Love is always bestowed as a gift – freely, willingly and without expectation. We don’t love to be loved; we love to love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 128 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 522 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:11:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 121: Giảng Hòa Vô Điều Kiện? (1)
HƯƠNG 121 GIẢNG HOÀ VÔ ĐIỀU KIỆN??? (THƯỢNG)
Phạn Hồng lâu
- Tỷ tỷ,chính là nơi này,có lẽ họ đang gặp mặt bên trong - Cậu nhóc chỉ tay lên cái biển hiệu trước mắt rồi nhìn cô cất tiếng
- Khỏi cần ngươi nói thì ta cũng biết - Cô khoểnh mũi,sửa sang lại bộ nam trang trên người,cố gắng làm ra dáng đi của một nam nhân chính gốc,hít một hơi thật sâu rồi hầm hố bước vào,nhưng là chân chưa kịp bước qua bậu cửa thì cậu nhóc nhanh nhẹn kéo cô bật trở lại khiến cho cô mất thăng bằng do một bên chân bị thương,cả người ngã nhào xuống nhưng thật may là cô không hề bị dập mông,bởi đã có một thân hình nhỏ con ở phía sau làm đệm,cô không khỏi vuốt ngực thở phào,cứ tưởng phen này "die" luôn rồi....
- Tỷ tỷ....ngươi muốn đè....bẹp ta đấy à? Còn không mau đứng dậy...? - Cậu nhóc khổ sở lên tiếng,hắn thực sự thở không ra hơi,chắc hẳn thường ngày cô ăn rất nhiều đi,hiện tại hắn cảm thấy cô giống như một con heo,thật đáng ghét!
- Cho ngươi đáng đời! Ai bảo ngươi kéo ta lại chứ? - Cô chẳng hề mảy may đến thái độ khổ sở của hắn,phủi tay đứng dậy
- Phù....! Ngươi nặng quá đấy - Cậu nhóc nhăn mặt trách cứ - Ta chỉ muốn nói chúng ta không nên vào thì tốt hơn!
- Tại sao chứ?
- Vì nếu như Phi Tuỳ Phong phát hiện,sẽ không hay cho lắm...
- Hừ! Tiểu tử,ngươi quá khinh thường ta rồi thì phải,ta sẽ không ngu mà lộ mặt ra đâu,chúng ta sẽ chỉ nấp ở một nơi có thể dễ dàng nghe bọn họ nói chuyện,dù sao thì chúng ta cũng mang theo nhiều thị vệ,nếu Đông Phương Dật Hiên muốn *** hại Phi Tuỳ Phong thì còn phải hỏi qua ta - Cô giơ nắm đấm lên trước mặt cao giọng
- Chỉ e là chưa cần hỏi qua ngươi thì đám người của Đông Phương Dật Hiên đã chết còng queo rồi - Cậu nhóc lắc đầu cảm thán - Haizz! Tỷ đúng thật là...
- Đừng có ở đó mà dài dòng văn tự - Cô tiến lại gần cánh cửa đưa mắt vào trong tìm kiếm,giọng trở nên nghiêm túc đến lạ thường - Ta đã có thể nhìn thấy thân ảnh của Phi Tuỳ Phong,mau dùng mạn che mặt - Cô rút từ trong áo ra một chiếc khăn rồi nhanh tay đưa lên bịt mặt - Bắt đầu hành động!
- Tỷ tỷ,không cần nghiêm trọng hoá đến vậy chứ? - Cậu nhóc không khỏi ngớ người
- Hắn sẽ nhận ra chúng ta - Cô đáp
- Hai vị khách quan phải chăng đến đây để tìm người? - Lão chủ quán không biết đã đứng trước cửa từ lúc nào,đưa ánh mắt tỏ vẻ kì lạ nhìn cô một thân kín mít,rồi lại liếc sang cậu nhóc với bộ y phục nam không ra nam,nữ chẳng ra nữ,phải công nhận rằng cách cải trang của hắn thật tồi
- Ờ....không! Ta đến đây để ăn uống - Cô tít mắt cười gượng
- Thực sự là vậy sao? - Lão ta vuốt cằm suy nghĩ,trông bọn họ ăn mặc khả nghi như thế,thử hỏi lão tin làm sao được đây? - Thật có lỗi! Nhưng ở đây đã hết chỗ,hai người có thể đến quán khác
- Gì chứ? Ông đang đùa ta đấy à? Chính mắt ta đã thấy ở bên trong còn thừa rất nhiều chỗ! - Cô quắc mắt nhìn lão
- Ta đã nói rồi,phiền các người đi chỗ khác mà ăn uống,quán của ta đã có người bao trọn!!
- Ngươi....! - Cô tức giận,giật phăng mạn che mặt,trừng ánh mắt sắc nhọn bắn thẳng về phía lão ta
- Tỷ tỷ,có lẽ Đông Phương Dật Hiên đã bao toàn bộ nơi này,chúng ta nên đi thôi - Cậu nhóc lên tiếng
- Không! Ta không thể đi dễ dàng như vậy được! Tuỳ Phong hắn vẫn còn ở bên trong - Cô lo lắng thò đầu định nhìn vào nhưng lão chủ quán đã kịp thời đẩy cô ra
- Ta đã sớm biết trước là các ngươi không phải người tốt mà! Nếu không muốn ta báo quan thì mau cút đi
- Tỷ tỷ,mau đi thôi - Cậu nhóc cầm tay cô lôi xềnh xệch
- Ngươi,buông tay! Ta phải quay lại...- Cô vùng vằng,cố gắng giãy khỏi bàn tay của hắn
- Tỷ tỷ....- Cậu nhóc ôm đầu thở dài,khuôn mặt lộ rõ vẻ chán nản - Ngươi muốn bị lộ tẩy đó hả? Ta mà không kéo ngươi thì không biết ngươi còn đứng cãi nhau với lão ta đến khi nào?
- Vậy theo ngươi phải làm sao bây giờ? Chúng ta không thể vào trong! Chuyến đi này xem như mất công sao? - Cô nhăn nhó
- Đành chịu thôi - Cậu nhóc lắc đầu bất lực
- Hừ! Thật đáng ghét mà! - Cô tức giận ngoảnh đầu nhìn về phía Phạn Hồng lâu,nếu như không thể vào trong thì cô sẽ ngồi đây chờ,cô muốn nhìn thấy anh an toàn bước từ cánh cửa ấy ra,cô thực sự rất muốn nhìn.....
Cùng khi đó,hai người bên trong vẫn đang mặt đối mặt,ngay lúc này đây Đông Phương Dật Hiên có thể cảm nhận được một luồng lãnh khí lạnh lẽo đang phong toả khắp căn phòng,xương sống của hắn có chút tê buốt
- Phi Tuỳ Phong,lần này ta hạ mình đến đây để cầu hoà cũng đã thể hiện rõ tấm chân tình của ta,đó là thật! - Đông Phương Dật Hiên cất giọng
- Thật?? - Anh không khỏi lắc đầu cười một tiếng
- Ngươi không tin ta? Cũng phải thôi,vì từ trước đến nay ta luôn là một con người thần bí,ngay cả người thân nhất bên cạnh ta cũng không thể thấu hiểu - Hắn ta cười khổ
- Đông Phương Dật Hiên! Ngươi đừng có ở đó mà đóng kịch! Nó chỉ có lợi với những loại người ngu ngốc - Anh không kiên nhẫn thẳng thắn đáp trả
- Ta thừa nhận ta không phải là kẻ tốt,nhưng muốn giảng hoà là thật.Ta không hề có ý đồ gì,điều đó không phải đều lợi cho đôi bên?
- Nó căn bản chỉ có lợi cho bản thân ngươi!
- Phi Tuỳ Phong,không lẽ ngươi thích chiến tranh đến như vậy?
- Ngươi nghĩ sao thì tuỳ!
- Rốt cuộc thì kết luận lại ngươi vẫn không muốn làm hoà phải không?
- Còn có thể sao? - Anh chậm rãi hỏi,đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào hắn
-............................
~~- Song Vô Ngân! Có phải trời sắp đổ mưa không vậy? - Cô ngẩng đầu nhìn lên trời cất tiếng hỏi
- Hình như là thế! Tỷ tỷ,chúng ta mau chóng trở về,ta không muốn bị ướt đâu - Cậu nhóc thúc giục
- Không được! Ta phải đợi Phi Tuỳ Phong - Cô lắc đầu ngoan cố
- Ngươi đừng như vậy nữa! Chúng ta đã đợi cả trưa rồi mà - Cậu nhóc than thở
- Nhưng ta rất lo cho hắn! Nếu ngươi muốn thì về một mình đi!! - Giọng cô run run vì lạnh do trời trở rét,từng làn gió mạnh thổi xộc đến khiến cho cơ thể như bị đóng băng,vô cùng lạnh buốt
Mặt trời ấm áp đã bị che khuất bởi những đám mây,âm u,tăm tối,từng hạt mưa nhỏ li ti bắt đầu rơi xuống và hắt vào con người ta một cách vô tâm
- Tỷ tỷ,ngươi sẽ bị cảm đó - Cậu nhóc lo lắng
- Ta không quan tâm! - Cô nhàn nhạt nhìn xuống bộ y phục đã phân nửa của mình,nhẹ giọng đáp
- Mau đi theo ta - Cậu nhóc ra sức kéo cô
- Không đi là không đi - Cô tức tối hất tay hắn
- Đồ ngốc! Ngươi đừng có cố chấp như vậy! Dù sao ngươi vẫn chưa ăn gì,ngươi nhất định sẽ mắc bệnh nếu cứ tiếp tục thế này - Cậu nhóc cố gắng khuyên bảo,đưa tay lau khuôn mặt ướt nhèm vì nước
Cô không trả lời,chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt thờ ơ,cả người co ro ngồi một góc,không gian trở nên yên tĩnh đến lạ thường ngoại trừ tiếng mưa xả ào ạt....thật khiến cho người ta lạnh thấu xương....
Ngàn Năm Gặp Lại Ngàn Năm Gặp Lại - Âu Dương Âm Dương