Khi học trò đã sẵn sàng, thầy giáo sẽ xuất hiện.

Ngạn ngữ cổ Trung Hoa

 
 
 
 
 
Tác giả: Mato-chan
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 45 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 521 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:13:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ây giờ thì hắn hiểu rõ câu nói đó, hắn lại nhớ đến chuyện nó kiss Shin. Hắn ghen tuôn phán:
- Em còn hỏi anh nữa sao? Em còn không hiểu vì sao nữa à?
Đầu dây bên kia im lặng. Tiếng thở thoi thóp không đều đặn vẫn hổn hển, tiếng " cách cách " bởi sự va chạm của hai hàm răng vẫn còn. Nó vẫn run rẩy... nhưng không nói gì, chỉ im lặng... Cái im lặng chết người.
Hắn bực mình cúp máy. Nhưng thật ra hắn đang lo cho nó, hắn không hiểu sao nó lại run rẫy như thế? Có phải có chuyện gì rồi không? Hay là nó cố tình làm thế? (!? ) Tiếng chuông lại vang lên:
- Its been so long
that I havent seen your face
Im Tryna be strong
But the strength I have is washing away
it wont be long before i get you by my side
And just hold you, tease you, squeeze you
Tell you whats been on my mind
Hắn nhìn màn hình điện thoại, lại là nó. Hắn nghĩ nó đã phản bội hắn thì còn gọi làm gì? Rồi hắn không chịu được nữa, hắn bấm nút " Nghe " và hỏi thẳng nó:
- Em bị làm sao thể? Em biết bây giờ là mấy giờ rồi không?
Đầu dây bên kia vẫn run rẫy hỏi:
- Em... chỉ... chỉ... muốn... muốn... biết... là... là... tại sao... anh... anh... không... không... đến... thôi... thôi!
Hắn bực mình trước thái độ giả ngu giả dại của nó, hắn nói lạnh nhạt:
- Em còn giả ngu giả dại trước mặt anh à? Em có yêu anh thật không đấy? Em cố làm ra vẻ đáng thương đó để làm gì? Có phải em làm chuyện có lỗi với anh rồi hay không?
Đầu dây bên kia lại run rẫy, im lặng... Hồi lâu, đầu dây bên kia nói tiếp:
- Không... không... có!... Em chẳng... chẳng... làm... làm... gì... có lỗi.. lỗi... với... với... anh... anh... cả
Hắn lúc này thì tức giận thật sự rồi. " Vậy thì cô vừa kiss ai đấy, kiss ai nào? Tôi vì cô mà từ chối bao nhiêu người con gái, để chứng tỏ mình không phản bội cô. Còn cô thì sao nào? Cô làm gì được cho tôi " - Hắn nghĩ trong đầu và định nói ra luôn... Nhưng lại nghĩ kĩ lại như thế quá nhẫn tâm. Hắn nói với giọng quở trách nhưng dịu hơn vừa rồi:
- Thế hồi tối nay em vừa kiss ai? Em nói xem? Chuyện đấy không phải có lỗi với anh sao? Em không phản bội anh sao?
Đầu dây bên kia bỗng dưng im bặt. Mấy cái tiếng cách cách, tiếng run rẫy, tiếng thở thoi thóp không còn nữa mà thay vào đó là sự im lặng phải khiến người ta lo lắng và rùng mình. Hắn bỗng thấy bất ban, nhưng tự trọng không cho phép hắn nói ra. Suy nghĩ một hồi, hắn hỏi:
- Sao? Em không nói được nữa chứ gì? Thôi được rồi! Anh biết em chẳng yêu anh nữa, chúng ta chia tay đi.
Hắn vừa nói vừa lấy tay còn lại nắm chặt phần áo ở bên trái của mình. Tim hắn đau, sao hắn có thể nói như thế với người con gái hắn yêu thương chứ? Hắn tự trấn an mình: " Chỉ là một cái hôn thôi! Một cái hôn thôi! Mày có thể bỏ qua mà, mày cũng từng hôn những cô gái khác đấy thôi. Mày có thể rút lại lời nói vừa rồi đấy Jun à! Mau rút lại đi! ". Nhưng suy nghĩ của hắn vụt tắt khi nghe đầu dây bên kia nói:
- Tuỳ... anh... anh... vậy... vậy!
Rồi đầu dây bên kia cúp máy, tiếng " tút tút tút " cứ như xé từng mớ thịt của hắn. Đau không? Đau chứ! Đau gấp trăm ngàn lần... đau vô cùng. Hắn buông điện thoại ra như người vô hồn, hắn nằm lên giường. Hắn dùng tay che đôi mắt mình, hắn không tin vào tai hắn nữa, hắn không tin... những lời vừa rồi lại phát ra từ miệng của người con gái hắn yêu. Tiếng nói của nó run rẫy, đau đớn, nhưng lại dứt khoát vô cùng: " Tuỳ... anh... anh... vậy... vậy! ". Là thế nào? Hắn không hiểu! Nó muốn nói gì đây? Hắn không hiểu thật hay cố tình không hiểu đây?.
Ngoài trời vẫn mưa. Không những mưa ngoài trời, trong nhà hắn cũng có mưa... mưa từ đôi mắt của hắn. Mưa ngoài trời tằm tả bao nhiêu thì mưa trong đôi mắt hắn dữ dội bấy nhiêu. Nhưng mưa ngoài trời, làm sao thấu hiểu được nổi đau khổ của hắn?
***
Tại ven bờ hồ, nơi nó đang ngồi dưới gốc cây:
Nó vừa gọi điện thoại cho hắn xong. Đau điếng người! Không phải là đau về thể xác, mà nó đau về tinh thần, về tình thương. Nó cầm điện thoại trên tay run rẩy, thở thoi thóp. Cái sương lạnh của buổi sớm khuya cộng thêm trời mưa dữ dội này... đang thấm dần vào da thịt nó như một vết cắt rất sâu, nó tự hỏi rốt cuộc nó đợi ở đây vì cái gì? Đợi ở đây để chịu mưa chịu rét? Đợi ở đây để hạnh phúc với niềm vui sướng hoang tưởng ư? Hay đợi ở đây để nghe những lời đau lòng đó?
Nó không muốn như thế! Nó cũng chẳng muốn có chuyện như thế xảy ra. Việc hắn nhìn thấy cảnh đó nằm ngoài dự đoán của nó. Mà nếu hắn có thấy nó cũng nghĩ rằng hắn tin nó mà bỏ qua. Tự dưng nó bật cười, nó cười chính bản thân nó đã quá ngu dại để ngồi chờ ở đây, quá ngu dại để bị sụp bẫy của Shin lần nữa. Nó giơ tay lên tự đánh mình, đánh vào đầu, tát vào má, rồi tay nó dừng lại ở mắt... nó lấy tay nó sờ thử mi mắt, nó phát hiện ra trên mi nó có những giọt nước. Nó đưa tay ra rồi nhìn vào những giọt nước trên tay nó, nó tự hỏi: " Đây là mưa hay nước mắt? ". Nó ngồi co ro ở góc cây, nó không muốn về nhà. Nó muốn ở đây, cùng với con gấu lắm lông của nó mua định tặng cho hắn. Nó ôm chặt con gấu vào mà nói nghẹn ngào:
- Đáng lẽ mày đã không ở đây để chịu mưa với tao đâu! Đáng lẽ mày đã được hạnh phúc bên anh ấy... hưởng trọn niềm hạnh phúc từ anh ấy dành ày, mà cũng có thể dành cho tao nữa. Do tao đúng không? Tao hại mày? Tao hại anh ấy? Tại tao đúng không? Tất cả là tại tao đúng không?... Mày nói gì đi chứ!
Nó khóc, rồi nó tức giận quăng con gấu đi. Nó cúi mặt xuống giữa hai cái đầu gối mà khóc ngon lành. Tại sao? Chỉ mới một tháng thôi mà! Nó chưa hưởng được một tình yêu trọn vẹn mà. Tại sao lại là nó? Tại sao không phải là một người khác...? Tại sao thế? Lần nào cũng là nó sao? Mọi đau khổ để dồn về cho nó thế này?
***
Tại nhà của nó và ông Chan, ông Chan đang đợi Durin về:
Bây giờ là 2 giờ sáng, Durin vẫn chưa về, cả nó cũng chưa về. Lòng ông Chan thấp thỏm lo âu, ông ấy đã lấy xe chạy khắp ngỏ ngách thành phố nhưng không tìm ra 2 người họ. Ông Chan thức đến giờ đến đứng ở trước cửa đợi nó và Durin về. Rồi cạch cạch, ông Chan vội chạy ra xem... là Durin. Ông Chan mừng rõ ôm Durin vào lòng. Nhưng... Durin không ôm ông ấy mà lại đẩy ông ấy ra. Durin lạnh lùng nói:
- Chúng mình chia tay đi!
Ông Chan giật nảy người, không muốn tin vào điều đó, ông Chan cố ý hỏi lại:
- Em... nói gì cơ?
Durin nhíu mài khó chịu, nói với giọng quả quyết và lớn hơn hồi nãy:
- Em nói chúng ta chia tay đi!
Như sét đánh bên tay, ông Chan choáng váng. Nhìn người con gái mình thương bao lâu nay đang đứng trước mặt mình nói lời chia tay mà không hiểu lý do. Ông Chan vịnh vai Durin lắc mạnh hỏi:
- Vì sao vậy? Vì sao thế?
Durin cười nhếch miệng, nói:
- Đơn giản là em yêu người khác rồi!
Lại thêm một đòn giáng vào đâu ông Chan. Ông Chan tốn hơn 3 năm để đợi một người con gái, đó là Durin. Đợi được 3 năm và cũng được quen nhau với Durin... chỉ vỏn vẹn 3 tháng là chia tay sao? Ông Chan như bị điên, quát vào mặt Durin hỏi:
- Thằng đó là ai hả? Thằng đó là thằng nào?
- Anh không cần biết! Mai em sẽ dọn ra khỏi đây, em không còn lý do gì để ở lại đây cả - Durin nói lạnh lùng.
Ông Chan đau đớn, bao lâu nay tình cảm đối với Durin một mực không thay đổi, thế mà tại sao lại như thế? Ông Chan vội ngăn Durin lại:
- Em không được đi, em phải ở lại đây! Em không được đi! Và em cũng không được quyền chia tay với anh
Durin nhếch mép cười khinh bỉ ông Chan, nói:
- Người ta còn tặng dây chuyền cho em nhân ngày valentine này ( Vừa nói Durin vừa cúi xuống để khoe cọng dây chuyền hắn vừa tặng ) Còn anh? Valentine anh tặng gì cho em nào? Chỉ một hộp socola dở tệ đó thôi á?
- Nhưng hộp socola đó là do chính ta anh làm mà - ông Chan nói đau đớn.
- Em không quan tâm, anh cứ để em đi... em chẳng còn yêu anh nữa đâu - Durin lạnh lùng nói rồi bước đi để lại ông Chan ở trước cửa nhà như chết đứng.
Cả thân người hoàn toàn bủn rủn, ông Chan té phịch xuống sàn nhà. Ông Chan bây giờ chẳng khác nào mấy thằng con trai thất vọng vì tình khác, ông Chan không khóc nhưng lại vô tri, vô giác đi. Ông Chan lẫm bẫm:
- Không lẽ... tất cả đã kết thúc rồi sao? Ai đã làm cho Durin thay đổi? Ai đã khiến Durin như thế này? Mình sẽ giết người đó!
***
4h sáng, ở nhà của hắn, mưa vẫn rơi:
Hắn nằm trên giường không ngủ. Không khóc nữa, nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn đọng lại ở đây... ở trong tim này. Hắn lần đầu biết yêu, lần đầu cảm nhận được tình yêu nó đau đớn và hạnh phúc thế nào! Hắn ước gì thời gian có thể quay lại và hắn nhất định sẽ không nói ra câu đó. Nhất quyết không, có chết hắn cũng không nói. Vì sao ư? Vì hắn yêu nó.
4h sáng, ở ngoài gốc cây chỗ nó đang ngồi, mưa đã dần nhỏ lại:
Nó ngồi đó, nước mắt khô rồi. Nó lòm còm nhặt con gấu lắm lông rồi áp nó vào lòng để cảm nhận hơi ấm. Nó thấy ấm, nó đang tưởng tượng mình đang ôm hắn, nó cười... một nụ cười đau khổ. Bây giờ, ở khúc này đã có lác đác vài người đi tập thể dục. Khi mà họ nhìn thấy một đứa con gái ăn mặc theo style rock, đầu tóc moden mà lại đi ôm con gấu ngồi đó cười... rồi bị ướt đẫm người thì ai cũng nghĩ nó bị thần kinh.
Nó ngồi đó hồi lâu, đặt tay lên ngực. Nó vẫn cảm giác được tim đang đập, nhưng cảm giác này là sao đây? Căm hẫn? Đau buồn? Hay là hối hận? Nó không biết. Bây giờ, trán của nó bắt đầu nóng, thân nhiệt của cơ thể nó càng tăng cao, hơi thở bắt đầu yếu, tay chân bủn rủn... có lẽ nó bị sốt rồi. Nếu có thể, thì nó muốn ông trời cho nó chết luôn đi cũng được!
4h sáng, ở trước cửa nhà của nó và ông Chan:
Cậu chủ của tập đoàn nhà họ Bạch ngồi thẫn thờ ở đó. Vẫn như vật vô tri vô giác, cậu ta không cử động gì... mặc cho gió lùa vào, mặc ưa có tạt vào vai cậu ta. Cậu ta vẫn không có cảm giác. Cảm giác duy nhất cậu ta cảm thấy được lúc này là sự phản bội và đau đớn của người cậu ta yêu dành cho cậu ta. Rốt cuộc cậu ta đã làm sai đều gì để người yêu cậu ta ruồng bỏ cậu ta như thế? Nghĩ mãi... nghĩ mãi... 2 tiếng đồng hồ rồi những vẫn không ra. Cậu ta tuyệt vọng.
Họ - nó, hắn và ông Chan, lại cùng nhau đánh mất cả thế giới của mình trong một đêm mưa lớn. Ông trời muốn gì đây? Trêu đùa họ à? Hay muốn khóc than cho họ? Họ đau đớn biết nhường nào, thế giới của họ đã bị chính người họ yêu đánh cắp, rồi bây giờ lại bị chính người họ yêu chà đạp nhẫn tâm. Họ đã bị người mình yêu quay lưng, có ai hiểu được cho họ? Có ai hiểu được... Cảm giác cô đơn lạnh lẽo khi bước trên một con đường mà không có người mình yêu đi cùng nó đáng sợ đến cỡ nào? Có ai hiểu được, thiếu hơi ấm và bàn tay của người đó thì mình sẽ khốn khổ thế nào? Có ai hiểu được cho họ không? AI hiểu được đâu chứ! Hiếm ai hiểu được cho họ.
Note từ tác giả:
(!? ) Có nghĩa là tác giác muốn nhấn mạnh sự khác thường ở đây. Cũng có nghĩa là nó không hợp lý đối với chúng ta và có thể khiến chúng ta bỡ ngỡ.
Dấu đó còn giúp tác giả diễn tả được cảm giác không rõ rệt về suy nghĩ của nhân vật đó. Hoàn toàn không giải thích được tại sao nhân vật đó lại ( làm ) nghĩ như vậy!
18: Không đề.
Chủ nhật, là ngày nghỉ... nhưng thật sự thì chẳng ai được nghỉ ngơi cả.
Tại vila của tập đoàn nhà họ Bạch...
- Alô, phải nhà của bệnh nhân Bạch Ánh Linh không ạ? - Một giọng nữ cất lên
- Vâng, đúng rồi ạ.
- Bệnh nhân Bạch Ánh Linh hiện đang ở bệnh viện, nếu chị là người nhà của bệnh nhân thì phiền chị vào bệnh viện gấp - Vẫn giọng nữ đó
- Sao... sao? Chị.. chị nói gì cơ?... Bệnh nhân gì? Bệnh viện... nào... nào... nào cơ
- Bệnh Viện XXX, phòng 2, phiền chị đến ngay để làm thủ tục
Mẹ nó sững sờ buông điện thoại ra. Vội vàng khoác chiếc áo mỏng lên người rồi chạy vù ra ngoài cửa như một cơn lốc xoáy. Ra cửa, thấy ông Chan đang ngồi thẫn thờ đó, mẹ nó không khỏi đau lòng... lay nhẹ người con trai mình mà thương xót nói:
- Tỉnh lại đi con ơi... Em con đang ở trong bệnh viện kìa! Tỉnh lại đi... Chẳng nhẽ con định ngồi đây mãi sao?...
Ông Chan không phản ứng, mắt nhìn xa xăm về một hướng không định vị. Ông Chan không nghe mẹ nói, ông Chan vẫn ngồi như người mất hồn... không còn sức sống.
Biết mình không làm được gì cho con trai, mẹ nó thở dài rồi chua xót chạy ra khỏi nhà để đón vội đón vàng một chiếc taxi đến bệnh viện.
***
Tại bệnh viên:
Nó không biết gì cả! Nó không biết mình đến nơi đây bằng cách nào? Và ai mang nó vào đây? Mang nó vào một giấc mơ đẹp thế kia?.
Nơi nó đang đứng trắng toát! Nó thấy mình trong giấc mơ, nó cảm nhận được chính hơi thở của bản thân mình len qua từng kẽ tay. Nó thấy mình đang đi trên không trung và dường như ai đó đang đợi nó ở phía trước. Nó giơ tay ra và đón lấy cái người đấy... Đó quả là một giấc mơ đẹp. Nó cảm thấy bình yên lạ thường trong giấc mơ này. Nó nắm lấy bàn tay đó, cảm giác hạnh phúc lại bao phủ lấy nó không buông tha... Nhưng rồi nó bắt đầu sợ cảm xúc này, liệu nó có qua nhanh dễ dàng thế không? Không kéo dài được sao? Dù chỉ là trong một giấc mơ, một giấc mơ do chính nó tạo ra (!? )
....
Buồn cười! Nó cảm thấy buồn cười cho chính cái số phận của mình. Mắt nó vẫn nhắm, không có giọt nước mắt nào rơi ra từ mắt nó cả. Cũng không có tiếng cười khô khóc nào, mặt nó trắng bệt. Nó đã dầm mưa một đêm dài rồi.
" Thức đêm mới biết đêm dài "
Đêm đó đối với nó, không những dài... mà còn đau đớn.
***
Trên taxi:
Mẹ nó cứ lẩm nhẩm tên bệnh viện và số phòng mãi... mẹ nó sợ quên. Con gái của bà đang ở bệnh viện và bà không hiểu tại sao lại như vậy! Bỗng dưng bà thấy tủi thân và xấu hổ. Bà vội lấy điện thoại di động từ trong cái áo khoác hồi nãy ra, bà nhấn số của ba nó.
" Tút... Tút... Tút... ". Từng hồi chuông đỗ làm bà như tăng thêm phần lo lắng và sợ sệt. Cuối cùng thì đầu dây bên kia cũng nghe điện với cái giọng mệt mỏi và khản đặc của một người đàn ông:
- Alô
Bà mừng rỡ, nước mắt rơi... tạm thời bà chưa nói được gì. Lần đầu tiên từ hôm sinh nhật của nó, bà gọi điện mà ba nó bắt máy... Bà cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Rồi giọng người đàn ông đó vang lên:
- Alô, em có chuyện gì muốn nói với anh à?
- Con bé Yun...
Bà vừa nhắc đến chữ Yun thì bên kia đã cúp máy. Bà không hiểu tại sao? Con của bà và ba nó mà... tại sao lại thế? Bà vội nhấn nút " gọi lại ". Khi đầu dây bên kia bắt máy thì bà vội nói với giọng quở trách:
- Con bé Yun nó đang ở bệnh viện đấy! Anh còn là ba nó thì hãy quan tâm nó tí đi!
- Hừ, nó ở bệnh viện thì làm sao? Chắc lại đánh nhau với bọn con trai hay gì đấy chứ đã làm sao đâu? Mà lạy trời cho nó chết luôn đi, nuôi nó chỉ tổ phiền phức - Giọng người đàn ông bỗng hung dữ hẳn lên
Bà không nói gì nữa, cúp máy. Bà đau xót cho đứa con gái bé nhỏ của mình, đau xót cho chính bản thân mình. Bà vội cằm nước mắt mà bước xuống xe, đi vào bệnh viện.
***
Tại vila của nhà họ Bạch:
Durin kéo sềnh sệch cái va-li to tướng của mình ra khỏi căn phòng to lớn đó. Nhìn ông Chan ngồi thẩn thờ ở bên ngoài cửa từ tối qua đến giờ mà nhếch miệng cười khinh bỉ (!? ) Việc Durin muốn bây giờ là thoát ra khỏi căn nhà này càng nhanh càng tốt. Durin vội vàng kéo va-li ra khỏi cửa... Đang kéo thì bỗng dưng một bàn tay nắm lại, Durin biết rõ đó là ai. Là ông Chan, không ai khác ngoài ông ấy được. Ông Chan nhìn Durin với ánh mắt đau đớn nhất từ trước đến giờ, ông Chan hỏi nó với vẻ tuyệt vọng:
- Em... muốn đi thật à? Có thể suy nghĩ lại không?
- Không, tôi muốn ra khỏi căn nhà này càng nhanh càng tốt - Một lời dứt khoát được phát ra từ đôi môi mỏng và hồng xinh của Durin.
- Em có thể suy nghĩ kĩ lại được không? Chỉ lần này thôi? Được không? - Ông Chan nén đau hỏi
- Không, tôi đã hết yêu anh rồi - Durin lại dứt khoát
Buông tay Durin ra, ông Chan như phát điên lên:
- Trời ơi, sao cô lại đối xử với tôi như vậy? Mấy năm nay tôi yêu cô như thế không đủ để cô suy nghĩ lại sao? Cô đi đi... đi đi và đừng bao giờ trở lại đây nữa
Durin bắt đầu thấy sợ, nhưng vẫn cố cầm va-li mà chạy ra khỏi đó.
Ông Chan lại ngồi phịch trước cửa, ôm đầu đau như búa bổ. Đau cả tinh thần lẫn thể xác. Rốt cuộc tình yêu là gì mà khiến con người ra đau đớn thế? Rốt cuộc tình yêu là gì mà khiến con người ta dễ thay đổi đến thế? Mấy năm trong chờ không đủ để níu kéo người đó lại sao?
Trong phút chốc, ý tưởng muốn chết loé lên trong đầu ông ấy. Ông ấy bước đến hồ bơi, nhảy ùm xuống... thả trôi dạt mình ở hồ. Ông ấy là một thằng hèn, yếu đuối và nhục nhã.
Người hầu trong nhà sợ sệt, vội chạy ra kéo ông ấy lên. Bây giờ, ông ấy chẳng khác nào một con mèo ướt sũng bị bỏ rơi. Yếu đuối và đáng thương vô cùng. Ông ấy lại bị sốc một lần nữa... Có lẽ lần này là lần cuối.
***
Tại nhà hắn:
Tối qua do mệt quá hắn thiếp đi lúc nào không biết. Tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm một đống ở dưới đất. Hắn lòm khòm đứng dậy rồi ngồi lên giường. Hắn nghĩ đến chuyện hôm qua và thở dài. Hắn vội lấy điện thoại ra nhìn... không có cuộc gọi nhỡ hay mess nào mà hắn chưa đọc. Hắn bắt đầu thấy lo lắng cho nó. Hắn vội thay đồ, vệ sinh cá nhân rồi phóng vù ra, leo lên xe hắn chạy lại chỗ hẹn hôm qua (?).
Vừa đến nơi, hắn thấy một con gấu được gói kĩ trong giấy bao nilong trong suốt. Trên mặt giấy bao nilông đó là những hạt mưa lẫn những hạt sương lắng đọng lại. Ngớ người, hắn bị một bàn tay làm giật nẩy mình. Hắn quay lại nhìn, là một bà lão già nua, tóc bạc trắng hết, da mặt nhăn nheo, độ khoảng ngoài 70, đang chóng gậy... Hắn hoàn toàn không quen bà lão này, hắn ngạc nhiên nhìn bà lão rồi hỏi:
- Bà có chuyện gì muốn nói với cháu à?
Bà lão cười cười, tay chân hơi run run... chắc do tuổi lớn. Thấy thế hắn liền đỡ bà lão, bà lão gật đầu cảm ơn. Tỏ vẻ hài lòng, bà lão nói:
- Cậu đang cầm cái gì đấy? Con gấu này là cuả một cô gái mà?
Hắn tròn xoe mắt, ngạc nhiên vô cùng... hắn hỏi:
- Cô gái nào hả bà? Con gấu này ở đây... thế cô gái đó ở đâu?
Bà lão chậc lưỡi, nói với vẻ không hài lòng lắm:
- Tôi thấy cậu là người tốt nên mới nói cho cậu nghe. Cô bé ấy tội nghiệp lắm, đợi ai đó từ tối hôm qua... khoảng 7h tối hay sao ấy! Tội cô bé, đợi mãi mà không có ai lại, trời lại mưa... cô bé ấy ngồi đó đến sáng vẫn không chịu về. Tay cứ ôm khăng khăng con gấu này. Mới vừa rồi, cô bé ngất. Bà già như lão vừa gọi điện cho xe cưú thương lại đưa cô bé ấy đi... Thật tội nghiệp, không biết cái người mà cô bé đó đợi có tính người không nữa. Bắt cô bé đó đợi nguyên một đêm, trời lại mưa tầm tã... thế mà vẫn không đến. Chỉ tội nghiệp cô bé ấy thôi!
Từng lời từng chữ như xuyên thủng tim hắn. " Vậy là hôm qua cô ấy đợi mình ở đây thật! Vậy là cô ấy không giả vờ? Sao mình lại nghĩ cô ấy giả vờ chứ? Mình là thằng khốn nạn mà! ". Rồi hắn hỏi vội bà lão:
- Bà có biết cô bé ấy đang ở bệnh viện nào không ạ?
- Bệnh viên XXX.
- Cháu cám ơn bà.
Nói rồi hắn vội đỡ bà lão lại băng ghế đá ngồi rồi phóng lên xe chạy một mạch đến bệnh viện.
Bà lão ngồi đó, lắc đầu chê: " Tuổi trẻ bây giờ, chẳng hiểu nổi...! "
***
Tại bệnh viện:
Gặp riêng bác sĩ hỏi thăm tình hình con gái của mình.
Mẹ nó gặp riêng bác sĩ vừa khám cho nó. Mẹ nó hỏi:
- Con gái tôi có sao không bác sĩ?
- Do dầm mưa lâu quá nên bệnh nhân sốt rất cao dẫn đến bị giật kinh phong. Nếu đưa vào trễ một tí thì hậu quả có thể dẫn đến tử vong rồi! - Vị bác sĩ lạnh lùng nói
- Thế bây giờ con tôi sao rồi hả bác sĩ? Nó có bị gì không? - Mẹ nó run rẫy nói
- Bệnh nhân không sao, nhưng phải ở lại kiểm tra xem thế nào mới được xuất viện. Tạm thời, bệnh nhân vẫn chưa tỉnh nhưng bà đừng quá lo lắng.
- Nó... nó không sao phải không ạ? - Mẹ nó vẫn run rẫy
- Vâng, nhưng mà gia đình có biết chuyện bệnh nhân bị bệnh tim không? - Bác sĩ hỏi
- Sao? Bệnh tim? Bác sĩ nói gì? - Mẹ nó ngạc nhiên... Bà không nghĩ con gái mình lại dính liếu mấy cái bệnh quái gỡ này
Vị bác sĩ nhìn thấy thái độ của mẹ nó mà thông cảm. Vị bác sĩ điềm đạm đáp:
- Bệnh nhân bị bệnh tim bẩm sinh. Theo kiểm tra của chúng tôi thì là bệnh tim do di truyền tuy bệnh tình không diễn biến tệ nhưng tôi khuyên bà cũng nên cho bệnh nhân khám và chữa trị kịp thời thì tốt hơn.
Mẹ nó im lặng, không nói gì. Tay chân bủn rủn, tai nghe ù ù. " Bệnh tim bẩm sinh ư? Bệnh tim á? Con bé Yun bị mắc phải bệnh này sao? " - Bà nghĩ.
Bà sợ sệt nhìn bác sĩ như cầu cứu:
- Thế... thế... tôi phải làm gì đây?
Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh - Mato-chan