As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Tác giả: Mato-chan
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 45 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 521 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:13:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
ói rồi, mặt hắn đỏ nay đỏ hơn. Trông đáng yêu vô cùng, cứ như là đứa trẻ vậy.
Nó nghe tin hắn bị " sàm sở ", hết ngạc nhiên rồi lại buồn cười. Mẹ nó nãy giờ cũng nghe hết mọi chuyện, cũng không nhịn được cười.
Thế là căn phòng rộn vang tiếng cười. Mẹ nó và nó thì vui hết sức, còn hắn thì ngượng chết người.
Lâu rồi bà và nó không cười vui như thế!
Mọi chuyện vừa rồi như trôi qua nhanh chóng! Mọi chuyện là nhờ hắn và " người phụ nữ " cả đấy!
23: Thiện hay ác? Tốt hay xấu?
o0o
Sân bay Yunkimoto:
Mọi người ở đây đang chú ý đến một cô gái với dáng người thanh cao, xinh đẹp. Cô gái à lại không quá thô thiển. Mái tóc xinh xinh, môi hồng chúm chím, vai gầy, chân thon... Bao nhiêu đó thôi cũng chưa đủ để tả hết được vẻ đẹp của cô gái.
Cô gái kéo sềnh sệch cái va-li, cười tươi như đoá hoa mới chớm nở. Cô bước đi chậm rãi mà thanh nhã vô cùng.
Rồi như thấy cái gì đó, cô bỏ hành lý xuống và chạy vù đi như cơn lốc. Chẳng mấy chốc, cô gái đã được hai cánh tay ôm trọn lấy. Cô gái hớn hở gọi tha thiết:
- Ma ma... Con về rồi!
- Mẹ nhớ con lắm...
- Con cung thế, con nhớ ma ma lắm - Da diết, cô nói lên nỗi nhớ của mình.
Thế là nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của hai người họ, họ ôm cứng lấy nhau. Một hồi sau, cô gái buông lỏng người phụ nữ ra; lấy tay quệt nước mắt rồi hít một hơi nói:
- Mấy năm rồi con chưa gặp ma ma!
- Ừ, mẹ cung thế! Ðể con bên Mĩ một mình mẹ chẳng bao giờ yên tâm cả.
- Con yêu ma ma quá cơ - Nói rồi cô gái khẽ đặt một nụ hôn ngọt ngào lên má người đàn bà. Bà ta cười đáp lại.
- Uke, ba con đang ở ngoài đấy! Ðừng để ba con đợi lâu quá!
- Vâng - Cô gái cười tít mắt, chạy lại chỗ hành lý vừa thả xuống hồi nãy. Cầm lên rồi kéo tung tăng đi ra khỏi sân bay
-0-
Bệnh viên Hurts World:
Hôm nay nó được xuất viện. Lâu rồi không được ngắm bầu trời xanh, không được hít hà không khí mát lạnh, nó thấy nhớ... Nghĩ tới việc nó sắp được làm những điều đó, bỗng dưng nó thấy háo hức vô cùng.
Tuy thế, nó vẫn thấy ngại khi ra khỏi bệnh viện. Một tháng trong đây nó cũng đã kết được nhiều bạn.
Chẳng hạn như cô bé học lớp 4 ở phòng bệng kế bên, cô bé xinh và đáng yêu lắm! Đặc biệt là cô bé vẻ rất đẹp. Mỗi lần có bức tranh nào được hoàn thiện là chạy ngay sang đưa cho nó xem. Lần nào nó cung khen tấm tắc, nhiều khi khen còn làm con bé ngại nữa. Nhưng đó là sự thật mà, nó chẳng nói quá lên đâu. Chỉ tội có một điều, cô bé đó bị bệnh tim nặng. Bác sĩ chuẩn đoán là sống không quá tuổi.
Ngoài cô bé đó ra, còn hai ông bà cụ phòng đối diện. Vì môi trường sống của họ không hợp lí và rất ô nhiễm nên họ bị viêm phổi khá nặng. Hai ông bà cụ là vợ chồng lâu năm với nhau, ngày nào họ cũng trò chuyện, an ủi cho nhau. Nó còn nhớ ông lão có lần đã nói thế này:
" Số phận đã cho chúng ta gặp nhau, yêu nhau, rồi sinh con đẻ cái. Bây giờ, cũng chính số phận, một lần nữa nó cho ta chết cùng với nhau. Bà đừng lo, dù lên thiên đường hay xuống địa ngục, chúng ta đều có nhau mà! "
Và nó đã rơi nước mắt. Một cách nhẹ nhàng và hạnh phúc, nó thầm ngưỡng mộ và cầu chúc cho hai ông bà cụ. Hai ông bà cụ cũng đã an ủi nó rất nhiều mà!
Bây giờ, nó đang ngồi trên giường. Không ủ dột như mấy tuần trước nữa, nó đã vui vẻ hơn rồi!
Xếp bằng trên giường, nó để tai nghe lên tai rồi nhép nhép miệng theo lyric bài hát. Bài này của Celine Dion - một bài hát bất hữu.
-0-
Trích:
Every night in my dreams
I see you, I feel you,
That is how I know you go on
Far across the distance
And spaces between us
You have e to show you go on
Near, far, wherever you are
I believe that the heart does go on
Once more you open the door
And youre here in my heart
And my heart will go on and on
Love can touch us one time
And last for a lifetime
And never let go till were gone
Love was when I loved you
One true time I hold to
In my life well always go on
Near, far, wherever you are
I believe that the heart does go on
Once more you open the door
And youre here in my heart
And my heart will go on and on
Youre here, theres nothing I fear,
And I know that my heart will go on
Well stay forever this way
You are safe in my heart
And my heart will go on and on
Translate by me + Trang Bùi: ( hơi thô ná )
Mỗi đêm trong những giấc mơ của em
Em nhìn thấy anh, em cảm nhận được anh
Ðó chính là lý do mà em biết anh vẫn còn yêu em
Khoảng cách và không gian giữa chúng ta xa cách nhau
Anh đến và cho em nhìn thấy rõ rằng anh vẫn yêu em.
Gần, xa, dù bất cứ nơi nào anh ở
Em tin rằng trái tim vẫn yêu anh
Một lần nữa, anh mở cánh cửa ra
Và anh ở đây, trong trái tim em
Trái tim của em vẫn sẽ yêu anh và tiếp tục yêu anh.
Tình yêu xen vào chúng ta một lần
Và đây là lần cuối cùng của cuộc đời
Và không bao giờ mất đi cho đến khi chúng ta không còn yêu nhau
Tình yêu là khi em đã yêu anh
Một lần đúng, em tin rằng
Trong cuộc sống của mình, chúng ta sẽ luôn luôn yêu nhau
---
Gần, xa, dù bất cứ nơi anh ở
Em tin rằng trái tim vẫn yêu anh
Và anh ở đây, trong trái tim em
Trái tim của em vẫn sẽ yêu anh và tiếp tục yêu anh.
Anh ở đây, không có thứ gì làm em sợ hãi
Và em biết rằng trái tim mình vẫn yêu anh
Chúng ta sẽ lưu giữ lại cảm giác này mãi mãi
Anh chắc chắn sẽ mãi trong tim em
Và trái tim em vẫn sẽ yêu anh.
-0-
" Đúng là nhạc của Celine Dion có khác, bất hủ đúng là bất hủ " - Nó thầm nghĩ.
Rồi nó duỗi thẳng chân ra, bắt chéo vào nhau. Nhịp từng cái theo giai điệu. Nó đang mường tượng đến hai nhân vật trong phim Titanic rồi tự hỏi:
" Họ chết rồi sao vẫn yêu nhau được nhỉ? Hay thật! "
Nó cười mỉm, nhắm mắt hưởng thụ tất cả. Bỗng dưng một ý nghĩ đâm ngang trong đầu nó như một lưỡi giáo đâm thẳng vào tim, nhói... buốt:
" Thế là chỉ còn 4 tháng nữa thôi là mình phải đi rồi... Làm sao đây nhỉ? Mình phải làm sao để trước khi chết không ân hận đây? "
Vừa nghĩ nó vừa lấy tay để lên miệng cắn tích cực, nhém tí bật máu. Trông nó có vẻ hoang mang nhiều lắm.
-0-
Nhà hàng năm sau Cần Vương:
Một nhà hàng kiêm khách sạn đẹp tuyệt trần. Nhà hàng này trang trí theo cách cổ điển, tạo ọi người một cái nhìn thoáng và cảm giác yên tĩnh.
Vài ánh đèn mờ lấp lé khắp một không gian rộng lớn và yên tĩnh. Uke ngồi ở một cái bàn tròn, dõi mắt theo đợi ai đấy.
- Thưa cô, cô dùng món gì ạ? - Một anh chàng bồi bàn hỏi
- Tôi đang chờ người, anh đợi một tí đi - Cô nhẹ nhàng nói, chẳng quên kèm theo nụ cười trong sáng.
- Vâng...
Nói rồi anh chàng bồi bàn lặng lẽ lùi đi. Còn cô thì cứ giơ tay lên nhìn đồng hồ mãi, bây giờ đã trễ hơn 1 giờ rồi mà người cô chờ vẫn chưa đến. Tự dưng thấy nhớ và lo vô cùng.
" Cộp cộp cộp ", tiếng giày nện trên nền nhà. Giờ thì cô chắc là người mình đợi đã đến rồi. Không đợi chờ gì, cô ngước mặt lên và xà tới ôm chầm lấy người đó. Cô lặng lẽ rơi nước mắt.
Hôm nay cô đẹp lắm! Khoác lên người một cái đầm hiện đại đính kim sa lấp lánh làm cô trở nên như một cô công chúa xinh đẹp. Da thịt cô vẫn trắng trẻo và nõn nà đến lạ thường. Mỹ nữ, đúng là mỹ nữ!
Nhưng đừng tưởng rằng không ai có thể " sánh ngang hàng " với cô gái đó nhé! Anh chàng cô đợi cũng chẳng thua gì đâu!
Anh chàng diện một bộ đồ đơn giản nhưng không lạc hậu. Một cái áo sơ mi tay dài, bên trong là một áo thun in hình S - kí hiệu của superman. Quần tụt ống côn và giày converse cổ cao. Không mất nhiều thời gian để lựa chọn một bộ đồ theo style này.
Cô bỏ tay ra khỏi người anh chàng. Sau đó, hai người chậm rãi nhấc dao và nỉa lên, kì cạch cắt từng miếng thịt bỏ vào mồm. Họ chưa biết rằng mình đã trở thành trọng điểm của mọi người ở đây từ lúc nào! Đột nhiên, cô gái hỏi:
- Lâu rồi chúng ta không gặp nhỉ...?
- Ừ - Anh chàng đáp lại lạnh lùng
- Em đã tha thứ cho anh từ lâu rồi! À, thật ra từ lúc đó em chẳng bao giờ hận anh cả. Thật đấy! Anh tin em chứ?
- Tin - Lại lạnh lùng.
- Anh không còn dịu dàng như trước rồi... - Đoạn cuối, cô kéo dài một tí như thể cô chẳng thốt nên lời
- Ừ, vì ngày trước em đã bỏ anh mà. Làm sao anh còn có thể trở về ngày xưa nữa? Dịu dàng? hay lạnh lùng? Tất cả qua với anh như một cơn lốc rồi! - Anh chàng nói với vẻ oán trách
- Em xin lỗi... thật sự xin lỗi... nhưng mọi chuyện đành thế thôi anh à! - Cô nuối tiếc
- Không, em không có lỗi. Lỗi do anh đã đến quá trễ mà! - Anh chàng nói với giọng vừa đau buồn lai vừa lạnh băng
- Không, là em. Em yêu anh, em vẫn còn yêu anh! - Thật thà, cô gái thừa nhận tình cảm của mình cho chàng trai biết.
Rồi chàng trai dịu dàng đặt bàn tay mình lên bàn tay cô gái. Nở một nụ cười như ánh bình minh, kèm theo đôi mắt sáng và trìu mến. Chàng trai nói:
- Anh thừa nhận, anh vẫn còn yêu em! Yêu nhiều lắm...
Sau đó, hai người bỏ dao và nỉa xuống bàn, họ chồm tới ôm nhau như thể xa cách muôn trùng. Nhà hàng - khách sạn Cần Vương bỗng trở nên ấm áp vô cùng.
Có phải là do hai người họ làm nên không nhỉ? Rốt cuộc Uke là cô gái tốt hay xấu đây? Đón đọc chap sau nhé ^^
23: Thiện hay ác? Tốt hay xấu? (
o0o
Bệnh viện Hurts World:
Đặt mình dài trên giường bên trắng toát, nó tự dưng thấy bồn chồn. Không phải vì nó nhớ nhung hay lưu luyến cô bé lớp 4, ông bà cụ phòng đối diện mà là vì có một cảm giác bất an len lỏi vào trong đầu nó. Nó giơ tay lên xem đồng hồ. Bây giờ là 6 giờ 40 phút chiều. Trễ mất 40 phút rồi!
Tay nó mân mê từng lọn tóc. Trông nó thật xinh xắn.
" Tách ", tiếng mở của phòng. Nó nhướng mắt lên hớn hở, kìm nén lắm nó mới không bật khỏi giường để mà chạy đến ôm cái người đó.
Nhưng không phải là hắn, nó vừa ngạc nhiên vừa bực bội. Là ba nó. Nó cau mài lại rồi tự hỏi:
" Ông ta đến đây làm gì? "
Như đọc được mọi suy nghĩ của nó, ba nó bước lại gần, mỉm cười dịu dàng. Rồi nói:
- Ba đến thăm con. Hôm nay con phải xuất viện đúng không?
Không tin vào mắt và tai mình, mặt nó như biểu hiện rõ sự thù hận và ngạc nhiên. Nó thầm nghĩ:
" Đây không phải là ông ta. Nhưng cái giọng nói và hình dạng này thì đúng thật là ông ta rồi, không sai vào đâu được. "
Càng ngày càng khó hiểu, nó đâm ra nghi ngờ. Dồn hết can đảm của mình, nó lên tiếng nói:
- Ông đến đây làm gì?
- Ba đến đón con xuất viện - Ông ta cười hiền bảo
- Tôi không cần ông đón đâu. Về đi! Và đừng có tự nhận mình là " ba " tôi - Sự căm phẫn thể hiện rõ ràng qua giọng nó
- Hừ... người mày đợi không đến đâu - Ông ta lẩm bẩm nói ình nghe. Hồi sau, ông ta qua sang nó, lại cười dịu dàng rồi nói:
- Thôi, nghe lời ba. Ba đưa con về nhà! Nhé, ngoan nào!
Nói rồi ông ta đưa tay hay lên định đỡ nó xuống giường nhưng nó lại gạt phắt đi. Nó cười châm biếm ông ta. Trong đầu nó, từng suy nghĩ lại hiện ra:
" Người như ông ta thì làm sao mà tốt bụng thế! Chẳng phải ông ta muốn giết mình đấy sao? "
" Tốt nhất nên gạt phắt cái tay giơ bẩn đó đi cho đỡ thối người "
" Đàn ông như ông ta mình gặp nhiều rồi! Không ngờ lại mặt dày thế. Bảo là ba mình, chắc là có âm mưu từ trước rồi! Hèn chi hôm nay mẹ không lại bệnh viện với mình "
.....
Ngay từ đầu, ba nó đã làm đủ mọi cách để kìm chế bản thân mình, tránh làm rách việc. Thế nhưng trước cái cảnh xấc xược của nó thì ông ta chẳng thế nào chịu nổi nữa. Và thế là " Bốp ", một bàn tay vào má nó. Má nó ửng đỏ lên.
Nó nghiến răng nghiến lợi để kìm chế cơn phẫn nộ. Nó nắm chặt tay mình lại nghe " rắc rắc ".
Còn ông ta, mắt đỏ. Hơi thở hồng hộc, nó biết mình đã làm ông ta tức điên lên rồi. Một hồi khá lâu sau đó, ông ta có vẻ đã bình tĩnh trở lại. Ông ta nói:
- Về ngay, đi với tao. Thằng bạn trai gì đấy của mày ấy, mơ nó cũng chẳng đến đâu!
- Ông nói thế là ý gì? - Nó khó hiểu hỏi
- Nó đang bận đi xem mắt hôn phu rồi! - Ông ta nói với vẻ đắc thắng. Lần này đến lượt ông ta khinh bỉ nó.
- Ông lại nói dối phải không? Tôi không tin ông được! - Nó không tin, bác bỏ ý kiến của ổng.
- Không tin thì mày cứ việc chạy đến Hoàng Cung đi mà xem. Tao đến đây rước mày vì chuyện đó đấy! Nếu không phải ba nó là bạn thân tao thì tao cũng chả lếch xác đến đây rước mày đâu! - Ông ta vừa quả quyết vừa khó chịu mà nói.
Nó không còn tin vào những gì mình nghe nữa. Nó bật xuống giường, luồng chân qua đôi dép rồi phóng đi như con bão, nó muốn đến đó ngay lập tức để chứng minh mọi chuyện có phải là thế không!
-0-
Nhà hàng - Khách sạn Hoàng Cung:
Gặp mặt với Kyo tại Cần Vương lúc 4 giờ rồi sau đó Uke lại đi tăng 2 sang Hoàng Cung để gặp mặt vị hôn phu tương lai của mình. Cô giở tay lên xem đồng hồ rồi nhíu mài tự nói:
" Mình đến sớm quá! Cả ba và mẹ cũng chưa đến. Giờ hẹn là 6 giờ nhưng bây giờ mới 5 giờ 30 thôi mà! "
Tưởng chừng như cô phải đợi đến nửa tiếng nữa mới được gặp mặt hắn, nhưng mọi chuyện không như thế! Hắn đến rồi... Đang đứng ở quầy tiếp tân để hỏi số bàn đấy ở đâu.
Hắn vận một bộ quần áo style cực. Áo khoác hiphop có nón, băng đô trên đầu kèm theo một cái nón vẽ tay, tay mang vòng gai, quần tụt ống côn có xích to, giầy Converse thể thao cổ cao. Nhìn là ngây ngất, nhưng thật sự là chẳng hợp với cái nhà hàng sang trọng, quý phái theo kiểu nước Pháp này tí nào.
Hắn bước lại gần cô rồi săm soi một tí, sau đó mở miệng ra nói:
- Nói gì nói nhanh đi! Tôi còn phải đi đón bạn gái nữa
- Anh có bạn gái rồi à? - Cô ngạc nhiên khi thấy một người như vậy mà lại có bạn gái. Trong tư tưởng cô, cô luôn nghĩ rằng hắn là dân chơi bời khó ưa.
- Ừ, bạn gái tôi đang nhập viện. Hôm nay xuất viện lúc 6h nên cô nói nhanh đi để tôi còn đi nữa - Hắn nhíu mài bảo
- Không có chuyện gì để nói - Cô thản nhiên nói
" Rầm ", hắn đập xuống bàn một cái rõ mạnh làm mọi người ngạc nhiên hết sức. Nhưng chẳng ai dám nói gì, vì đây là nhà hàng của nhà hắn mà. Hắn giận dữ nói:
- Không có chuyện gì thì tôi đi đây!
- Khoan... - Cô vội kêu hắn lại
- Chuyện gì? - Hắn quay sang hỏi
- Cô chú và ba mẹ tôi nữa. Nếu họ không thấy anh thì tôi biết ăn nói làm sao đây?
- Thì cứ bảo tôi đi công chuyện
Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh - Mato-chan