Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mĩ Bảo
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 37
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1134 / 3
Cập nhật: 2015-12-01 17:41:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
ác của Bạch Hạo Cần được nhân viên sân golf tìm thấy. Cơ quan pháp y giám định đứa trẻ đã chết được tầm chục ngày. Linh Tố nghĩ lại, cái đêm cô nghe thấy đứa trẻ tự dưng ngưng bặt tiếng khóc, thì ra chính là lúc nó bị sát hại.
Đứa trẻ đang trong quá trình thối rữa, cảnh tượng đó quá đỗi thê thảm. Các nữ cảnh sát tại hiện trưởng đều thấy khóe mắt cay cay. Đồng Bội Hoa nghe tin liền hôn mê bất tỉnh, Bạch Khôn Nguyên thì nước mắt đầm đìa.
Linh Tố nhốt mình trong phòng, đoạn tuyệt với tất cả giác quan. Cô cảm thấy mệt mỏi.
Gần đây tai ương bao phủ quanh cô, những người xung quanh cô đều phải trải qua bất hạnh và cái chết. Nhất thời cô có ảo giác rằng, thành phố này sắp tiêu tùng rồi, thế giới này sắp vỡ nát rồi!
Tiêu Phong không trở lại cùng cô. Sau khi Tiêu Bá Bình qua đời, anh có rất nhiều việc phải làm, sắp xếp lại quyền lực, giải quyết các tranh chấp, liên lạc với bốn phương tám hướng. Không biết bây giờ anh thế nào rồi?
Đột nhiên cô rất nhớ anh.
Lý Quốc Cường lén lút tìm đến nói với cô: “Nghe nói bọn họ đã cho gọi Bạch Sùng Quang.”
“Cái gì?” Linh Tố thất thần hét lên.
Tiểu Lý xua tay, “Vốn dĩ họ nghi ngờ Tống Cao nhiều hơn, nhưng bà Bạch khăng khăng quy tội cho Bạch Sung Quang, còn Bạch Khôn Nguyên lại vội vàng nói đỡ hộ Bạch Sùng Quang, hai vợ chồng cãi nhau ngay tại Cục cảnh sát. Em nghĩ sao họ lại làm thế chứ?”
Linh Tố cười nhạt: “Chuyện của người có tiền, sao chúng ta có thể hiểu nổi?”
Nhưng trong lòng cô biết rõ. Chú cháu họ Bạch chỉ có thể lẳng nhằng không dứt vì một người, đó chính là Lâm Lang. Dường như Bạch Khôn Nguyên đã phát hiện ra gì đó, anh ta phải kiêng sợ Bạch Sùng Quang.
Chẳng nhẽ anh ta hiểu rõ nội tình bên trong sự ra đi đột ngột cùa Lâm Lang?
Hai vợ chồng họ, tham lam vô độ, ai nấy vì bảo vệ lợi ích của mình mà cố tình che đậy, giấu giếm hết lần này đến lần khác. Họ tính toán đâu ra đấy, nhưng lại quên mất một điều, thứ đáng giá nhất trên đời này chính là con mình.
Nghĩ lại, dù sống trong căn hộ tồi tàn, nhưng mẹ luôn coi hai chị em cô như ngọc ngà châu báu, luôn cố gắng đem lại những thứ tốt nhất cho hai chị em.
Nghĩ đến đứa bé bốn tuổi vừa qua đời, trong lòng cô chợt dấy lên một nỗi bi ai.
May mà nó chỉ mới bốn tuổi, còn chưa biết gì mấy.
Linh Tố gọi điện thoại cho Bạch Sùng Quang: “Anh vẫn ổn chứ?”
“Vẫn đối phó được. Có điều sắp tới tốt nhất em không nên liên lạc với anh.”
Linh Tố cười: “Nếu em sợ liên lụy, thì năm đó đã không chạy đến nhà anh vì nhận lời ủy thác của Lâm Lang rồi.”
Bạch Sùng Quang tò mò hỏi: “Nghĩ lại thì, sao hồi đó con bé lại ủy thác cho em?”
“Cô ấy muốn rời khỏi mảnh đất đó. Mẹ em bảo em phải đi tìm người mà cô ấy yêu nhất.”
“Anh không hiểu.”
“Thật ra cũng đơn giản thôi. Nếu người cô ấy yêu nhất không còn yêu cô ấy nữa, thì ý niệm lảng vảng trong tiềm thức cô ấy sẽ tan biến, cô ấy có thể đầu thai kiếp khác.”
“Vậy con bé biến mất là do người nó yêu đã không còn yêu nó nữa?”
“Có lẽ là thế…”
“Bạch Khôn Nguyên không thể nào không còn yêu nó nữa.”
“Không phải là không yêu, mà là không yêu nhất. Anh ta yêu quyền uy danh lợi hơn. Lúc Bạch Khôn Nguyên quyết định lấy bằng được tờ di chúc để tranh giành gia sản, tình yêu đó đã không còn thuần khiết nữa rồi.”
Bạch Sùng Quang trầm ngâm một hồi, “Linh Tố, em bảo anh phải làm sao đây?”
“Anh không phải đối thủ của vợ chồng Bạch Khôn Nguyên, anh lương thiện hơn họ. Anh Bạch, hãy kiểm nghiệm tử thi của Lâm Lang một lần nữa.”
Bạch Sùng Quang cứ im lặng mãi. Anh cần một ít thời gian để nói lời cáo biệt với tình chú cháu bao năm nay.
Linh Tố nói: “Đừng do dự nữa. Bạch Hạo Miễn vẫn chưa về nhà.”
Ngày hôm sau, Hứa Minh Chính gọi điện, nói ngắn gọn: “Có bước ngoặt mới.”
Linh Tố nói: “Có kết quả thì báo cho mình.”
Cuối cùng cũng ra tay rồi. Cô gái ngủ vùi suốt chín năm nay cuối cùng lại có thể nhìn thấy mặt trời, bí ẩn đằng sau cái chết của cô sẽ nhanh chóng có lời giải đáp.
Trong thời khắc này ai cũng cần có nghị lực và sự nhẫn nại phi thường.
Linh Tố trốn làm nửa tháng, rốt cuộc cũng phải lết đến công ty. Cố Nguyên Trác không nổi giận với cô, chỉ quan tâm nói: ”Trông em hơi tiều tụy đi đấy.”
“Ngủ không được ngon giấc.”
“Trời lạnh rồi mà.”
“Đúng thế, đã tháng mười một rồi.”’
Cố Nguyên Trác đột nhiên mỉm cười thần bí: “Em còn nhớ bản thiết kế của Trường Thụy không?”
Nụ cười kì dị của anh ta làm Linh Tố nổi da gà, cô rụt rè nói: ”Nhớ chứ, do em vẽ mà. Sao ạ?”
“Tháng trước tôi đã lén gửi nó đến cuộc thi nhà thiết kế trẻ toàn thế giới.”
Linh Tố thất kinh: “Giám đốc!”
“Đương nhiên là lấy tên của em rồi. Hôm qua nhận được tin vui, em trúng giải nhà thiết kế tiềm năng. Giải thưởng ngang sáu tháng lương của em đấy.”
Linh Tố há hốc mồm.
Cố Nguyên Trác tự khen mình: “Tôi đúng là vị giám đốc tốt bụng có một không hai từ cổ chí kim.”
Linh Tố cảm kích muốn khóc ròng: “Đúng thế! Ngoài anh ra không còn ai cả! Giám đốc, ở hiền gặp lành, nhất định sau này anh sẽ được đền đáp.”
Cố Nguyên Trác lấy làm mãn nguyện lắm, sau đó quay ra hỏi cô: “Nếu có cơ hội ra nước ngoài học tập, em thấy thế nào?”
Linh Tố ngẩng đầu nhìn lên trời: “Một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống chăng?”
Cố Nguyên Trác cười: “Nghiêm túc chút đi. Em hãy suy nghĩ kỹ càng.”
“Sau khi trở về, có phải cống hiến cho công ty cho đến chết không?”
“Dĩ nhiên đó sẽ là một khoảng thời gian dài.”
“Em chưa bao giờ đánh giá thấp sự tàn ác của chủ nghĩa tư bản cả.”
Điện thoại đột nhiên reo lên.
“Có kết quả rồi.” Giọng nói của Hứa Minh Chính vô cùng nghiêm túc, “Trong cơ thể Quan Lâm Lang có một chất hóa học làm cơ tim co giật.” Hứa Minh Chính nói tên chất hóa học đó ra.
Linh Tố nghe mà ngón tay tê dại.
“Làm sao lại có trong người cô ấy?”
“Bác sĩ nói, có lẽ thuốc được dùng điều độ trong một khoảng thời gian dài, rồi đột nhiên tăng liều lượng, dẫn đến trái tim suy kiệt mà chết.”
Linh Tố hồi lâu không nói lời nào.
Hứa Minh Chính nói: “Linh Tố, thực ra cậu đã hiểu rõ mọi chuyện đúng không?”
Linh Tố nhẹ giọng hỏi: “Cậu định làm thế nào?”
“Đã bắt đầu theo dõi Tống Cao rồi.”
“Sau này biết giải thích thế nào với đứa trẻ?”
”Đó là trách nhỉệm của bố mẹ nó.”
Có lẽ bên Hứa Minh Chính đã bắt đầu hành động, Linh Tố không tiện hỏi quá nhiều.
Mưa gió bao phủ thành phố, giao thông tắc nghẽn cả ngày trời, mây đen vần vũ trên đầu đám đông đang hết sức buồn bực.
Linh Tố ngồi trong quán bar ấm áp, vừa nghe nhạc vừa thả hồn nghĩ ngợi.
Tường Tử hỏi cô: “Lâu lắm mới thấy cậu xuất hiện, anh Tiêu đâu rồi?”
Linh Tố dở khóc dở cười: “Sao mình biết được anh ta đang ở đâu?”
“Cậu không biết sao?” Tường Tử vò đầu, “Không phải mọi người đều nói hai người là một đôi sao?”
Linh Tố há hốc mồm: “Cậu nghe ai nói thế?”
“Í? Mọi người ai cũng nói thế cả. Ai chẳng nhận ra tình cảm của anh Tiêu dành cho cậu.” Tường Tử sán lại hóng hớt, “Rốt cuộc có phải hay không? Bọn mình tò mò lắm.”
Linh Tố gõ lên trán cậu ta, đẩy cậu ta ra: ”Các cậu rảnh rỗi quá phải không, còn quay ra lo chuyện của mình cơ đấy.”
Tường Tử cười ha hả, “Nghe khẩu khí của cậu, hoàn toàn không giống hồi trước.”
Linh Tố đỏ mặt, “Thôi đừng bẻm mép nữa.”
Tường Tử vỗ ngực nói, “Từng lời của mình đều mang ý tốt. Cậu và anh Tiêu đẹp đôi như thế, ai chẳng phải công nhận. Mình quen anh ấy đã lâu, lần đầu tiên thấy anh ấy quan tâm đến một cô gái như thế đó.”
Linh Tố nghe mà chỉ biết cười buồn.
Quan tâm cô thì có tác dụng gì chứ? Không phải anh ta đã có vợ chưa cưới rồi sao? Trước đây Thẩm Linh Tố là em họ của anh ta, bây giờ hiểu lầm được hóa giải, cô chỉ là người dưng nước lã. Tiêu Phong quan tâm đến em họ là chuyện dễ hiểu, nhung chưa chắc anh ta đã nhọc tâm vì một người dưng.
Tường Tử đột nhiên đẩy Linh Tố một cái: “Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.”
Cái gì?
Linh Tố vội vàng quay đầu lại. Một bóng người quen thuộc đang bước về phía cô.
Mắt cô nóng bừng, định đứng dậy, nhưng đôi chân không chịu nghe lời, cuối cùng chỉ biết thở dài một tiếng.
Tiêu Phong ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi Tường Tử: “Ở đây có món gì ngon?”
Tường Tử đáp: “Sơn hào hải vị trên thế giới đều có đủ, anh muốn gọi món nào?”
“Một bát mì bò.”
Tường Tử sững người, Linh Tố thì bật cười.
Chỉ là một bát mì bò thôi.
“Hậu sự của bác đã lo liệu xong hết rồi, trên mộ ghi em và anh đều là con của bác.”
Linh Tố khẽ gật đầu: “Chắc anh đã vất vả nhiều rồi.”
Linh Tố cười buồn, “Cũng không có gì. Chuyện của Tiêu gia anh đã tính toán từ lâu, mọi người đều đồng tâm giúp đỡ, bố anh cũng ra tay tương trợ. Nếu không phải bố anh muốn về hưu, thì anh không định tiếp quản Tiêu gia sớm thế này đâu.”
Linh Tố lắng nghe lời nói cố tình tỏ ra nhẹ nhõm của anh, trong lòng cảm khái, chủ động nắm lấy bàn tay anh.
“Mặc dù tôi không hiểu, nhưng tôi tin anh sẽ trở thành một nhà lãnh đạo cừ khôi.”
Tiêu Phong cũng nắm tay cô, nói: “Bác để lại tài sản cho em.”
Linh Tố nghe thế lập tức lắc đầu: “Tôi không có tư cách để nhận.”
Tiêu Phong vẫn nói: “Em có quyền cư trú vĩnh viễn tại Tiêu gia, ngoài ra còn có bất động sản, cổ phiếu và cổ phần liên quan.”
Linh Tố chán nản tự trào: “Quả là một bước lên trời.”
“Xin em hãy nhận lấy.” Tiêu Phong thành khẩn nói: “Đây là tâm ý của bác, dù thế nào, con cái có chút tài sản phòng thân cũng khiến bố mẹ được an lòng.”
Thực ra Linh Tố rất cảm kích: “Tôi biết, tôi sẽ sử dụng số tiền này một cách có hiệu quả.”
Chuyện nhà họ Tiêu bàn giao xong, Tường Tử bê tô mì lên. Tiêu Phong mỉm cười với Linh Tố, bắt đầu cắm cúi ăn.
Nhìn người đàn ông anh tuấn nho nhã vùi đầu húp mì xì xụp trước mặt, Linh Tố chỉ thấy con tim xao động, vui sướng khôn tả.
Cô vừa âm thầm gặm nhấm nỗi vui sướng của mình, vừa chán nản thở dài.
Tiêu Phong ngừng lại hỏi: “Mấy hôm nay em thế nào?”
“Vẫn thế thôi.” Linh Tố so vai, “Đi làm, tan ca, ăn cơm, đi ngủ.”
Mặc dù cô đang cười, nhưng sâu nơi đáy mắt ẩn chứa vô số lời không nói ra được. Tiêu Phong nhất thời không hiểu tại sao giữa hai người lại có sự xa cách, nhưng anh biết một điều, giữa hai người đang có cái gì đó âm thầm biến đổi.
Linh Tố tiếp tục hỏi: “Lần này anh về vì công việc sao?”
Tiêu Phong buông đũa xuống, không nhìn cô nói: “Không có chuyện thì không về được sao?”
Linh Tố cười cười, “Đương nhiên là không. Chỉ là quyền lực Tiêu gia vừa bàn giao xong, nhất định anh có rất nhiều chuyện quan trọng cần làm. Đương nhiên,” cô lập tức bổ sung, “Anh đích thân đến thông báo một tiếng với tôi, tôi rất cảm kích.”
“Linh Tố,” Tiêu Phong nói, “Em cũng là một thành viên của Tiêu gia, không nên phụ tấm lòng của bác, đừng tách mình khỏi Tiêu gia.”
Linh Tố đột nhiên cảm thấy những lời thân thiết khách sáo này cực kì chối tai. Cô quay mặt đi, không nhìn đôi mắt sâu thẳm như đáy biển của anh.
“Bao giờ tổ chức hôn lễ?”
Câu hỏi thốt ra khỏi miệng, ngay cả Linh Tố cũng phải giật mình, mặt cô nóng bừng.
Tiếc là trong này ánh sáng mờ ảo, Tiêu Phong không nhìn thấy được. Nhưng không nhìn thấy được cũng chẳng sao, dù gì anh cũng hiểu được triệt để ý tứ trong câu nói này.
Tiêu Phong nhướn mày, tủm tỉm cười: “Triệu Du? Khả năng dò la tin tức của em lợi hại thật đó!”
Linh Tố vừa hối hận vừa tức giận, do dự không biết nên giơ tay bịt mồm anh ta lại hay nên đứng dậy đi thẳng. Sao cô lại hồ đồ nóng vội như vậy, sao lại không giữ được cái miệng mình?
Tiêu Phong dường như không nhận ra sự lúng túng của cô, vẫn tiếp tục trêu cô: “Triệu Du là một cô gái rất tốt, khi nào có cơ hội nhất định em phải làm quen với cô ấy. Hai gia đình chúng ta có mối giao hảo nhiều đời nay, từ bé cô ấy đã thông minh xinh đẹp, dịu dàng nhã nhặn, cư xử lễ độ. Ai lấy được cô ấy là có phúc ba đời đó.”
Sự lúng túng của Linh Tố bị cơn ghen tuông thay thế lúc nào không hay, cô buột miệng nói luôn: “Vậy thì phải chúc mừng anh rồi, phúc khí lớn quá mà.”
Tiêu Phong giống như hồ ly đã túm được con mồi, mỉm cười gian xảo nói: “Anh đương nhiên là có phúc khí lớn rồi.”
Linh Tố không ngồi im được nữa, đứng bật dậy nói: “Tôi đi đây…”
Tiêu Phong lập tức túm chặt tay cô. Anh làm gì cũng có chừng mực, đương nhiên biết dừng lại đúng lúc.
”Sao không nghe anh nói hết?” Giọng anh dịu dàng, từng chữ rành rọt: “Đúng là bọn anh từng đính hôn, nhưng đó là ý muốn của người lớn. Lúc đó ông nội cô ấy ốm nặng sắp không qua khỏi, vì muốn để ông được ra đi thanh thản nên bọn anh mới nghe theo sự sắp đặt của người lớn. Nhưng bọn anh đã nói rõ với nhau, sau này chỉ cần một trong hai người tìm được người mình thích, thì hôn ước coi như vô hiệu. Năm ngoái cô ấy phải lòng một vị tiến sĩ vật lý người Đức, hôn ước đã bị hủy nửa năm nay rồi.”
Tiêu Phong nở nụ cười trêu chọc. Linh Tố mặt mày nóng bừng, dưới cái nhìn của anh, cô đứng ngồi không yên.
Tiêu Phong nói: “Linh Tố, tại sao lúc nào em cũng phải suy tính chuyện được mất?”
Linh Tố quay mặt đi.
“Linh Tố, anh đã nói rồi, nhà của anh chính là nhà của em.”
“Đủ rồi.” Linh Tố nói, “Nếu anh dư thừa lòng tốt, thì hãy đi quan tâm những kẻ côi cút khác đi.”.
“Em cho rằng anh quan tâm em vì em đáng thương bi thảm sao?” Tiêu Phong không cười nữa.
“Nếu không thì tại vì sao? Giữa tôi và anh đâu có quan hệ huyết thống.”
“Tại sao nhất định phải có lý do mới được quan tâm em?” Tiêu Phong đanh mặt lại.
Linh Tố lạnh lùng nói: “Vì tôi hoàn toàn khỏe mạnh, tứ chi đầy đủ, có thể tự lo cho mình, không cần người khác ban ơn.” Cô rút chìa khóa ra đặt lên bàn.
“Trả cho anh. Căn hộ tốt như vậy, tôi không dám ở.”
Cô đứng dậy bước ra ngoài.
Tiêu Phong giậm chân, lập tức đuổi theo.
Linh Tố lao ra khỏi quán lẩu, chạy một mạch về phía đường lớn, Tiêu Phong đuổi theo sau, lớn tiếng gọi tên cô.
Người qua đường thi nhau nhìn họ, chỉ thấy người con gái chạy như điên, người con trai bám theo sát nút. Hai người trẻ trung xinh đẹp, trông họ lúc này giống một cặp tình nhân đang hờn dỗi nhau.
Linh Tố chạy đến ngã ba, thấy một chiếc taxi đang đi tới, bèn giơ tay vẫy.
Chính trong lúc đó, một lực cực mạnh kéo cô về phía sau. Linh Tố ngã vào lòng người đó, một chiếc xe buýt bóp còi inh ỏi lướt qua người cô.
Tiêu Phong mặt mày trắng bệch, vừa tức vừa sợ, nét mặt hung dữ kinh người. Bàn tay anh bóp chặt cánh tay cô, đôi mắt tóe lửa nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống.
Linh Tố nhìn khuôn mặt nhăn nhó của anh, cơn giận dỗi, ấm ức đầy bụng tan biến lúc nào không hay, đột nhiên cô phì cười một tiếng.
Vì chạy nhanh quá nên mặt cô đỏ hồng, tiếng cười trong trẻo, khuôn mặt diễm lệ, say đắm lòng người.
Tiêu Phong nghiến răng nghiến lợi: “Em đúng là sinh ra để hành hạ anh.”
Linh Tố cười đến nỗi toàn thân run rẩy. Tiêu Phong ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn mạnh lên môi cô.
Đúng lúc này, Tiêu Phong cảm thấy bàn tay mình bị lực gì đó làm cho chấn độ, Linh Tố nhân cơ hội chui ra khỏi vòng tay anh.
Cô gái xinh đẹp nở nụ cười tươi tắn đầy khiêu khích.
“Tiêu Phong, muốn bắt được em, thì phải đuổi hết sức vào.”
Linh Tố quay lưng vẫy một chiếc taxi khác, ung dung bỏ đi.
Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau - Mĩ Bảo Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau