Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Nga Mi
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 514 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 625 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 427: Phượng Hoàng?
uốn đi?! Không dễ dàng như vậy!” Hàn Độc Yêu Chu từ trong bảo khố lao ra đúng lúc nhìn thấy một cột ánh sáng màu vàng kim từ trong lòng đất phóng lên cao, vị trí chính là phía bên trên mật thất.
Nó cắn răng một cái lấy ra pháp bảo bổn mạng của mình ” Thiên Cương Băng Ti Bát Phương Võng” quăng tới, hôm nay cho dù có liều mạng pháp bảo bổn mạng bị hao tổn cũng không thể để mấy tên tiểu tặc này chạy trốn.
Nghĩ tới nó đường đường là một Yêu tu cấp tám đỉnh lại bị những tên tiểu tặc này ám toán thành công, phần sỉ nhục bị ám toán và bị phản bội này phải dùng máu tươi tới làm sạch, nếu không nó không chỉ thất tín với hoàng tộc Đan Quốc mà sau này cũng không thể trơ mặt ra mà sống tại Đan Quốc được.
Thiên Cương Băng Ti Bát Phương Võng trắng noãn như tuyết rơi từ trên trời xuống đúng vào cái cột sáng màu vàng kim, âm thanh va chạm như sét đánh nổ vang giữa không trung.
Bây giờ đang là đêm khuya, một mảnh ánh sáng dưới màn đêm như băng tuyết phủ xuống, một cột ánh sáng như cây cột chống trời, va chạm kịch liệt lúc đó khiến cả bầu trời đêm Thành Lăng Đan được chiếu sáng giống như ban ngày.
Thiên Cương Băng Ti Bát Phương Võng cùng Thông Thiên thần phù của Kim Ban Yêu Chu giằng co ở phía trên, mấy người Cơ U Cốc hai mặt nhìn nhau cũng không hề nghĩ đến Hàn Độc Yêu Chu còn có chiêu này.
Hàn Độc Yêu Chu rót toàn bộ pháp lực vào pháp bảo bổn mạng của chính mình, mặc dù pháp lực của nó chưa hoàn toàn bình phục vì bị ảnh hưởng bởi Xích Diễm thảo, nhưng thực lực của Yêu tu cấp tám đỉnh có thể khinh thưởng hay sao?
Dù sao Thông Thiên Thần phù cũng chỉ là một đạo phù chú, rất nhanh sẽ hao hết pháp lực,đến lúc đó bọn họ bị vây ở dưới võng này thì rất khó để chạy trốn.
Tệ nhất chính là động tĩnh lớn như vậy tất nhiên sẽ kinh động đến người của Đan Quốc, Diễm Thí Thiên hoặc Diễm Kiếm Địch tự dưng phá quan đến đây thì bọn họ ăn mệt.
Chu Chu cắn răng nói: ” Ta sử dụng Thiên Hỏa cố gắng công phá xem sao!” Đây là đòn sát thủ cuối cùng của bọn hắn, không phải lúc mấu chốt thì cũng không nghĩ sẽ sử dụng đến.
Một khi nàng ở đây sử dụng Thiên Hỏa thì khi Diễm Thí Thiên phát hiện sẽ đề phòng hơn, như vậy bọn họ sẽ không thể ở lại tiếp tục ẩn náu tại thành Lăng Đan để tìm kiếm Hư Không Toại Hỏa hoặc đối phó với Diễm Kiếm Địch.
Nhưng với tình trạng hiện tại đã ồn ào như thế này. Nếu không rời đi thì có thể sẽ phải đối mặt trực tiếp với Diễm Thí Thiên hoặc Diễm Kiếm Địch, còn phải chống lại rất nhiều tu sĩ cao cấp của hoàng tộc Đan Quốc.
Cơ U Cốc do dự trong chỗ lát đang muốn gật đầu, đột nhiên cảm thấy sau lưng có chút dị thường——- sau lưng hắn chính là Đề Thiện Thượng!
Cơ u Cốc thất kinh quay đầu lại xem.
Chỉ thấy Phượng Tủy trên tay Đề Thiện Thượng bỗng nhiên phát ra ánh sáng đỏ rực rỡ, càng ngày càng giống một đoàn Liệt Diễm thiêu đốt điên cuồng, bên trong đoàn Liệt Diễm này chứa uy áp đáng sợ cùng với lực lượng thần kỳ.
Cơ U Cốc còn đang không phản ứng kịp là đang xảy ra chuyện gì, một ít tinh trụ Liệt Diễm ở trên tay Đề Thiện Thượng đột nhiên “Nóng chảy” biến hình, ánh sáng màu đỏ càng ngày càng lan rộng hơn, thật nhanh biến hình thành hư ảnh của Phượng Hoàng khổng lồ.
Ánh sáng đỏ ngưng tụ thành Phượng Hoàng giang rộng hai cánh khoảng vài chục trượng. Ngẩng đầu hướng về phía bầu trời hót vang một tiếng, tiếng phượng hót như mỹ ngọc va vào nhau tạo lên âm thanh tuyệt diệu, tiếng hót xuyên qua lan rộng khắp đất trời.
Hư ảnh của Phượng Hoàng dường như rất bất mãn với Thiên Cương Băng Ti Bát Phương Võng dám có can đảm bao trùm bên trên đầu nó, hai cánh rung lên không hề tốn chút sức lực xé rách Thiên Cương Băng Ti Bát Phương Võng tâm huyết của Hàn Độc Yêu Chu ngưng tụ mấy ngàn năm.
Lực phá hoại cường đại không thể ngăn cản liên lụy tới Hàn Độc Yêu Chu đang dùng pháp bảo để khống chế cục diện cũng bị thương nặng.
Hàn Độc Yêu Chu kêu lên một tiếng thảm thiết, bị cường đại pháp lực từ trên pháp bảo bổn mạng truyền tới chấn động bay ngược ra sau khoảng mười trượng, chật vật ngã xuống ở một góc đại điện ngoài bảo khố.
Cơ U Cốc tận dụng thời cơ, hét lớn một tiếng: “Đi”. Một tay ôm lấy Đề Thiện Thượng vẫn còn đang đờ đẫn bay ra phía bên ngoài.
Trước lúc rời đi, hắn phân ra tâm thần, giơ lên Phất Trần Ngân Giao hướng về phía bảo khố vung lên một cái, vài sợi phất trần nhẹ nhàng ở giữa không tinh vi kết thành Trận Phù phức tạp. Bay xuống nằm trên nóc đại điện bảo khố.
Lập tức khởi động truyền tống pháp trận lúc trước bày ra. vô số bảo vật bị truyền tống đến bên trong vòng tay của Chu Chu.
Mây người còn không kịp xem xét chiến lợi phẩm, vừa nghiêng đầu liền bay nhanh đi tới phương hướng dự định ban đầu!
Kim Ban Yêu Chu và Trương Lãng được tiếng quát của Cơ U Cốc nhắc nhở, cùng bỏ chạy thật nhanh ra bên ngoài. Bọn họ hoàn toàn không kịp nghĩ đến Long Đan Phượng Tủy gì nữa, giữ được cái mạng mới là đúng nhất.
Cao thủ hoàng tộc Đan Quốc rất nhanh sẽ đến đây, những người này không quan tâm đến ai mới là người ăn trộm, càng sẽ không bởi vì bọn họ trên hai tay không hề trộm đến vật gì trong bảo khố mà thả cho bọn họ một con đường sống.
Bọn họ đến bây giờ cũng không còn thời gian để tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện xem đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ biết là phải chạy trốn ngay lập tức, thoát được càng xa càng tốt!
Gần vạn năm. Cũng không hề có ai có can đảm có chủ ý với bảo khố hoàng tộc Đan Quốc chứ đừng nói đến việc đánh cắp bảo vật. Mấy năm gần đây hoàng tộc Đan Quốc một mình cai quản, thành Lăng Đan quản lí chặt chẽ càng làm cho nhiều người có ý xấu với hoàng tộc Đan Quốc đều lui bước.
Ngay cả Đạo Quân Nguyên Anh là người trong hoàng tộc cũng không khỏi hơi thả lỏng chút.
Mặc dù tung tích của Thái thượng hoàng còn không tìm được, hai đại cao thủ là Hoàng đế và Thái tử tạm thời bế quan, nhưng thành Lăng Đan vẫn được quản lí chặt chẽ, làm sao lại có thể đột nhiên xuất hiện một đám tu sĩ không rõ lai lịch dám tính toán bảo khố hoàng tộc?
Hàn Độc Yêu Chu trấn thủ bảo khố chính là yêu tu cấp tám đỉnh nổi danh Đan Quốc, hơn nữa trong bảo khố có nhiều pháp trận cực kì lợi hại, cho dù là một con ruồi cũng không thể bay vào.
Chính là tại tự tin mù quáng này khiến cho bọn họ phản ứng chậm vài bước, đợi đến khi bọn họ chạy tới, e rằng những tên trộm kia đã chạy thoát không nhìn thấy bóng dáng.
Hư ảnh của Phượng Hoàng Liệt Hỏa chợt xuất hiện cũng tiêu tán trong gió đêm không tìm được chút dấu vết nào.
Cửa thành bốn phía thành Lăng Đan cùng lúc xuất hiện người xông vào, chờ khi bọn hắn đuổi theo thì được nửa đường cũng mất dấu vết của những người đó.
Một đám tu sĩ cao cấp của hoàng tộc Đan Quốc đều vội đến sứt đầu mẻ trán, nghĩ đến việc sau khi Thái tử đang bế quan nhận được tin tức này liền cảm thấy từng đợt rét lạnh buốt đến tim gan.
Ở thủ đô Đan thành lại phát sinh ra chuyện bảo khố hoàng tộc bị trộm, đây đúng thật là khiêu khích trắng trợn đánh một cái vào mặt mũi hoàng tộc, cho dù phải lật ngược cả đại lục Tấn Tiềm cũng phải tìm cho bằng được lũ trộm cắp bắt về phanh thây xé xác.
Bảo khố hoàng tộc trong ngoài bố trí ba tầng bảo vệ chặt chẽ để đề phòng có những kẻ phạm pháp muốn cháy nhà hôi của muốn đục nước béo cò.
Mấy tu sĩ Nguyên Anh kì cùng nhau tìm được Hàn Độc Yêu Chu bị thương nặng không thể cử động, hỏi nó xem đã có chuyện gì xảy ra, là người phương nào dám có can đảm tính toán muốn đánh cắp bảo vật trong bảo khố hoàng tộc Đan Quốc.
Hàn Độc Yêu Chu vừa oán hận vàu xấu hổ kể lại chuyện đã xảy ra một lần, không chờ nó nói xong, mấy tu sĩ Nguyên Anh kì là người trong hoàng tộc liền chửi ầm lên như sấm: “Diễm tộc ta đối xử khá tốt với Ngự Thú môn, thế mà Kim Ban Yêu Chu lại làm ra chuyện điên rồ như vậy, chẳng lẽ nghĩ Diễm tộc ta dễ bắt nạt quá phải không?!”
Trong số người đứng đó có một người tương đối bình tĩnh nói: “Chỉ sợ Ngự Thú môn cũng không có lá gan để làm việc này, hơn phân nửa là Kim Ban Yêu Chu một mình tập hợp một nhóm người muốn liều mạng cùng ra tay…..Hiện tại quan trọng nhất chính là kiểm kê lại bên trong bảo khố bị tổn thất bao nhiêu.”
Mấy tu sĩ Diễm tộc rối rít gật đầu đồng ý.
“May là bảo vật trong bảo khố đều có cấm chế, có lẽ mấy tên tiểu tặc kia chỉ lấy đi được ba năm vật bảo vật mà thôi. Hừ! Chỉ vì vài món bảo vật mà lại đi chọc đến Diễm tộc chúng ta, thật là ngu không ai bằng!”
“Bọn họ có được bảo vật của Diễm tộc chúng ta thì cũng không hưởng thụ được mấy ngày!” Mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ oán hận nói, mấy người vây quanh Hàn Độc Yêu Chu đi tới hướng cửa lớn tầng thứ nhất bảo khố……
Nga Mỵ Nga Mỵ - Nga Mi