Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tứ Lang
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 123
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 636 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 03:03:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.5 - Chương 16
ử sát (nhất)
Tiểu Man đẩy cửa đi ra, thấy trên thân kiếm của hắn ướt đẫm máu, sợ hãi lùi lại hai bước: “Chàng mau lau khô máu đi.”
Trạch Tú lập tức lấy vải lau sạch vết máu, ngồi xuống tiếp tục uống rượu, một mặt nói: “Không cần phải để ý, một đám mộng tưởng hão huyền mà thôi.”
Tiểu Man lo lắng đi tới, thấp giọng nói: “Trạch Tú, là Thiên Sát Thập Phương giết phụ thân chàng sao? Còn muốn diệt tộc nữa sao?”
Trạch Tú cười lạnh, một lúc sau mới nói: “Sớm muộn rồi bọn chúng cũng phát hiện ra sự ngu xuẩn của mình.”
Tiểu Man thấy miếng vải trắng trên cánh tay hắn bị nới lỏng ra, như là lúc nào cũng có thể rơi ra, liền đi tới buộc lại cho hắn.
“Vậy, có phải bọn họ cũng nhằm vào chàng, nhất định phải đuổi giết chàng? Cả nhị thúc, tam thúc của chàng nữa?”
Trạch Tú lắc đầu: “Đừng sợ, bọn tới chỉ là lâu la thôi, không có thủ đoạn gì đâu, ngay cả ta còn không đối phó được, đừng nói gì đến nhị thúc, tam thúc của ta.”
“Uhm, Tuyết tiên sinh cũng là người của Thiên Sát Thập Phương mà, không biết bọn họ có biết điều đó không.”
Trạch Tú nheo mắt: “Tuy cùng là Thiên Sát Thập Phương nhưng thật sự là trình độ cách xa vạn dặm.” Hắn đột nhiên cười, nghiêng đầu nhìn nàng, nói: “Đắc tội nhị thúc ta thì còn có thể không quá thảm, chứ đắc tội tam thúc thì những kẻ này chết thế nào cũng không biết ý chứ.”
Hắn thấy Tiểu Man vẫn lo lắng nhìn mình thì nói: “Được rồi, yên tâm đi! Nào, chúng ta tiếp tục cược rượu. Ta dạy nàng cách chơi gian.”
*********
Dường như hắn đang liên tục di chuyển trong bóng tối, buồn bã vô cùng. Không biết nên đi theo hướng nào. Đôi lúc hắn nhìn thấy ánh sáng, thứ ánh sáng chói mắt, đó là lúc hắn cảm giác mỗi tấc trên da thịt đều đau đớn, từ làn da tới mạch máu, từ cơ bắp đến xương tủy giống như bị đâm bị cắt, đau đến mức khiến người ta phát cuồng.
Loại đau đớn này giống như một ngọn lửa ẩn mình trực chờ làm bỏng thần trí hắn, cho nên thường thường ngay sau khi hắn nhìn thấy ánh sáng, hắn sẽ ngay lập tức lâm vào bóng tối vô cùng vô tận, rốt cuộc không còn cảm giác được chút đau đớn nào hết.
Hắn một lần lại một lần tỉnh lại, đau đớn trên người cũng giảm bớt từng chút, có đôi khi hắn cảm giác có một chòm râu hoa râm chớp động ngay trước mắt, hắn lại không thấy rõ đó rốt cục là ai, mỗi lần mở miệng định hỏi đều bị người kia ngăn lại: “Hài tử, đừng nói gì cả, ngươi trúng độc rất nặng, hãy nghỉ ngơi cho tốt.”
Vì thế hắn lại lập tức hôn mê. Loáng thoáng nhớ tới vài việc trước đây, dường như hắn quả thực bị trúng độc, nhưng thể lực hữu hạn, hắn không thể nghĩ được nhiều. Có đôi khi, trước mắt hắn mơ hồ xuất hiện gương mặt thiết nữ, lúc thì hư tình giả ý cưới với hắn, lúc lại tím mặt giận dỗi, lúc lại thống khổ rơi lệ, lúc lại ôn nhu u buồn chăm chú nhìn hắn. Cuối cùng nàng sẽ bị gió tuyết thổi đỏ bừng mặt, nước mắt đóng băng trên gò má, hét to tên hắn.
Đúng vậy, tên, tên của hắn…
Hắn không thể nghĩ tiếp được nữa, rốt cục lại chìm vào bóng tối thâm trầm.
*********
Từ phủ Khai Phong tới Thái Hoa sơn, quả nhiên lúc nào hai người Tiểu Man cũng gặp Thiên Sát Thập Phương mai phục đánh bất ngờ. Tiểu Man từ ngày đầu khẩn trương sợ hãi đã phát triển tới mức hoàn toàn không có cảm giác gì, những người đó trước mặt Trạch Tú chỉ yếu ớt tựa tờ giấy, không chết thì cũng bị thương, cuối cùng là bỏ chạy, nhưng chưa đầy hai ngày sau lại sẽ kéo tới. Loại cứng đầu và ý chí ương ngạnh này thực khiến người khác phải khâm phục, mà mức độ ngu xuẩn cũng làm cho người ta cảm khái.
Đang lúc Tiểu Man đã quen mỗi ngày sẽ có một đám người xuất hiện đuổi giết, đột nhiên có một ngày, rốt cuộc không ai đến đuổi giết nữa. Bọn họ lại có những ngày thảnh thơi vừa đi vừa ngắm cảnh như trước kia.
Sau khi tới Hoa Âm, Thái Hoa sơn đã xuất hiện trước mắt. Tiểu Man mua một đống đồ ăn vặt, vào đến khách điếm ngồi ăn với Trạch Tú.
“Chàng nói xem, có phải Thiên Sát Thập Phương có quỷ kế gì không? Nào có kẻ ngu xuẩn như vậy, biết rõ mình không thể đánh lại lại cứ người sau nối tiếp người trước xông lên chứ?” Tiểu Man cắn táo đầy miệng, một tay vẫn luyện tập cách chơi bạc gian mà Trạch Tú dạy, càng ngày càng thuần thục.
Trạch Tú ngồi bên cạnh lau kiếm, không để ý nói: “Ai biết được, có lẽ thật sự có quỷ kế gì đó, trước tiên phái tới một ít lâu la khiến chúng ta buông lỏng cảnh giác, sau đó ngừng lại vài ngày, làm chúng ta nghĩ rằng bọn họ sẽ không đến nữa, sau đó mới tung ra thứ đáng sợ nhất.”
Tiểu Man nghe thế thì quay đầu lại hỏi: “Cái gì đáng sợ?”
Hắn nhún vai: “Uhm, đại khái là thừa dịp ta không ở bên cạnh nàng sẽ bắt nàng đi, lấy roi quất nàng bong da tróc thịt.”
Tiểu Man ném hạt táo vào hắn: “Chàng đi chết đi! Người bọn họ tìm là chàng, dùng roi đánh ta làm gì?”
Trạch Tú nhướng mi cười: “Nàng là cô nương của ta mà, bắt nàng sẽ khiến ta lo lắng đại loạn, không phải kịch vẫn thường diễn như vậy sao?”
Tiểu Man lại ném xúc xắc vào đầu hắn: “Ai là cô nương nhà chàng chứ!”
Trạch Tú tiếp tục lau kiếm, một mặt hù dọa nàng: “Có lẽ bọn họ bắt nàng nhưng không dùng roi đánh mà sẽ lấy sắt nung áp lên mặt nàng, lần lượt đốt từng tấc từng tấc trên người nàng, đốt trụi tóc trên đầu nàng. Uhm… tóm lại là mọi thứ đều có khả năng.”
Rốt cục Tiểu Man không nhịn được mà đạp hắn một đạp: “Bắt chàng đi thì có! Lột da chàng ra thì có!”
Biết nàng nhớ tới Hồng Cô Tử đáng sợ kia, Trạch Tú liền thuận miệng mang ra dọa.
“Lột da? Nếu có thì cũng lột da tiểu nha đầu chứ, vừa mềm vừa mịn, đúng là thượng phẩm, không ai đi lột da nam nhân cả.”
Tiểu Man biết hắn cố ý dọa nàng, tức giận nghiến răng. Tên đáng ghét này không chịu nhường nàng chút nào cả, vậy mà trước kia có lúc nàng còn có thể nói hắn ôn nhu. Đúng là bị ma ám mà, hắn mà biết hai chữ ôn nhu viết như thế nào thì nàng đâm đầu vào tường mà chết!
Nàng xoay người đi không để ý đến hắn, rút chỉ màu ra tết, tết được một nửa, bỗng nhiên cảm thấy có người lên giường, ngồi phía sau nàng mà nhìn, nàng lười biếng nói: “Sao? Chàng muốn học sao? Vô dụng thôi, tay chàng ngoài việc cầm kiếm giết người là lợi hại ra thì chuyện gì cũng không làm được, đúng là ngu ngốc mà.”
Hắn cười, thấp giọng nói: “Ai bảo? Còn có một việc ta rất am hiểu.”
“Việc gì?” Nàng quay đầu nhìn hắn, không hề tin.
Hắn vỗ vỗ khuôn mặt nàng, chỉ cười không nói.
Giả vờ thần bí! Tiểu Man trừng mắt lườm hắn rồi quay đi tiếp tục kết chỉ màu, chỉ một lát sau, một chú kỳ lân đã xuất hiện. Nàng cầm trên tay nhìn nửa ngày, lại lấy ra một đống lớn trong túi ra xem, nghiên cứu xem rốt cuộc cái nào đẹp hơn.
Chợt nhìn thấy trên cổ hắn có một bông hoa mai chỉ màu rất đẹp, nàng ngạc nhiên nói: “Sao chàng lại có cái này?”
Trạch Tú cười nói: “Là nàng tặng ta mà, quên rồi sao?”
Tiểu Man ngưng thần suy nghĩ một hồi mới nhớ tới lúc còn ở phủ của Tuyết tiên sinh quả thật chính mình đã tùy tay buộc nó vào cổ tay hắn. Nàng mỉm cười, dịu dàng nói: “Hóa ra chàng vẫn mang theo bên người. Cái này không đẹp, ta đổi cho chàng cái khác.”
Nàng cẩn thận tháo bông hoa mai kia xuống, đổi thành hình con kỳ lân vừa làm, lại ngắm nghĩa một phen, nói: “Đáng tiếc là ta không thể tết ra được loại khí thế như con kỳ lân trên người chàng.”
Nàng sờ sờ con kỳ lân bằng chỉ kia, giống như là đang sờ hình xăm của hắn. Hắn cực kỳ thích loại mờ ám này, không khỏi cầm tay nàng nhẹ nhàng đặt lên môi hôn.
“Hình kỳ lân trên người chàng xăm từ bao giờ vậy?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
Trạch Tú nghĩ nghĩ: “Vào lúc ta mười ba mười bốn tuổi gì đó.”
“Sao lại xăm hình hung dữ như vậy?”
“À, như vậy mới hấp dẫn nữ nhân tới nhìn chứ.” Hắn lại nói đùa. Tiểu Man trừng mắt lườm hắn, Trạch Tú cười càng tươi, một lúc sau mới nói: “Bởi vì như vậy mới phát tiết được phẫn nộ trong lòng.”
Tiểu Man kinh ngạc nhìn hắn, bỗng nhiên thở dài, nghiêng đầu nói nhỏ: “Ta cũng nên xăm hình hoa cỏ chim chóc lên người, phát tiết chút phẫn uất của ta thôi.”
Hai mắt Trạch Tú sáng lên: “Nàng muốn xăm? Để ta giúp nàng. Đầu tiên phải cởi quần áo ra, rồi nói cho ta biết muốn xăm chỗ nào…”
“Đi tìm chết đi!” Nàng đỏ mặt, “Chàng nghĩ rằng ta là loại người không tiết tháo, vô liêm sỉ sao? Kỳ lân của chàng cũng không biết bao nhiêu nữ nhân đã sờ qua, sớm không đáng giá rồi. Ta muốn xăm cũng để trượng phu của ta xăm, sẽ đáng giá hơn chàng.”
“Cái này có thể dùng đáng giá hay không đáng giá để xem xét sao?” Hắn bật cười, sau đó xoay người ngồi bên cạnh nàng, “Trượng phu của nàng, ngoài ta ra sẽ không thể là bất cứ ai khác.”
Tim Tiểu Man thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, nàng kinh ngạc nhìn vào mắt hắn, lẩm bẩm: “Chàng… chàng cứ thế khẳng định…”
Trạch Tú vuốt tóc nàng, gạt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán nàng ra sau, để lộ ra cái trán nhẵn nhụi trắng trẻo, thấp giọng nói: “Hơn nữa, kỳ lân trên người ta là của nàng, chỉ có một mình nàng có thể sờ, không có bất kỳ nữ nhân nào được động đến. Cho nên, nó cũng rất đáng giá.” Đầu óc nàng giống như bị đôi mắt hoa đào của ai đó đốt tan chảy, không thể làm ra chút phản ứng nào, chỉ cảm thấy hắn đang dẫn dắt tay nàng, chạm tới da thịt nóng cháy gần sát ngực kia, bên dưới đó, trái tim hắn đập rất nhanh, cũng rất mạnh mẽ.
“Cảm thấy nó không? Nó là của nàng.”
Tiểu Man không tự chủ sờ lần lên, chạm đến bả vai hắn. Hắn nghiêng người xuống để nàng không cần vươn tay lên, sau đó áo choàng của hắn cứ như vậy mà trượt xuống, lộ ra hai mắt sáng quắc của kỳ lân, hung thần ác sát nhìn nàng, vẫn dữ tợn uy vũ như vậy.
Nàng nhìn một hồi, đột nhiên giống như nhận ra cái gì, vội vàng rút tay về: “Ta… Chàng, chàng mau mặc áo vào!”
Ngao Du Giang Hồ Ngao Du Giang Hồ - Thập Tứ Lang