I find television to be very educating. Every time somebody turns on the set, I go in the other room and read a book.

Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Nga Mi
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 514 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 625 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 116: Thật Ác Độc!
hạch Ánh Lục không nói một lời, tiện tay vẫy một cái mấy trăm con cờ vây thủy tinh rơi tán loạn trên mặt đất, có màu tím màu trắng, từ động bố trí thành một trận đồ phức tạp khó hiểu.
Chợt mắt vừa nhìn rất có mấy phần tư thế của Thất Thất băng phách phong Hồn đinh của Doãn Tử Chương, nhưng không có khả năng hấp thu linh khí chuyển hóa ình dùng.
Tiền Tấu cười lạnh một tiếng: “Chút tài mọn!”
Hắn nhìn ra được tu vi Thạch Ánh Lục chỉ mới vừa bước vào Trúc Cơ sơ kỳ, mà ném ra bộ pháp bảo này, nhiều lắm coi như là bảo khí hạ phẩm, trong tay hắn có thượng phẩm bảo khí mà sư tôn ban thưởng, loại pháp trận giả vờ giả vịt này đối với hắn mà nói đáng khinh thường.
Tiền Tấu lấy ra thượng phẩm bảo khí của mình là “Bát phương lôi động kích” tiện tay vạch một cái, một luồng điện quang hướng về phía Thạch Ánh Lục quét qua, điện quang cuốn theo gió và sấm sét, nếu bị đánh trúng chỉ sợ Thạch Ánh Lục trọng thương không dậy nổi.
Thạch Ánh Lục phảng phất không nhìn thấy đạo lôi kích này, ngón tay như hoa sen xòe ra, đầu ngón tay có ánh sáng chớp động, trận đồ thủy tinh trên mặt đất biến ảo thành một vòng nước xoáy.
Điện quang trong chớp mắt thấy sẽ đánh trúng Thạch Ánh Lục, bị một lực lượng lạ kéo nghiên ngả ném đi, sau đó quay vòng trên trận đồ, càng lúc càng nhanh, điện quang càng lúc càng tối, sau vài hơi lại hoàn toàn biến mất!!
Tiền Tấu liên tục phóng thích ra ba lần lôi điện công kích như vậy, nhưng kết quả đều giống nhau, trong lòng rùng mình, cảm giác được lôi điện mà pháp bảo hắn phóng thích ra bị cái pháp trận cổ quái này cắn nuốt sạch.
Ý nghĩ của hắn vừa động, pháp trận của Thạch Ánh Lục tuy thấp, nhưng dường như rất giỏi việc hấp thu các lọa pháp lực ngoại lai công kích, nhưng điều này cần một quá trình, nếu như hắn điều khiển “Bát phương lôi động kích” tới gần một chút rồi nhanh chóng công kích, pháp tận này lợi hại đến mấy cũng không kịp phản ứng.
Có thể nói Tiền Tấu quả thật rất có trình độ, chẳng qua hắn phán đoán sai lầm một chuyện……Thạch Ánh Lục đang chờ hắn ngang nhiên xông lại đây!
Tiền Tấu dưới chân vừa động liền tiến tới trước người Thạch Ánh Lục, một chưởng hướng ngực nàng đánh tới, tốc độ nhanh như quỷ mỵ.
Thạch Ánh Lục sớm biết người tu luyện pháp thuật lôi hệ, tốc độ vượt xa người thường, cho nên trước khi ra sân nàng đã dán trên người ba cái Linh động phù. Nhìn trên cánh tay có một ít điện quang màu tím quấn quanh hướng về phía mình, Thạch Ánh Lục hút sâu một hơi, chợt hai tay xuất thủ cầm lấy tay Tiền Tấu.
Nhìn thấy một màn này, người của Phái Thánh Trí đều kinh hô, Ty Biện Thái cười có chút hả hê, Trâu Thạch thì hơi đáng tiếc, chỉ có thể nói kinh nghiệm đối phó kẻ địch của tiểu cô nương này còn quá ít, dưới tình huống bối rối là lại ra chiêu mơ màng như vậy. Bàn tay Tiền Tấu là nơi hội tụ Lôi điện lực mạnh nhất, người bình thường trốn không kịp, nào có người chủ động đi cầm?
Chỉ có Chu Chu mở to mắt, vô cùng kỳ vọng Thạch Ánh Lục có thể đắc thủ trận này.
Trên tay Thạch Ánh Lục đeo bao tay ngày thường nàng dùng để luyện khí. Hai cái bao tay vừa mới không lâu được nàng dùng dược thủy ngâm một tháng, dược thủy này không có công hiệu gì khác. Tác dụng duy nhất chính là – ngăn cách Lôi Điện.
Thạch Ánh Lục bạo lực không phải là giả, người ở gần bị nàng bắt được, trong cùng cấp bậc thì không người nào có thể tránh thoát, thân thể tỷ ấy có sức mạnh có thể xé xác bốn con yêu nhện cấp bốn còn sống sờ sờ, việc này lúc ở Đoạn Tiên Cốc Chu Chu đã từng thấy tận mắt.
Nụ cười đắc ý trên mặt Tiền Tấu còn chưa được mở rộng, đột nhiên cảm giác được cổ tay bị kìm lại, cả người hoa mắt giống như một bao bố bị ném lên không trung, rầm một tiếng hung hăn ngã trên mặt đất.
Mặc dù bị rơi rất nặng, nhưng đối với tu sĩ Trúc Cơ trung kì mà nói thì có thể thừa nhận, Tiền Tấu khiếp sợ đối phương không sợ Lôi Điện của hắn chút nào. Nhưng mà đã kịp phản ứng rất nhanh, bàn tay không bị nắm giơ lên “Bát phương lôi động kích” muốn đâm tới trên người Thạch Ánh Lục.
Song hắn chỉ vừa mới động ý niệm, chuyện thảm thiết đã xảy ra. Những con cờ thủy tinh bỗng nhiên nổ tung, lực nổ cường đại đưa nửa người huyết nhục mơ hồ.
Đau nhức khiến hắn cả người phát run. Một kích cũng không thể đâm được.
Mất đi cơ hội này, cũng vĩnh viễn mất đi khả năng đánh trả.
Thạch ánh lục giống như lên ngựa, bắt được tay Tiền Tấu nháy mắt đánh trả lại mười mấy lần, Tiền Tấu triệt để vỡ mộng. Có mấy lần thân thể hắn rơi xuống tiếp xúc với những con cờ thủy tinh, những con cờ đó nếu không phải đột nhiên nổ tung thì chính là biến thành băng đâm vào kinh mạch hắn, khấy động Nguyên linh khí trong kinh mạch hắn chạy tán loạn, cả người hỗn loạn không có năng lực phản kháng.
Xảy ra biến cố bất ngờ, thời điểm Ty Biện Thái cũng Trâu Thạch xông lên cứu người, thì cả người Tiền Tấu đã huyết nhục mơ hồ.
Vưu Thiên nhận sợ Thạch Ánh Lục bị tổn hại, cũng lập tức xông lên hỗ trợ, Thạch Ánh Lục hận Tiền Tấu khinh bạc mình, trước khi đi vẫn chưa hết giận, hướng về phía giữa hai chân hắn đá một cước.
“Aaaaa!” Một tiếng kêu thê lương thảm thiết phát ra từ miệng Tiền Tấu, khiến cho người nào đang hôn mê cũng phải tỉnh lại, bất quá cũng chỉ kêu được một tiếng như vậy liền bất tỉnh.
Ty Biện Thái và Trâu Thạch không kịp phản ứng, nâng Tiền Tấu dậy nhìn lại, thì đã không còn hình người, lúc trước bị ném đánh, bị nổ tung cùng mũi băng gây thương tích mặc dù không nhẹ, nhưng chỉ cần điều dưỡng có thể khỏi hẳn, nhưng một cước cuối cùng này thật quá ác, nhất là với người phong lưu thành tính như Tiền Tấu, chỉ sợ sau này muốn song tu cũng thật khó khăn.
Ty Biện Thái như muốn ăn thịt người nhìn Thạch Ánh Lục nói: “Tốt! Tốt! Danh sư xuất cao đồ! Thật ác độc!”
Tất cả nam nhân có mặt tại chỗ thấy Thạch Ánh Lục bạo lực đập Tiền Tấu đã cảm thấy da đầu tê dại rồi, giờ nhìn them một cước cuối cùng của nàng, các loại khinh nhờn từng xuất hiện nhất thời bị dọa bay đến chín tầng mây.
Đề Thiền Thượng rụt lại hạ than không được tự nhiên, cảm thấy thân thể giới tính đặc thù của hắn giống như bị gió lạnh thổi qua, cảm giác lạnh lẽo chạy khắp cơ thể.
Hắn dùng khuỷu tay đụng Cơ U Cốc mặt có chút xanh ở bên cạnh, ha ha nói: “Tiểu Tam ta không đoạt với đệ nữa….Thật là đáng sợ! Nếu sau này đệ cùng nữ nhân khác cấu kết làm bậy, bị muội ấy ột cước như vậy…..cái gì cũng xong rồi!”
Bên cạnh Doãn Tử Chương hơi đồng tình nhìn Cơ U Cốc, cúi đầu nói: “Đệ bắt đầu có chút kính nể huynh.”
Nếu là thường ngày, Đề Thiền Thượng nghe Doãn Tử Chương kính nể người nào, nhất định ngoáy ngoáy lỗ tai hoài nghi mình nghe nhầm, hoặc là nhìn lên bầu trời, xem có phải mặt trời mọc hướng Tây hay không.
Nhưng giờ phút này hắn sâu sắc nhận thấy, Cơ U Cốc là người đáng kính nể, người nào cung kính hắn cũng là bình thường!
Không ai nghĩ tới Tiền Tấu vừa xuất trận sẽ thảm hại như vậy, đấu pháp thực chiến rất dễ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, thường sẽ phán đoán sai lầm, sẽ gây ra một kết quả hoàn toàn ngược lại.
Ty Biện Thái nắm chặt quả đấm, hận không thể giết Thạch Ánh Lục tại chỗ, nhưng vừa rồi trước mặt mọi người ước định tỷ thí sống chết tùy thiên mệnh, hắn giết nàng chỉ là thống khoái nhất thời, nhưng ở đạo tâm sẽ lưu lại vết rách, thật sự cái được bù không được cái mất.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, chậm rãi đem ánh mắt dời về phía Chu Chu….
Nga Mỵ Nga Mỵ - Nga Mi