Những ai dám làm, sẽ thắng.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Nga Mi
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 514 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 625 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 389: Tâm Nguyện
iễm Thí Thiên rời khỏi phía sau núi thì trực tiếp xuất cung đến Đan thần điện, mấy thủ hạ thân tín của hắn nhận được tin tức đang chờ ở nơi đó.
Đan thần điện có pháp trận cường đại bảo vệ, cho dù là tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng không cách nào do thám được động tĩnh bên trong, cho nên sau khi Diễm Thí Thiên đuổi Đan tộc đi, thì coi nơi này thành nơi thương nghị cơ mật của hắn với thuộc hạ.
Diễm Thí Thiên đến bên trong Đan thần điện cũng không cần che giấu tâm tình nữa, sắc mặt giận tái nói: “Thái thượng hoàng muốn Bổn cung theo lão đến núi Điểm Phượng đi tìm Luân Hồi Thông Linh thảo, một lão bất tử phế vật…… Chuyện Đan tộc và Vũ Quốc liên minh bên kia các ngươi để ý nhiều hơn một chút, nhất là tin tức của Đan Hoàng, chỉ cần nàng ta rời khỏi thành Sùng Vũ thì lập tức truyền thư thông báo bổn cung.”
Mấy thân tín hai mặt nhìn nhau, cúi đầu lĩnh mệnh.
Bất mãn của Diễm Thí Thiên đối với gia gia và phụ thân tồn tại đã lâu, nhất là đối với gia gia của hắn Diễm Tứ.
Diễm Tứ tu luyện tới hơn hai ngàn tuổi vẫn không thể đột phá Nguyên Anh tấn nhập Đại Thừa kỳ, năm đó dựa vào một viên Đại Luân Hồi đan cửu phẩm mà trong hoàng tộc truyền lưu lại mới có thể cải tạo thân thể kéo dài tuổi thọ, lại tiếp tục tu luyện hơn một ngàn năm, hao phí vô số trân quý đan dược của hoàng tộc mới miễn cưỡng bước vào Đại Thừa kỳ.
Đối với trường hợp của Diễm Thí Thiên thiên tài chưa đến trăm tuổi đã bước vào Đại Thừa kỳ mà nói, đương nhiên sâu trong nội tâm hắn vô cùng khinh thường hèn mọn.
Hết lần này đến lần khác Diễm Tứ là gia gia của hắn, hơn nữa tu sĩ Đại Thừa kỳ bản thân nhân vật đứng đầu như vậy đối với hoàng thất Đan quốc cực kỳ quan trọng, ở thời điểm lúc trước Diễm Thí Thiên chưa tấn nhập Đại Thừa kỳ, còn muốn dựa vào lão thay hoàng thất Đan quốc giữ thể diện, cho nên ngoài mặt mới phải đối với lão nói gì nghe nấy.
Hiện tại Diễm Tứ khẩn trương tìm Luân Hồi Thông Linh thảo như vậy, nói cho cùng cũng là bởi vì lão đối với tương lai đột phá Đại Thừa phi thăng Tiên giới không có quá nhiều lòng tin, cho nên hi vọng có thể luyện chế một hai viên Đại Luân Hồi đan. Vạn nhất lão hết thọ nguyên vẫn không thể phi thăng. Vậy cũng dựa vào viên đan dược cửu phẩm linh đan kéo dài thêm được mấy ngàn năm dương thọ.
Nhưng mà kiên nhẫn của Diễm Thí Thiên đối với lão cũng đã đạt tới đỉnh, tại vì hắn không thích có người ngồi phía trên đầu mình, quan trọng nhất là trên người Diễm Tứ có một trong các loại Thiên Hỏa mà hắn muốn—– Cửu Thiên Huyễn Hỏa.
Trong bóng tối đại điện một người dáng nhỏ gầy mặc áo đen nam tử mặt trắng bỗng nhiên nói: ” Tiểu nhân cũng cảm thấy Thái thượng hoàng khó được một mình rời khỏi cấm địa phía sau núi, đây là một cơ hội tốt……”
Sắc mặt Diễm Thí Thiên biến đổi, trầm ngâm chốc lát nói: “Hiện tại động thủ….. Có thể quá sớm hay không?”
Nam tử mặt trắng này tên Ân Hiển, từ nhỏ đã đi theo bên người Diễm Thí Thiên tôn hắn làm chủ nhân.
Ân Hiển tư chất trung bình, mặc dù Diễm Thí Thiên hết sức hào phóng với hắn, đan dược và công pháp mọi thứ không thiếu. Nhưng tu vi của hắn mới chỉ Kết Đan trung kì, cuộc đời này có thể Kết Anh hay không cũng khó nói.
Hắn giỏi về mưu kế mà lại rất trung thành với Diễm Thí Thiên, một lòng hi vọng chủ nhân là người mạnh nhất trong thiên hạ, là một trong những người Diễm Thí Thiên tín nhiệm nhất, ngay chính bản thân Tô Đạm Hồng cũng không thể bằng hắn được.
“Cơ hội khó có được, hơn nữa Đan Tộc và Vũ Quốc liên thủ xu thế đã thành, tiểu thư Đan Hoàng cũng đã dung hợp hấp thu ba loại Thiên Hỏa, nếu Thái tử điện hạ còn không sớm có quyết định, sẽ rơi vào thế bị động. Thái thượng hoàng đã thọ hơn bốn ngàn tuổi, ngay cả tìm đến được Luân Hồi Thông Linh thảo. Cũng không nhất định có thể luyện chế ra Đại Luân Hồi đan cửu phẩm, có đan dược cũng không đại biểu việc có thể phi thăng thành tiên….Quan trọng nhất là, Thái tử điện hạ không thể cứ chờ đợi vô hạn định như vậy.”
Ánh mắt Ân Hiển lộ ra vẻ điên cuồng, trên đại điện mấy người ước chừng đều hiểu ý tứ của hắn. Trong đó có mấy người không khỏi có chút mất tự nhiên.
Diễm Thí Thiên cũng không có biểu hiện gì, suy nghĩ chốc lát cưới nói: “Không tệ, Ân Hiển! ngươi là người hiểu rõ tâm tư bổn cung nhất. Lão đầu tử cũng sống đủ rồi, lão là tu sĩ Đại Thừa kỳ trừ lúc tỏ vẻ ra, còn cái tác dụng gì? Ngươi đi chuẩn bị một chút đi. Bổn cung khẩn cấp muốn thử xem bốn loại Thiên Hỏa dung hợp, sẽ có dạng uy lực như thế nào!”
“Tiểu nhân tuyệt đối sẽ không để cho Thái tử điện hạ thất vọng.” Ân Hiển liếm liếm đôi môi. Trong mắt chớp động lên một loại âm tàn và đắc ý giống hệt Diễm Thí Thiên.
Diễm Thí Thiên phất tay một cái để cho bọn họ lui ra, chỉ lưu lại một lão giả trên điện, lão giả này rõ ràng chính là Tam trưởng lão Đan Tộc Đan Đằng! Nhưng hôm nay lão đã là trưởng lão hoàng tộc Đan quốc, Đan Tộc bị Diễm Thí Thiên phá hủy, lão cũng là một trong những “Công thần” quan trọng, chỉ là vẫn ẩn đằng phía sau màn, cũng coi như là người trong Đan tộc chạy ra ngoài. Cũng không có một người nào biết lão đã sớm phản bội tộc nhân, chỉ nghĩ lão rơi vào trên tay Diễm Thí Thiên, dữ nhiều lành ít.
Lão cũng chính là một trong ba vị Trưởng lão Đan tộc thành công phân liệt ra hỏa linh, mà hỏa linh của lão chính là Xích Lân Ngạc.
Diễm Thí Thiên đem mình chính mắt nhìn thấy kết hợp với lời kể của Đan Phượng về dị trạng hỏa linh của Đan Hoàng nói với Đan Đằng một lần, sau đó hỏi: “Đằng trưởng lão thấy trường hợp này thế nào?”
Đan Đằng cau chặt chân mày suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng lắc đầu nói: “Hẳn là có người thay nàng dùng Chướng Nhãn pháp, nếu ngày đó bọn họ có biện pháp phong ấn hết thảy pháp lực cùng in dấu lửa của tiểu thư Đan Hoàng, hẳn là cũng có biện pháp che dấu hình dạng thực của hỏa linh.”
Diễm Thí Thiên đối với đáp án này hết sức bất mãn.
Luyện Đan Sư phân liệt ra được hỏa linh thay vì để bản thân thông hiểu, năng lực đặc tính nội tâm ý tưởng có liên quan, không có một người nào, không có một tu sĩ bình thường nào sẽ tưởng tượng mình thành một con heo.
Diễm Thí Thiên muốn biết hình dạng thật hỏa linh của Đan Hoàng, cũng là muốn biết được hiểu biết hỏa của nàng rồi từ đó thăm dò công pháp của nàng cũng như đặc tính cùng với đường hướng tu luyện, không nghĩ tới ngay cả một người Luyện Đan Sư đứng đầu đã phân liệt hỏa linh cũng không thể cho hắn đáp án chính xác.
Đan Đằng phát hiện ra Diễm Thí Thiên đang bất mãn, nhưng lão cũng rất bất đắc dĩ, yên lặng chốc lát, rốt cuộc lão không nhịn được cẩn thận nói: “Thái tử điện hạ, về chuyện Luân Hồi Thông Linh thảo………”
Diễm Thí Thiên có chút phiền não đứng lên nói: “Ngươi yên tâm, chỉ cần kế hoạch của Bổn cung thuận lợi thì Luân Hồi Thông Linh thảo không thể thiếu của ngươi một phần.”
“Đa tạ ân tái sinh của Thái tử điện hạ!” Đan Đằng thật sâu vái một vái, sắc mặt vui mừng trên mặt không cách nào che dấu được.
Lão năm nay cũng hơn hai ngàn tuổi, dừng lại ở Nguyên Anh hậu kỳ hơn năm trăm năm rồi, luôn không có đột phá, mắt thấy đại nạn buông xuống, nhưng trằn trọc nghe được tin tức Luân Hồi Thông Linh thảo, sao có thể không thấy mừng như điên cho được.
Vốn là còn cố kỵ vì đây là linh dược của Thái thượng hoàng chỉ định muốn có được, hơn phân nửa không đến phiên lão tranh giành, hiện tại biết được kế hoạch của Diễm Thí Thiên lại được đến lời hứa của hắn, nhất thời tảng đá lớn trong lòng rơi xuống.
Diễm Thí Thiên hơi cười nói: “Ngươi chỉ cần thay Bổn cung coi trọng Đan thần điện này, còn có Hư Không Toại Hỏa trong Huyền cung dưới lòng đất cho tốt.”
Đan Đằng vội nói: “Quyết không phụ sự phó thác của Thái tử điện hạ.”
Sâu trong lòng đất dưới chân núi Điểm Phượng, Huyễn Mị Yêu Hồ còn không biết cường địch đang đến, vừa lòng mãn ý canh giữ Luân Hồi Thông Linh thảo ở dưới chân đã thành thục được mấy năm, chờ đợi Chu Chu mang đến cho hắn tin tức tốt.
“A Thấm, A Thấm, không biết nàng tỉnh dậy có thể lập tức nhận ra ta là ai hay không? Chu Chu nói ta lớn lên rất dễ nhìn, nàng nhất định sẽ thích. Nàng yên tâm, ta đã tấn nhập cấp tám đỉnh, sẽ không để người khác bắt nạt nàng nữa.” Yêu Hồ vuốt hoa tai đồng nho nhỏ trên cổ, cười đến triền miên vô hạn.
Nga Mỵ Nga Mỵ - Nga Mi