Sự khác biệt giữa thất bại và thành công là giữa làm gần đúng, và làm thật đúng.

Edward Simmons

 
 
 
 
 
Tác giả: Mato-chan
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 45 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 521 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:13:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
ỗng chốc xung quanh nó bị một đàn ruồi nhặng bu lại. Không thằng này tán tỉnh cũng thằng khác, nó khó chịu nhưng cũng đành thôi. Thẻ nó đã để lại nhà hàng rồi, nếu không nhờ mấy con ruồi nhặng này thì tiền đâu mà nó thanh toán với con mụ béo đang đứng nhìn nó đây?
Đành vậy, nó gượng cười vài cái. Mà chết một cái là bọn con trai này lại mê tít nụ cười của nó nữa chứ! Sau một hồi ngất ngây con gà tây, một thằng con trai rời khỏi đó. Ngoắc mấy thằng kia lại, xì xầm gì đó.
Nó thấy bất an nhưng đành chịu, nói nhiều hại thân thôi. Im lặng. Một hồi sau, mấy thằng đó lại quay lại. Bọn chúng kéo mạnh nó lên. Nó phản kháng lại quyết liệt. Một hồi lâu, như bị thấm thuốc, nó thấy trán mình nóng hẳn lên, đầu óc quay vòng vòng. Mọi thứ trước mắt nhoè đi rồi đen tối.
Khách sạn Runner:
Đây là một khách sạn không được sang trọng lắm. Nói trắng ra là tệ hại vô cùng. Đám con trai đó kéo lê ngoài nó vào trong khách sạn đấy. Bọn chúng nháy mắt với anh chàng ở quầy tiếp tân rồi anh chàng đó bắn cho bọn chúng một cái chìa khoá màu vàng.
Bọn chúng là khách quen ở đây. Bọn chúng không biết đã vào đây bao nhiêu lần rồi nữa. Mỗi lần như thế đều là đi chung với một hay nhiều đứa con gái, và dĩ nhiên là mọi người biết chúng làm gì rồi nhỉ?
Một thằng trong bọn chúng bế xốc nó lên rồi thúc dục:
- Nhanh đi, nhịn đéo nổi nữa rồi!
Cả bọn cười nham hiểm. Rồi lại một thằng khác trong số bọn chúng mở cửa phòng. Bọn chúng gồm năm thằng, quăng phịch nó lên giường. Lần mò từng cởi nút áo...
9h 45
Tại nhà hắn:
Hắn bắt đầu buồn ngủ rồi thiếp đi. Chẳng ngó ngàng gì đến màn hình điện thoại nữa.
Hắn mơ, và ngạc nhiên thay.... không phải hắn mơ thấy Yun, mà là Uke. Quái gì đây? Mới một ngày mà lại gây tác động lớn thế sao?
...
10h 15
Giật mình, thở hổn hển. Hắn mơ thấy nó bị cưỡng bức. Mồ hôi nhễ nhại, hắn bắt đầu thấy lo lắng. Nhưng rốt cuộc lại thiếp đi.
...
11h
Lại giật mình, lần này thì nó không bị cưỡng bức nữa. Mà là hắn. Hắn bị nó rẻ rúng một cách nhẫn tâm.
...
12h
Lại giật mình, làn nầy hắn thấy nó chết.
...
5h
Hắn mơ thấy mình bị Uke chinh phục. Hắn phản bội nó để bám vào Uke.
Từ 5h về sau, hắn không giật mình nữa. Hắn đã có giấc mơ ngọt ngào rồi! Hắn mơ thấy cùng với nó, nắm tay nhau bước lên thiên đường. Một cảm giác hạnh phúc truyệt đối... Không còn Uke, không còn ai cả, tất mọi người biến mất. Chỉ còn hắn và nó, một khung trời. Hai người yêu nhau, cùng nắm tay nhau đi đến thiên đường.
Một tình địch mới xuất hiện
o0o
10 h sáng hôm sau
Khách sạn Runner:
Trong căn phòng đó, chính cái căn phòng bẩn thỉu ấy. Nó nằm co rút mình trong chăn lông vì lạnh, nó không biết chuyện gì xảy ra ngày hôm qua. Nhưng bây giờ, nó chỉ biết được là: nó lạnh và nó cần được ấm.
***
Đầu óc mơ hồ sau cơn sốt ác liệt, nó từ từ mở mắt ra sau một giấc ngủ dài dường như vô tận. Cảnh tưởng đầu tiên ập vào mắt nó là năm thằng con trai, người trần như nhộng, đứa nằm trên đứa nằm dưới ngáy khò khò.
***
Nó nhíu mài kinh ngạc, rồi chợt hiểu ra mọi chuyện.
Biết thế nhưng nó chẳng dám tin,nó kéo cái chăn lên để xác định. Trong giây phút đó, nó thầm cầu chúa:
" Mình có mặt quần áo, mình có mặt quần áo... mọi chuyện không như mình nghỉ đâu".
Thế nhưng sự thật lúc nào cũng phũ phàng, người nó eva hoàn toàn, không có một mảnh vải nào che thân.
Nó sửng sốt. Bất thần định la lớn lên thì một bàn tay to bụm miệng nó lại.
Nó đưa mắt nhìn theo hướng bàn tay đó. Là một thằng con trai, nằm cạnh bên nó.
***
Anh ta đẹp trai, thân hình vạm vỡ; tóc nhuộm hung đỏ, tai đeo đầy khuyên. Nó định cắn nát cái bàn tay bẩn thỉu đang che miệng nó. Nhưng vài giây sau, nó nghĩ mình không nên làm thế. Thế là nó chuyển sang van nài hắn ta, thay vì cắn nát cái tay của hắn.
***
Mắt nó mở to. Ánh mắt đen láy của nó chợt hiện lên một vẻ tủi thân và đau sót, nó cố gắng nhìn thẳng vào mặt thằng con trai đó, mong sao đồng hóa được hắn! Nó chỉ muốn nói rằng:
- Làm ơn cứu tôi!
Nhưng vô ích. Bọn chúng nào biết, nào nghe được những gì nó nói?
Bọn chúng đã làm cái chuyện đồi bại đó với nó tối hôm qua rồi. Bây giờ thì bọn chúng chỉ muốn đánh một giấc no nê thôi. Còn hứng đầu mà để ý đến nó nữa...
-0-
Tại trường Nights:
Ông Chan vẫn đi học. Không đều nhưng vẫn gọi là đi học! Hiểu không?
Ông ấy ngày nào cũng đối mặt với Durin, nhưng chẳng thấy đau đớn như lúc trước nữa. Đó là công của Sula đấy!
Sula li dị với chồng rồi!
Cô ấy nói thật với ông Chan rằng cô ấy yêu ổng và muốn li dị với chồng ngay lập tức để đến với ổng.
Lúc đầu, ông ấy không muốn thế nhưng một thời gian sau, tình cảm của Sula cũng đã thuần dưỡng được ông ấy. Ông ấy bỗng trở nên yêu đời hơn, yêu mọi người hơn. Không đánh nhau, không thuốc lắc ma túy, không gái gú hay cờ bạc nữa.
Là một ông Chan của ngày xưa...
***
Còn San và Hanri vẫn thế! Vẫn là bộ đôi thích đánh lẽ nhất nhóm.
Hai người đó đang quen với cùng một con bé, có lẽ hai người đó thật lòng. Nhưng thật trớ trêu là con bé đó lại chẳng có ý định đó. Con bé muốn trêu đùa hai người đó bằng chính cái cách hai người đó trêu đùa những cô gái khác ấy!
Con bé muốn thử nhìn cái vẻ mặt đau khổ của hai thằng playboy này!
***
Shin đã nghỉ học. Shin không đi học nữa.
- Dù có chết cũng đéo thèm đến cái trường bựa bẩn ấy!
Shin đã nói thế còn gì! Dù-có-chết đấy nhé...
***
Về Durin, cô ta không giống ông Chan hay San, Hanri hoặc là Shin. Cô ta đi học, nhưng chỉ cái thân đi học thôi. Còn hồn cô ta thì bỏ xa lắc xa lơ ở nhà rồi!
Chuyện là nhà cô ta vừa mới nhận một anh chàng quản gia. Anh ta hai mươi tư tuổi và rất đẹp trai. Điều này thôi đã làm điêu đứng con tim Durin rồi!
Anh ta được cái vẻ ngoài trưởng thành thế thôi chứ tính tình cực trẻ con, ngây thơ và dễ dụ. Ngày nào Durin cũng trêu anh ta, làm anh chàng đỏ hết cả mặt.
....
Và giờ thì họ chính thức quen nhau rồi! Nụ hôn đầu cũng đã trao cho nhau, cái nắm tay ấm áp cũng thế! Họ chỉ muốn được thế thôi chứ chẳng mong tiến xa hơn thế! Như thế là đủ hạnh phúc lắm rồi.
- Cuộc sống không thù hận thật vui vẻ biết bao!
Durin đã kể anh chàng kia nghe mọi chuyện, và kết thúc bằng câu nói đó đấy.
Anh chàng nói rằng anh yêu cô ấy và chấp nhận mọi khuyết điểm từ của cô.
Đó mới gọi là " yêu "!
-0-
Sân sau trường Nights, nơi dãy lớp học cũ:
Lấp ló đâu đấy một cái bóng của một thằng con trai. Chàng trai ngồi dựa vào thân cây, tai nghe nhạc. Còn tay thì nhấn điện thoại quyết liệt, không biết là anh chàng chơi game hay gọi điện thoại đây...
Xin xác nhận, anh chàng đó chính là hắn.
***
Hắn đang mân mê điện thoại của mình một cách tích cực và chăm chú. Hắn dò tim tên ai đó trong danh bạ. Tìm thấy được cái tên mình cần, hắn nhấn nút Gọi.
" Tút tút tút ", tiếng chuông đổ dần dần.
Vài giây sau, đầu dây bên kia bắt máy, là giọng một cô gái:
- Alô...
Hắn vội bỏ tai nghe ra và kê điện thoại vào tai để nói chuyện. Hắn hớn hở ra mặt:
- Uke đấy à...
-0-
Quay lại khách sạn Runner:
Nãy giờ nó tìm mọi cách thoát ra khỏi cái căn phòng quái quỷ này. Vô ích, mọi chuyện nó làm điều vô ích.
Nếu bây giờ nó mạnh khoẻ, chuyện thoát ra khỏi đây là quá dễ dàng.
Tuy nhiên, bây giờ, nó chẳng mạnh khoẻ tí nào, nó đang ốm đau. Cơn sốt hành hạ nó đêm qua và hàng ngàn vết hôn cũng như bầm tím trên người nó làm nó uể oải không chịu nổi.
Nhấc một bước chân cũng không được huống chi là trốn thoát.
Nó ngồi dậy, dựa mình vào tường. Nó co chân lên rồi úp mặt xuống đùi của mình. Nó khóc.
Vai run đấy, nước mắt có rơi đấy, nhưng lại không có tiếng nấc.
***
Anh chàng vừa rồi bị nó làm thức giấc vẫn chưa thể nào ngủ được. Một lát sau anh ta thấy giường hơi run, nhỏm người dậy thì thấy nó đang khóc. Nó đang co ro một góc nhỏ.
Hắn ta cũng chẳng quan tâm mấy nhưng con trai mà, ai chẳng sợ con gái khóc. Lưỡng lự một hồi hắn ta nói nhỏ:
- Này, khóc gì đấy?
Nó ngước mặt lên khỏi cái đùi trắng của mình. Nó nhìn về phía anh chàng.
Mắt nó đẹp quá! Long lanh và tinh khiết biết nhường nào. Nó cố giấu những giọt nước mắt đó đi để hắn ta không nhìn thấy nhưng không được, nó không điều khiển được chính mình.
***
Nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy đó, hắn ta có một chút dao động.
Rằng nó là người con gái đẹp nhất mà hắn ta biết cũng như quan hệ, rằng nó là người đầu tiên bị hắn bụm miệng mà không la lớn lên, nếu là một người con gái bình thường thì đã ăn vạ rồi.
Với lại hắn ta cũng đâu phải xấu trai, con gái dại gì mà bỏ qua món mồi béo bở thế!
" Cô gái thú vị " - Hắn tự cười rồi tự nghĩ.
***
Nó không quan tâm đến anh chàng. Sau một giây nhìn anh chàng, nó lại vùi đầu vào hai cái đùi của mình, nó lại khóc.
Mọi chuyện luôn khiến nó rối mù lên. Từng dòng suy nghĩ hiện ra, vụt tắt rồi lại hiện ra, sau đó lại vụt tắt:
" Còn 4 tháng nữa thôi là sinh nhật mình rồi! "
" Bốn tháng nữa mình sẽ chết! "
" Mình phải làm sao đối diện với anh ấy sau cái chuyện này đây? "
" Sao mình lại có thể bị người ta cưỡng bức dễ dàng thế chứ! "
" Tại sao anh ấy lại nói dối rằng mình đi bar... Mình tin anh ấy mà. Cho dù anh ấy có nói rằng đi xem mắt đi nữa thì mình vẫn tin anh ấy mà. Mình có bao giờ nghi ngờ anh ấy đâu! "
***
Trong lúc nó suy nghĩ, bốn thằng kia đã đi ra khỏi phòng mất rồi. Chỉ còn lại anh chàng lúc nãy thôi, anh chàng không nhẫn tâm bỏ lại một cô gái đang khóc như thế một mình.
Anh chàng còn chút nhân tính.
***
Anh ta xuống giường, cầm quần áo của mình lên rồi bước vào nhà tắm để tắm rửa, đánh răng, thay quần áo. Một hồi sau, anh ta bước ra... nó vẫn còn khóc.
Bí quá, anh ta hốt quần áo của nó lên rồi thẩy lên giường, anh ta nói:
- Mặc quần áo vào đi!
Nó ngước lên nhìn anh chàng. Đôi mắt đẫm nước ấy một lần nữa lại khiến tim anh chàng đập mạnh, anh chàng đỏ mặt quay chỗ khác. Anh chàng tự hỏi:
" Tình yêu ngay cái nhìn đầu tiên à? Mẹ ơi, cái gì mà tim mình đập nhanh thế này? Đm, đéo tin vào cái lý sự cùn đó... "
Nghĩ rồi anh quay sang nhìn nó, nó cười nhẹ rồi nói lí nhí:
- Cám ơn...
" Thình thịch thình thịch ", tim anh chàng lại đập mạnh hơn nữa.
" Đúng là tình yêu sét đánh rồi! " - Anh ta tự nhủ
***
Nó dùng sức lực còn sót lại của mình mà mặc quần áo vào. Nó duỗi thẳng chân của mình ra, đầu dựa vào tường... nghiêng về hướng bên phải, nhìn thật giống như con búp bê vô hồn.
Nước mắt rơi theo độ dốc, nó rơi xuống tấm vải trải giường... tại thành một vũng nước.
***
Anh chàng kia tự dưng ngồi lên giường, rồi nhẹ hỏi nó:
- Này cô làm sao thế? Cần đi viện không? Tôi chở...
- Không cần, cảm ơn anh - Nó nói
- Cô khóc vì chuyện hôm qua đấy à? - Anh ta nhớ ra cái chuyện đó...
- Ừ, chính bọn anh đã làm chuyện đó với tôi còn gì? - Bỗng dưng giọng nó trở nên giận dữ
- Tôi còn tưởng cô là dân chơi cơ chứ! - Anh chàng cười khinh bỉ. Chẳng hiểu sao tiếng tim đập mạnh và cảm giác thông cảm lúc nãy biến đâu mất rồi...
- Đồ chó bẩn, đồ súc sinh... Bọn anh làm chuyện bẩn thỉu đó với tôi rồi bây giờ có cái thái độ mất dạy đó à? Bọn anh còn nhân tính không đấy? Dân đú bẩn... - Bây giờ thì nó tức giận thật rồi, chút sức lực còn sót lại... nó hét lớn lên chửi anh chàng.
***
Anh chàng im lặng, không nói gì. Anh chàng có vẻ như là biết mình đã gây ra chuyện lớn gì rồi.
Một hồi sau khá lâu, anh ta điềm tĩnh hỏi nó:
- Tại sao cô lại khóc? Tôi nghĩ rằng cô đéo có khóc vì chuyện hôm qua đâu
- Tại sao anh biết... - Nó trừng mắt hỏi
- Vì tôi biết cô! Cô là Yun, là playgirl nổi tiếng. Cô nổi tiếng ăn chơi mà... ngủ với cả mấy chục thằng rồi. Chuyện này đối với cô quá bình thường. Đéo gì phải khóc vì nó? - Anh ta nói một mạch
-...
Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh - Mato-chan