Ancient lovers believed a kiss would literally unite their souls, because the spirit was said to be carried in one’s breath.

Eve Glicksman

 
 
 
 
 
Tác giả: NhokkonKenVil
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 99 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 477 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:27:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 79
iệt kéo Đan chạy 1 mạch trên sân trường, màn mưa nhẹ rơi lên đầu 2 đứa. Kiệt mở cửa trước cho Đan, xong xuôi hắn mới chạy sang bên, ngồi vào chỗ và khởi động xe.
Đến rạp chiếu phim, Kiệt dừng xe.
+ Chờ anh chút.
Đan gật đầu lia lịa, chịu khó đứng ngoài chờ Kiệt mua vé. Đan chợt nhận ra, rằng việc đi xem phim với Kiệt thật giống 1 buổi hẹn hò. Mặt Đan lại đỏ bừng như gấc. Có vài cô gái cũng đứng gần đấy chờ bạn trai, họ càm nhàm điều gì đó về Đan. Chắc tại Đan chưa kịp thay bộ đồng phục cấp 3. Nói ít thì thôi, nói nhiều đâm ra bực mình. Đan nguýt từng đứa 1 cái sắc nhẹm. Thế là bầu không khí bình yên quay về. Con đường dẫn tới rạp chiếu phim khá hẹp, từ bên này Đan có thể nhìn thấy chiếc TV lớn của chủ cửa hàng nọ đang mở tin thời sự trong ngày. Đan bước lên vài bước, bị hấp dẫn.
- Sáng nay dưới chân cầu AA có 3 thanh niên bị trói, ngất xỉu. Một người dân gần cầu AA cho biết đã thấy khoảng 3 chiếc xe thể thao và 2 chiếc xe đen đỗ lại dưới chân cầu khá lâu. Cảnh sát nghi ngờ đây là 1 vụ trả thù của các nhóm xã hội đen, hoặc….
Đan chăm chú nghe tin, mấy người khách trong cửa hàng đó cũng dừng lại nhìn lên màn hình. Những người đi đường đã xem bản tin sáng sớm thì bàn tán sôi nổi về vụ việc.
- 3 thanh niên gồm 1 nam, 2 nữ. Họ bị đánh bất tỉnh, điều đáng chú ý là người 3 thanh niên ướt đẫm xăng dầu. Có thùng xăng vất ngổn ngang kèm theo chiếc bật lửa rơi gần đó. Nhiều khả năng ban đầu có người định….
Nghe tới đây lập tức Đan bị bịt chặt tai lại.
+ Ax *cố gỡ tay hắn*
+ Chờ lâu quá hay sao mà phải xem thời sự? *Kiệt cười mỉm*
+ Đâu có. Tại đang có tin…
+ Ui dào. Vớ vẩn thôi. Đừng xem nữa.
+ Nhưng mà…
Đan để ý thấy mấy đứa con gái khi nãy đã chụm đầu bàn tán, cười hí hửng. Gì chứ? Chúng nó nhìn Kiệt với ánh mắt hình trái tim là sao?
+ Kiệt *khoác tay* Anh có thấy mấy con kia không?
+ Ừm. sao??
+ Chúng nó vừa nói xấu tôi *phóng đại sự thật*
+ *Kiệt phì cười* Thế em muốn anh làm gì bọn nó?
+ Hứ! Ai cần anh làm gì! Đi với tôi. Ghừ *phăm phăm kéo đi*
Mấy thằng bạn trai của bọn nó cũng vừa về tới nơi, nhìn cũng bình thường (!!) Nhưng thái độ của mấy đứa con gái đã thay đổi. Chúng nhìn kĩ bạn trai mình rồi liếc qua cái anh cao 1m8, đẹp trai, giàu có đang đi cùng Đan. Chúng gắt gỏng và có phần ganh tị.
Đan đứng lại trước mặt chúng làm cả bọn giật mình, tay Đan vẫn khoác chặt tay Kiệt, Kiệt cố nhịn cười.
+ Chào các chị. Các chị thật đứng đắn (già khú còn bày đặt tới rạp chiếu phim) Chúng ta là người lịch sự (nhìn các người là tôi biết ngay loại con gái vô duyên) Nếu có gì muốn góp ý thì hãy nói trước mặt tôi nè!! (giỏi thì nói lại xem, chỉ dám nói sau lưng thôi à) Tôi là người rất biết tiếp thu, tôi cũng biết cư xử chừng mực (dám nói lại, tôi bụp cho te tua).
+ Gì…?!! *cả bọn ngại chín người trước Kiệt*
Mấy thằng bạn trai vội vàng vênh mặt.
+ Em gái này, không nên nói người yêu của các anh…
+ Xin…chào, mà….các anh nào vậy?
Kiệt chen ngang, hắn cười thân thiện bước ra trước thằng vừa mới phát ngôn “em gái”. Trớ trêu là Kiệt chưa kịp làm gì thì tên kia đã phải lùi lại. Đan căng mắt nhìn Kiệt, bộ não cô đang cố tiếp nhận việc Kiệt vừa ra mặt vì cô.
+ Đi nào Đan, em đang phí thì giờ với bọn rác rưởi đấy *ghé tai thì thầm, vẫn cười như thiên thần trong khi lời nói không thiên thần chút nào*
Kiệt nhanh chóng chấm dứt câu chuyện. Tính Đan hay chấp vặt thì hắn không lạ, thỉnh thoảng mới thấy Đan lôi Kiệt ra để “giương oai”. Nhưng nếu còn mất thời gian thì cả hai sẽ muộn giờ chiếu phim. Vả lại Đan giương oai như vậy cũng đủ làm bọn kia tức rơi nước mắt rồi.
Kiệt đưa cho Đan cầm 2 ống bỏng ngô, 1 gói khoai chiên còn hắn thì cầm 2 cốc socola nóng.
+ Ax. Anh vào xem phim hay vào ăn hả???
+ Cả hai.
Hai đứa chen vào hàng ghế đầu tiên. 30 phút đầu Đan có vẻ rất hào hứng với bộ phim, vừa xem vừa tranh ăn với Kiệt. Nhưng tới 30 phút sau Đan bắt đầu gật gù.
+ Weee.. Anh cá là em sắp ngủ gật ==!! *Kiệt đẩy nhẹ tay Đan*
+ Hả *tỉnh* Còn lâu, phim rất hay mà.
+ Để rồi xem.
+ Hứ!!
Chắc Kiệt không biết Đan là người khả năng kém tập trung siêu cao, không thể nào có chuyện Đan ngồi hàng giờ để xem hết phim. Không muốn bỏ nỡ cơ hội (có thể là duy nhất) với Kiệt nên Đan mới bấm bụng ngồi đấy, quan trọng là Kiệt chứ không phải phim!! (vỗ tay)
Tròn 1 tiếng rưỡi từ khi Đan ngồi xuống xem phim:
+ Đan, còn tỉnh không? *huých tay*
Đầu Đan ngả nhẹ vào vai Kiệt làm hắn ngạc nhiên.
+ Ngủ say rồi à?
Kiệt kéo đầu Đan ngả hẳn về phía mình, 1 tay Kiệt nắm chặt tay Đan.
+ Chưa lời hứa nào anh thực hiện trọn vẹn phải không. Anh nghĩ mình chỉ làm tốt một điều đó là “Cuối cùng, anh sẽ không quên em” *Kiệt vén tóc mái Đan, khẽ hôn lên trán cô* Cảm ơn em vì đã chờ anh. Giờ thì anh biết người anh thật sự yêu mến là ai
Hết phim, Kiệt và Đan đi ăn tối, sau đó Đan cùng Kiệt đi dạo mấy vòng trước khi về. Ở đây có 1 đài phun nước khá cao, con đường lát gạch đỏ, trải rộng về nhiều hướng, có những hàng cây rậm tán bao quanh. Trời lạnh và vẫn luôn mưa phùn như thế.
Hôm nay Đan rất vui, xin rút lại câu nói lúc vừa ngủ dậy. Phải cố gắng tận hưởng giây phút này mới được.
+ Em không lạnh à? *Kiệt hỏi*
+ Không.
+ Đi cạnh anh nên không lạnh phải không?
Phản ứng của Đan là đỏ mặt.
+ Anh đùa thôi *Kiệt giải thích*
+………..
+ Sao lại không nói gì rồi? *Kiệt lại hỏi*
+ Đài phun nước đẹp nhỉ (++)
Đan vừa nói vừa lại gần đài phun nước, nước lên cao rơi xuống như đang lướt bay trong không trung. Những giọt nước trong suốt như viên pha lê, ánh đèn mờ mờ phản chiếu càng khiến chúng phát sáng lấp lánh. Đan mải ngắm nhìn mà không để ý nước đang làm ướt quần áo cô. Kiệt đứng bên cạnh, che ô cho Đan, lặng lẽ nhìn Đan và cười.
+ Kiệt ơi *Đan không rời mắt khỏi những giọt nước lấp lánh, giọng Đan nhỏ lại và thoáng buồn* Mặc dù tôi biết tính khí anh luôn thất thường, gần đây chúng ta đã dễ chịu hơn với nhau. Nhưng tôi không hiểu hôm nay nghĩa là gì. Giấc mơ thì cũng sẽ phải tỉnh, không thể mơ mãi…
Nụ cười của Kiệt vơi dần. Hắn cứ đứng im bên cạnh Đan mà không nói gì, Đan cũng đành yên lặng. Lúc này Đan cảm thấy thật lạnh lẽo, cái lạnh của mùa đông, của mưa, và của Kiệt.
+ Em có muốn hiểu không??
Câu nói của Kiệt làm Đan hồi hộp, cô quay nhìn Kiệt và lại bắt gặp nụ cười mỉm của hắn. Đan đứng dậy, nhịp tim đập thình thịch như trống dồn.
+ Có phải anh nhớ được gì đó rồi không?
Kiệt phá ra cười, không hiểu sao hắn cứ muốn cười, có lẽ vì Kiệt đang rất vui, thích thú chờ đợi phản ứng tiếp theo của Đan khi hắn nói: Anh đã nhớ ra tất cả!!
+ Cười gì!!! Đừng có cười!!! Tôi nói nghiêm túc mà!!!!!!! *Đan tức giận đánh vào người Kiệt*
+ Tất nhiên là cười có lý do. Em nghĩ anh điên sao.
+ Anh…. *tức trợn tròn 2 mắt*
+ Thế em muốn anh nói những gì? Rằng em dám bắt anh dọn nhà, rửa bát, giặt quần áo…? Anh say rượu vào nhầm phòng em nhưng anh có làm gì đâu, em nỡ cầm cây vợt cầu lông đập anh tới tấp? Người thừa kế tập đoàn nổi tiếng giúp một công ty nhỏ bé như J-Max chẳng qua vì đó là nhà em. Không một kẻ nào có thể làm em tổn thương, anh sẽ luôn bảo vệ em cho dù là Vân!! Anh đã cho những kẻ phá đám ngày Thứ 6 đáng nhớ của em một bài học xứng đáng *từ bông đùa, những lời của Kiệt dần tỏ ra tức giận* Bây giờ anh đứng đây, sau những chuyện anh đã đối xử và làm em buồn? Có phải anh nên nói “Xin lỗi” không? Ngoài hai chữ đó anh không thấy gì phù hợp hơn.
+ ……………….Được rồi……….
Hai giọt nước mắt tràn khỏi khóe mi, việc này quá đột ngột làm Đan lúng túng. Đan chưa chuẩn bị tinh thần để đón nhận bất ngờ.
+ Khóc gì chứ. Biểu hiện của em thật không thể làm anh cười tiếp *Kiệt nhăn mày trách móc*
+ Anh nhớ lại rồi…. Jung Min…
+ Nhắm mắt lại đi, anh sẽ cho em câu trả lời.
+ Sao?? Hix.
+ Nhắm mắt lại đi
*Kiệt nhắc*
Hắn thả chiếc ô xuống chân, cúi người một chút, chầm chập hôn lên môi Đan.
Dưới ánh đèn đường nhạt màu đêm đông, những giọt nước lấp lánh làm ướt người cả Kiệt và Đan, màn mưa phùn đẹp như những bông tuyết trắng.
Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai? Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai? - NhokkonKenVil