The multitude of books is making us ignorant.

Voltaire

 
 
 
 
 
Tác giả: Mato-chan
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 45 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 521 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:13:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
à nên bình tĩnh, mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đó. Bệnh tình của bệnh nhân hiện tại không có gì thay đổi, nhưng để đảm bảo an toàn chúng ta sẽ kê đơn thuốc cho bà. Tất nhiên là bà không nên để bệnh nhân bị kích động. Nếu bị kích động mạnh sẽ xảy ra tình trạng nguy hiểm, có thể đe doạ tính mạng của bệnh nhân. Bà cũng đừng cho bệnh nhân biết rằng mình bị bệnh tim. Điều đó có thể làm bệnh nhân sốc!
Lại im lặng, bà không nói gì với vị bác sĩ này nữa. Quay lưng đi vào phòng của nó, ngồi xuống ghế cạnh giường vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp mà khốn khổ của nó.
Khuôn mặt trắng bệt trải qua biết bao đau đớn, bây giờ thì nhận được cái gì?
Quầy tiếp tân của bệnh viện:
- Cô... cô cho tôi hỏi bệnh nhân... Bạch... Bạch Ánh... Linh... Linh ở phòng mấy... - Hắn vừa hỏi vừa thở hổn hển.
- Anh đợi một tí - Cô y tá vừa nói vừa đánh " cách cách " tìm dữ liệu. Khoảng 5s, cô y tá ngước lên nhìn hắn và nói:
- Phòng 2 ạ.
Không nói gì thêm, hắn phi một vòng quanh bệnh viện. Kiếm từ bên này sang bên kia, cuối cùng cũng ra phòng 2. Hắn thu hết can đảm, thở dồn dập đẩy cửa vào phòng bệnh.....
To be continue
Vừa bước vào phòng... hắn đã nhìn thấy một người con gái bị băng bó khắp thân. Máu đã khô, đóng lại trên những miếng vải băng, chắc là bị tại nạn giao thông. Trông có vẻ nặng lắm!. Hắn chợt nghĩ đến bà lão lúc nãy, bà lão nói là nó chỉ bị ngất, nên cứ tưởng mình vào nhầm phòng. Hắn vội chạy ra nhìn lại số phòng, không sai vào đâu, là 2... chợt mặt hắn tái xanh lại. Hắn chạy vào, nhìn người congái đang nằm bất động đấy, rồi lại quay qua hỏi cô ý tá:
- Bệnh nhân nằm ở đây bao lâu rồi hả cô?
- Mới vừa được cấp cứu xong - Cô y tá lạnh lùng. Rồi lại nói tiếp:
- Anh có phải người thân của bệnh nhân không? Nếu không thì xin mời anh ra khỏi phòng để bệnh nhân được chuyển sang phòng hồi sức!
Nghe những lời này, mặt hắn bỗng dưng tái mét lại... nhìn giống như chẳng còn giọt máu nào sót lại, thân thể hắn run rẩy. Nước mắt hắn trào ra, hắn nghĩ: " Đúng là Yun rồi... ". Tim hắn đau nhói, từng cơn, từng hồi, tim hắn co thắt lại... hắn không thở được. Hắn quỳ gối, đưa 2 tay lên mặt... hắn không tin mình lại khiến cho Yun bị như thế. Cô y tá nhìn thấy thế cũng chả có thái độ gì, chỉ bảo hắn ra ngoài để bác sĩ còn làm việc. Hắn bắt đầu ngồi dậy, nhấc từng bước chân run rẩy, đi khập khểnh ra ngoài ngồi.
Tự dưng một dòng kí ức... hai đứa quen nhau chạy ùa về trong hắn như một đoạn phim. Hắn sợ hắn sẽ mất Yun, hắn sợ Yun sẽ không tha thứ cho hắn, hắn sợ tất. Rồi hắn như bị kéo ra khỏi những dòng suy nghĩ đó khi thấy một cặp vợ chồng chạy hối hả vào phòng 2 của Yun, họ khóc đau đớn... rên rỉ than trách cho số phận con gái mình.
Hắn nhíu mài suy nghĩ, không biết hai vợ chồng này, bán tín bán nghi hắn đánh liều hỏi cô y tá:
- Cô y tá ơi, bệnh nhân này tên gì thế?
- Bùi Ngọc Quyên! Anh không biết à? - Cô y tá ngạc nhiên hỏi.
Hắn thì cũng chả khá hơn được gì, đứng ngơ ngác như " con nai vàng trên bãi cỏ xanh ". Nãy giờ tốn nước mắt vì một người con gái xa lạ, tự dưng hắn thấy buồn cười dã man. " Mình hố nặng rồi! " - Hắn thầm nghĩ. Hắn vội cảm ơn cô y tá rồi chạy vèo ngoài hành lang mà cười hi hí như thằng điên vừa trốn trại ra. Chính lúc này hắn thấy yêu Yun hơn ai hết.
Rồi hắn chạy vòng vòng kiếm phòng 2, nhưng tìm ra được thì cũng nhầm phòng. Bệnh viện này là bệnh viện lớn nhất ở thành phố nên có mỗi khoa được chia ra làm nhiều khu lớn, mỗi khu giống hệt nhau và cả số phòng cũng thế.
- Đề nghị trật tự cho bệnh nhân nghĩ ngơi - Một cô y tá nhắc nhở hắn.
Hắn ấm ức, nếu là thường lệ thì hắn đã chửi mặt cô y tá đó rồi, vì ba hắn có tiền mà... làm gì mà chả được. Nhưng trường hợp này ngoại lệ, hắn không muốn tốn thời gian vào việc cỏn con này. Hắn lại chạy đi tìm tiếp, hắn tìm đến vã mồ hôi hột cũng chẳng thấy được phòng nào là phòng của Yun. Chịu hết nổi, hắn phải quay lại quầy tiếp tân lúc nãy để gặp lại cô y tá đó mà hỏi:
- Cô ơi, xin hỏi bệnh nhân Bạch Ánh Linh ở khu nào ạ?
- Khu 1 của khoa nội, vừa nãy tôi định nói nhưng anh chạy mất rồi - Cô ý tá tỏ vẻ trách móc.
Hắn thấy mình thật ngu ngốc. " Bình thường mình thông minh lắm mà, sao lần này lại như thằng ngu thế nhỉ? " - Hắn tự trách. Không cảm ơn, hắn chạy thẳng đến khu 1 của khoa nội, căn phòng số 2 nằm ở cuối khu. Căn phòng ảm đạm và lạnh lẽo... Hắn bỗng thấy sợ.
***
Tại phòng 2, khu 1 khoa nội, bệnh viện XXX
- Con ơi, ăn cháo này! - Mẹ nó vừa thổi vừa thúc dục nó ăn cháo để chống đói.
Nó bây giờ đã tỉnh như tinh thần dường như vẫn còn suy sụp, nó chả muốn ăn gì nên lắc đầu từ chối. Mẹ nó thấy thế, thở dài rồi than thân trách phận:
- Thằng anh con nó đã khiến mẹ khốn khổ rồi! Bây giờ lại đến con nữa à? Hai anh em con muốn làm mẹ chết mới vừa lòng à?
Nó không nói gì. Nó nghĩ đến ông Chan, ông Chan đã làm gì để mẹ phải đau lòng? Nó muốn biết, nó tò mò... nhưng nó chỉ im lặng, nó không muốn nói gì cho đến khi hết bệnh trở về nhà để giải thích mọi chuyện cho rõ ràng.
Rồi nó nghĩ đến hắn, nó biết là hắn đã hiểu lầm nó. Nó muốn giải thích... nó muốn nói ra là nụ hôn đó chỉ là thù lao thôi, chỉ là một nụ hôn tạm biệt thôi. Nhưng có lẽ khi nghe chữ chia tay thốt ra từ hắn... cổ họng nó lúc đó ứ nghẹn, nó chỉ nói được vỏn vẹn một câu: " Tuỳ anh thôi! ". Nó đau đớn.
Nó bỗng thấy câm ghét số phận của chính mình. Số phận đã đưa đẩy nó đến với hắn, rồi cũng chính số phận đã đưa đẩy nó xa hắn. Số phận muốn trêu đùa với nó chắc? Nó căm ghét số phận! Nhưng nó cũng phải cảm ơn số phận... vì đã đưa hắn đến với nó. Đưa hắn đến để cho nó biết thế nào là yêu và được yêu. Nghĩ đến đây, nước mắt chảy ra...
Mẹ nó nhìn thấy, cũng im lặng. Bà biết, đứa con gái bé bỏng của bà lúc này cần nhất là sự im lặng.
***
17 tuổi, Yun lần đầu tiên biết được " yêu và được người ta yêu " là như thế nào! 17 tuổi, Yun bắt đầu mở ra trang vở mới của cuộc đời, cho chính mình... cùng với hắn!
***
Đứng trước cửa phòng 2, hắn hít vào thở ra gần cả chục lần nhưng chẳng có đủ can đảm để đẩy cửa vào. Hắn cứ ngần ngại mãi, đưa tay lên định đẩy vào rồi lại rút tay lại... làm như thế gần cả chục lần rồi.
Rồi bỗng mẹ nó đẩy chưa ra... và " Kinh ", cửa đập vô mũi hắn. Hắn ôm mũi nhảy dựng dựng lên vì đau. Mẹ nó thấy thế hớt hãi chạy lại hỏi:
- Cháu có bị sao không?
Hắn xoa xoa cái mũi đang đau rồi nói:
- Không sao đâu dì ạ.
Mẹ nó nhìn hắn rồi suy nghĩ một hồi. Như hốt được mẽ cá to, mẹ nó nói với vẻ vui mừng:
- Cháu là Jun, bạn thân thằng Chan đúng không?
- Vâng ạ - Hắn thành thật trả lời
- Nghe nói cháu đang quen nhau với Yun nhà bác, có thật không? - Mẹ Yun thật thà hỏi
- Vâng, nhưng... - Hắn lưỡng lự
- Thôi được rồi, cháu vào thăm nó đi! Bác đi mua tí cháo cho nó đây - Mẹ Yun nói với vẻ thông cảm.
Nói rồi mẹ nó cầm cà-mênh đi mà không nhìn lại. Bà nghĩ chắc bọn nó sẽ giải quyết được chuyện tình cảm của mình mà không cần bà nhúng vào.
***
Hắn lặng lẽ đẩy cửa vào. Hắn nhìn thấy nó đang ngồi dựa vào giường mà nhìn đăm chiêu. Hắn đau ở ngực, bộ dạng của nó làm hắn đau.
Khi thấy hắn, mắt nó từ ngỡ ngàng đổi sang sợ hãi, rồi từ sợ hãi lại chuyển sang mừng rỡ. Nó vui khi thấy hắn đến. Nụ cười hiếm hoi trong lúc này của nó chợt xuất hiện, đẹp mà yếu ớt tựa vạt nắng trong bầu trời âm u. Nhìn nụ cười đó, hắn thấy mình thật khốn nạn và chó đểu. Hắn tự trách mình đã không tin Yun, dù sự thật thế nào thì hắn phải tin Yun mới đúng chứ.
Hắn bước lại gần giường Yun rồi ngồi xuống ghế bên cạnh, nói dịu dàng:
- Khi em nhận làm bạn gái anh, em cũng bị bệnh... anh cũng ngồi cạnh giường em thế này...
Nói rồi hắn lấy tay mình nắm lấy tay nó. Nó không nói gì, mặc kệ cho hắn nắm. Hắn lại nói tiếp:
- Anh xin lỗi vì đã không tin tưởng em. Cho anh xin lỗi nhé!
Nó cười, rồi gật đầu. Nó bắt đầu mấp mấy môi mình, nói:
- Về chuyện anh hiểu lầm em, em chỉ muốn nói đó là một nụ hôn tạm biệt thôi!
Nghe thấy, hắn như nhẹ nhõm hẳn ra, sự thật làm hắn thấy yêu nó biết chừng nào. Rồi hắn đứng dậy, ôm nó vào lòng. Nó cũng luồng tay sang ôm hắn. Cảm xúc dâng trào trong hai con người đang yêu thương nhau thắm thiết này. Buông lõng nó ra, hắn hỏi:
- Em đã khoẻ chưa?
- Khoẻ rồi! Em vừa ăn hết một cà-mênh cháo đấy! Anh không thấy à? - Nó vui sướng đáp
Hắn nắm chặt tay nó, tự dưng nước mắt trào ra... Hắn lẩm bẩm:
- Tốt rồi, tốt rồi! Tí nữa là anh chết vì em đấy...
Nó chỉ dịu dàng để hắn nắm tay mình, tay kia của nó vuốt ve tóc hắn... nó cuối xuống hôn nhẹ vào má hắn. Nó không ngờ cảm giác khi lấy lại được thứ nó vừa đánh mất lại tuyệt vời đến vậy. Nó hạnh phúc quá! Nó chỉ muốn thời gian ngừng lại mãi... dừng lại giây phút này, để lưu giữ hình ảnh nó và hắn lúc này.
Hai người đã trở về bên nhau.
***
" Muốn yêu cho ra yêu một người phụ nữ, ta phải yêu nàng như là nàng phải chết ngày mai ".
( Tục ngữ Ả Rập )
" Chân lý cuối cùng ở cuộc đời này là tình yêu có nghĩ là sống và sống là yêu ".
( Voltaire )
" Ai khổ vì yêu hãy yêu hơn nữa. Chết vì yêu là sống trong tình yêu ".
( Victor Hugo )
***
Tại vila của nhà họ Bạch
- Cậu chủ, xin ăn một tí gì đi ạ. Cả ngày nay cậu chẳng ăn gì rồi - Ông quản gia nói
Ông Chan chỉ khẽ lắc đầu, ông Chan chẳng muốn ăn gì cả. Ông Chan tự nhận thức được việc mình là kẻ hèn yếu, là một thằng con trai sống chui vào tình yêu và điều quan trọng là ông Chan biết Durin đã không yêu ông Chan thật sự rồi.
- Mình mà biết được thằng đó thằng nào mình giết nó - Ông Chan đai nghiến nói.
Bực mình và đau đớn, ông Chan chỉ muốn giết chết kẻ đã cướp đi Durin. Cướp đi người bạn gái ông Chan yêu tha thiết đến điên cuồng. Ông Chan muốn giết người!
Suốt mấy năm, ông Chan đợi được một người.. đợi một tình yêu. Ông ấy tin dù có xa cách mấy, tình yêu của ông ấy cũng làm Durin yêu thương ông Chan nhiều hơn. Thế mà giờ đây, đang ở ngay trước mặt lại đánh mất. Rốt cuộc tại sao? Tại sao lại như thế chứ!
Ông Chan lại khùng lên và đập vỡ tung mọi thứ. Chửi mắng mọi người. Bây giờ, ông ấy chẳng khác nào chứng minh ọi người thấy mình là một thằng đàn ông hèn và nhục nhã.
***
Tại nhà Durin đang ở...
- Trước tiên phải tìm cách hạ bệ được con Yun...
- Ok
- Tiếp nữa là sẽ tiếp cận Jun
- Ok nốt
- Thế anh nhờ vài người giúp tôi nhá!
- Ok, không thành vấn đề
- Ha ha, tôi sẽ là bạn gái của Jun. Sớm thôi... nay mai nữa thôi! Ha ha, sướng chết đi được.
Durin bây giờ đang lập hẳn một kế hoạch tác chiến để đánh bại Yun.
Durin yêu Jun, đó là một sự thật. Durin biết rõ mình yêu Jun từ khi Yun làm bạn gái của Jun. Durin ghen tuông không rõ lý do và không biết từ lúc nào ánh mắt của Durin đã dành trọn cho Jun rồi!
Bây giờ, Durin muốn tranh giành Jun với Yun. Durin muốn chiếm hữu Jun, muốn Jun là của Durin... chỉ Durin mà thôi! Durin sẽ làm đủ mọi thủ đoạn, chỉ cần có Jun... Durin bất chấp tất cả.
***
Cạnh Durin bây giờ là Shin. Hai người đang bàn kế hoạch với nhau. Rốt cuộc kế hoạch của họ là gì đây?
19: Ngày tươi đẹp (
Sân trường Nights:
- Mày làm gì gấp gáp thế Jun - Giọng ông San vọng lên
- Hôm nay Yun xuất viện - Vừa nói Jun vừa cười khoe hàm răng ra cười hà hà.
- Ừ nhỉ? Nghe tin Yun nhập viện mà tụi này chưa đi thăm đc. Hay đi chung dịp này luôn đi. - ông San nói với vẻ mặt như mình vừa nãy ra một ý kiến " to lớn ", rồi quay sang Kyo hỏi:
- Mày đi luôn không?
- Đi - Kyo ngắn gọn đáp
- Hanri thì khỏi nói rồi, tao đi là nó đi chứ gì! Ha ha... - ông San vừa nói vừa cười " nở lỗ mũi ". Hanri định rống lên cải lại, nhưng mà là sự thật nên đành im re, không có động tịnh gì hết.
- Nhưng... tao định chỉ tao và Yun thôi... - Jun nói ngập ngừng, làm chen ngang vào tiếng cười của ông San.
- Hay nhỉ? Có bạn gái lại quên bạn bè, mày trọng sắc khinh bạn rồi đấy nhé - Hanri đá đểu.
Bó tay! Hắn đành phải cho đám âm binh này đi theo. Cả đám đang cười nói vui vẻ thì tự dưng ở đâu đó, ló cái đầu Durin vào:
- Cho em đi với nhé - Vừa nói Durin vừa chớp chớp mắt để tỏ ra dễ thương
Hắn định nói ok nhưng Kyo chen ngang vào: " Không ".
Kyo dạo này quan sát kĩ Durin lắm... Kyo biết Durin đã thay đổi và không đơn giản như ngày trước nữa. Ông Chan dạo này mất tâm, không đi học... tối ngày chỉ núp trong mấy quán bar mà rượu rồi cặp bồ cặp bịch. Chính cái điều đó làm tăng thêm sự quyết đoán của Kyo về Durin.
Ở lớp, Kyo hay liếc qua nhìn Durin một cách mờ ám, đôi khi Durin bắt gặp được ánh mắt của Kyo nhìn sang mình... cảm thấy gợn tóc gáy nhưng không dám nói gì, vờ ngu như không biết cho qua chuyện. Đấy là chưa kể đến những lúc Kyo cười nhếch mép khinh bỉ Durin nữa, nổi cả da gà.
Cả đám hơi ngạc nhiên về thái độ của Kyo dành cho Durin. Nên ông San vội hỏi:
- Mày nói cái gì thế? Durin là bạn thân của Yun mà..
- Đúng đấy! Tuy là chia tay với thằng Chan rồi nhưng không cần phải tẩy chay Durin chứ! - Hanri hùa theo
- Tuỳ tụi mày, tao không thích... - Kyo đáp lạnh lùng
Hắn thì không có ý kiến ý cò gì cả, chỉ im lặng mà quan sát. Durin dạo này thay đổi quá nhiều, ai cũng có thể nhận ra điều đó... trừ hai thằng nhóc trên, cứ luôn bênh vực " người đẹp " nên đâm ra lú lẫn.
***
Durin nghe mấy lời của Kyo tự dưng thấy ấm ức trong lòng. Mà cái làm Durin ấm ức nhất chính là thái độ của hắn, thái độ dưng dưng chẳng quan tâm gì của hắn khiến Durin điên tít lên. Durin bắt đầu nén giận, nén bực mà nở một nụ cười giả tạo:
- Thôi, các anh cứ đi đi... em chợt nhớ em có việc bận nên em phải đi đây
- Biết thế thì hay đấy - Kyo nói một cách châm biếm.
Durin nhăn mặt, khó chịu vì lời nói Kyo, chịu hết nổi phán lại:
- Anh Kyo nói thế là có ý gì đấy?
- Ý gì thì cô tự hiểu, cần chi phải tôi nói - Kyo lại châm biếm.
Durin không đỡ được cú phản công " thâm hậu " Kyo bèn im lặng không nói gì. Một lát sau, Durin lên tiếng nói nhỏ nhỏ:
- Em phải đi đây!
Nói xong Durin chạy vụt mất, nhanh như cơn gió. Chứ đứng ở đây một hồi chắc Durin sẽ bị lộ hết bộ mặt thật của mình mất! Durin biết mình chẳng thể nào trả lời được câu hỏi cũng như thái độ của Kyo đối với mình. Chỉ đơn giản như là hỏi: " Cô là Durin phải không? " thì Durin cũng chẳng trả lời được. " Câu kim trong bọc cũng có ngày lòi ra " mà!
***
Còn hai thằng ngốc nghĩ Kyo ghét Durrin vì chia tay ông Chan nên bá vai giả vờ trách móc, vẫn theo thường lệ... thằng này nói, thằng kia hùa:
- Mày làm như thế là không tốt tí nào! Ít gì thì người ta cũng là con gái!
- Ừ, đúng đúng, thằng Hanri nói đúng! Ăn nói với con gái thế mà nghe được đấy... đúng là thô lỗ mà. Bỏ ngay, sửa ngay nghe chưa mày
- Cô ta không đơn giản đâu - Kyo đáp lại lời trách móc của hai thằng ngốc đó bằng một câu nói lạnh lùng.
Hai thằng im bặt, không nói được gì nữa. Hai thằng bắt đầu thấy nản khi đi chung với gã " âm u " như là Kyo... cho dù 3 người họ có chơi thân từ nhỏ thì vẫn thấy ngán đến tận cổ.
Còn hắn, hắn nãy giờ cũng không nói gì, im re. Thật chất thì hắn đang nghĩ đến khuôn mặt mừng rỡ của Yun khi thắy hắn đến đón xuất hiện, chắc hẳn sẽ vui lắm đây. Hắn khoác balô một bên tay, còn tay kia thì thò vào túi quần lấy ipod ra nghe, vừa nghe nhạc hắn vừa cười khì khì... chẳng để ý đến lời hai thằng ngốc đó đá đểu mình:
- Thằng này yêu quá hoá " rồ " rồi!
- Nó bị Yun ểm bùa rồi đấy!
- Chắc thế rồi, chỉ có điên mới như thế thôi. Cười một mình... mà lại cười hí hí nữa chứ. Như mấy thằng điên trong khoa thần kinh ra ấy!
- Kiểu này chắc tao phải đề nghị ba mẹ nó cho nó đi khám định kì ở bệnh viên điên 1 tháng 1 lần quá.
o0o
Tại phòng 2, khu 1 khoa nội, bệnh viện XXX
Nó đang xếp đồ hộ mẹ vào va-li. Đáng nhẽ những công việc này là của osin làm nhưng mà do nằm viện 1 tuần rồi, gân cốt chưa được hoạt động nên nó muốn xếp đồ cùng mẹ để vừa thư giản gân cốt vừa vui vui. Nó vừa xếp vừa nói hỏi mẹ nó:
- Mẹ này, thằng Chan sao rồi?
- Mẹ đã bảo phải kêu bằng anh, không được kêu bằng thằng rồi mà. Nói con ngàn lần rồi sao không sửa vậy? - Mẹ nó trách.
- Vâng... vâng... thế thì anh Chan bây giờ sao rồi ạ? - Nó vội sửa lại cho vừa lòng mẹ.
- Chậc, nó không chịu về nhà... cứ suốt đêm chui vào mấy quán bar rồi cặp bồ cặp bịch, đàn đúm khắp nơi. Có hôm nó về nhà dẫn theo hai đứa con gái. Mẹ thấy nhưng chẳng biết nói gì... Chỉ vừa thương vừa trách nó thôi - Mẹ nó kể, thở dài...
Nó cũng chán nản không kém gì mẹ nó. Nó không ngờ Durin lại chia tay ông Chan, chẳng phải Durin và ông Chan đã đợi nhau lâu vậy rồi sao? Đến với nhau chỉ mới được 3 tháng thôi là đã chia tay rồi... Lạ thật! Nó không hiểu tại sao Durin lại làm thế! Tò mò, nó hỏi thêm mẹ nó:
- Mẹ này, mẹ biết vì sao họ chia tay không?
Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh - Mato-chan