Phần thưởng cho sự chịu đựng gian khổ chính là những kinh nghiệm bạn thu được.

Aeschylus

 
 
 
 
 
Tác giả: Nga Mi
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 514 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 625 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 357: Lửa Cháy Đến Nơi
ến nước này, dù là người thần kinh thô như Thạch Ánh Lục cũng có thể cảm giác được câu chuyện này nhất định sẽ kết thúc bằng bi kịch.
Mẫu thân Cơ U Cốc, theo như hắn nói, đã qua đời nhiều năm, vậy còn phụ thân hắn thì sao?
“Không biết thông qua con đường nào, mẹ ta quen biết Tô Đạm Hồng, song phương ăn nhịp với nhau, dựa vào uy tín vốn có trong cung Thái Hư, lại là người sắp trở thành đạo lữ với Đạo Quân Địa Tô, mẹ ta muốn hạ thủ đối phó với bất kỳ ai trong cung Thái Hư đều có rất nhiều điều kiện thuận lợi. Nhưng tu vi của nàng mới chỉ là Kết Đan kỳ, mà Đạo Quân Thiên Chân đã Kết Anh rồi, muốn hạ thủ với họ mà không để lại sơ hở là chuyện vô cùng khó khăn.” Cơ U Cốc tiếp tục nói, vẻ mặt lãnh đạm tựa như người trong câu chuyện đó không hề có chút quan hệ nào với hắn vậy.
“Khi đó Tô Đạm Hồng vừa mới luyện chế được ‘Vạn Cổ Tủy Độc’, khi tu hành công pháp hợp thể song tu của cung Thái Hư chính là thời cơ tốt nhất để đưa độc vào cơ thể Đạo Quân Địa Tô, đây là phương pháp có tỷ lệ thành công cao nhất, loại độc chất này tương khắc với thần lực của Vạn Niên Hợp Hoan Thụ, chắc chắn Đạo Quân Địa Tô sẽ phải chết!”
“Sau đó lại lợi dụng chuyện ngày đó Đạo Quân Nhân Nghiêu mưu hại sư phụ bà làm chứng cứ, đẩy chuyện Đạo Quân Địa Tô trúng độc lên người Đạo Quân Nhân Nghiêu, cho dù hắn có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa được, đến lúc đó Đạo Quân Thiên Chân và tên yêu quái kia sẽ đánh nhau, bà ngồi giữa làm ngư ông đắc lợi.”
Nói tới đây, Đề Thiện Thượng linh quang chợt lóe, hung ác nói: “Ngươi cái tên hạ lưu vô sỉ khốn kiếp! Ngươi cũng trúng độc, muốn dùng loại thủ đoạn này hại Tiểu Tam để giữ được tính mạng mình có phải hay không?”
Cơ U Cốc cười khổ, chậm rãi gật đầu.
Nếu không phải có bong bóng ngăn cách, Đề Thiện Thượng đã nổi điên nhào tới Cơ U Cốc chém hắn thành trăm ngàn mảnh rồi.
Dĩ nhiên hắn không chịu được chuyện sư muội mình bị người ta tính toán như vậy, hơn nữa người này lại được bọn họ tín nhiệm, coi là huynh đệ tay chân, nhưng lại mang tâm tư xấu xa như vậy phản bội bọn họ.
Thạch Ánh Lục cắn môi, nói: “Đại sư huynh, huynh để huynh ấy nói tiếp di.”
Đề Thiện Thượng tức giận nghiêng đầu qua nơi khác, lưu lại cái ót hướng về Cơ U Cốc, hắn bỗng nhiên hâm mộ Doãn Tử Chương đang ngồi xuống chữa thương, như vậy sẽ không cần phải nghe những chuyện khiến người ta tức giận này.
Cơ U Cốc không giải thích, tiếp tục nói: “Kế hoạch của bọn họ bị cha ta ngoài ý muốn biết được, tìm mọi cách khuyên can, mẹ ta sợ ông vạch trần chuyện này, ngoài mặt thì đáp ứng nhưng lại ngầm bảo Tô Đạm Hồng hạ độc khiến ta hôn mê, nói rằng nếu bà không làm theo ý tứ của Tô Đạm Hồng thì hắn ta sẽ không giải độc cho ta. Cha ta vì tính mạng của ta, rốt cục cũng không ngăn cản mẹ ta nữa.”
“Mấy ngày trước khi cử hành song tu khánh điển của mẹ ta và Đạo Quân Địa Tô, không ngờ Đạo Quân Thiên Chân lại biết được chỗ ở của hai cha con ta, âm thầm tìm đến khuyên cha ta buông tay, để mẹ ta và Đạo Quân Địa Tô tiếp tục sinh sống yên ổn. Nàng phát hiện ta trúng độc hôn mê mệnh trong sớm tối, không tiếc vận dụng dược liệu trân quý của cung Thái Hư thay ta áp chế độc tính, nhưng độc kia quá lợi hại, nàng không thể trị tận gốc, sớm muộn gì cũng có một ngày độc kia bộc phát.”
“Cha ta thấy Đạo Quân Thiên Chân có tấm lòng chân thành như vậy, nghĩ đến kế hoạch của mẫu thân hắn lại cảm thấy khổ sở, nhưng đến cuối cùng ông ấy cũng không nói chuyện này cho Đạo Quân Thiên Chân. Sau khi Đạo Quân Thiên Chân đi rồi, ta từ từ tỉnh lại, nói cho cha ta biết ngày đó là mẹ ta và Tô Đạm Hồng đã hợp mưu hạ độc ta, vẻ mặt của cha khi đó… ta rất hối hận, ta không nên nói chuyện này cho ông. Quả nhiên, ngày thứ hai, ông lưu lại một phong thư bảo ta thay ông chuyển ột người bạn, sau đó một mình đi tới đảo Âm Dương.”
“Ta đi được nửa đường thì càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, cho nên trở lại đi theo mấy tu sĩ khác lên đảo Âm Dương. Khi đó dù còn nhỏ nhưng ta đã có chút ít tu vi trụ cột, thừa dịp người trên đảo không chú ý liền lặn xuống thạch động dưới đảo, đó là nơi cha mẹ ta đính ước, bọn họ vẫn thường len lén gặp gỡ ở đó, đã từng mang ta đến vài lần. ta nghĩ nếu cha ta muốn tìm mẹ, có lẽ sẽ đến chờ ở đó…” Cơ U Cốc nói đến đây, trên mặt rốt cục cũng lộ ra mấy phần buồn bã.
“Cha ta đã hút hết ‘Vạn Cổ Tủy Độc’ mà mẹ ta định dùng để ám toán Đạo Quân Địa Tô lên người mình, khi ta đến ông đã bị độc phát mà chết rồi. Mẹ ta ôm thi thể cha ta đau đớn không muốn sống, rốt cục bà cũng hối hận, nhưng có ích gì chứ? Bà ấy thúc dục toàn bộ số ‘Vạn Cổ Tủy Độc’ còn dư lên người, chết bên cạnh cha ta.”
Thạch Ánh Lục nghe được một nửa, nước mắt đã rơi như mưa, oán khí của Đề Thiện Thượng cũng giảm xuống phân nửa, hậm hức nói: “Ngươi… ngươi cũng thật xui xẻo, nhưng không có nghĩa là vì bảo vệ tánh mạng mà ngươi có thể hại Tiểu Tam!”
Cơ U Cốc nói: “Cha ta với sư phụ là bằng hữu tương giao nhiều năm, phong thư trước đó là ông muốn ta chuyển cho sư phụ, xin ông thu ta làm đồ đệ. Ta tuân theo nguyện vọng của cha mẹ để họ lại trong sơn động kia rồi rời đi tìm sư phụ. Mặc dù ta chỉ còn lại một mình, nhưng ta không muốn chết, ta muốn giữ lại tính mạng để sau này đích thân giết chết Tô Đạm Hồng. Ta nghĩ đến công pháp mà mẹ lưu lại, bắt đầu cẩn thận lưu ý tìm người thích hợp có thể thay ta chịu chết, sau lại nghe sư phụ nhắc tới muội… Sư phụ cũng không biết tâm tư xấu xa của ta, chỉ cho là ta muốn tìm một sự đệ hoặc sự muội thích hợp cùng tu luyện mà thôi.”
Nói tới đây, Cơ U Cốc ngẩng đầu lên nhìn Thạch Ánh Lục, hắn không muốn vì chính mình mà liện lụy đến danh dự của sư phụ, phá hư quan hệ thầy trò của Vưu Thiên Nhận và Thạch Ánh Lục.
“Trước kia huynh gạt ta lấy tâm ma thề cả đời sẽ nghe theo ngươi chính là vì nguyên nhân này? Huynh vẫn đối tốt với ta là vì cái này? Đêm qua huynh muốn cùng ta kết làm đạo lữ, là muốn dùng mạng của ta đổi lấy mạng của huynh sao?” Thạch Ánh Lục im lặng thật lâu, bỗng nhiên liên tục hỏi một loạt.
Cơ U Cốc không nói, chỉ rũ mi xuống làm cho người ta nhìn không ra hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Thạch Ánh Lục nhìn hắn chằm chằm, cuối cùng lại hỏi vấn đề như lúc bắt đầu: “Tại sao hiện tại huynh lại nói cho ta mấy chuyện này?”
Nếu Cơ U Cốc tiếp tục giấu diếm, cho dù trong lòng mấy đồng môn có dao động, nhưng cuối cũng chắc chắn sẽ lựa chọn tin tưởng hắn vô điều kiện, như vậy hắn có thể thong dong tiếp tục tiến hành kế hoạch.
Nhưng hắn lại nói ra tất cả âm mưu ngay trong lúc này, kia rõ ràng là không tiếp tục có ý định làm hại Thạch Ánh Lục nữa rồi.
Đề Thiện Thượng xoa xoa khuôn mặt non choẹt kia, hừ hừ: “Coi như ngươi không phải tên khốn kiếp hết thuốc chữa! Nếu Tiểu Tam thiếu một cọng tóc, Lão Tử sẽ băm ngươi ra thành thịt vụn!”
Mấy người nhìn nhau không nói, bỗng nhiên thấy bong bóng của Tô Đạm Hồng chậm rãi rỉ ra một tầng ánh sáng xanh yêu dị, ánh sáng xanh nhanh chóng tạo thành một cột sáng thô to, kéo dài về phía bóng tối vô tận.
“Tên yêu nhân kia đang làm gì đó?” Đề Thiện Thượng mơ hồ sinh ra dự cảm không ổn.
Cơ U Cốc cũng bởi vì dị trạng đột nhiên xuất hiện này mà thu lại tâm tình, hắn quay đầu nhìn về phía mấy người cung Thái Hư, bọn họ hẳn là tương đối rõ ràng tình huống hiện tại.
Bốn trưởng lão Kết Đan còn thanh tỉnh quay sang nhìn nhau, bỗng nhiên giống như đồng thời nghĩ đến thứ gì đó, vẻ mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Mấy người nhanh chóng nói với nhau vài câu, trong đó có một người vẻ mặt vô cùng lo lắng quay qua nói mấy câu với đám người phái Thánh Trí, chẳng qua là khoảng cách quá xa, cũng không biết hắn đang nói cái gì.
Nga Mỵ Nga Mỵ - Nga Mi