Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Tác giả: Mato-chan
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 45 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 521 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:13:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38
ắn thấy thế sợ hãi, tưởng đùa tí thì có sao đâu. Nhưng lại ra nông nỗi vậy, lần này tới lượt hắn xin lỗi.
- Yun Yun, có sao không? Xin lỗi em!. Có sao không? Anh đùa tẹo.
Nó nhìn thằng con trai trước mặt nhìn. Bỗng thấy giận dễ sợ, trời mưa thế này mà còn giỡn được. Nó làm mặt lạnh.
- Đùa gì chứ!. U đầu rồi này!.
Hắn nhìn nó, giở chiêu con nít ra. Hắn xoắn xoắn tới rồi vùi đầu vào vai nó, hắn nũng nịu.
- Chị Yun ơi, tha em lần này đi!.
Cười mỉm mỉm, chẳng lúc nào nó thấy hắn dễ thương như lúc này. Không biết hắn học chiêu này ở đâu ra mà công dụng thế cơ chứ.
Nó dùng tay xoa xoa đầu hắn, nói nhỏ:
- Cảnh sát thả anh à?
- Chạy trốn chứ thả mẹ gì- Hắn chán nản nói.
- Chúng có rượt theo không?
- Có sao không!. Không rượt anh chạy ra đây làm gì?.
- Ơ hay, thật thế đấy à!:-O.
- Chẳng nhẽ đùa với em. Hỏi ngu thế!.
- Ngu cái đầu bố anh!.
- Hì hì, đùa tẹo thôi mà!.
- Thế giờ anh định đi đâu?.
- Trốn đây chứ gì!.
- Không trốn chỗ nào đi trốn chỗ này!. Ngu gớm!.
- Bất đắt dĩ mà. Anh đâu mang tiền trong túi.
- Thế thôi anh núp đây đi!. Chán anh quá.
- Ơ, thế em cũng núp đây làm gì.
- Em có tiền đâu. Lại hỏi ngu!.
- Ừ thì anh quên…
Rồi 2 người ngồi đó, im lặng không nói gì. Họ ngồi sát nhau dựa nhau, lấy hơi ấm của mình truyền do nhau. Song, nó vẫn thấy lạnh. Không hiểu sau nó lại lạnh quá!. Người nó bắt đầu run mạnh hơn, giật hơn. Hắn thì ngồi bên, thấy người yêu của mình như vậy cũng sợ. Bèn kéo nó vào lòng mà ngồi ôm nó.
Tiêng mưa tí tách rơi, những giọt mưa chảy qua cành lá, chúng xen kẻ nhau rồi rơi xuống mặt hai người họ. Nhưng lần này, không ai trong số họ lạnh nữa. Ngược lại, họ thấy âm áp vô cùng. Họ tự hỏi liệu cảm giác này tồn tại được bao lâu?. Và nếu nó là giấc mơ thì xin đừng tỉnh lại, còn nếu nó là thật thì xin thời gian hãy đừng trôi.
o0o
Zen ngồi bên góc tường phía bên trái của quán bar. Lũ kia đã được cậu quét dọn hết. Tuy nhiên vẫn phải chịu nhiều thương thích. Ừ, cậu có gậy. Ớ, thì đã sao? Chúng có dao mà!. Phải nói là khó khăn lắm!, cực-kì-khó-khăn cậu mới bảo toàn được tính mạng ình. Mà số cậu cũng may, gặp đc 1 quán bar cho tình thương 1 tẹo. Đã cho cậu 1 góc để ngồi nhờ.
Nói thật thì ngồi trong quán đèn mờ này, chắc đầu óc ai đã tỉnh táo? Cậu cũng thế thôi, đầu óc đâu đang mụ mẫm và quay cuồng. Chúng có quay cuồng theo hình ảnh của Yun. Nụ cười, nét mặt, đến những nỗi đau dằng vặt cô cậu cũng cảm nhận rõ. Sao cậu muốn khóc quá? Lần đầu tiên yêu lại bị thất tình.
Ok, cậu là playboy, có khá nhiều cuộc tình và người đẹp. Nhưng cậu chẳng bao giờ có cảm giác này với họ. Thật sự là không có!. Bây giờ thì cậu phải làm gì đây? Về nhà thì lại ở trong phòng, chắc chắn cậu sẽ nhớ lên Yun. Còn ở đây thì cũng đã đến giờ đóng cửa. Trời lại đang mưa!. Bế tắc quá!.
o0o
Ông Chan đội mưa, phóng nhanh như mũi tên đi tìm đứa em gái của mình. Vừa chạy, lão vừa hét ầm lên chửi.
- Mẹ kiếp mày Yun!, đúng là thứ đầu đất. Trốn mẹ nó âm thầm thôi, làm hại tao đi kiếm hà!. Rốt cuộc mày ở đâu?.
Ông ấy lượn khắp khu Monters vẫn không thấy nó. Dù chửi thì chửi nhưng thật lòng thì vẫn lo. Nói gì thì nói, nó vẫn là em gái của ông ấy mà.
Ông Chan chạy càng lúc càng nhanh. Đường mưa dễ trợt, nhưng không sao. “Vì em gái thẳng tiến”.
o0o
Nước mưa trút xuống càng lúc càng nhiều, Uke ngồi trong phòng ngắm mưa rơi mà lòng cô quạnh. Nước mắt trên mặt cũng đã được lau kĩ và chúng cũng khô đi rồi. Cô thấy lúc này, cảm giác duy nhất của cô là mệt mỏi. Thật sự mệt mỏi. Cô rối bời. Đau đớn. Chẳng nghĩ ra được lối đi ình.
Bây giờ, cô có 2 con đường. 1 là cưới Jun. 2 là yêu Kyo. Cô phải chọn làm sao đây?. Cô thấy mình thừa thải quá!. Cô nhìn khung cảnh trước mặt. Ngồi bên bệ cửa sổ, cô có thể quan sát từ tầng 4 xuống. Đột nhiên, 1 ý nghỉ lại hiện về trong cô.
“ Hay mình chết đi nhỉ”.
Vài giây sau, cô lắc đầu thật mạnh để xua tan đi ý nghĩ đó. Cô chết thì cô sẽ là đứa bất hiếu, cô chết thì cô là đứa dại dột, cô chết thì ai sẽ yêu Kyo… Nhưng quả thật, trong tích tắc ngắn ngủi đó, cô đã muốn chết!. Ít nhiều gì trong giây phút đó, cô có đủ can đảm để nhảy xuống dưới, dù trong tích tắc ngắn ngủi…
Nghĩ đến đấy, cô chợt rùng mình. Có cảm giác như thần chết đang canh chừng cô. Mong cô chết càng nhanh càng tốt.
o0o
Thần chết đứng trước cây trú mưa của 2 người họ. Thần giơ 1 tay lên, rồi rút phép thuật từ từ. Phép thuật từ trong người nó bị hút ra, vào tay thần rồi biến mất.
Thần cười nghiệt ngã, cười gian trá. Thần thù nhất những người bất hiếu với cha mẹ, thần thù chúng… Lý do vì sao thần thù chúng thế thì chỉ có thần biết. Một bí mật gia đình không thể hé mở. Thần đã từng thế, những người như thế thần phải chừng trị chúng, dù chúng có là ân nhân kiếp trước của thân đi nữa thì cũng vô dụng.
Thần nhìn con chó đang ủ dột trước mặt mình. Nhếch miệng cười. Thầm nghĩ con chó mình đã quá ngây thơ. Thần bước đi, nhưng được 1 đoạn lại dừng lại.
Thần tiến lại gần 2 người đang nhắm mắt thiếp đi vì mệt mỏi kia. Nói với hơi thở âm ẩm nghe rùng người.
- Thời gian của ngươi chỉ còn nửa tháng thôi! Cô đi nhé!. Hai tuần thôi… Ha ha!.
Tiếng nói vừa rồi làm nó tỉnh giấc. Nó mở mắt ra và nhìn chung quanh, trời lúc này hãy còn mưa. “Đã bao lâu rồi nhỉ”- Nó thầm hỏi. Sau đó nó lại ngước đầu ra nhìn trời. Bầu trời đã có lấm tấm vài ngôi sao, nó đoán giờ cũng khoảng 9h.
***
Nó lại dáo dác nhòm xung quanh, chẳng có ai. Thế tiếng nói vừa rồi ở đâu ra nhỉ? Nó chẳng biết và nó cũng chẳng muốn biết. Bây giờ, lúc hoạn nạn này, nó chẳng buồn nghĩ ngợi gì nhiều nữa. Mọi chuyện cứ để về nhà rồi tính… À, mà nó đâu có nhà. Ngôi nhà đó không phải là nhà nó.
Nghĩ tới đây, nó đột nhiên thấy đau nhói. Như như 1 vết thương không chữa khỏi, lâu ngày lại bị hở miệng, rách toạt ra, rỉ máu. Nó nhếch mép cười chua chát rồi đứng dậy. Quay qua nhìn hắn, cười dịu dàng rồi nói:
- Hôm nay, em đi bụi. Cảnh sát hết rượt theo rồi. Anh về nhà đi!. Kẻo cảm lạnh.
Sau đó, Yun lạnh lùng bước đi. Trong đầu nó vẫn chưa ý định được là sẽ đi đâu, về đâu, nơi nào sẽ chứa chấp nó?. Song, nó vẫn không muốn quay về căn nhà đó. Đi đâu cũng mặc, đừng cho nó đặt chân về chỗ đó là được rồi.
***
Nó tháo áo khoác ra, quẩy lên vai rồi đi thẩn thờ. Chẳng hiểu hắn nghĩ gì mà chỉ vài giây sau đó đã chạy thẳng ra nắm tay nó lại. Hắn nhìn nó với 1 ánh mắt đáng thương. Trong phút giây đó, nó lại thấy chua chát bởi ánh mắt này. Nhép miệng, nó đành hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Về nhà anh đi!.
- Nhà anh?- Nó ngạc nhiên hỏi ngược lại.
- Ừ, chứ bây giờ em định đi đâu?.
- Chưa biết nữa!. Tới đâu rồi tới.
- Thế về nhà anh đi. Không làm gì em đâu mà sợ.
- Hơ, em có ý đó đâu.
- Thế về nhà anh nhá!.
- À ừ, thế cũng được.
Dứt câu, bỗng nhiên nó nở 1 nụ cười dịu dàng. Cảm giác chua chát vừa rồi đã dần biến mất, thay vào đó là 1 cảm giác hạnh phúc đến tột đỉnh. Nó thầm nghĩ: “Dù cả thế giới này có phản bội mình, thì ít nhất, anh ấy cũng không”. Thế rồi nó để mặc cho hắn kéo lê mình đi, lòng nó giờ đây có 1 cảm giác, mà có lẽ mai mốt nó sẽ không còn được cảm nhận nữa. Nên bây giờ, nó phải cảm nhận từng chút 1. Để chúng thấm vào cơ thể, ăn sâu vào tìm thức… Và rồi, không thể nào quên được chúng nữa.
o0o
Jun ngồi kế bên cành cây. Hắn bị cái giật mình của Yun làm đánh thức. Trong phút chóc đó hắn cứ nghĩ là Yun gặp ác mộng, định luồng tay qua kéo Yun vào lòng vỗ về nhưng Yun đã đứng dậy. Thoạt đầu hắn cũng hơi bỡ ngỡ, nhưng 1 tí sau thì ý thức được việc Yun sẽ đi. Trong đầu hắn lúc đó trống rỗng, nhưng điều duy nhất hắn nghĩ đến là phải giữ Yun lại, bằng bất cứ giá nào cũng phải giữ Yun lại bên hắn. Vì thật sự mà nói thì trong hoàn cảnh này, chỉ cần xa Yun 1 lát thôi hắn cũng không chịu được. Hắn biết rằng trong người Yun không có tiền, hắn cũng biết rằng Yun không có chỗ nào để đi… Thế là đầu hắn lại nảy ra 1 ý nghĩa: “Kéo Yun về nhà mình”.
***
Chỉ cần vài phút sau đó, hắn đã nắm lấy tay Yun để mà bảo rằng Yun phải về nhà hắn. Hắn cười dịu dàng, cảm giác bình yên dâng lên tận đáy lòng hắn. Ừ, chẳng biết Yun nghĩ gì về ánh mắt hắn dành cho nó, nhưng thật sự là hắn đang nhìn nó với tất cả yêu thương và lo lắng hắn dành cho nó. Lâu rồi, cảm giác này chưa trọn vẹn thế!.
o0o
Tại nhà Kyo:
Kyo ngồi bên bậu cửa, tay nắm chặt điện thoạt mà để lên trán. Hiện tại cậu đang rất đau đầu. Vừa rồi cậu nghe giọng Uke rất lạ, cậu biết Uke đang khóc. Nhưng cậu lại bất lực, vô dụng… không thể dỗ dành, an ủi được cô ấy. Thậm chí cậu còn không biết lý do vì sao cô ấy lại khóc. Cậu thật sự rất… thất vọng về mình.
Cậu đã từng thầm ước mình là con gái, vì con gái có thể khóc bất cứ lúc nào. Thậm chí chẳng có lý do gì cũng có thể khóc nữa. Ừhm, có lẽ trong giờ phúc này… cậu muốn mình là con gái nhất. Vì cậu thấy người yêu mình như thế… cậu cũng đau lòng. Lâu lâu cậu lại tự nói nhỏ với mình: “Có phải chuyện gì rồi cũng sẽ kết thúc không?”. Và sau đó là lắc đầu thật mạnh để xua đi cái ý nghĩ đó. Rồi lại tự an ủi mình 1 cách ngờ nghệch: “Cô ấy yêu mình, không có chuyện đó đâu”.
Người ta vẫn thường nói, yêu là chút đắng, chút hạnh phúc, chút khờ dại. Cậu có lẽ là 1 minh chứng cho chuyện đó. 1 người thông minh, đẹp trai và lạnh lùng. Lại quá khờ khạo trong tình cảm. Tin đối phương của mình tuyệt đối… thế có phải cậu quá yêu say đắm hay không?. Một nụ cười lại hiện hữu trên khuôn mặt đẹp như ánh ban mai ấy. Nụ cười vừa tươi như ánh bình minh, vừa buồn như ánh hoàng hôn… 1 sự hoà trộn khá kì lạ.
o0o
Cùng lúc đó:
Nó đứng trước nhà hắn. Người ướt đến nỗi kiếm 1 chỗ khô dù là bé cũng hiếm hoi. Nó bắt đầu cảm thấy ngại, đây là 1 chuyệnt tế nhị chứ không phải chuyện thường. Về nhà bạn trai… à ừm… ngại chứ!. Nó suy nghĩ 1 hồi rồi níu tay hắn lại, nó bắt đầu cau mày tỏ vẻ không chịu. Hắn nhìn thấy thế cũng bó tay, đã bước vào cửa rồi sao lại không sao?. Hắn cười mỉm mỉm nhìn nó, nhích lại gần rồi kéo mạnh người nó vào người hắn. Nói nhẹ nhàng:
- Nghe lời đi, cho tí kẹo mà ngậm.
- Ơ, kẹo quái gì ở đây!?.
- Em bé thì ăn kẹo chứ ăn gì.
- Em là em bé bao giờ. Láo là ăn phát vào bụng đấy nhé- Nó nắm tay lại, đưa ra trước mặt hắn hâm doạ.
- Thôi thôi, sợ em rồi!. Bây giờ vào nhà thôi!.
- … (Trầm ngâm 1 hồi) Thôi, không vào đâu!.
- Gì.. Vào tới cửa rồi sao em lại không vào. Dỗi đấy nhé!.
- Trời, dỗi thì mặc xác anh chứ. Chẳng nhẽ em mặt dày đến nổi cãi nhau với ba mẹ rồi chạy về nhà bạn trai ở nhờ.
- Thì có sao đâu?
- Đối với anh không sao nhưng đối với em là có sao đấy!.
- Ơ hay, em nói lạ. Em là bạn gái anh, anh có nhiệm vụ chăm sóc em chứ. Nhất là vào lúc này!.
- Thôi đi cha nội! – Nó bắt đầu cáu.
- Yun! – Hắn lớn giọng.
- Gì?
- Nghe lời anh đi, vào nhà đi!.
- Không là không.
Biết mình không cãi lại, hắn cắn răng, nén cơn tức giận vào trong. Rồi như 1 sáng kiến mới khai thác được, hắn liền cười nham hiểm rồi nói:
- Vào nhà đi anh cho em xem cái này!. Hé!- Chớp chớp mắt.
- Cái gì cơ?- Nó tò mò.
- Ừ thì vào đi rồi biết…
- Ơ, dụ dỗ em đấy à? – Nó ý thức được âm mưu của hắn.
- Hứ! Sao em lại thông minh thế nhờ!.
- Em không thông minh đâu, tại anh ngốc ý.
- Này, móc họng anh vừa thôi!.
- Thật mà, chiêu này cũ rích. Anh dùng là anh ngốc chứ gì!.
- Không chấp với em đâu, vào nhà đi!.
- Láo nữa, không dám nói lại chứ không chấp gì.
- Em láo quá!. Không hiểu sao anh lại yêu người láo xược như em – Hắn trêu.
- Thế đừng yêu nữa!- Nó dỗi.
- Ừ rồi, xin lỗi. Anh đùa hơi quá!. Em tha lỗ cho kẻ đần độn này!.
- Nói vậy còn nghe được. – Nó cười cười.
- Thế vào nhà với anh nhá!.
- Mơ đi…
- Vào đi…
- Mơ đi...
Hai người cứ thế đứng ngoài mưa cãi nhau. Mưa vẫn táp vào hai người, nhưng họ không thấy lạnh. Nó thấy vui, vui cực kì. Vì trước giờ họ chưa từng cãi nhau vui thế. Hoá ra Yun biết ngượng. Hắn khám phá được điều này, cảm thấy rất buồn cười. Cô nàng hắn yêu cũng biết ngượng cơ chứ!. Hắn cứ cười tít mắt.
o0o
Ở nhà hắn:
Uke ngồi trên bộ sofa nói chuyện với ba mẹ hắn. Ông bà lúc thấy Uke đội ô đến nhà cũng hết sức ngạc nhiên. Nhưng Uke giải thích rằng Uke đợi Jun về… Cô còn nói thêm nữa là Jun đã gọi điện và bảo cô như thế!. Cô buôn chuyện với ba mẹ Jun rất vui, họ rất hợp ý cô. Hoá ra chuyện này không tệ như cô nghĩ. Cô định là sẽ làm như thế để cảm động Jun, và Jun sẽ yêu cô. Cô biết suy nghĩ của mình ngốc lắm, nhưng sự thật là giờ cô chỉ có thể nghĩ ra kế này, trong đầu cô giờ chỉ có Kyo, cô không thể nghĩ đến gì khác. Bình thường cô không ngốc như thế, nhưng có lẽ trong trường hợp này thì ngoại lệ.
o0o
Cô bắt đầu nghe tiếng cãi vã ngoài cửa, cô đoán là Jun về. Liền xin phép 2 bác ra mở cửa. Hai người họ cứ ngây thơ nghĩ rằng con bé này tốt, cũng ừ ừ cho cô ra mở cửa. Họ đều nghĩ tốt về con dâu tương lai của họ mà. Thật ngu ngốc.
Cô đi thật nhanh ra mở cửa, cánh cửa vừa hé mở là cô đã ùa ra với 1 tiếng la trìu mến như người vợ chờ chồng từ mấy ngàn năm trước:
- Anh Jun…
Nói thật, ai nghe qua cũng phải nói da gà vì tiếng la này.
o0o
Trước cổng nhà hắn:
Hắn đang cải nhau với nó, nghe tiếng la đó liền giật mình. Ôi sao mà nó chua như dấm thế kia. Hắn sởn gai óc, nuốt nước bọt cái ực rồi quay qua để xác định xem giọng nói đó ở đâu phát ra. Đến khi quay qua nhìn thì đã cứng nhắc, 1 cái gì đó mềm mềm, thơm thơm đã bám cứng lấy hắn. Theo bản năng, hắn liền đẩy mạnh ra. Làm cái vật mềm mềm, thơm thơm đó lăn đùng ra té.
Cái vật đó bắt đầu lom khom bò dậy. Hắn cũng kịp trấn tĩnh tinh thần mà cố nhìn kĩ xem vật đó là gì. Vừa đưa đầu qua nhìn là hắn đã giật mình,… là Uke. Sao cô ta lại ở đây? Cô ta làm gì mà hồi nãy lại ôm mình cứng ngắc thế kia.Bỗng dưng hắn lại rợn xương sống vì những suy nghĩ đó.
o0o
Ba mẹ hắn nghe tiếng la “á” vì đau cũng Uke cũng chạy ra xem. Họ vội đỡ cô dậy rồi nhìn Jun với vẻ trách móc. Jun thì lại thầm nghĩ, mình không có lỗi, mình chỉ làm theo bản năng thôi. Và họ cứ thế nhìn nhau khó chịu, nhưng thật sự người khó chịu nhất ở đây chính là Yun. Tự dưng ở đâu lại lọt ra 1 cô nàng kì lạ, không quen biết thế này. Mà nếu chỉ kì lạ và không quen biết thôi thì còn đỡ, đằng này cô nàng lại ôm chầm lấy bạn trai của người khác nữa chứ. Yun thầm nghĩ, nếu không có hai bác ở đây thì nó đã đấm cho cô nàng kia mấy đấm vào bụng vì tội dám ôm bạn trai người khác rồi. Nó thật sự đang rất tức giận, tức giận… tức đến nổi nó đã nhận thức được rằng nó đang ghen, ghen vì cái ôm của Uke.
Yun bắt đầu cau có. Tay nắm thật chặt lại, như thế nó đang dồn nén hết căm hờn vào trong. Xử lý chúng qua đường tiêu hoá của mình.
Cơn tức giận vẫn chưa nguôi ngoai, thế nhưng hắn và gia đình đã kịp trấn tĩnh. Hắn bắt đầu nhìn sang Yun, và sự mừng rỡ lại hiện lên khuôn mặt hắn. Nó đang ghen, lần đầu tiên hắn thấy nó ghen. Trước giờ hắn vẫn bất an về chuyện này, không phải vì hắn không tin tưởng nó. Mà là hắn sợ tình yêu nó sẽ nhạt dần, bằng chứng là nó không ghen. Nhưng bây giờ thì không sao rồi, nó đang ghen, nó còn yêu hắn, yêu sâu đậm.
***
Tủm tỉm cười, hắn bước lại gần nó. Quàng vai qua như 1 người bạn, rồi đưa mặt môi mình đến bên tai nó, hắn nói:
- Cực cưng, đang ghen à?.
Rồi cười ha hả khoái chí. Mặc kệ nó ngượng chín người vì câu nói của hắn, thậm chí pha chút tức giận vì dám đùa cợt trong trường hợp này. Nhưng kể ra thì cũng vui, chẳng biết vui vì cái gì nữa. Tự dưng nó lại nhép miệng cười 1 tí, khéo lẻo để không cho hắn nhận ra nó đang cười.
o0o
Uke bị hắn xô, tay trầy xước chảy máu. Lòng cảm thấy tức giận, dám xô cô thì chỉ có ông cố nội cô thôi. À nhầm, chỉ có ba mẹ cô mới dám xô cô thôi. Thế mà giờ đây, lại bị 1 thằng con trai xô đẩy thế này, thậm chí là trầy mất cái tay trắng nõn nà nữa chứ. Nghĩ đến đây máu nó lại nổi lại. Chưa dứt cơn tức giận, lại bị cơn tức giận khác ập tới. Trong khi cô cố gắng hết sức để làm cảm động Jun, thì hắn lại đi ôm ấp người khác. Thật sự là lúc này, sự bình tĩnh của cô đã vượt qua mất giới hạn. Cô nhịn đau, tự mình đứng dậy. Nở 1 nụ cười giả tạo rồi tiến lại gần Yun, nói:
- Chào cậu!.
- Ừhm chào!. – Nó miễn cưỡng đáp lại.
- Mình là Hồ Đắc Uyên Hương, mọi người còn gọi mình là Uke.
Nó nghe lời giới thiệu trên của cô bạn kia, thầm nghĩ thứ con gái dở hơi, ai hỏi đâu mà khai. Nhưng nó cũng miễn cưỡng giới thiệu lại về bản thân như 1 phép lịch sự, tránh làm cô nàng bẻ mặt:
- Mình là Bạch Ánh Linh, cậu gọi mình là Yun đi cho ngắn gọn…
- A… Bạn là Yun, player nổi tiếng phải không? – Cô nàng cố tình châm chọc.
- …
- Mình nghe danh bạn lâu rồi, giờ mới được gặp đấy!.
- …
- Sao bạn lại không nói nữa thế?
Nó im lặng, thật sự nó chẳng biết nói gì. Nó hiểu rất rõ cô ta đang cố tình làm thế, vì sao? Vì cô ta muốn làm nó tức giận, muốn nó hành động không suy nghĩ mà làm mất hình tượng trong mắt ba mẹ hắn. Nhưng nó đâu nó ngu như cô ta nghĩ, nó không dễ dàng dính vào bẫy đâu. Thế nên nó cũng cười cười đáp trả, rồi lại nói móc lại, nó không chịu thua:
- Cám ơn bạn quan tâm há, mình bỏ cái danh hiệu player lâu rồi!. À bạn còn gì hỏi không? Để mình trả lời luôn 1 thể. Chứ để bạn hỏi liên tiếp thế này mình ngại lắm!.
- À ừ, hết rồi bạn à! – Nghẹn họng đáp.
- Thế à? Cám ơn bạn há!.
- À ừ, không có gì!.
Bầu không khí ảm đạm được hình thành.
o0o
Ba mẹ hắn đứng trong hành lang, nhìn thằng con trai của mình ôm ấp đứa con gái khác cũng thấy hơi khó chịu, nhưng khi nghe đứa con gái đó giới thiệu mình là Bạch Ánh Linh thì ông bà lại thấy dễ chịu ngay. Đây là đứa con gái của bạn thân ông đây mà, Bạch Ánh Linh, con gái của Bạch Anh Duy. Ông bà liền chạy lại, mời nó vào trong nhà:
- Cháu là con của Duy đúng không? Vào nhà đi cháu, chú là bạn của thời trung học của Duy đây!.
- Dạ cháu chào chú ạ! - Nó vờ lễ phép.
- Ừhm, chào cháu. Vào nhà đi!.
- Dạ, cháu cảm ơn chú ạ.
Nói rồi nó nắm chặt tay Jun, đi vào nhà. Cố tẻ vẻ bình tĩnh, kìm nén cơn giận vừa rồi.
o0o
Uke lại bị cay cú. Cô nắm tay lại, bực mình nhưng không biết xả thế nào. Cô đành giơ chân lại mà giậm mạnh xuống đất. Trời đang mưa nên nước lênh láng trên mặt đường, làm nước văng tứ tung, phi thẳng vào áo cô. Cô thầm la trong đầu, rồi rủa:
- Trời ạ, đã nghèo còn mắc cái eo.
o0o
Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh - Mato-chan