Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: NhokkonKenVil
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 99 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 477 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:27:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38
ết phim, Kiệt và Đan đi ăn tối, sau đó Đan cùng Kiệt đi dạo mấy vòng trước khi về. Ở đây có 1 đài phun nước khá cao, con đường lát gạch đỏ, trải rộng về nhiều hướng, có những hàng cây rậm tán bao quanh. Trời lạnh và vẫn luôn mưa phùn như thế.
Hôm nay Đan rất vui, xin rút lại câu nói lúc vừa ngủ dậy. Phải cố gắng tận hưởng giây phút này mới được.
+ Em không lạnh à? *Kiệt hỏi*
+ Không.
+ Đi cạnh anh nên không lạnh phải không?
Phản ứng của Đan là đỏ mặt.
+ Anh đùa thôi *Kiệt giải thích*
+...........
+ Sao lại không nói gì rồi? *Kiệt lại hỏi*
+ Đài phun nước đẹp nhỉ (++)
Đan vừa nói vừa lại gần đài phun nước, nước lên cao rơi xuống như đang lướt bay trong không trung. Những giọt nước trong suốt như viên pha lê, ánh đèn mờ mờ phản chiếu càng khiến chúng phát sáng lấp lánh. Đan mải ngắm nhìn mà không để ý nước đang làm ướt quần áo cô. Kiệt đứng bên cạnh, che ô cho Đan, lặng lẽ nhìn Đan và cười.
+ Kiệt ơi *Đan không rời mắt khỏi những giọt nước lấp lánh, giọng Đan nhỏ lại và thoáng buồn* Mặc dù tôi biết tính khí anh luôn thất thường, gần đây chúng ta đã dễ chịu hơn với nhau. Nhưng tôi không hiểu hôm nay nghĩa là gì. Giấc mơ thì cũng sẽ phải tỉnh, không thể mơ mãi...
Nụ cười của Kiệt vơi dần. Hắn cứ đứng im bên cạnh Đan mà không nói gì, Đan cũng đành yên lặng. Lúc này Đan cảm thấy thật lạnh lẽo, cái lạnh của mùa đông, của mưa, và của Kiệt.
+ Em có muốn hiểu không??
Câu nói của Kiệt làm Đan hồi hộp, cô quay nhìn Kiệt và lại bắt gặp nụ cười mỉm của hắn. Đan đứng dậy, nhịp tim đập thình thịch như trống dồn.
+ Có phải anh nhớ được gì đó rồi không?
Kiệt phá ra cười, không hiểu sao hắn cứ muốn cười, có lẽ vì Kiệt đang rất vui, thích thú chờ đợi phản ứng tiếp theo của Đan khi hắn nói: Anh đã nhớ ra tất cả!!
+ Cười gì!!! Đừng có cười!!! Tôi nói nghiêm túc mà!!!!!!! *Đan tức giận đánh vào người Kiệt*
+ Tất nhiên là cười có lý do. Em nghĩ anh điên sao.
+ Anh.... *tức trợn tròn 2 mắt*
+ Thế em muốn anh nói những gì? Rằng em dám bắt anh dọn nhà, rửa bát, giặt quần áo...? Anh say rượu vào nhầm phòng em nhưng anh có làm gì đâu, em nỡ cầm cây vợt cầu lông đập anh tới tấp? Người thừa kế tập đoàn nổi tiếng giúp một công ty nhỏ bé như J-Max chẳng qua vì đó là nhà em. Không một kẻ nào có thể làm em tổn thương, anh sẽ luôn bảo vệ em cho dù là Vân!! Anh đã cho những kẻ phá đám ngày Thứ 6 đáng nhớ của em một bài học xứng đáng *từ bông đùa, những lời của Kiệt dần tỏ ra tức giận* Bây giờ anh đứng đây, sau những chuyện anh đã đối xử và làm em buồn? Có phải anh nên nói “Xin lỗi” không? Ngoài hai chữ đó anh không thấy gì phù hợp hơn.
+...................Được rồi..........
Hai giọt nước mắt tràn khỏi khóe mi, việc này quá đột ngột làm Đan lúng túng. Đan chưa chuẩn bị tinh thần để đón nhận bất ngờ.
+ Khóc gì chứ. Biểu hiện của em thật không thể làm anh cười tiếp *Kiệt nhăn mày trách móc*
+ Anh nhớ lại rồi.... Jung Min...
+ Nhắm mắt lại đi, anh sẽ cho em câu trả lời.
+ Sao?? Hix.
+ Nhắm mắt lại đi *Kiệt nhắc*
Hắn thả chiếc ô xuống chân, cúi người một chút, chầm chập hôn lên môi Đan.
Dưới ánh đèn đường nhạt màu đêm đông, những giọt nước lấp lánh làm ướt người cả Kiệt và Đan, màn mưa phùn đẹp như những bông tuyết trắng.
+ Quá khứ của anh phức tạp hơn bất kì người nào, gia đình anh có những câu chuyện đen tối. Bản thân anh không hoàn hảo, tính cách anh dễ làm mọi người tổn thương. Em có chấp nhận được anh không?
+ Bất kể anh như thế nào, phức tạp hay đen tối em vẫn muốn ở bên anh. Em yêu anh nhiều lắm.
Đan hạnh phúc, vòng tay ôm lấy Kiệt.
+ Cảm ơn em.
Kiệt cũng ôm Đan vào lòng mình.
Đan thật sự đang ôm Kiệt, Kiệt đã nhớ được kí ức khi là Jung Min. Rút cục anh cũng nhớ ra rồi, có những khi Đan đã tưởng cô sẽ không bao giờ làm anh nhớ lại.
+ À. Tại sao anh lại nhớ được? Không phải bị va đầu vào đâu chứ *bới tóc, nghĩ rằng sẽ tìm thấy một vết sưng vì va chạm mạnh*
+ Không, cuốn nhật kí của em *Kiệt thú tội* Anh không có ý lấy cắp nó *cười ăn năn* May mắn là em viết nhật kí rất cẩn thận.
Thì ra nhờ cuốn nhật kí Kiệt mới nhớ được mọi chuyện, Đan tự gõ vào đầu, ngớ ngẩn khi không nghĩ tới cuốn nhật kí.
Ring ~ ring....
Điện thoại trong túi quần Kiệt đổ chuông, Đan ngước mắt thăm dò thái độ của Kiệt. Không biết Kiệt có buông Đan để nghe điện thoại không nhỉ? Đan thì không muốn buông Kiệt đâu, cô càng ôm chặt Kiệt hơn.
+ Kệ nó, ai gọi thì cũng phải biết ý, gọi không đúng lúc *Đan nổi gân xanh, đầu xì khói nghi ngút vì cơn thịnh nộ*
Một hồi chuông tắt, sau đó lại tiếp tục vang lên. Đan khó chịu kinh khủng, Kiệt thở dài, bất đắc dĩ Đan đành buông Kiệt ra để anh nghe điện thoại. Kiệt lấy ra, vừa nhìn thấy tên người gọi anh liền nhìn Đan. Nếu tiếng chuông không vang lên lần thứ 3, có lẽ Kiệt đã không nghe máy.
+ Vân à.
Đan khựng người, 2 hàm răng siết lại. Ả ta cũng thật biết canh giờ để phá đám. Kiệt chỉ lạnh lùng, Đan cũng dần nguôi giận, Kiệt giờ đây đã không còn chút tình cảm nào với Vân.
+ “KIỆT!!! Anh đang ở đâu? Em có chuyện cần nói. Anh về công ty T.A đi!!!” *Vân hét lên như sắp phát điên*
+ Anh cũng có nhiều chuyện muốn nói với em. Nhưng giờ thì không phải lúc, Vân à.
+ “CÁI... CÁI GÌ?? SAO ANH CÓ THỂ NÓI VẬY VỚI EM? ANH BỊ BỎ BÙA MÊ THUỐC LÚ RỒI HẢ?”
+ Anh dập máy đây.
+ “KHOAN ĐÃ.............CHUYỆN LIÊN QUAN ĐẾN TRẦN ĐAN”.
+..................Em nói thế là sao? *Kiệt nghiêm giọng*
+ Anh về T.A đi, em biết anh đang ở xó xỉnh nào đó gần T.A!! Tệ hại!!”
Vân tức giận đập rầm điện thoại xuống bàn làm việc, ả đang ở trong phòng của Kiệt ở T.A, tay Vân siết chặt, giận dữ làm cả bàn tay đỏ hằn lên.
+ Chết tiệt!!! Trần Đannnnnnnn!!!!!!!!!!!!!
Vân vùng vẫy hất toàn bộ giấy tờ trên mặt bàn xuống đất, vài món đồ thủy tinh va mạnh xuống nền tạo âm thanh chói tai. Bảo vệ xô cửa vào.
+ Cô chủ, có chuyện gì thế?
+ Cút!! Cút ngay!!
Vân cầm chiếc cốc đáp mạnh vào cửa, người bảo vệ hốt hoảng chạy ra ngoài.
+ Kiệt...... là anh ép em. Sao anh có thể bỏ rơi em chứ? A A A A.............
Vân tiếp tục đập phá mọi thứ.
Kiệt sa sầm mặt mũi, không hiểu Vân muốn làm gì?
Thấy Kiệt lo lắng, Đan liền hỏi:
+ Có chuyện gì hả anh?
+ Không có gì.
+ Vân vừa gọi... *Đan dựng hết tóc lên*
+....................*Kiệt thở dài não nề* Có lẽ anh phải đi gặp cô ấy, nói rõ ràng vài chuyện.
Đan xị mặt. Đan muốn đi cùng Kiệt để đảm bảo con hồ li không giở thủ đoạn gì. Nhưng Kiệt và ả cần nói chuyện riêng. Hẳn Kiệt sẽ nói lời chia tay với Vân, Kiệt từng có thời gian rất yêu Vân. Đan không nên chen vào.
+ Vâng. Anh đi đi *mếu máo* nhưng về thì gọi cho em ngay nhé *2 mắt bừng sáng*
Đan lấy điện thoại trên tay Kiệt và lưu số của cô vào.
+ Thôi anh đi đi.
+ Để anh đưa em về nhà.
+ Hay để em đi taxi cũng được, em còn ghé qua nhà Huyền một lúc để mượn vở chép bài. Chiều này không có chép gì cả. Hi hi.
+ Không. Đời nào anh để em đi taxi *kéo Đan ra xe của hắn*
...................................
Đan nhanh nhẹn mở cửa xe bước xuống.
+ Bye bye anh!! *vẫy tay rối rít*
+ Tạm biệt. Đừng về muộn.
Kiệt vòng xe trở lại công ty T.A, Đan cười khúc khích rồi chạy vào bấm chuông nhà Huyền ầm ĩ.
+ Ra đây. Đan à?! Cậu đến đây bằng gì thế? *Huyền mở cổng*
+ Tình yêu của tớ đưa tớ đến. La la la.
+???? Hả???? *ngơ ngác*
......................................
KẸT
Kiệt mở cửa phòng, bên trong tối om. Nhũng mảnh vụn của chiếc cốc thủy tinh bị Kiệt dẫm lên kêu lạch cạch. Hắn bật đèn, căn phòng đổ nát ngổn ngang. Vân ngồi khoanh tay trên chiếc ghế.
Kiệt vẫn không biến sắc, bằng khuôn mặt lạnh nhất có thể, hắn nhìn Vân đầy kiên nhẫn.
+ Em hãy nói chuyện của em trước.
RẦM.
Vân đập mạnh tay xuống bàn, đay nghiến.
+ Anh vừa đi đâu??
+ Anh đi đâu không cần thông báo với em.
+ ANH ĐI CÙNG CON NHỎ KIA.
+ Ừ. Em biết rồi còn hỏi anh làm gì *Kiệt lừ mắt*
Vân tức run người.
+ Sao anh lại ra tay với 3 đứa bạn em?
Kiệt không nói gì.
+ Bạn bè của em mà anh làm như thế hả? Anh có coi em ra gì không?
+ IM ĐI.
Kiệt nói giọng đều đều nhưng lại làm Vân lạnh buốt sống lưng.
+ Em nghĩ anh không biết em đã nhờ 3 đứa đó làm gì à!! Anh không coi em ra gì hay em không coi anh ra gì?
Vân loạng choạng, hoảng sợ.
+ Anh tha cho em đã là coi trọng em rồi. Việc anh bị chém cũng liên quan đến em phải không?
Vân cúi gằm mặt, 2 môi run rẩy.
+ Thằng đi cùng em hôm đó, khi anh sắp bị chém, nó là ai?
+ Anh... anh nhầm rồi, em không liên quan. Em không biết! Anh đừng đổ oan cho em nữa!!!
+..........................Anh không ngờ em là người xảo trá xấu xa mức này đấy....
Vân sợ hãi, bật khóc nức nở.
+ Phải!! Em xấu xa như thế đấy!! Thì sao? Em như thế tất cả là tại anh!!
+ Chẳng có gì là tại anh, em lựa chọn và em bước đi *Kiệt gắt* Anh có thể bỏ qua nếu em biết điểm dừng, em hiểu chưa? Càng lúc em càng làm mối quan hệ của chúng ta mệt mỏi *Kiệt ngừng lại, Vân ôm mặt khóc thảm thiết* Anh đã nhớ lại những thứ xảy ra trong 2 tháng ở VN.
Vân bật dậy, hoảng hốt và rối loạn.
+ Anh nói gì... NHỚ? Nhớ gì? Nhớ ai? Anh nhớ được bao nhiêu? Kiệt..... *Vân lao tới túm chặt tay Kiệt*
+ Nhớ toàn bộ.
Vân khụy nhanh xuống, Kiệt kịp đỡ cô ta trước khi những mảnh vỡ dưới nền làm cô ta bị thương.
+ KHÔNG PHẢI *Vân lại túm chặt tay áo Kiệt* Không, không.... KHÔNG!!! Chẳng có gì là thật đâu. Anh nghe em nói này, con ranh đó thấy anh giàu có nên dựng chuyện để dụ dỗ anh, nó cần tiền của anh thôi, Kiệt à, nó...
+ Thôi đi Vân *gạt tay Vân* Em muốn lừa anh tới bao giờ nữa. Mọi chuyện kết thúc rồi. Anh không thể yêu em trong khi em luôn làm hàng tá rắc rối sau lưng anh.
+ Tại sao anh có thể bỏ rơi em?????? Em đã hứa sẽ không lăng nhăng, không uống rượu, không hút thuốc, không ở Bar qua đêm. Em đã hứa từ bỏ tất cả vì anh. Anh không thấy saooo?
+ Nhưng em hứa không nói dối và em vẫn nói dối! *Kiệt rầu rĩ* Điều quan trọng nhất thì em lại không làm được.
Vân lảo đảo bước đi, tựa người vào giá sách trong phòng. Không còn tiếng quát tháo gào khóc, Vân lầm lì đến rợn người. Kiệt không muốn quá nặng lời nhưng cần dứt khoát, có vậy Vân mới ngộ ra lỗi lầm.
SOẠT.
+ VÂN!!!!!!!!!!!!!!
Kiệt kinh hoàng khi Vân thụp xuống quỳ ngay trên đống mảnh vỡ thủy tinh từ những món đồ trên bàn mà Vân ném xuống. Đầu gối và chân Vân chảy máu lênh láng ra nền. Vân vẫn lầm lì, không biết tới cảm giác đau đớn.
+ Em điên hả. Đứng dậy ngay!
Kiệt chạy tới và kéo xốc Vân lên. Vân nhìn Kiệt, đầm đìa nước mắt, 2 tay bị cứa nhiều đường, máu nhỏ giọt vào áo Kiệt. Vân đưa bàn tay run run áp vào má Kiệt, thủ thỉ.
+ Anh vẫn quan tâm tới em mà, anh không nỡ thấy em chảy máu phải không Kiệt. Anh vẫn yêu em lắm....*Vân cười*
+ em điên rồi. Mau đến bệnh viện đi *Kiệt quát lớn và bỏ đi*
+ Kiệt!! Anh bỏ đi đâu? *Vân kéo lại* Anh bỏ rơi em thật sao? Sau quãng thời gian ở bên em, anh bỏ rơi em sao?
+ Em tự xét lại bản thân đi.
Kiệt lạnh lùng bỏ đi. Vân thất thểu, biết không còn gì níu kéo được Kiệt nữa. Kiệt sẽ ở bên cạnh con bé kia chứ không phải Vân, Vân mất Kiệt rồi, mất mãi mãi.
+ ĐỨNG LẠI. Anh bước thêm 1 bước thì em không biết con nhỏ Trần Đan phải gánh chịu những gì đâu.
+ Em muốn gì? *Kiệt dừng bước*
+ Ha ha.... Nói cho anh biết, dẫu anh có tài thế nào cũng không thể bảo vệ con bé Đan được đâu. Anh không phải thần! Nhưng em chính là Quỷ! Em sẽ cho anh nhận xác nó.
+ Em muốn anh ra tay với cả em hả?
+ J-Max của gia đình nó *Vân nhắc* em sẽ chặn toàn bộ hợp đồng làm ăn, không cho bất kì nguồn nào đầu tư, thị trường sẽ tẩy chay J-Max. J-Max sẽ phá sản. Để xem con bé đó sống ra sao nhé.
+ Quyền lực của em không thể làm những việc đó *Kiệt nghiến răng*
+ Có đấy. Mẹ anh đã giao toàn bộ quyền lực của anh trong T.A cho em. Giờ anh chỉ còn là người thừa kế trên danh nghĩa mà thôi.
+ Không đời nào!!
+ Đúng vậy đấy.
Một người phụ nữ sang trọng bước vào căn phòng, đằng sau bà ta là 4 vệ sĩ và 1 cô thư kí. Kiệt - Vân nhìn theo, Kiệt nhăn mặt.
+ Mẹ!! Mẹ tới đây làm gì.
Đó chính là chủ tịch tập đoàn T.A - Hwang Tea Na.
+ Con rất muốn thoát khỏi ta. Vậy bản báo cáo công việc sáp nhập top 7 ở chỗ nào?
+ Mẹ đừng lảng sang chuyện khác. Mẹ về đi, ở đây con đang nói chuyện với Vân, không vướng gì tới mẹ.
Mẹ Kiệt phì cười nhạo báng.
+ Từ giờ con không có quyền gì hết, toàn bộ sẽ do Vân quyết định.
+ Mẹ nói thế là sao?
+ Con thiếu quyết đoán, không có trách nhiệm, mẹ không thể để người như con làm chậm kế hoạch.
+ Mẹ đẩy con ra và giao quyền của con cho Vân à?
+ Có gì không được?? Vân là vợ tương lai của con, Vân nắm quyền thì vẫn là người nhà họ Seo.
+ Mẹ áp đặt quá đáng rồi đấy!!!!!!!!
Kiệt tức giận lao đến thì bị 2 gã vệ sĩ khoác tay giữ lại.
+ Buông ra!!! Đừng hòng điều khiển con!!
+ Ta nhận nuôi Vân từ năm nó 8 tuổi, tốn bao nhiêu tiền đưa nó du học hết nơi này nơi khác. Ta đã đào tạo nó để có thể cùng con xây dựng T.A vững mạnh hơn. Nó xinh đẹp, tài giỏi, ta ưng nó. Nó là vợ con, không có gì bàn cãi.
+ Con cần người để con yêu thương chứ đâu cần đối tác chính trị. Con không cần!! Mẹ thích thì đi mà cưới Vân.
+ Con chẳng học hành tử tế nên hồn. Du học cùng Vân mà Vân còn giỏi và xuất sắc hơn con. Đã không xấu hổ còn đi yêu với đương. Con bé Đan không thể làm gì được cho con. Vân là người xứng đáng nhất. Mau bỏ con bé kia đi, mù quáng.
+ Mẹ tưởng mẹ luôn luôn đúng hả? Ba không ngoại tình thế mà mẹ nghe bóng nghe gió rồi dồn ba vào chỗ chết. Tài sản họ Seo vào tay mẹ để mẹ xây dựng cái công ty dơ bẩn T.A. Con chưa từng muốn bước chân vào T.A, du học làm quái gì?!! Chẳng có vợ tương lai nào hết!!!!
+ trước kia con yêu Vân cơ mà.
+ Giờ thì không.
Vân vừa bàng hoàng vừa nhục nhã.
+ Anh thật thiếu khôn ngoan *Vân quay nhìn mẹ Kiệt* Mẹ không phiền nếu con mượn danh sách liên lạc với giới đầu tư ngay bây giờ chứ?
+ Thư kí Yoon, đưa cho Vân danh sách các nhà đầu tư chính của J-Max, hợp đồng trong 4 tháng trở lại của J-Max *mẹ Kiệt ra lệnh*
+ Các người.................... Chết tiệt!!
Kiệt cố giằng tay nhưng không thể thoát ra được
Kiệt phải chứng kiến Vân gọi những cuộc điện thoại chèn ép ngăn chặn đầu tư, chấm dứt hợp đồng... v...v... Gia đình Đan sẽ bị mẹ Kiệt và Vân làm hại, rồi sẽ tới lượt Đan không yên với họ.
Kiệt có thể tiếp tục phản kháng lại, có điều không phải hành động “khôn ngoan”- đúng thế, Vân nói đúng. Chi bằng.... Kiệt cam chịu. Chỉ còn cách đó mới hữu hiệu lúc này.
Quả nhiên, nếu Đan ở bên Kiệt thì Đan sẽ phải trả giá đắt. Kiệt đâu phải người có thể bảo vệ Đan mọi lúc, đáng lí Kiệt không nên gặp Đan, càng không nên yêu Đan. Như vậy thì mọi chuyện đã khác. Đan không phải chịu nhiều khổ sở vì Kiệt...
+ Ngừng lại đi, con sẽ làm theo ý mẹ.
Mẹ Kiệt và Vân không tin vào tai, Kiệt dễ dàng ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay của mẹ hắn ư?
+ Thật chứ??? Anh nói thật không? *Vân không giấu nổi niềm sung sướng*
+............. Thật...........
Kiệt cúi mặt thất vọng, chấp nhận bị điều khiển. Ngoan ngoãn phục tùng. Vân đẩy mấy vệ sĩ buông Kiệt ra, ả ôm lấy Kiệt, khóc lóc. Kiệt không phản ứng gì, hoàn toàn vô cảm. Vân lo lắng nhìn Kiệt, đối diện với Vân là khuôn mặt lạnh đến run người, ánh mắt Kiệt dành cho Vân thoáng sự thù hằn giận dữ.
+ Con có thể nghe lời ta để bảo vệ gia đình con bé Trần Đan sao? Ta không nghĩ con đầu hàng nhanh thế, xưa nay con vốn cứng đầu *nghi ngờ*
+ Muốn con làm gì? *Kiệt lạnh nhạt*
+ Chuẩn bị đính hôn với Vân!!
+ Bao giờ?
+ Cuối tháng này.
+ Con cảm ơn mẹ *Vân nhảy lên*
+ Vậy thôi à?
Mẹ Kiệt ngạc nhiên.
+ Hãy tránh xa con bé Đan ra, về biệt thự chính sống, không sống cùng 3 thằng bạn. Còn nữa, bỏ học ở ngôi trường cấp III vớ vẩn đi.
+ Không được.
+ Cãi????????
Kiệt khẽ nheo mày.
+ Con không bỏ học ở đó *Kiệt lặp lại*
+ Anh muốn đến trường để gặp con ranh hả *Vân lớn giọng*
+ Được. Cứ đến trường, không cần bỏ học.
+ Kìa mẹ!!
+ Con hãy nhớ, chỉ cần con làm trái ý ta, gia đình, thậm chí bản thân của con bé đó cũng khó bảo toàn.
Kiệt ủ rũ như người mất hồn. Mẹ Kiệt quay gót rời khỏi căn phòng. Vân kéo Kiệt đi, ả tựa đầu vào vai Kiệt. Lại điệu bộ nhõng nhẽo.
+ Em bị thương, anh cõng em về nha?!!
+ Đừng có kéo tay tôi!!! *Vân tròn mắt* Chân cô chưa què, tự lết về đi!!
Kiệt hất mạnh Vân và tức giận bỏ đi.
+ KIỆT, rồi anh sẽ hối hận!!!!!!!!
Vân chẳng thể làm Kiệt dừng chân nổi 1s, chút tình cảm cuối cùng của Kiệt dành cho Vân cũng tan thành mây khói.
.................................
Cả nhà Đan loạn lên khi Đan cứ nhảy ầm ầm trên cầu thang, luôn mồm hát điệu nhạc nào đó.
CHOANG ~~ Á
~
+ Ghừ. ĐANNN.... Rửa bát kiểu gì mà cứ làm vỡ liên tục thế? *Chị hai tông cửa vào xem*
+ Em trượt tay. Hí hí. Xin lỗi.
+ Này thì HÍ HÍ này *véo tai*
+ Á đau..............
+ Em nó bị điên rồi phải không, tý tuổi đầu, điên sớm thế là cùng *chị cả đứng vắt vẻo, than thở*
+ Các chị biết gì chưa?
+ Chuyện gì? *đồng thanh*
+ Jung Min về rồi!! Hahaha.
BỤP
+ Điên có ngày có giờ thôi. Đừng hoang tưởng nữa, lo rửa bát đi.
+ Các chị không tin vì các chị đang ghen tị *Đan gào lên, sau khi bị ăn 2 cái dép* Các chị chống ề con em thì không.
+ MÀY TỚI SỐ RỒI EM Ạ!!
BỤP.....
.....
............................................
Đan thả phịch người xuống giường, đắp chăn kín người, bất giác lại hất chăn ra, lao tới cầm điện thoại lên.
+ Quên mất, Jung Min của em. Anh nhắn tin chưa *kiểm tra* Hix..... Vẫn chưa.
Đan đập đầu vào gối ân hận. Lúc nãy Đan lưu số mình vào máy Kiệt mà không lưu số Kiệt vào máy mình. Không cái ngốc nào giống cái ngốc nào T.T
“Kiệt ơi, Jung Min ơi, nhắn tin cho em!! Nhớ anh quá”.
TINH
Đan vùng dậy ôm cái điện thoại. Là tin nhắn của Kiệt??
Sao may mắn thế nhỉ. Vừa nhắc tới Kiệt xong.
Kiệt đã chuyển đồ về sống với mẹ và Vân. Hắn ngồi bó gối trên giường, tựa lưng vào thành giường, buồn bã.
< Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng phải tin anh nhé.>
Tin nhắn của Kiệt tạo cho Đan nỗi lo vô hình.
Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai? Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai? - NhokkonKenVil