How many a man has dated a new era in his life from the reading of a book.

Henry David Thoreau, Walden

 
 
 
 
 
Tác giả: Mato-chan
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 45 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 521 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:13:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
***
Còn ông Chan, ông ấy vẫn chưa biết gì cả! Điện thoại tắt, không liện lạc được.
-0-
Bay trên không trung, nó từ từ sà xuống gần họ. Người đầu tiên nó đến gần, không phải là hắn mà là mẹ nó. Nó không muốn hắn là người đầu tiên nghe nó nói ra điều quan trọng, vì thường là những việc quan trọng... quan trọng nhất luôn để cuối cùng.
Nó đáp xuống đất, kế bên là Tử thần. Nó quỳ xuống trước mặt mẹ nó, nó áp bàn tay lên mặt mẹ nó một cách cẩn thận. Nó nói nhỏ nhẹ:
- Mẹ, bao năm qua con biết mẹ đã chịu nhiều cực khổ và tủi hờn để nuôi con lớn. Con biết mẹ chịu đựng " người đàn ông " đó chỉ vì mẹ muốn con có người cha, có người nuôi nấng như bạn bè; để con không tủi thân. Con biết, điều đó chỉ là một phần, phần chính là mẹ yêu " ông ta ". Nhưng mẹ ơi, con vui lắm. Con yêu mẹ. Từ trước giờ luôn thế, yêu mẹ hết sức con có thể.
Nói xong, nó trầm ngâm nhìn mẹ nó. Bà chẳng có bất kì biểu cảm nào, điều đó như ngàn mũi dao đâm vào tim nó.
Nói mà người khác không nghe thì nói làm gì? - Nó nghĩ.
Nó khẽ lắc đầu đau đớn.
***
Nó bước lại gần ba thằng con trai, nhẹ nhàng vòng tay ôm cả ba. Nhưng thân thể nó trong suốt mất rồi, nó cố ôm mấy cũng bị xuyên qua thôi. Nước mắt lại lặng lẽ rơi, nó nhìn họ rồi nói:
- Cám ơn ba anh, cám ơn đã quan tâm em. Cám ơn vì những lúc thế này chẳng ai bỏ rơi em cả.
Rồi nó khẽ hôn lên má từng người một cái, chẳng hiểu sao chẳng chạm được vào nhau mà nó lại thấy ấm áp thể này. Nó nhận ra mình rất quý ba người họ.
***
Rồi nó nghĩ đến ông Chan. Ông ấy không có ở đây, điều này làm nó thất vọng. Nhưng nó đâu thể nào ra khỏi nơi này, nó sợ lắm!
Anh em nó không có duyên gặp nhau rồi!
-0-
Đấy! Cuối cùng thế cũng đến hồi quan trọng. Hắn - người nó chẳng muốn xa nhất - bây giờ đang run bần bập. Thấy thế, nó khẽ ngồi xuống, cạnh hắn. Nó tựa đầu vào vai hắn, nhưng cố tựa nhẹ để tránh bị rơi xuống, vì nó trong suốt mà.
Nó lấy tay nó, đặt lên bàn tay hắn một cách nhẹ nhàng. Nó thầm nói:
- Điều em hối hận nhất là chưa tạo được nhiều kí ức cho anh. Có lẽ khi em chết rồi chẳng lâu sau anh sẽ quên em, nhưng em sẽ chẳng thể nào quên anh được đâu. Anh là người duy nhất cho em biết được tình yêu là gì, cho em biết ngoài những đau khổ ra còn nhiều hạnh phúc. Trước khi chết, em muốn nói rằng em yêu anh, yêu lắm, thương lắm. Anh không nghe được cũng chẳng sao, em chỉ nói... đủ để em nghe, đủ để em hiểu. Em-yêu-anh!
Rồi nó bật khóc, nó lấy tay ôm mặt. Nước mắt rơi, nước mắt lặng lẽ nhỏ giọt... nhưng lạ thay, nước mắt không trong suốt. Nó nhỏ giọt xuống đùi và tay hắn.
***
Cảm nhận được có thứ gì đó mát mát lạnh lạnh rơi trúng tay và đùi hắn. Hắn không biết, đưa mắt nhìn. Ra là nước mắt, nhưng hắn đâu có khóc. Thế, rốt cuộc là ai khóc?
Hắn nhìn xong quanh, chỉ có mẹ nó khóc. Nhưng mẹ nó lại cách xa hắn, làm sao nước mắt của bà lại có thể ở đây. Hắn ngước lên, thấy gì đây?
Hắn thấy một cái bóng lờ mờ đang cạnh mình. Hắn khiếp sợ nhưng đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hắn nhìn cái bóng lờ mờ đó... đoán ngay ra được cái bóng đó là nó!
Hắn nheo nheo mắt nhìn. Nó cũng ngạc nhiên vì sao hắn lại nhìn thấy nó? Cả Tử thần cũng thể! Có phép lạ chăng?
***
Hắn chòm người đến ôm nó trong sự ngơ ngác của nhiều người, họ tưởng hắn đau khổ quá hoá điên. Mặc kệ họ, hắn ôm nó. Nó cũng ôm lại. Hai người ôm nhau rồi cùng nhau khóc.
- Em sẽ chết! - Nó nơi với vẻ vừa tuyệt vọng vừa nuối tiếc.
- Đừng chết, anh xin em. Đừng chết mà... - Hắn nói lí nhí
- Nhưng em phải chết, Tử thần đến đón em rồi!
- Đừng... xin em đấy! Đừng chết... Anh phải làm sao khi thiếu em đây? Anh sẽ phải yêu người con gái khác sao? Anh không thể tưởng tượng được đâu...
- Đừng như thế, em sẽ rất đau lòng...
- Xin em, đừng chết!
Nó đau đớn nhìn thằng con trai đang trước mặt mình thật kĩ. Kĩ nhất từ trước đến giờ. Nó muốn lưu lại tất cả hình ảnh về người con trai đó, nó muốn mọi thứ về người con trai đó... nó đều có thể nắm bắt được.
Nhưng cái nhìn đó chẳng được bao lâu thì Tử Thần đã đến gần nó và nói:
- Bây giờ thì cô phải chết!
- Nhưng tôi chưa muốn đi.
- Phải đi, đây là giao keo giữa tôi và cô.
- Xin ông, cho tôi 1 tí thôi.
- Không được.
Nghe được những lời đó, nó bỗng dưng thấy đau đớn lạ lùng. Nó khóc gào lên, nó khóc lớn nhất từ trước đến giờ. Cổ họng nó bây giờ rát và đau như rỉ máu. Hắn cũng nghe thấy nhưng không muốn nói gì, chỉ muốn ôm nó.
Rồi những thứ tình cảm đó cũng chẳng làm rung động được Tử Thần. Tử Thần kéo hồn nó đi.
***
Giật mình khi bỗng dưng nó biến mất, hắn với tay ra nắm lại. Nó cũng cố kéo tay hắn lại, nó không muốn đi.
Cố quá cũng chỉ thành quá cố, cuối cùng thì nó vẫn để vuột tay hắn. Nó bị Tử Thần kéo đi một cách không luyến tiếc.
Để vụt mất người mình yêu, hắn gào thét như thằng điên. Mọi người không hiểu tại sao nhưng vẫn để hắn làm thế, mọi người cứ nghĩ để hắn như thế thì tốt hơn.
***
Nhưng mọi chuyện đâu chỉ dừng ở đó, nó không cam lòng trước kết quả thế này. Nó gạt tay Tử Thần mà bay đến bên hắn. Hai người ôm nhau, bỗng dưng bao quanh họ xuất hiện một luồng ánh sáng kì ảo.
Ánh sáng đó như một vầng hào quang của thiên thần, nó sáng và đẹp. Yun nhận ra đó chính là cái ánh sáng mình thấy trong tìm thức. Thì ra ánh sáng đó không có bỏ rơi nó, ánh sáng vẫn bảo vệ nó.
***
Trong phút chốc đắm đuối trong tình yêu, nó nhìn thấy Tử thần mỉm cười (!? ). Miệng Tử Thần lép nhép:
- Đây là ân huệ cuối ta dành cho cô.
Nó bắt đầu sợ hay nhưng muộn rồi. " Phụt ", Tử thần hồ biến làm hồn nó biến mất.
Hắn thấy thế cứ tưởng là người mình yêu phải chết, nên hắn gào thét, rên rỉ, xin xỏ... mong sao Tử Thần đừng mang nó đi.
Nhưng liệu có được không khi Tử thần đã biến mất cùng với nó?
Hai người đó rốt cuộc sẽ đi về đâu? Tình yêu của họ sẽ mang được gì cho họ?
To be continue
21: Em - yêu - anh ( 2)
-o0o-
Next...
Đèn phòng cấp cứu tắt.
Ông bác sĩ già bước ra với vẻ mệt mỏi vô cùng. Mấy tiếng đồng hồ qua, mãi chiến tranh với sự sống chết của bệnh nhân làm ông như bị già đi mất chục tuổi vậy.
Lúc này nhìn mặt ông xanh xao bất thường. Đây có phải là vụ đầu tiên ông nhận đâu? Thế sao ông lại xanh xao như thế nhỉ?
" Chắc do ca phẩu thuật kéo dài khá lâu! " - Ông tự trấn an mình.
Rồi ông lại lặng lẽ thở dài... Sau đó là lắc đầu. Ông không muốn nói gì cũng chẳng muốn thêm điều gì nữa. Ông đã quá mệt mỏi vì ca phẩu thuật này rồi
-0-
Ngoài phòng cấp cứu. Chỗ ghế ngồi đợi, có năm người đang hối hả...:
Như thường lệ, ai cũng như ai. Khi thấy người thân mình nằm trong cái " địa ngục " đó thì làm sao mà tránh khỏi lo lắng và khiếp sợ chứ! Hắn và mọi người cũng thế thôi!
Dĩ nhiên, mẹ nó và hắn khi đã nhìn thấy ông bác sĩ già rồi thì liền chạy lại hỏi tới tấp:
- Con gái tôi thế nào rồi bác sĩ?
- Cô ấy thế nào rồi?
- Con gái tôi... nó ra sao? Ông trả lời tôi đi chứ!
- Cô ấy sẽ sống chứ?
Những lời hỏi thăm bệnh tình người thân tuy không có ác ý gì nhưng vẫn làm ông bác sĩ già khó chịu. Ông ấy cau mài lại rồi nói với giọng nửa nghiêm khắc nửa khó chịu:
- Qua cơn nguy kịch rồi nhưng có tỉnh lại hay không thì chúng tôi vẫn chưa xác định được. Tuỳ thuộc vào ý chí và trạng thái tinh thần của bệnh nhân. Nếu không may, cô ấy có thể sống cuộc sống thực vật cả đời.
***
Lặng thinh.
Không một tiếng nói. Không một tiếng động hay khóc than.
Họ ngồi đó hoặc đứng đó thở dài sau mấy tiếng đồng hồ chờ đợi trong sự đau đớn.
***
" Họ chấp nhận sự thật bằng cách: Một là im lặng, hai là khóc than. Song, hai cách đó vẫn là con đường duy nhất để họ biết được điều đó "
( Sưu tầm )
Có lẽ trong trường hợp này, họ chọn cách một. Sự im lặng.
Im lặng đến chết người, im lặng đến đau thương. Họ cần ình một không gian để bình tĩnh lại và nhìn nhận sự việc.
" Yun chưa chết! Chúng ta vẫn còn cơ hội mà đúng không? " - Hắn tự nhủ.
Tuy nghĩ thế nhưng ý chí và hành động chẳng thể nào thống nhất với nhau trong lúc này. Hắn đưa tay lên đầu, nắm mạnh tóc mình mà giật giật, vò vò.
***
Còn những người kia? Họ cũng chỉ im lặng.
Ba thằng con trai đẹp đứng đó mấy giờ liền không ngồi. Chân gác nhẹ lên tường, tay chống nạnh hoặc bỏ vào áo khoác hoặc bỏ vào ống quần.
Bây giờ nghe tin đó thì chân tay đã run rẩy mà ngã khuỵ xuống, ngồi xuống sát tường như ba thằng ăn xin thất thần, vừa nghèo vừa đói. Còn đâu vẻ phong lưu, hào nhoáng và lạnh lùng của họ thường ngày?
***
Thế, mẹ nó thì sao?
Bà ngồi cách xa phòng cấp cứu một tí để tránh bị sốc khi bác sĩ bước ra khỏi phòng. Bà để tay lên trán gạt những giọt mồ hôi đổ vừa rồi. Rồi bà dùng hai tay vừa gạt mồ hôi mà úp vào mặt, và cắn môi để nén đi tiếng nấc mạnh.
....
Bà đang khóc, nhưng chẳng ai nhận ra bà đang khóc cả. Vai bà không run, tiếng nấc khi khóc đã bị ức chệ bằng cách cắn chặt môi lại, nước mắt không nhỏ giọt.
Bà thở dài trong sự tuyệt vọng.
Đứa con gái bé bỏng của bà đã trải qua nhiều đau đớn và tủi hờn. Đứa con gái bé bỏng có vẻ ngoài cứng rắn nhưng thật chất rất yếu đuối và dễ mềm lòng. Đứa con gái bé bỏng của bà, nó nét đẹp như thiên thần và có nụ cười xinh như một đoá hoa đang đến thời kì hé nở.
Đứa con gái bé bỏng của bà... đứa con gái bé bỏng của bà... đâu rồi!? Bây giờ nó đâu mất tiêu rồi? Đứa con đáng thương của bà.
-0-
Trong một căn phòng lớn:
- Mẹ, con muốn xin mẹ một điều cuối cùng.
- Con nói đi!
- Con muốn về Mĩ.
- Mẹ đã bảo là không được rồi! Con có biết ngày con quyết định về nước ba con đã tức giận thế nào không? Ông ấy đã đập tan một chiếc ô tổ bằng cây rìu đốn củi đấy! Con cũng đủ thông minh để biết việc này nghiêm trọng đến cỡ nào mà!
- Nhưng... mẹ ơi, ở đây con đã làm quá nhiều việc sai trái rồi!
- Chẳng bao giờ muộn để sửa chửa lỗi lầm cả con à! Nghe lời mẹ ở lại nước đi con... Quyết định của mình là do mình chọn, do đó con phải đi hết chặn đường này!
- Nhưng mẹ ơi, con nhém tí đã lỡ tay giết chết cô bạn thân từ bé của mình rồi!
-...
Ngừng một lâu, người đàn bà bên đầu dây kia nói tiếp:
- Ý con nói cô bé tên Yun mà khi bé cứ thích đi theo con ấy à?
- Chính con... chính con đã nhém chút nữa giết chết Yun rồi mẹ ơi... Mẹ ơi... Con làm sao đây?
Giọng nói của cô gái trẻ đứt quãng. Thay vào khoảng cách đó là những tiếng nấc nghẹn ngào, vừa tủi nhục lại vừa ân hận.
Người đàn bà bên đầu dây bên kia không nói gì nữa. Bà cười trừ, nhưng cô gái trẻ đâu biết bà đang cười trừ và đang rất lo lắng cho cô. Cô gái trẻ nghĩ ngợi một hồi rồi nói:
- Mẹ,... con nhớ mẹ!
- Mẹ cũng nhớ con. Cả... ba cũng thế!
- Con yêu cả nhà mình
- Ừ, mẹ cũng yêu cả nhà mình.
- Con phải từ biệt mẹ... cả cha rồi! Thật ra, Yun đang trong bệnh viện và đang rất nguy kịch. Do con hại cô ấy ra nông nổi đó, con không còn thiết phải sống nữa rồi... Ý chí con không cho phép con làm điều đó... Mẹ ơi, con phải chết ngay bây giờ!
Giọng cô gái trẻ lại đứt quãng. Tiếng khóc một ngày một lớn, lớn đến nổi lan rộng cả một gian phòng chỉ trong tích tắc. Người đàn ba bên kia bắt đầu lo lắng, thở dốc mà khuyên ngăn cô gái trẻ:
- Đừng nghĩ dại dột con ơi. Công ba mẹ nuôi con lớn khôn thế này không phải là để con chết oan ức như vậy đâu! Nghe lời mẹ, bình tĩnh con ơi...
- Mẹ... mẹ ơi...
Giọng cô gái trẻ vang lên, gào thét... làm xé rách cả một không gian đen kín. Buông lõng điện thoại cầm trên tay, cô gái trẻ để người mình thả tuột theo vách tường. Tiếng khóc ngày một nhỏ đi, căn phòng trở về vẻ lặng thinh vốn có của nó.
À vâng, cô gái trẻ đó là Durin và người đàn bà đó là mẹ nuôi của cô ta.
-0-
Bệnh viện Hurts World:
Bên giường bệnh, hắn đặt đầu của mình lên giường mà ngủ ngon lành. Tay vẫn nắm chặt tay nó.
Bàn tay thẳng muốt và xuông thẳng bây giờ không còn lạnh nữa, vì đã được một hơi ấm từ bàn tay khác truyền qua rồi còn gì?
***
Sự ấm áp đến cũng nhanh mà mất cũng nhanh như lúc nó đến.
Luôn có những hiểm huy rình rập họ mà. Không cái này cũng cái khác, không cách này cũng cách khác, nói chung: chẳng bao giờ bền bĩ.
-0-
Linh hồn nó bị kéo theo Tử thần. Nó không hiểu tại sao Tử thần lại không bay về phía cửa ngục mà lại bay về thân xác đang nằm bất động của nó. Nó nhíu mài khó hiểu. Thấy được điều đó, tử thần giải thích:
- Điều cuối ta làm cho cô. Thực hiệu nguyên vọng được sống của cô.
Nghe những lời đó, nó không nén được sự ngạc nhiên. Nó hỏi:
- Ơ... ông nói thật hay nói đùa với tôi thế?
- Ta nói thật, ta cho cô sống. Nhưng với một điều kiện...
- Lại điều kiện, ông nói nhanh đi! - Không đợi Tử thần nói hết câu, nó ngắt lời.
- 6 tháng sau, chính ngày sinh nhật của cô. Ta sẽ lại đón cô đi.
" Cho tôi sống rồi lại để tôi chết, ông đùa à? Lão quái thú! Tử thần cái đếch gì mà khốn nạn thế cơ chứ " - Nó lầm bầm chửi. Tay để lên miệng, vừa cắn móng tay vừa suy nghĩ một cách tích cực.
- 6 tháng đủ để cô tạo được kí ức với người mình yêu. À mà thôi! Nếu cô không chịu thì ngay bây giờ tôi có thể để cô chết!
" Lão già khôn lõi, bà thích sống chứ chẳng ham chết đâu! " - Nó lại lào bào chửi. Rồi nó như bắt được một hủ vàng, mắt nó sáng rỡ. Nó nhìn Tử thần rồi nói:
- Ok, 6 tháng sau ông hãy đến đón tôi. Mà bây giờ làm sao tôi tỉnh đây? À mà hỏi nhá... làm sao ông lại đổi ý nhanh thế? Lúc nãy còn kiên quyết thực hiện giao kèo mà.
Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh - Mato-chan