Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nga Mi
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 514 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 625 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 243: Vấn Đạo Tâm
an Nghê vui vẻ một hồi, bỗng nhiên lại nhíu mày nói: “Chu Chu có thể hấp thu loại Thiên Hỏa thứ hai, phải chăng là biểu hiện đạo tâm của nàng lại bắt đầu ngưng tụ lần nữa?”
Vấn đề cao thâm như vậy, Chu Chu nghe không hiểu nhiều, vẻ mặt mờ mịt nhìn nàng.
Đan Nghê nhìn bộ dạng ngây ngốc của nàng, vô lực nói: “Là ta suy nghĩ nhiều quá, nhưng có thể như bây giờ đã là không tệ rồi.”
Nàng chấn hưng tinh thần giữ chặt Chu Chu hỏi: “Bé ngoan, con nói cho ta biết, con có muốn mạnh hơn nữa không? Có muốn tu luyện như sư phụ, còn cả sư huynh sư tỷ của con không?”
Cái gọi là đạo tâm, trụ cột đứng đầu chính là tâm hướng đạo, hiểu tinh tường vì sao cầu tiên học đạo?
Chu Chu chần chờ một chút mới gật đầu nói: “Con muốn trở nên mạnh hơn nữa, như vậy thì không cần sợ người khác tìm tới sư huynh sư tỷ với con gây phiền toái, A Chương cũng không cần tu luyện liều mạng như thế.”
Đan Nghê nghe xong gật đầu liên tục, lại hỏi: “Tu luyện rất vất vả, rất buồn tẻ, con có sợ không?”
“Sợ, nhưng đâu có cách nào khác, A Chương có thể chịu, có lẽ con cũng có thể…” Chu Chu rất vướng mắc, thật ra nàng không thích tu luyện, chẳng những khó chịu còn nhàm chán, còn rất tốn rất nguy hiểm.
Đáp án này thật miễn cưỡng, nhưng Đan Nghê biết không thể nóng vội, vì vậy lại hỏi: “COn có sợ chết không?”
“Đương nhiên sợ, chết thì sẽ không thể thấy nhóm A Chương rồi?”
Đan Nghê chậm rãi nhíu mày: “Thế nào mà không câu nào của con rời được tiểu tử kia?”
Chu Chu thấy bà có vẻ dữ, cúi đầu không dám nói lời nào.
Trịnh Quyền không nhìn nổi, giải vây nói: “Chu Chu với Doãn Tử Chương ở chung nhiều năm, nhớ kĩ hắn ta là điều bình thường.”
Đan Nghê mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không ổn, nhưng cuối cùng cũng thấy không nên ép sát, thở dài nói: “Được rồi, ta sẽ mau chóng tìm cho ra tin tức của ba loại Thiên Hỏa còn lại. Chuyện giúp Chu Chu cải tạo đạo tâm, phải làm phiền ngươi rồi.”
Trịnh Quyền không nghĩ tới bà mới tới đã phải đi rồi, trong lòng thật không nỡ, nhưng ông cũng rõ tầm quan trọng của việc khôi phục Đan tộc đối với Đan Nghê, vào lúc này bà có thể buông hết tất cả đến thăm ông đã là không dễ, ông cũng không phải nhu nhược, lòng quyến luyến nhanh chóng thu vào.
Vấn đề Đan Nghê đưa cho ông thật khó khăn không nhỏ, mặc dù Chu Chu có thiên phú xuất chúng, nhưng theo tính cách mà nói, là tiểu cô nương hướng nội ôn hòa, tham tài lại không thích gây chuyện, muốn nàng có ý chí bất khuất, lòng kiên định nghịch thiên cầu đạo như những Tu sĩ khác, đâu có dễ.
Đan Nghê nhìn sắc mặt của Trịnh Quyền là biết rõ trong lòng ông nghĩ gì. Sau khi đuổi Chu Chu về, bà kéo tay Trịnh Quyền nói: “Ta ở lại đây mấy ngày, chờ đại điển kết anh của ngươi xong rồi mới đi. Chuyện Chu Chu, ta biết là làm khó cho ngươi, nhưng ta cũng không có cách nào, ta không biết dạy trẻ con…”
Càng nói về sau, giọng Đan Nghê càng có vẻ hối lỗi.
“Sau khi trưởng lão trong tộc hợp lực phong ấn nàng, ta mang con bé chạy trốn thế tục, khi đó con bé mới tỉnh lại, cái gì cũng không biết, cả ngày hỏi ta mấy vấn đề kì quái, ta gần như bị con bé hỏi đến á khẩu không trả lời được, ta không biết phải ở chung với con bé thế nào… Về sau phát hiện phụ cận có tung tích người của Đan quốc, ta bất đắc dĩ phải bỏ lại con bé ở Chu gia thôn một mình. Thật ra lúc đó, ta cũng nhẹ nhàng thở ra. Ta không biết phải làm sao mới có thể cải tạo đạo tâm cho nó. Thậm chí không biết phải sinh hoạt với con bé thế nào mới xem như đối tốt với con bé. Có phải là ta rất vô dụng hay không?” Đan Nghê ảo não nói.
Trong ấn tượng của Trịnh Quyền, trước giờ Đan Nghê cao ngạo tự tin, phấn khởi phóng khoáng, khó thấy được dáng vẻ thất bại như thế này của bà, đại khái là vì tin tưởng ông nên mới chịu lộ ra một mặt như thế. Trong lòng Trịnh Quyền nổi lên vài tia nhu tình, an ủi: “Không phải Thái thượng trưởng lão từng tiên đoán Chu Chu sẽ cải biến vận mệnh của Đan tộc, mang đến cho Đan tộc hi vọng và huy hoàng sao? Con bé sẽ có cơ duyên của nó, ngươi không cần quá mức lo lắng tự trách.”
Đan Nghê ngẩng đầu cười nói: “Chỉ hi vọng là thế.” Nụ cười tười đẹp trong sáng, như một vầng trăng sáng chiếu rọi trái tim Trịnh Quyền.
“Ngươi nói không sai, ta đúng là quá ngu ngốc, lãng phí nhiều thời gian như vậy vào vòng luẩn quẩn tranh chấp.” Trịnh Quyền nhẹ ôm lấy Đan Nghê, nếu như ngày đó ông không bị kiêu ngạo, cố chấp và ghen tị che mắt, có lẽ họ đã sớm kết thành đạo lữ, ông cũng sẽ không vì nóng vội mà để rơi vào mầm bệnh.
Đan Nghê cười đến là gian xảo duyên dáng: “Cho nên về sau ngươi phải nghe ta đấy.”
“Được!”Lúc này không còn một Trịnh Quyền cao cao tại thượng, trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững, chỉ còn là một nam tử được đền bù tâm nguyện, lòng tràn bầy vui mừng.
Lễ mừng kết anh của Trịnh Quyền được tổ chức vào năm ngày sau, trước khi ông bế quan kết anh, đã được Phù Ngọc mời, chính thức gia nhập phái Thánh Trí, không còn là trưởng lão khách khanh bình thường, sau khi kết anh trực tiếp trở thành một vị tổ sư nữa của phái Thánh Trí.
Lấy thân phận Luyện Đan Sư thất phẩm của ông, vùng tây nam thậm chí là cả chi nhánh của tông môn hàng đầu như Tấn Bảo tông, Tế Lập tông đều long trọng phái đại diện tới chúc mừng.
Vưu Thiên Nhận tính toán sơ qua thời gian, Doãn Tử Chương cũng sẽ xuất quan trong mấy ngày tới, vừa vặn thừa dịp đại điển kết anh của Trịnh Quyền, giới thiệu vị trưởng lão Kết Đan trẻ tuổi nhất của phái Thánh Trí giới thiệu tới mọi người.
Ông tính cả nhóm Đề Thiện Thượng nữa, đều là đệ tử trên danh nghĩa của Trịnh Quyền, việc vui lớn của sư phụ, về tình về lí họ đều nên dự.
Cao thấp phái Thánh Trí loay hoay đến chân không chạm đất, hôm nay ba vị tổ sư Nguyên Anh phái Thượng Sư, phái Thống Chướng, phái Phách Thiền sẽ đích thân tới, so với dự tính thì khách mời tăng gấp bội, giày vò đệ tử tiếp đón một cách quá sức.
Thầy trò Trịnh Quyền thì lại rất nhẹ nhõm, sáng sớm Chu Chu mặc một bộ đồ mới, đi cùng Doãn Tử Chương tới gặp sư phụ, vừa vặn gặp Trịnh Quyền cũng mặc một bộ mới toanh do Đan Nghê tự tay làm chuẩn bị đi.
Trời sinh Trịnh Quyền tuấn mĩ bất phàm, cực giống tiên nhân như trong tranh vẽ, tân trang cẩn thận một phen, lại là người tinh thần thoải mái vì gặp chuyện vui vẻ, nhìn càng thêm phong độ hơn người.
Nhưng chuyện vui trong lòng ông không phải vì kết anh thành công – nếu không biết Chu Chu và Tiểu Trư thu nạp thành công loại Thiên Hỏa thứ hai thì có thể ông sẽ âm thầm tự đắc trong thời gian ngắn, nhưng bên người có con quái vật nhỏ biến thái đến vậy, có là quỷ ông mới tự đắc nổi.
Niềm vui chính thức của ông là Đan Nghê đến, cái này gọi là thoải mãn vì tình.
Nhóm Đề Thiện Thượng cũng nhanh chóng đến, Thạch Ánh Lục lôi kéo Chu Chu nói: “Lại muốn mượn muội ít lửa.”
“Không thành vần đề!” Chu Chu sờ lên Tiểu Trư ở trong ngực, đồng ý rất thoải mái.
Vừa lúc Trịnh Quyền có việc muốn sai Chu Chu đi làm, Chu Chu mang Phần Tâm Tiên Hồn đỉnh với Tiểu Trư nhét cả vào ngực Doãn Tử Chương nói: “Sư huynh, huynh giúp Tam sư tỷ, muội tới chỗ sư phụ.” Nói xong liền đi về hướng chỗ Trịnh Quyền.
Có mặt trong động phủ của Trịnh Quyền đều là người một nhà biết rõ nội tình, Doãn Tử Chương cũng không cố lảng tránh, kéo Tiểu Trư sang một bên rồi bảo nó phun lửa vào trong đỉnh.
Đối với mệnh lệnh của Doãn Tử Chương, Tiểu Trư trước giờ không trái, lập tức nghe lời nhổ một ngọn lửa lớn xanh biếc vào trong đỉnh, mặc kệ cho Thạch Ánh Lục lấy Long Cốt Tinh La Bàn ra thu ánh lửa.
“Ngươi cón thể sai khiến tiểu Trư?!” Vẻ mặt Đan Nghê khiếp sợ mà quái dị, trong giọng nói lộ ra vài phần bén nhọn thấu xương, đột nhiên vang lên bên cạnh Doãn Tử Chương.
Nga Mỵ Nga Mỵ - Nga Mi