We have more possibilities available in each moment than we realize.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nga Mi
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 514 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 625 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 188: Đều Rất Xuất Chúng
hững người khác cũng không ý kiến gì về việc Chu Chu sẽ đi cùng, Chu Chu không có tu vi, nhưng mà tuyệt đối không hề dễ bắt nạt, mỗi khi đến lúc quan trọng nhất nàng đều có thể làm ra chuyện bất ngờ, nàng chưa bao giờ là gánh nặng của bọn họ, ngược lại còn là một thành viên vô cùng quan trọng không thể thiếu, lúc đối địch lại trở thành một quân cờ giấu mặt trong tay bọn họ.
Nàng sẽ chuẩn bị thức ăn cho bọn họ, lúc nào cũng có thể cung cấp các loại đan dược phẩm chất cao cấp, trước kho bọn họ “hành thiện” nàng có thể thám thính đầy đủ tin tức, lúc “hành thiện” thì có thể làm cho quân địch mất đi tính cảnh giác, sau khi “hành thiện” còn có thể chịu trách nhiệm hủy thi diệt tích hoàn toàn nhanh chóng, không có tiểu sư muội nào có thể có tác dụng lớn như nàng.
Mặc dù Đề Thiện Thượng vẫn nhớ mãi không quên thiếu sót vô cùng lớn của Chu Chu, nhưng từ trong đáy lòng cũng đã coi nàng thành người nhà.
Mấy người thương lượng xong liền đi về phía phủ thành chủ, đến trước cửa phủ có người hỏi rõ mục đích đến là gì, khách khí dẫn bọn họ vào đại sảnh.
Trong phòng có ít nhất hai ba mươi tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ đang tụ tập, xem ra lực hiệu triệu của Nguyên Anh tổ sư quả nhiên không giống người thường. Những tu sĩ này có người kết thành nhóm đi đến, cũng có hơn nửa là một mình đi đến đây.
Bọn họ ở trong phòng chờ một lúc ước chừng thời gian một chén trà, thành chủ rốt cục đi ra từ bên trong vòng vây hộ vệ, thành chủ Thạch Trực, nhìn qua chỉ khoảng ba mươi tuổi, thực tế đã hơn năm trăm tuổi, tu vi Kết Đan trung kỳ. Tiên thành thật ra là một cứ điểm của phái Ẩn Hàng ở Tích quốc, Thạch gia đời này đến đời khác đều là đệ tử phái Ẩn Hàng.
Đám Chu Chu lúc trước có nghe người khác nghị luận, nói Thạch Trực là con trai do Thạch Thường trước khi chưa bái nhập phái Ẩn Hàng và một cô gái bình thường sinh ra, hai cha con chênh nhau chưa tới hai mươi tuổi, thời gian nhập môn cũng không cách nhau quá lớn. Tu vi của hai người cũng không khác nhau nhiều lắm, ở trong phái Ẩn Hàng cũng được coi như là sư huynh đệ cùng thế hệ.
Ở trong thế gia tu tiên, tình huống như thế cũng không phải là hiếm gặp, có điều Chu Chu cảm thấy rất là quái lạ.
Thạch Trực mặt hình chữ quốc, mày rậm mắt to, làm cho người ta có cảm giác hào sảng thẳng thắn, hắn ngồi trên ghế chủ vị của mình, hàn huyên cùng mọi người mấy câu liền vào thẳng chủ đề chính: “Trên đỉnh núi Điểm Phượng hung hiểm, nói vậy không cần ta nhiều lời nữa, mấy ngày gần đây coi như là tương đối an toàn một chút. Qua một hai tháng nữa Thiết Trảo Ma Điêu sẽ bay từ phương Nam về đây, muốn lên núi sẽ khó khăn bằng trời. Bảo vật trong cổ mộ tu sĩ người có duyên sẽ nhận được, ta chỉ nhờ cậy các vị một chuyện, nếu như phát hiện gia phụ, nhất định đưa về hộ ta. Ta nhất định sẽ hậu tạ!”
Khi Thạch Trực nói đến cha mình, vẻ mặt ảm đạm, có lẽ cho rằng phụ thân đã gặp phải bất trắc, vừa nói lại vừa cẩn thận nhắc lại những đặc điểm của cha mình, cuối cùng nói: “Nếu như phát hiện thi thể của những tu sĩ khác, nếu thấy tiện thì cũng xin đưa về, để ta an trí thỏa đáng, Thạch mỗ vô cùng cảm kích.”
Các Tu sĩ Trúc Cơ kỳ phần lớn đều bị cảm động, có một số người thì xem thường, có điều đều mở miệng đáp ứng.
Thạch Trực nói: “Lần này dẫn đội chính là Cao tổ sư tệ phái Cao Xuyên Hiếu, ngoài ra còn có ba vị đệ tử nhập thất của người và bốn vị đệ tử của phái Điểm Hâm, đều là tu vi Trúc Cơ kỳ. Bọn họ còn có vài chuyện quan trọng cần phải làm, sáng sớm ngày mai mọi người tập hợp trước cửa phủ thành chủ, ta sẽ giới thiệu ọi người gặp mặt.”
Chu Chu nghe thấy một tu sĩ Trúc Cơ kỳ đứng cách đó không xa nhỏ giọng nói: “Chuyện quan trọng? Sợ là người ta lười phải giao thiệp với chúng ta đi!”
Người khác nói: “Người ta xuất thân từ trong tam đại môn phái, không thèm nhìn đến chúng ta cũng có gì là lạ, chúng ta coi như là được nhờ một chút từ Nguyên Anh tổ sư của bọn họ mà!”
Tam đại môn phái của Tây Phương Ngũ Quốc này, thật giống như là rất lợi hại a! Nhưng mà lúc trước nàng từng tiếp xúc với Cầu Bảo Dương phái Tấn Bảo tông, đám người Tiếu Sái Ca, thậm chí là Nguyên Anh tổ sư Hồng Bàn của phái Kim Vanh, cùng đều rất ôn hòa mà.
Kết quả là sáng sớm ngày hôm sau. Chu Chu chỉ nhìn thấy tu sĩ danh môn đại phái kiêu ngạo ngất trời.........
Đám người bọn họ đợi trước cửa phủ thành chủ nửa canh giờ, nhân tài phái Ẩn Hàng và phái Điểm Hâm mới từ từ đi tới. Vị Nguyên Anh tổ sư Cao Xuyên Hiếu của phái Ẩn Hàng kia cũng lười xuống chào hỏi với mọi người, đứng giữa không trung, chỉ ấy đệ tử xuống gọi.
Đệ tử phái Ẩn Hàng gồm hai nam một nữ. Nhìn qua đều là nam nữ thiếu niên tướng mạo xuất chúng, hơn nữa nàng kia còn có ngũ quan tinh mỹ xinh đẹp, khí chất lãnh ngạo từ trong ra ngoài, giống như một đóa tuyết liên trên núi cao không thể chạm tới.
Thạch Trực đưa từng người lên giới thiệu với mọi người, mỹ nữ tên là Phùng Khiết, hai nam tử một người tên là Mã Tử Đạt, một người tên là Tiết Thiết Long, ở trong đám trẻ tuổi của Tây Phương Ngũ Quốc thì rất có danh tiếng, được xưng là “Long Mã song anh”.
Trong bốn người của phái Điểm Hâm, có hai người đã gặp mặt hôm qua, chính là hai người đã nhận nhầm Doãn Tử Chương là “Lâm Tam công tử”, hai người đó là Tề Á và Lâm Khẩn, hai người còn lại là Lục Hổ và Bao Thế Kiệt.
Bốn người của phái Điểm Hâm cũng chỉ là đệ tử bình thường, thái độ khá bình thản, ba người kia ở trong phái Ẩn Hàng là danh môn đại phái, lại còn là đệ tử nhập thất của Nguyên Anh tổ sư, chính là đệ tử tinh anh trong số tinh anh của môn phái, thái độ với mọi người luôn lạnh lạnh nhạt nhạt, không thể hiện ra vẻ khinh thường, nhưng thái độ đã rất rõ ràng———chúng ta không phải là người trong cùng một thế giới, các ngươi đừng có cố gắng với cao tới chúng ta.
Thạch Trực có chút bất đắc dĩ với thái độ của bọn họ, không dám để Nguyên Anh tổ sư chờ lâu, dặn dò hai câu rồi mời mọi người cùng đi.
Tề Á và Lâm Khẩn của phái Điểm Hâm đặc biệt chú ý đến Doãn Tử Chương, nhìn thấy hắn có mang theo Chu Chu liền không nhịn được nói: “Vị cô nương này cũng đi cùng sao?”
Doãn Tử Chương gật đầu, lấy Bát Vân Toa ra, kéo Chu Chu ngồi lên, dùng hành động thực tế để trả lời.
Tề Á và Lâm Khẩn ngơ ngác nhìn nhau, xuất ra pháp bảo của mình rồi cùng bay theo đại đội về phía núi Điểm Phượng.
Phùng Khiết khống chế phi kiếm nhích tới gần bọn họ hỏi: “Các ngươi biết tu sĩ kia sao?”
Nể mặt bọn hắn xuất thân từ phái Điểm Hâm, nàng mới chịu chủ động hỏi thăm.
Người nàng chỉ chính là Doãn Tử Chương, so với những tu sĩ khác, năm người Doãn Tử Chương thực sự quá đặc biệt, hắn và Cơ U Cốc tuy phong thái khác nhau nhưng đều đặc biệt tuấn mỹ, hơn nữa nhìn qua tuyệt đối không lớn tuổi, nhưng đều đã có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, hơn nữa nhìn qua còn có một Đề Thiện Thượng chưa tới mười tuổi cũng đã có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, người xung quanh muốn không chú ý đến bọn họ cũng khó.
Thạch Ánh Lục mặc dù mang khăn che mặt không nhìn rõ dung mạo, nhưng từ đôi mắt sáng rõ mỹ lệ động lòng người để lộ ra, tuyệt đối là một vị mỹ nữ, không biết bao nhiêu Tu sĩ đi cùng đều ngó thầm nhìn nàng mà nuốt nước miếng, bao gồm cả Tiết Thiết Long và Mã Tử Đạt đi cùng Phùng Khiết kia.
Nhưng không ngờ bốn nhân vật xuất chúng như vậy lại mang theo một Chu Chu càng thêm “xuất chúng”, dung mạo thôn cô cộng thêm hoàn toàn không có tu vi, xen lẫn trong một đám toàn tu sĩ Trúc Cơ kỳ, quả thực càng dễ gây chú ý hơn cả bốn người Doãn Tử Chương.
Tề Á và Lâm Khẩn nhìn thấy mỹ nhân hạ cố, đương nhiên là có gì nói nấy.
Phùng Khiết nghe bọn hắn nói xong, liễu mi nhướn lên nói: “Ý của các ngươi là, hắn có thể đến từ Lâm thị nhất tộc của Vũ quốc?!”
Lâm thị Vũ quốc cực kỳ không đơn giản, hơn nữa gia chủ thế hệ này, vừa là hoàng đế Vũ quốc vừa là đại trưởng lão của Tế Lập tông, nắm giữ ít nhất nửa thế lực của Vũ quốc. Mà Vũ quốc chỉ lấy riêng thực lực tu sĩ mà nói là đã đủ để chống lại Đan quốc bá chủ cấp đại quốc!
Tề Á gật đầu nói: “Tám chín phần mười, nếu không sao lại giống Lâm Tam công tử như thế chứ?!”
Nga Mỵ Nga Mỵ - Nga Mi