You can't start the next chapter of your life if you keep re-reading the last one

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Mĩ Bảo
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 37
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1134 / 3
Cập nhật: 2015-12-01 17:41:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
ạch Khôn Nguyên và Đồng Bội Hoa cùng lúc quay lại nhìn cô.
Không gian im lìm ngượng ngập.
Linh Tố sững sờ vài giây, rồi miễn cưỡng bước một bước về phía trước. Thời khắc đó cô thực sự cảm thấy toàn thân xương cốt hoen rỉ, tứ chi không còn nghe theo điều khiển của trí óc.
Đại đội trưởng gọi cô lại: “Tiểu Thẩm, em đến đúng lúc lắm. Hai vị này là Bạch tiên sinh và Bạch phu nhân.”
Linh Tố đờ đẫn gật đầu.
“Bạch tiên sinh, Thẩm tiểu thư đây chính là vị chuyên gia mà chúng tôi đã nói với anh.”
Linh Tố suýt nữa phì cười. Từ lúc nào cô trở thành chuyên gia thế này? Chuyên gia thông linh sao?
Cơ quan nhà nước đâu thể tuyên truyền mấy thứ mê tín dị đoan được, nên chỉ đành gán cho cô chức danh chuyên gia.
Quả nhiên Đồng Bội Hoa nhìn cô bằng ánh mắt hồ nghi ác cảm. Người phụ nữ này thông minh như thế, sao lại không lập tức nghĩ ra nhiệm vụ thực sự của cô được chứ? Cô ta đanh giọng hỏi: “Đội trưởng Trương, anh nghiêm túc đấy chứ?”
Đội trưởng Trương thấy cô ta hoài nghi năng lực phán đoán của mình, vội vàng nói: “Đương nhiên rồi, Tiểu Thẩm đã giúp chúng ta phá không ít các vụ án khó nhằn rồi.”
Đồng Bội Hoa còn định nói gì đó, Bạch Khôn Nguyên chợt nhẹ giọng cắt ngang: “Chỉ cần cứu được bọn trẻ là được.”
Đồng Bội Hoa hai mắt đỏ hoe, vội ngậm miệng lại.
Bạch Khôn Nguyên hướng ánh mắt về phía Linh Tố. Cô gái trẻ trung có khuôn mặt trắng bệch tiều tụy, không một chút cảm thông, ánh mắt lãnh đạm, dường như chưa từng quen biết họ.
Sự thực thì Linh Tố rất hi vọng đời này chưa từng quen biết họ.
Đại đội trưởng nói không ngừng, hình như đang giới thiệu tình tiết vụ án, nhưng Linh Tố chẳng để lọt tai chút nào. Tai cô đang bị nhiễu loạn bởi tiếng trách móc, tiếng đồ đạc đổ vỡ, tiếng trẻ con thút thít khóc. Cô cứ cúi đầu mãi, đuôi mắt chỉ nhìn thấy bộ Âu phục màu xám của Bạch Khôn Nguyên.
Vừa lúc Bạch Khôn Nguyên buông tay xuống, ánh sáng trắng phản chiếu lấp lánh, làm nhức mắt Linh Tố.
Đó là một chiếc nhẫn cưới.
Chính vào lúc đó, từ sâu bên trong cơ thể Linh Tố đột nhiên trào dâng dũng khí và sức mạnh bất tận. Cô ngẩng đầu lên, thở sâu một cái, nói: “Tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc.”
Tất thảy mọi người đều đờ người ra, vợ chồng Bạch Khôn Nguyên mặt mày tối sầm.
Linh Tố nói chắc nịch: “Đứa trẻ đang khóc. Đội trưởng Trương, tôi cảm thấy điềm không lành.”
Đồng Bội Hoa đứng bật dậy, hét lên: “Cô đang nói linh tinh cái gì thế?”
Đằng nào mấy năm trước cũng trở mặt rồi, bây giờ chẳng cần giữ hình tượng làm gì nữa. Đồng Bội Hoa ném cho cô ánh mắt hung ác, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Linh Tố không chút sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt cô ta, nói: “Tôi nghe thấy tiếng một người đàn ông đang trách cứ bọn trẻ, bọn trẻ cứ khóc mãi. Có lẽ bọn trẻ vẫn còn sống, nhưng chắc chắn đang phải chịu giày vò.”
Đồng Bội Hoa toàn thân run rẩy, khuôn mặt trắng bệch, chỉ vào mặt Linh Tố nói: “Mày… mày là con yêu nữ! Mày vừa bước vào là tao đã biết rồi, đến nước này mà mày còn mở miệng trù yểm gia đình tao! Nhìn gia đình tao thế này, mày sung sướng lắm…”
“Bội Hoa!” Bạch Khôn Nguyên vội vàng ngăn vợ lại.
Anh ta quay sang nói với Linh Tố bằng giọng kiên định: “Chúng tôi cần tìm thấy bọn trẻ.”
Linh Tố mệt mỏi lắc đầu, “Hiện tại tôi không có thêm manh mối gì.”
Đồng Bội Hoa hét lớn: “Còn lâu nó mới giúp chúng ta! Nó vui sướng còn chẳng hết nữa là!”
Mọi người nhất thời chết lặng, họ ngầm đoán ra chút nội tình, nhưng lúc này không ai dám thở mạnh, chỉ sợ bất cẩn một tí sẽ trở thành vật hi sinh ngay tức khắc.
Bạch Khôn Nguyên kéo tay Đồng Bội Hoa: “Em mệt quá rồi. Về nhà nghỉ ngơi đi.”
Đồng Bội Hoa đang cơn tức giận, không nghĩ ngợi nhiều, buột miệng nói luôn: “Sao? Anh còn bênh nó? Đau lòng rồi hả? Hối hận rồi hả?”
Linh Tố quay mặt đi chỗ khác.
Bạch Khôn Nguyên trách vợ: “Em nói lung tung gì thế? Còn bao nhiêu người ngồi đây nữa.”
Đồng Bội Hoa hai mắt đỏ bừng: “Nó trù yểm con anh, anh còn bênh nó sao?”
Bạch Khôn Nguyên mặt nặng như chì, kéo vợ đi ra ngoài cửa: “Em kích động quá rồi đấy. Chúng ta về nhà. Về nhà chờ tin cũng thế cả.”
Linh Tố vẫn điềm nhiên như không, như thể tất cả mọi chuyện chẳng liên quan gì đến cô cả, đôi mắt u tối lạnh lùng xa cách, giống một khung cửa sổ không nhìn thấy được phong cảnh bên ngoài. Những người trong phòng sau khi nghe cuộc đối thoại, nhìn vẻ mặt của đương sự, là có thể đoán ra đại khái nội tình, ai nấy ngậm chặt miệng, không dám thở mạnh.
Đồng Bội Hoa bị chồng lôi ra ngoài, chưa chạy được mấy bước đã gập lưng, khóc toáng lên.
“Con của tôi đang ở đâu? Chúng ở đâu?”
Đồng Bội Hoa xinh đẹp, lạnh lùng, cao ngạo, lúc này chỉ là một người mẹ đáng thương.
Bạch Khôn Nguyên đỡ cô ta ra ngoài. Trước khi đi còn quay đầu nhìn Linh Tố một cái. Hai mắt Linh Tố trống rỗng như thể không có tiêu cự.
Anh ta dìu vợ bỏ đi.
Vào giây phút cánh cửa được đóng lại, Linh Tố mới kinh hoàng nhận ra lưng mình ướt đẫm mồ hôi.
Tiếng gào khóc của Đồng Bội Hoa vẫn lảng vảng bên tai. Linh Tố hi vọng xiết bao cảnh tượng ban nãy chỉ là một giấc mộng.
Sau bao năm gặp lại anh, vốn định âm thầm chúc phúc trong nước mắt, không ngờ lại gặp nhau trong tình huống thê lương thế này.
Bàng hoàng, khóc lóc, ân ân oán oán.
Vì sao chứ?
Chỉ là người đó đã chững chạc h, tóc mai vẫn dày rậm như xưa, bộ Âu phục sẫm màu ôm sát cơ thể, cao ráo điển trai, nho nhã hơn người. Đối mặt với biến cố to lớn như thế, anh ta vẫn điềm tĩnh ung dung. Nhưng khóe mắt tiều tụy bi thương, làm người ta đau lòng xót xa.
Bởi vì mấy năm nay chưa một lần mơ thấy, hôm nay đột nhiên gặp lại, cứ ngỡ như còn trong cõi mộng.
Linh Tố đưa tay sờ mái tóc rối bù của mình, cô đang mặc trên người một chiếc áo rộng thùng thình nhàu nát. Không cần soi gương cũng biết bộ dạng lúc này của cô lôi thôi nhếch nhác thế nào, rất phù hợp với hình tượng mà Đồng Bội Hoa gán cho cô.
Một bà đồng chuyên buông lời xằng bậy lừa phỉnh đám đông.
Đoàn Giác bưng một cốc trà đến, nhẹ nhàng đặt trước mặt cô, định nói gì nhưng lại thôi.
Linh Tố cười khẽ, nói: “Trước đây tôi có quen họ, cũng năm, sáu năm không gặp mặt rồi. Không ngờ hôm nay lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.”
Đoàn Giác là người thật thà, nhưng anh không đần. Anh biết vào lúc này, cách làm hay nhất là ngậm miệng không nói gì cả.
Linh Tố cười với anh: “Có điều chuyện nào ra chuyện ấy.” Cô quay sang hỏi Lý Quốc Cường, “Rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Lý Quốc Cường vẫn chưa hết run, nhỏ giọng nói: “Ngày hai mươi lăm tháng trước, có hai đứa bé bị bắt đi lúc đang chơi ở khu vui chơi của chung cư, bảo mẫu bị ăn đòn. Ba ngày sau Bạch gia mới chịu báo cảnh sát, đối phương đòi hai nghìn vạn tiền chuộc. Hôm giaoiền chuộc, bọn tôi đã giăng lưới khắp nơi, nhưng không ngờ tên đó vẫn chạy thoát được. Bây giờ bọn nó có tiền rồi, cũng không có dấu hiệu thả người. Bọn tôi đang chờ xem liệu đối phương có liên lạc thêm lần nữa hay không.”
Dứt lời anh đưa cho cô một bức ảnh. Trong ảnh là một cặp song sinh tầm bốn tuổi, cặp mắt tròn đen, mái tóc hơi xoăn, cánh tay mũm mĩm như củ sen, giống nhau như đúc. Hai đứa trẻ cười rạng rỡ hồn nhiên, Linh Tố dường như có thể nghe thấy tiếng khanh khách của chúng.
Bố mẹ nào mà để lạc mất hai đứa con quý báu này đều sẽ bạc tóc chỉ trong một đêm.
Linh Tố thở dài một tiếng, “Tiểu Lý, tôi chỉ có thể nói rằng, tôi cảm thấy điềm chẳng lành.”
Hai người đàn ông rơi vào im lặng.
“Lúc này đầu óc hỗn loạn quá, hãy cho tôi chút thời gian. Tôi sẽ tìm ra manh mối.”
Lý Quốc Cường cũng bất mãn: ”Đừng nói là em, tôi cũng cảm thấy cặp vợ chồng này hết sức kì quặc, hỏi họ nhiều chuyện, họ đều không chịu thành thật khai báo.”
Đoàn Giác nói: “Người có tiền mà.”
“Tôi hỏi bà Bạch gần đây có bị ai uy hiếp không, nghe thế cô ta bèn đảo mắt đi chỗ khác, rõ ràng có uẩn khúc gì đó, nhưng lại không chịu nói ra.”
“Sao không điều tra?”
“Điều tra thế nào đây, điều tra từ đâu đây? Người ta nói, vụ bắt cóc và việc làm ăn không dính dáng đến nhau.”
Đoàn Giác lắc đầu: “Đúng là không thể hiểu nổi người có tiền.”
Linh Tố đầu đau như búa bổ, không muốn nghe thêm nữa, vội vã cáo từ.
Cô lao như bay ra khỏi Cục cảnh sát, chạy trên đường lớn, cơn gió thổi qua làm đầu đau khủng khiếp, cô đành vào tiệm thuốc mua Aspirin. Vừa nuốt viên thuốc xuống bụng, một chiếc Benz màu đen chậm rãi tiến tới.
Cửa xe hạ xuống, Bạch Khôn Nguyên đang ngồi trên ghế lái, lặng lẽ nhìn cô.
Anh ta đỗ xe ở đầu đường bên kia, Linh Tố đứng ở đầu đường bên này, ngăn giữa hai người là dòng xe cộ tấp nập. Ngọn gió ấm áp đầu thu thổi bay mái tóc Linh Tố, che mất tầm nhìn của cô. Khoảng thời gian hơn sáu năm xa cách trôi qua như chưa từng có.
Vào giây phút đó, khung cảnh mấy năm trước dường như tái hiện, anh đến đón cô giờ tan trường, cửa xe hạ xuống, dịu dàng mỉm cười, làm trái tim cô say sưa ngây ngất.
Cô thiếu nữ ngây thơ đơn thuần, sao có thể vượt qua được cám dỗ lớn như thế?
Người đàn ông dạn dĩ tình trường, đương nhiên có thể đành lòng lợi dụng làm tổn thương một người vô tội.
Hai người họ cứ lặng lẽ nhìn nhau hồi lâu giữa con phố huyên náo. Sau đó Linh Tố quay lưng bỏ đi, Bạch Khôn Nguyên nâng kính xe, lái thẳng về phía trước.
Chẳng có gì để nói cả, mọi thứ chết chìm trong im lặng.
Trời còn chưa tối hẳn, Linh Tố đã có mặt tại Quán Ba Cây Chổi.
Tường Tử lắc đầu: “Càng ngày cậu càng đến đây sớm hơn, đang trốn chạy điều gì chăng?”
Đến cậu ta cũng nhìn ra được tâm sự của Linh Tố.
Nữ ca sĩ đang thử giọng trên sân khấu, hát thử một câu: “Chúng ta hiểu quá ít về tình yêu.”
Lẽ nào lại không đúng?
Linh Tố thấy đói bụng, bèn gọi một chiếc bánh nhân vanila, một cốc trà sữa cỡ lớn, ăn như chết đói, không màng đến hình tượng. Mứt hoa quả rớt xuống tay, cô thè lưỡi liếm.
Bàn bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ.
Linh Tố cũng chẳng buồn để tâm.
Người đàn ông nói: “Hình như em đã có một ngày rất thú vị.”
Một câu nói trúng tim đen, Linh Tố rầu rĩ nói: “Lại còn không à? Gặp lại tình xưa, trời long đất lở, sóng dâng biển giật.”
“Nghe có vẻ rất kích thích nhỉ?” Người đàn ông cảm thấy rất thú vị, cười hỏi: “Có phải anh ta đã già nua xấu xí?”
Linh Tố ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không. Ngược lại càng thêm chững chạc tràn đầy mê lực, may mà năm đó người tôi gặp không phải anh ta bây giờ, nếu không chắc tôi sớm đã chết không có chỗ chôn rồi.”
“Đừng hàm hồ đưa ra kết luận, đừng quá tin vào đôi mắt của mình.”
“Còn chưa hết đâu. Phu nhân của anh ta chỉ vào mũi chửi tôi là yêu nữ. Thế mà tôi còn không biết điều, to gan dự đoán lũ trẻ mất tích của họ lành ít dữ nhiều.”
Người đàn ông cười khẽ: “Là do em quá tốt bụng.”
Linh Tố kinh ngạc hỏi: “Từ đâu mà anh nhìn ra tôi quá tốt bụng?”
“Em vẫn còn để tâm đến chuyện của họ.”
“Tôi muốn mặc kệ lắm chứ, nhưng lúc đó còn nhiều người vô can, muốn quay đầu bỏ đi là chuyện không thể.”
“Nếu đã là người vô can, sao lại không thể quay đầu bỏ đi chứ?”
Linh Tố nghĩ thấy cũng đúng, bèn đổi giọng: “Xem ra tôi cũng có chút tinh thần nhân đạo chủ nghĩa nhỉ?”
Tiếng cười thấp trầm của người đàn ông làm lay động hồn phách người đối diện: “Lúc đó chắc tim em đập loạn nhịp nhỉ?”
Linh Tố nghĩ một chút rồi nói: “Không có.” Một chút kích động cũng không, trái tim cô hoàn toàn bình thường. Chỉ là Đồng Bội Hoa làm cô sợ hãi mồ hôi tuôn đầm đìa. Nhưng mà ít ai không sợ hãi người phụ nữ mang tên Đồng Bội Hoa đó.
Người đàn ông lại hỏi: “Lòng bàn tay có đổ mồ hôi không?”
“Không.”
“Sống mũi có cay không? Khóe mắt có nóng không?”
“Không có, đều không có.” Linh Tố cười nói: “Tôi chỉ cảm thấy đầu óc nổ tung. Nguyên do có lẽ tại ba ngày tăng ca không ngủ đủ giấc.”
“Vậy em còn lo lắng gì nữa?”
“Tôi lo mình đã tỏ ra không đủ kiên cường, lạnh lùng, ung dung.”
Người đàn ông nhìn cô xót xa: “Em không cần tỏ ra mạnh mẽ quật cường như vậy đâu. Em chỉ là một cô gái, em có thể đường hoàng tỏ ra yếu đuối. Em xứng đáng được yêu thương che chở.”
Linh Tố hơi đờ người, sau đó khẽ mỉm cười.
Người đàn ông lại nói: “Không nên giao du với người không có tì vết, vì người ta không thực lòng; không nên giao du với người không có ham mê, vì người ta không sâu sắc.”
Linh Tố gật đầu: “Đúng thế, làm người thì không ai thập toàn thập mỹ cả.”
Người đàn ông cười nói: “Nói chuyện với em thật nhẹ nhõm.”
Linh Tố hiếu kì liếc nhìn đối phương. Đó là một người đàn ông trẻ trung anh tuấn, khí chất xuất chúng, nhìn là biết không phải hạng người nhàn nhã vô công rỗi nghề, nhưng anh ta lại tình nguyện lặng lẽ quan tâm một cô gái tầm thường như cô. Không để lại danh tính, cũng không màng báo đáp.
Tầng lớp quyền quý đôi khi cũng cao quý thật.
Linh Tố nói: “Hôm trước cảm ơn anh nhé.”
Người đàn ông cười: “Chuyện vặt ấy mà.”
“Khiêm nhường nhã nhặn, anh thật ga lăng quá.”
“Nếu là vì em, tôi rất sẵn lòng.”
Linh Tố mỉm cười, duyên dáng đứng dậy, ngồi xuống đối diện anh ta. Anh ta khoảng chừng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, mặc bộ vest trang trọng vừa vặn, nhìn thoáng qua thần thái có chút giống Bạch Khôn Nguyên năm nào.
Nhưng anh ta không phải Bạch Khôn Nguyên.
Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau - Mĩ Bảo Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau