Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7834 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15 -
ến Thư quơ tay mấy cái liền trước mặt Minh Thi rồi hất hàm:
- Nè! Mày đang nằm mơ giữa ban ngày hay sao mà tao gọi ba bốn tiếng không nghe mày thưa thớt gì hết vậy?
Minh Thi gượng gạo:
- Mày gọi hồi nào?
- Lúc mày vừa ra khỏi lớp. Làm gì mà lầm lũi đi như dế nhũi vậy? Có chuyện bất ổn à? Cần quân sư truyền lại cho vài chiêu gỡ rắc rối không?
Thi gắt:
- Mày hỏi hết chưa?
- Rồi!
Thi quay đi:
- Vậy làm ơn để tao yên!
Thư lẽo đẽo theo sau:
- Mày chưa trả lời tao mà.
- Có gì đâu để trả lời. Tao đang nhức đầu đây.
Yến Thư tiếp tục lải nhải:
- Trông mày giống đau tim hơn. Tao biết cách chữa đấy.
Thi nói:
- Nổ vừa vừa thôi mày!
Yến Thư tủm tỉm:
- Tao không hề nổ. Nếu có thì mày mới nổ tung vì... vì... Hà! Nói làm gì, không khéo người ta bảo mình là dân... đẻ trong kho đạn thì mang tiếng quá.
Minh Thi nhăn mặt:
- Mày thừa biết là ghét thói úp mở.
Yến Thư vung tay:
- Vậy tao không úp nữa. Tao sẽ... mở ra cho mày nghe hai chuyện gật gân.
Thi nghi ngờ:
- Chuyện gì vậy?
Thư tỏ vẻ bí mật:
- Có người hỏi thăm mày đấy.
- Ai thế?
- Nhỏ Như Ý ở gần nhà tao.
Thi liếm môi:
- Nó hỏi gì về tao?
Yến Thư cao giọng:
- Nhiều thứ lắm! Nhưng tất cả điều xoay quanh Lâm. Con nhỏ ấy bảo từng là bồ ruột của Lâm.
Thi làm ra vẻ không quan tâm:
- Chuyện này thì tao biết.
Thư gặn lại:
- Nhưng mày hiểu bồ ruột là sao không?
Thấy Minh thì im lặng. Thư kề vào tai cô:
- Là cùng ăn cùng ngủ, cùng... ấy... ấy... ấy!
Mặt Minh Thi đỏ bừng, cô nóng nảy gắt:
- Mày ghê tởm quá!
Thư tiếp tục chót chét:
- Con Ý còn nói nó với Lâm từng bỏ nhà ra vũng tàu ở cả tháng.
Thi ngắt lời:
- Sau đó Lâm chán nó, nên chia tay chứ gì?
- Ờ thì đại loại là như thế, nó bảo mày ngốc nên mới lao vào Lâm, hắn không phải là loại đàn ông dành cho con gái như tao và mày đâu.
Minh Thi cố giữ bình thản:
- Đàn ông chỉ có một loại nhưng tùy theo hắn hợp với ai kìa.
Thư nheo nheo mắt:
- Như Ý bảo Lâm là kẻ háo thắng, thích tán cho bằng được. Sau một thời gian hắn sẽ bỏ đi để tán cô nàng khác. Chẳng lẽ mày chấp nhận tật lớn này của Lâm để thấy hắn hợp với mày?
Minh Thi chối phắt:
- Lâm chỉ xem tao như em gái. Do đó mày đừng hỏi những câu khó trả lời như vậy.
Mắt Yến Thư áng lên tia sắc sảo:
- Nếu Lâm xem mày như em gái, thì nhỏ Ý đâu cần quá bộ đến tận nhà tao. Chung xóm cả mười mấy năm, đây là lần đầu tiên nó nói chuyện với tao, mà nó nói về bản thân mới dễ ghét chớ. Thật ra nó muốn khoe, nó đã tìm hiểu mày. Nó còn nói dạo này Lâm còn quay lại với nó nữa. Đúng là bố láo!
Thi nhún vai:
- Như Ý nói gì thì nói, tao không quan tâm.
Yến Thư lưỡng lự:
- Không quan tâm nó hay không quan tâm đến Lâm?
Thi cộc lốc:
- Cả hai.
Yến Thư giễu cợt:
- Hì... Tin hổng nổi rồi. Tao đi guốc trong bụng mày từ ngày đầu gặp Lâm tới giờ mà.
Lẽo đẽo bước theo Minh Thi đi tới cổng trường, Thư lải nhải một cách kiên trì:
- Có chuyện gì cứ thành thật khai báo đi. Biết đâu tao sẽ giúp mày được.
Minh Thi chán nản:
- Mày không giúp được đâu.
Yến Thư dịu giọng:
- Sao lại bi quan thế? Nào bật mí đi để quân sư còn có việc mà làm chứ.
Đạp trên những lá bàng khô đỏ, Thi buột miệng:
- Mẹ không cho tao quen với Lâm nữa.
Thư ngạc nhiên:
- Tại sao?
Thi rầu rĩ:
- Thì như mày nói, Lâm không thích hợp với tao.
- Tại vì hắn lu bu quá chớ gì? Ôi dào! Đàn ông thì phải quậy, phải bay bướm, đa tình mới là đàn ông chứ. Yêu một tên cù lần, chỉ biết mỗi bà má ở nhà thì chết sướng hơn. Mà nên chấp nhận nếu lỡ yêu hắn.
Minh Thi chép miệng:
- Vấn đề xấu hơn rất nhiều. Ba mẹ buộc tao đi Mỹ với dì Út. Dì ấy đã tìm cho tao một tên chồng Việt kiều trông cũng bảnh lắm. Nhưng tao ưa không vô.
Yến Thư hỏi:
- Thế Lâm biết chưa?
Đi dọc bãi giữ xe, Thi đáp:
- Chưa! Lâm gàn thi nên tao không nỡ nói thật.
- Vậy mà cứ chối. Giờ thì... đau tận đáy con tim rồi. Nhưng mày có tin lời Như Ý không? Nếu con bé đúng thì Lâm chả buồn bã, đau khổ gì khi chia tay một người đâu. Nếu có lỡ yêu cũng nên suy nghĩ lại.
Minh Thi im. Một lát sau cô hỏi:
- Ngoài chuyện này ra, mày còn nói với tao chuyện gì nữa?
- Chuyện ông Phong nhà mày.
- Ổng làm sao chớ?
Nghiêm mặt lại thật quan trọng, Yến Thư hỏi:
- Dạo này ổng xài bảnh lắm phải không?
- Sao mày biết?
Thư gắt:
- Mày chưa trả lời đã hỏi ngược lại.
Thi ngần ngừ:
- Ờ! Bọn ổng rủ nhau chạy mánh gì đó, nên ổng cũng có tiền dằn túi.
Yến Thư gằn:
- Mánh gì?
Thi lắc đầu:
- Tao không biết.
Yến Thư trầm ngâm:
- Mày bảo ông Quang để ý ông Phong xem ổng chạy mánh gì, nếu không muốn ổng sa lầy.
Minh Thi lo lắng:
- Mày nói đại ra đi. Ông Phong làm cái gì?
Thư từ chối thẳng thừng:
- Tao không nói được mà chỉ đánh tiếng cho gia đình mày tìm hiểu ổng.
Thi liếm môi:
- Ổng dính vào ma túy hả?
- Không đến nỗi đó. Mà thôi đừng hỏi nữa. Có người tìm mày kìa.
Quay ra đường, Thi thấy Lâm đứng chống chân trên xe đạp, mỉm cười với cô thật tươi.
Yến Thư tấm tắc:
- Chà! Học thi kiểu nà lãng mạn khiếp! Tao không phải là Như Ý mà cũng thấy ghen với mày.
Vỗ nhẹ vào vai Thị Thư nói nhỏ:
- Hãy đánh thức lý trí và ru ngủ con trái tim, nếu không muốn gia đình phiền lòng vì "Mắt bão". Tao về trước đây!
Lòng Thi thoáng bồi hồi vì một biệt danh "Mắt bão" mà Yến Thư từng đặt cho Lâm, cái biệt danh ấy đã bị quên lãng từ khi hai người quen nhau. Nay nghe lại, cô có cảm giác mình bị một cơn bão lớn cuốn đi.
Lâm bước đến dẫn xe cho Thi, giọng rủ rê:
- Càfê nhé?
Minh Thi lắc đầu thật nhanh:
- Không được! Bữa nay có ba ở nhà, em phải về sớm nấu cơm.
Lâm keo nài:
- Ngồi với tôi mười lăm phút thôi!
Thi cắn môi:
- Một phút cũng không được.
Lâm xìu mặt như trẻ con:
- Sao bữa nay em khó quá vậy?
Minh Thi ngắc ngứ:
- Em khó từ lâu chứ đâu phải mới bữa naỵ Mình đã giao hẹn không gặp nhau cho đến lúc anh thi xong mà. Em không muốn làm khác đi.
Nhìn Thi, Lâm tha thiết:
- Nhớ... quá, không gặp không được. Em như một chất xúc tác, tôi không thể thiếu nếu muốn học thuộc bài.
Minh Thi liếc xéo anh:
- Em không thèm tin anh đâu. Ngọt phát sợ luôn!
Lâm nheo nheo mắt:
- Nhất định là có vấn đề. Nấu cơm cho ba là cái cớ nhỏ để bắt tôi càfê một mình, sao vậy cô bé Barbie?
Thi khó chịu khi nghe Lâm gọi thế:
- Thì ra trong thâm tâm anh, em chỉ là một con búp bê Barbie? Có lẽ những gì em nghe về anh là đúng.
Lâm hơi khựng lại rồi nhếch môi chua chát:
- Tôi và gia đình tôi đầy rẫy những thói xấu, người ta nói về khía cạnh nào cũng có cái đúng hết. Nhưng lẽ nào em tin người ta hơn là hiểu tôi?
Minh Thi im lặng trong dỗi hờn, thái độ của cô làm Lâm mềm lòng. Anh hạ giọng:
- Nhưng ai đã nói gì về tôi?
Thi ấm ức:
- Đợi gì đến ai nói. Anh vẫn còn cái giấu em.
Lâm lắc đầu:
- Không phải giấu, nhưng tôi chưa có dịp thổ lộ nhiều hơn về mình.
Nhìn gương mặt phụng phịu của Thi, anh ngập ngừng đề nghị:
- Hay là bây giờ chúng ta sẽ ngồi với nhau để nói hết những gì mình chưa nói?
Minh Thi liếc đồng hồ rồi nhè nhẹ gật đầu. Cô dắt xe vào quán càfê gần trường, lòng phân vân không hiểu rồi sau này mình có rời xa Lâm như lệnh truyền của mẹ để đi Mỹ không?
Bất giác cô thở dài khi nghĩ tới bạ Từ trước tới giờ ông luôn góp ý tận tình cho anh em cô mọi vấn đề từ học hành đến tình cảm đối với bạn bè. Nhưng lần này với Thi, ông có vẻ lơ là không muốn nói đến. Dường như ông giao trách nhiệm dạy dỗ con gái rượu lại cho mẹ. Và bà đã thể hiện hết mình trách nhiệm của một người mẹ. Bà ra lệnh "cắt đứt" mà không hề giải thích, động viên an ủi, dì Út từng bảo. Trái tim mẹ bằng đá. Có lẽ không sai, nhưng trong chuyện này dì Út còn hơn bằng đá. Vì cầm viên đá trong tay, đôi khi ta cảm nhận được của đá lan tỏa. Với dì Út. Minh Thi chỉ cảm nhận được sự lạnh lùng đến dửng dưng. Nhất là mỗi khi nhắc đến bà Tuyên và Lâm, dì luôn dè bĩu, khinh bỉ. Minh Thi không hiểu dì ấy với bà Tuyên từng là bạn bè thế nào? Hai người có xích mích gì không? Sao lại bằng mặc mà không bằng lòng, sao lại không ủng hộ cô và Lâm?
Dì Út đổ thừa tại Lâm mà Thi không chịu đi Mỹ, dù trước đó không lâu cô đã đồng ý đề nghị này. Ôi! Sao cô bỗng sợ miệng lưỡi của bà dì mình thế!
Kéo chiếc ghế mây ra cho Thị Lâm dịu dàng:
- Vẫn là chanh rum như mọi khi chứ?
Thi gượng gạo cười:
- Vâng!
Rồi cô vào ngay vấn đề:
- Anh định nói với em chuyện gì?
Lâm điềm đạm:
- Tất cả những gí em muốn biết.
Thi kêu lên:
- Vậy thì nhiều bao lạ Làm sao nghe hết?
Lâm nói:
- Cũng không nhiều như em tưởng đâu. Thật ra tôi chưa có dịp nói rõ với em về tình trạng của ba tôi hiện nay, chớ đâu còn gì khác.
Minh Thi chớp mắt:
- Em đã biết tình trạng bác trai hiện nay rồi.
Đợi người phục vụ đi khuất, Lâm mới trầm giọng:
- Tôi cũng nghĩ em đã biết, vì đấy không phải là điều bí mật. Tôi chỉ hy vọng đó không là lý do để em từ chối uống càfê với tôi hôm nay, và cả sau này.
Minh Thi vò cai khăn giấy trong tay:
- Không có em, vẫn còn người khác. Anh vốn nổi tiếng đào hoa mà.
Lâm chép miệng:
- Chà! Lại thế nữa. Em nghe ai vậy!
Thi cong môi lên:
- Nhưng đúng phải không?
Lâm trả lời chắc nịch:
- Không!
- Anh nói dối!
Lâm lặng lẽ nhìn Thi, khiến cô thấy mình lố bịch, giọng cô bỗng vỡ ra:
- Gia đìng anh tai tiếng ra sao, em cũng chấp nhận. Nhưng em không chịu được khi Như Ý bảo rằng em ngốc mới quen với anh, một người có sở thích chinh phục cho bằng được, rồi sau đó cho rơi không thương tiếc.
Lâm nhíu mày:
- Như Ý nói về tôi như thế à?
Thi gật đầu.
Lâm thoáng ngỡ ngàng:
- Dì Út của em hả? Lạ thật đấy! Tại sao dì em lại... lại...
Không nói hết câu, lâm bưng ly nước lên uống rồi hỏi?
- Dì em là người yêu cũ của ông Thuần phải không?
Thi ngập ngừng:
- Theo em đoán có lẽ là vậy. Nghe anh Phong bảo dì Út về nước lần này để trả thù người tình cũ. Em nghĩ ngoài ông Thuần ra dì Út đâu còn nhắc đến ai, có một lần dì Út nói đang chơi trò ú tim với ông tạ Dì Tuyên là bạn thân của dì Út, dì có biết giữa ông Thuần quan hệ thế nào không?
Lâm đáp:
- Chắc chắn là biết. Những người đàn bà có quan hệ với ông Thuần đều có kết cục xấu.
Thi tò mò:
- Những người? Bộ Ông Thuần đa tình lắm hả?
Lâm cười khẩy:
- Từ đa tình nghe có vẻ lãng mạn quá. Với ông ta phải dùng từ đểu giả thì đúng hơn.
Minh Thi kêu lên:
- Anh có thành kiến với ông ta nặng quá!
Lâm xác nhận:
- Đúng vậy! Tôi căm thù ông Thuần vì ông ta đã phá nát cái gia đình êm ấm của tôi.
Minh Thi ấp úng:
- Anh muốn nói là... là...
Giọng Lâm đau đớn:
- Vì ông ta mà ba tôi phải vào tù về tội cố sát.
Thi bàng hoàng:
- Thật à?
- Đó là nổi nhục, nỗi đau của gia đình. Tôi có thể bịa ra được sao?
Thi im lặng, giờ cô đã hiểu tại sao di Út tuy là bạn nhưng lúc nào cũng nói xấu dì Tuyên. Thì ra dì Tuyên với dì Út và mẹ Lâm cùng yêu một người đàn ông.
Lâm lại nói:
- Ông Thuần đã lợi dụng dáng vẻ bên ngoài cùng mồm mép của mình để quyến rũ nhiều phụ nữ. Nhất là phụ nữ đã có chồng.
Minh Thi lại kêu lên:
- Đã có chồng à?
Lâm gật đầu:
- Đó là sở thích của ông tạ Một sở thích bệnh hoạn.
Nhìn vẻ mặt hoang mang của Thi, Lâm trầm giọng:
- Chắc em không tin, nhưng sự thật là thế. Ông ta cho mình có quyền phản bội vợ, dan díu với nhiều người. Khổ thân cho bà cô tôi, vì không có con nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Dù cô Trinh tôi đã xin một đứa con nuôi nhằm giữ chân chồng, nhưng ông Thuần vẫn không bỏ hy vọng sẽ có con với những người đàn bà khác.
Môi nhếch lên, Lâm cay độc:
- Thất đức, vô lương như ông Thuần chắc là tuyệt tự. Nếu không ông ta đã thẳng thừng đuổi cô Hai đi để rước người khác về nhà.
Minh Thi ái ngại:
- Chuyện của gia đình anh đúng là một bi kịch.
Lâm thở dài:
- Bi kịch ấy vẫn kéo dài cho tới bây giờ. Ngày xưa mẹ tôi là người khác. Ba tôi cũng thế, rốt cuộc tôi trở nên bất hạnh bởi những người thân nhất. Đã có một thời gian dài tôi lao vào nhiều cuộc chơi để quên đi những hụt hẫng của đời mình. Tôi quen rất nhiều cô gái, nhưng rồi cũng chẳng tới đâu.
Minh Thi xốn xang:
- Anh nói điều đó với em để làm gì?
Lâm nhìn thẳng vào mắt Thi:
- Để em hiểu hơn những lời của Như Ý.
Thi liếm môi:
- Có phải Ý cũng là một trong những cô chẳng tới đâu của anh không?
Lâm gật đầu:
- Tôi không phủ nhận điều đó, nhưng tất cả đã qua rồi. Người thích hợp với tôi không phải là Như Ý. Tôi cần một tâm hồn trong sáng, dịu dàng, chớ không cần một cỗ máy nổi loạn vơi lối sống phù phiếm, xa hoa, ngập đầy những tiện nghi vật chất...
Giọng Lam chợt tha thiết:
- Tôi cần em...
Minh Thi chớp mắt, dẫu rất xúc động nhưng cô vẫn tỉnh hồn để nhớ lệnh mẹ đã truyền, cũng như những lời Yến Thư lúc này.
Con bé bảo rằng Lam thích tán cho bằng được rồi bỏ. Anh đã tán được cô rồi, liệu chừng nào sẽ bỏ đây?
Lòng nhói lên một nỗi nghi ngờ lẫn lo sợ, Thi bối rối nói trớ đi:
- Em và anh Quang lúc nào cũng là bạn của anh.
Lâm có vẻ phật ý:
- Chỉ là bạn thôi sao?
Minh Thi se sẽ gật đầu. Mắt Lâm nhíu lại:
- Em vẫn nghi ngời tôi với Như Ý à?
Thi khổ sở:
- Không... Anh đừng hỏi nữa!
Siết nhẹ tay Thi, lâm dịu dàng:
- Đã xảy ra chuyện gì? Nói cho anh biết đi!
Mắt rơm rớm, Minh Thi lắc đầu. Lâm hỏi tới:
- Dì Điệp khôngt bằng lòng em quen với tôi phải không?
Cố không khóc, Thi sụt sùi:
- Không phải chỉ có dì Điệp mà cả ba mẹ cũng thế...
- Chính vì vậy mà lúc nãy em không định đi uống càfê với tôi?
Minh Thi không trả lời, Lâm buồn bã:
- Khi nhìn thấy em lần đầu trên ghế đá rụng đầy hoàng điệp, trái tim tôi đã nhói lên. Tôi biết nó đã trúng tên. Chỉ một mũi tên nhưng tôi lại mang hai vết thương. Vết thương tình yêu và vết thương mà số phận đã ành sẵn cho tôi. Số phận của con một tù nhân và một phụ nữ có nhiều tai tiếng. Khó khăn lắm tôi mới vượt qua bản thân để nói lời yêu. Cuối cùng chả lẽ phải chịu thua số phận?
Lâm thở hắt ra:
- Minh Thi! Tôi không thể mất em được. Tôi sẽ cố gắng để gia đình em hiểu tôi hơn.
Minh Thi bứt rứt:
- Nhưng chúng ta phải làm gì đây?
Lâm khổ sở:
- Tôi chưa biết.
Hai người rơi vào im lặng. Một lát sau Thi nói:
- Lẽ ra em không nên làm anh buồn vào lúc này, nhưng em quá dở nên không thể ôm sự lo lắng, khổ sở một mình. Em chết mất...
- Tôi hiểu và thấy sung sướng khi cùng chịu đựng bất hạnh với em.
Minh Thi gượng cười:
- Cùng chịu đựng bất hạnh mà là sung sướng sao?
Lâm thì thầm:
- Được ở bên nhau thế này là đủ rồi...
- Em sợ không phải lúc nào cũng được như thế.
Lâm trấn tĩnh:
- Phải vững lòng tin. Chúng ta đâu có lỗi gì khi thành thật đến với nhau. Hết tháng này ba tôi được trả tự do. Chuyện gì đã qua cứ để nó chìm khuất. Tương lai mới chính là của chúng ta. Em là cuộc đời, là tương lai của tôi, làm sao tôi có thể mất em được.
Minh Thi chớp mắt:
- Nhưng tại sao anh lại yêu... chớ? Em xấu xí, vụng về, lại dở mọi mặt.
Lâm nồng nàn:
- Tôi đã tự hỏi như em vừa hỏi bao nhiêu lần và không tìm ra câu trả lời. Yêu là yêu vậy thôi. Ai mà giải thích được tại sao. Thế còn em? Tại sao em yêu tôi?
Minh Thi ngơ ngác:
- Em yêu hồi nào nhỉ?
Lâm say sưa nhìn vẻ cố tình giả dối của Thi:
- Hồi mới gặp tôi lần đầu. Nhìn vào mắt em tôi đã cảm nhận được tình yêu em giành cho tôi.
Thi che miệng cười:
- Làm như anh là chuyên gia yêu không bằng:
Lâm cũng cười theo:
- Nếu là chuyên gia, tôi đã không cần nhận nổi điều này vì chuyên gia chỉ giỏi chuyện người khác, còn chuyện của mình thì luôn mù mờ sương khói. Nhưng em đừng đánh trống lảng đó. Hãy trả lời bằng lời của trái tim, chớ đừng bằng một câu hỏi khác như vừa rồi cô bé lém ạ!
Minh Thi nói:
- Em vẫn thích giữ điều bí mật của trái tim cho riêng mình hơn là nói với anh.
Lâm ranh mãnh:
- Nếu điều bí mật ấy có một phân nửa thuộc về tôi, tôi rất thích được em giữ bí mật.
Minh Thi liếc anh:
- Hổng dám có phân nửa bí mật thuộc về anh đâu.
Lâm thì thầm:
- Vậy thì tất cả. Tất cả bí mật của trái tim em thuộc về anh.
Thi phụng phịu:
- Không thèm...
Rồi cô xốn xang thở dài. Lâm dịu dàng đặt tay mình lên tay cô. Cả hai đều biết rất rõ cuộc tình của mình sẽ phải đối đầu cùng giông bão. Minh Thi ray rứt vì ngay lúc này cô chưa dám nói với Lâm chuyện ba mẹ và dì Út ép mình đi Mỹ cùng một anh chồng hờ.
Và lúc này cô chỉ muốn được bình yên tay trong tay, mắt trong mắt như vầy. Còn chuyện của ngày mai, ngày kia hãy khoang đừng nghĩ đến.
Ngàn Năm Mong Chờ Ngàn Năm Mong Chờ - Trần Thị Bảo Châu