cho các ngươi là trở thành anh hùng trên đại lục, cùng loại tư binh!
Giọng nói khàn khan của Lăng Vũ truyền ra thật xa, quát lên:
- Tên của chúng ta là Phục Ma quân đoàn!
Hống!
Hống!
Hống!
- Phục Ma quân đoàn!
- Phục Ma quân đoàn!
- Phục Ma quân đoàn!
Ngạo Kiếm Lăng Vân Ngạo Kiếm Lăng Vân - Tiểu Đao Phong Lợi