Medicine for the soul.

Inscription over the door of the Library at Thebes

 
 
 
 
 
Tác giả: Mato-chan
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 45 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 521 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:13:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
ẹ hắn nhắc làm hắn nhớ tới nó. Nhớ tới cảnh nó chạy giỡn bên thằng con trai khác, nhớ tới cảnh nó cười thật sảng khoái bên người con trai đó... hắn không tránh khỏi ghen tuông. Thế là hắn phán một cách vô tình:
- Con không quan tâm!
Mẹ hắn nghe được những lời đó cũng chỉ khẽ lắc đầu. Hắn còn quá trẻ để biết nhận biết được mọi thứ theo một khía cạnh chính xác.
***
Tuy nói thế thôi nhưng hắn thật sự là rất quan tâm đấy! Hắn nghĩ:
" Không biết cô ấy thế nào rồi nhỉ? Hồi nãy mình thấy cô ấy cứ như sắp ngất ấy... Có sao không nhỉ? Chậc, chắc không sao đâu! À mà nhỡ có sao thì sao?
Ôi thôi mẹ ơi, đoán già đoán non chắc mình điên tít lên mất ".
***
Thế rồi hắn đổi ý. Hắn hỏi mẹ hắn:
- Phòng cô ấy sẽ mấy hở mẹ?
- Đối diện phòng mình! - Mẹ hắn từ tốn đáp.
Không đợi gì nữa, hắn nhảy bật xuống giường, luồng qua đôi dép rồi chạy " bẹp bẹp " đi.
***
Trước phòng bệnh của nó:
Hắn thu hết can đảm. Hắn đẩy cánh cửa ấy...
25: Sự thật!? (1)
o0o
Trước cửa phòng nó:
Hắn thu hết can đảm, hắn đẩy cánh cửa ấy vào...
Trước mặt hắn là một trong những cảnh tượng dường như quen thuộc: một cô gái xinh đẹp, ngón tay xuông thẳng, khuôn mặt trắng bệch đang nằm bất động trên giường.
Nhưng lần này có gì đó khang khác. Đúng rồi, có thêm hai người. Là ba nó và anh chàng kia.
***
Hắn chạy lại bên giường bên của nó. Hắn quỳ xuống, hắn cầm tay nó lên. Hắn để đầu mình lên tay nó một cách đau đớn, rồi nói:
- Anh xin lỗi... Em tỉnh dậy đi...!
***
Những giọt nước mắt lại rơi. Anh chàng kia cũng chẳng nói gì, lẳng lặng quan sát. Khoảng vài phút sau, anh chàng mới nói:
- Anh ra ngoài nói chuyện với tôi được không!?
Hắn không muốn rời xa nó, hắn lắc đầu bảo không.
Nhưng anh chàng kia chẳng chịu thua, anh ta cứ nắm lấy quần áo rồi tay chân hắn lôi lềnh sệch.
-0-
Mọi người:
Nghe tin Jun nhập viện, ai cũng tất bật chạy vào.
San và Hanri đang ở bên con bé kia, nghe tin liền chạy đến mà quên cả dép.
Kyo, Durin, ông Chan và cả Uke nữa. Mọi người đã tập họp đầy đủ ở đây!
Tất cả đều lo cho hắn, trừ Uke. Cô rất mừng khi nghe tin đó, cô mừng vì cô biết... cô sắp có cơ hội được tiếp cận hắn rồi!
-0-
Ngoài sảnh bệnh viện Wonder:
Hai người đứng một nơi khá khuất trong bệnh viện. Hắn thật sự chẳng biết là anh ta lôi hắn ra làm gì. Nhưng bây giờ hắn chỉ muốn kết thúc cuộc đối thoại này càng nhanh càng tốt. Hắn muốn ở bên nó.
- Có chuyện gì anh nói nhanh đi! - Hắn hùng hồn.
- Anh là bạn trai cô ấy, phải không? - Anh chàng hỏi
- Ừ...
- Thế thì anh chẳng bằng con chó rồi!
- Đm... Chó với chả thú! Mày muốn gì đây? - Hắn tức giận.
- Hừ, muốn gì là muốn gì? Tao chỉ đang ví mày chẳng bằng con chó thôi!
- Mày... mày không có tư cách xúc phạm đến danh dự của tao. Bá dơ!
***
Nghe những từ đó, anh chàng bỗng thấy khinh bĩ hắn vô cùng. Anh ta nghĩ:
" Khinh bỉ ư? Hừ, Khinh đéo mẹ gì? Tao bá dơ á! Thế playboy như mày chắc không bá dơ à? "
Càng nghĩ càng tức, anh chàng chịu không nổi. Túm lấy cổ áo hắn giật mạnh rồi chửi thẳng vào mặt hắn:
- Xúc phạm à? Bố còn chưa đánh mày là may ày đấy con ạ! Mày biết vì ai mà cô ấy ra thế không? Mày biết vì ai mà cô ấy phải khổ sở vậy không? Mày biết vì sao mà cô ấy phải nhập viện không? Rồi mày biết vì sao cô ấy lại gặp được và quen tao không?
- À mà thôi, phí lời với mày thôi tao thà dùng nước bọt nãy giờ nhổ vào mặt chó mày thì hay hơn đấy! Cô ấy chịu uất ức thì mày lại đi cặp kè với con khác! - Anh chàng tự tiếp lời
- Mày đừng nói như là mày hiểu cô ấy lắm...! - Hắn thách thức
- Thế thì mày sai rồi! Nhiều chuyện mày không biết mà tao lại biết đấy, thằng nhãi ạ! - Anh ta cũng khiêu khích lại.
***
Im lặng, hắn không nói được gì. Hắn nghĩ:
" Hắn là ai mà nhiều chuyện mình không biết hắn lại biết chứ! Và chuyện đó là chuyện gì? Tại sao Yun lại không nói ình nghe? "
Hắn bắt đầu thấy tò mò và muốn tìm hiểu. Nhưng nếu mà nhịn nhục cúi đầu hỏi thằng con trai trước mặt mình thì hắn chẳng cam tâm chút nào. Thà hắn đi hỏi trực tiếp nó thì hơn.
-0-
Tại phòng bệnh của hắn:
Uke đi vào, lễ phép cúi đầu chào ông bà Bùi. Cô luôn tỏ ra rằng mình là người lễ phép và lịch sử.
***
Đúng như lời Kyo nói, cô đã thay đổi quá nhiều rồi!
Cô đã không còn cười lớn và sảng khoái như ngày xưa. Cô đã không còn khiếu khôi hài của ngày xưa. Cô đã không còn mọi thứ của ngày xưa. Và cô... cô cũng đã không còn là Uke của ngày xưa nữa rồi!
***
Uke lấy bó hoa mình vừa mua ở ngoài vào. Cô cắt tỉa và cắm vào bình hoa trong phòng hắn.
Hai ông bà Bùi đều rất hài lòng về việc này. Nhưng cảm thấy hơi phiền, mẹ hắn nói:
- Thằng Đăng nó đâu ở đây lâu đâu mà cháu phải cắm hoa như thế! Kẻo nó về trước ngày hoa tàn thì phí hết cả lọ hoa đẹp thế này!
Cô nghe những lời đó, trong lòng cảm nhận được dường như kế hoạch đã thành công thêm một bước nữa.
Cô cười nhẹ nhàng rồi vờ đi ra ngoài.
-0-
Trước cửa phòng bệnh hắn:
Cô vừa bước ra. Kyo đã đứng đó dựa vào tường đợi cô từ lúc nào.
Kyo nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng qua chút châm biếm, nó làm cô cảm thấy đau nhói.
Cô đi ngang qua, vờ như phớt lờ Kyo thì bị một bàn tay nắm lại. Ừ, là Kyo rồi. Nhưng cậu ta nắm tay cô lại để làm gì vậy nhỉ?
Lâu sau, cậu ta vẫn chưa chịu buông tay. Uke bắt đầu thấy khó chịu và nói:
- Anh bỏ tay ra đi! Nắm hoài không mệt à?
Nghe thế, Kyo dần dần buông lỏng tay ra rồi thả tay cô xuống. Kyo nhíu mày, vẻ đau sót " in " hẳn lên khuôn mặt xinh đẹp của cậu ta
Lông mày rậm rạp thường ngày nay đã nhíu lại. Môi thì chểnh lên một tí, cậu ta cười khẩy một cái đầy châm biếm. Cậu ta nói:
- Em chỉ toàn thích lợi dụng người khác không nhỉ?
Uke im lặng, cô không nói gì thêm. Câu nói của Kyo đã làm tim cô đau thắt lại, thật sự rất đau. Đã quá đủ rồi, cô bước đi nhanh hơn... đi như chạy, cô không muốn cho Kyo thấy mình đang khóc.
***
Kyo đứng đó, thẩn thờ nhìn bóng dáng người yêu khuất dần... khuất dần rồi biến mất. Cậu đau lắm! Ừ, cậu đau...
Uke là tình yêu đầu tiên và là cuối cùng của cậu. Cậu không muốn đánh mất cô ấy cho dù chỉ là một giây.
Cậu để tay lên mặt mình, cô ngồi xuống hàng ghế đợi. Tâm trạng cậu lúc này chẳng ai hiểu được đâu!
-0-
Trong phòng bệnh của nó:
Hắn lủi thủi đi vào. Đầu óc vẫn còn quay mồng mồng vì câu nói của anh chàng đó, hắn nghĩ:
«Nhiều chuyện mình không biết? Rốt cuộc là chuyện gì đây? Chuyện gì thế này? Chắc mình điên lên mất!»
Rồi hắn đến bên cạnh giường nó. Ngồi xuống ghế bên cạnh, hắn thở dài. Bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu lời trấn an tinh thần... tất cả đều không khiến hắn thấy thoải mái hơn. Bây giờ hắn chỉ muốn nó tỉnh dậy mà hỏi rõ mọi chuyện thôi!
-0-
Ngoài sảnh bệnh viện Wonder:
Anh chàng hơi mừng vì cái biểu hiện của hắn, tức là anh chàng đã chọc giận hắn thành công rồi.
Ừ, anh chàng yêu Yun, yêu mất rồi. Từ ánh nhìn đầu tiên, anh chàng đã tưởng như mình chết điên vì ánh mắt đó. Anh chàng nhớ lại lời bà ngoại anh chàng nói trước khi mất:
- Bà và ông con cũng yêu nhau từ lần đầu tiên. Chỉ một giây chạm mắt nhau thôi, ông bà đã nghĩ rằng mình là của nhau. Cháu à, khi nào cháu yêu ai đó... cháu sẽ hiểu... Cháu chỉ muốn cho người đó hạnh phúc thôi!
Anh chàng mỉm cười, lâu nay anh ta không nghĩ rằng câu nói này của bà có thể tác động lớn đến mình thế!
-0-
Phòng bệnh của nó:
Tay nó khẽ rung rung, điều đó chứng tỏ nó sắp tỉnh rồi!
Ba mẹ nó thấy thế bèn chạy đi kêu bác sĩ. Để lại hắn - đang nắm tay nó và nó - đang dần mở mắt ở lại trong phòng.
***
Hắn nhìn nó, cười dịu dàng và toại nguyện.
Bây giờ, nó đã tỉnh hoàn toàn. Đầu óc hơi u mê. Mắt nó lảo đảo, nó nhìn thấy bóng hình của một người nào đó. Nó cứ ngỡ là Zen, thế là nó yếu ớt hỏi:
- Zen đấy à!?
Nghe được những lời đó, tim hắn đột nhiên co lại. Hắn tự hỏi:
«Tại sao người cô ấy nhớ đầu tiên không phải là mình mà là thằng đó? Rốt cuộc cô ấy muốn gì đây?... Hay là cô ấy không còn yêu mình nữa?»
Hắn ghen tuông. Hắn đứng dậy, quăng phắt cánh tay trắng muốt của nó đi. Hắn bực bội bước mạnh ra khỏi phòng.
***
Một mình trong phòng, nó nhắm nghiền mắt mình lại. Nó thở dài. Bây giờ thì nó nhận ra là hắn rồi! Sao ngay từ đầu nó không nghĩ người đó là hắn nhỉ? Nó làm tổn thương hắn rồi.
Từ nhỏ nó đã không khóc nhiều, thế nhưng vì hắn nó đã khóc hơn cả trăm lần. Vài lần khóc lớn và hàng trăm lần khóc nghẹn ngào. Nó yêu hắn như thế đấy! Thế còn hắn? Hắn có yêu nó như vậy không?
Có buồn vì nó không? Có nhớ nó khi nó không ở cạnh hắn không? Có bao giờ đau khổ vì nó chưa? Có bao giờ nghĩ rằng mình có thể chết vì bảo vệ nó chưa?
***
Nó không muốn nghĩ nữa. Thế là nó tự trấn an mình:
«Không sao đâu! Bây giờ, mình hạnh phúc mà! Mình đã có thứ mình muốn bảo vệ còn gì? Còn mấy tháng nữa là mình phải chết rồi... Không sao, không sao... Mọi chuyện sẽ đâu vào đó, anh ấy sẽ mãi yêu mình mà! Đúng không?»
Nước mắt lăn dài, nó dùng tay mình quệt những giọt nước mắt đó đi. Rõ ràng là nó đang tự trấn an mình, thế sao lại có tác dụng ngược lại thế? Nó càng đau hơn khi nghĩ đến những điều đó.
-0-
Băng ghế đá ngoài bệnh viện Wonder:
"Đang thật yêu bỗng căm ghét là còn yêu một cách âm thầm da diết"
(Da Saidéry)
***
Uke ngồi đó, tay nắm chặt ly cà phê sữa nóng hổi mới mua ở máy bán hàng tự động. Cô để lên miệng hớp từng miếng một.
Thứ nước uống này rất ấm. Ấm đến nổi cô có thể cảm nhận nó đang chảy đến đâu trong người cô.
***
Bao lâu qua cô vẫn yêu Kyo. Cô đã luôn tự mình phủ nhận tình yêu đó, nhưng chẳng có lần nào thành công cả. Cô đã rất hận cậu ta mà, đúng không? Chỉ vì cậu ta mà cô phải khổ sở sống trong nỗi ám ảnh rằng mình không còn trinh trắng, chỉ vì cậu ta mà cô phải đau đớn trong mối tình dang dở.
Chính cậu ta đã gây ra mọi thứ! Nhưng sao cô vẫn yêu cậu ta thế nào?
***
Cô lại khóc. Quả thật là cô đã rất yếu đuối rồi!
Bao kí ức về mối tình của cô và Kyo đang chạy trong đầu cô như một cuốn phim buồn. Nó cứ chạy, chạy mãi... nó chẳng bao giờ ngừng lại cả!
-0-
Hàng ghế đợi của bệnh viện:
Mỗi người một cặp: San và Hanri; Durin và người yêu cô ấy; ông Chan và Sula.
Durin và người yêu cô ấy đang cười rất vui. Ông Chan và Sula cũng vậy. Họ đã tìm được người tri kỉ của mình. Họ đã tìm được người mình " nên tìm " vì thế họ hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Chỉ tội là tội San và Hanri thôi! Lúc nghe tin Jun nhập viện, hai thằng ngố này đã quên mang dép vào mà chạy nay đến bệnh viện. Đến nơi mới phát hiện mình không mang dép, xí hổ quá chẳng biết làm gì.
Nếu mà có cái lỗ thì chỉ muốn chui vào ngay cho đỡ ngượng thôi!
25: Sự thật!? (2)
Dường như mọi truyện ngày càng trở nên rắc rối. Không kiểu này cũng kiểu kia. Có lẽ số phận của Linh (Yun) rồi sẽ không được tốt đẹp. Người ta thường nói thế này:
«Được cái này thì phải mất cái kia. Không có cái gì từ trên trời rơi xuống cả, mọi thứ ta đều phải bỏ ra cái giá xứng đáng mới có được».
Vâng, Linh xinh đẹp và giàu có. Nên bây giờ, Linh phải trả giá vì điều đó.
o0o
Trong phòng bệnh của nó:
Bác sĩ đã đến và khám cho nó, họ nói rằng bệnh tình không lạc quan lắm. Bây giờ thì nó đã biết mình bị bệnh tim rồi, không cần giấu diếm nó làm chi nữa.
Với lại, thân thể này là của nó, nó hiểu hơn ai hết.
Rằng nó sẽ chết, rằng nó sẽ chết một cách đau đớn... rằng mọi thứ nó có sẽ chỉ còn là hư vô.
o0o
Tại nhà hắn:
Hắn đã được xuất viện.
***
Bây giờ, hắn đang ngồi trên giường. Chân xếp bằng nghĩ ngợi:
«Cô ấy có chuyện gì mà không ình biết chứ? Cô ấy giấu mình chuyện gì à?»
«Có phải cô ấy và tên đó...Thôi thôi, không được nghĩ oan cho cô ấy»
«Hay...hay...là cô ấy đã thật sự hết yêu mình rồi!?»
«Không được, mình phải tin cô ấy!»
***
Mọi suy nghĩ ấy đều được hắn khắc họa sinh động bằng cách hươ chân múa tay.
Hắn tự nhủ rằng phải tin tưởng nó, nhưng với thằng con trai thẳng thắn và chưa lớn như hắn thì không thể nào được.
Hắn vẫn nghi ngờ nó, ngày nào còn thằng kia thì ngày đó hắn còn ghen tuông và không thể nào tin tưởng nó được.
o0o
Tại nhà Kyo:
Kyo lại ngồi bên bậu cửa sổ. Có lẽ nơi đây đã là nơi quen thuộc của Kyo rồi.
Cậu ngồi đó, giơ tay đón lấy những chiếc lá vàng rơi trong gió đêm.
Bây giờ có muốn than thân trách phận cũng chẳng được, số phận đã xếp họ vào cái vòng xoáy rắc rối thì họ phải ở trong đấy. Họ không thể nào thay đổi được số phận của chính mình.
***
Sau một ngày mệt mỏi, điều Kyo đón nhận được chỉ là sự đau đớn.
Bao yêu thương chồng chất lên cậu như một cục nợ. Cục nợ nặng và lớn như một tảng đá. Muốn dời chẳng được, muốn giữ cũng chẳng yên.
Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh - Mato-chan