Bạn không thể tạo dựng thanh thế bằng những gì bạn SẼ làm.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Mato-chan
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 45 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 521 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:13:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
hưng em yên tâm, anh chỉ xem em như một người em gái thôi. Tuỳ cùng tuổi nhưng em bé hơn anh mấy tháng nên phải làm em... Hà hà - Kyo cười giả tạo
- Ừ... - Nó nhận ra nụ cười đó là giả tạo nên chỉ ậm ừ...
- Đừng suy nghĩ nữa, em giống cô ấy... nhưng em mạnh mẽ hơn nhiều... Em không yếu đuối như cô ấy - Kyo nói với vẻ thoáng buồn.
- Ừ... Em..
Chưa nói dứt lời, tự dưng đầu óc quay cuồng. Nó ngất đi. Kyo thấy vậy bế nó đi ra với vẻ mặt không có một tí cảm súc (118):. Kyo bế nó ra tới cổng trường. Bọn ông Chan, San, Hanri, hắn và Durin ngạc nhiên khi thấy Kyo bế nó trên tay (31):. Mà ngạc nhiên nhất là bộ dạng kia của nó:. Durin lo cho bạn mà khóc sức mướt. Ông Chan thấy có vẻ nghiêm trọng,vội hỏi:
- Ai làm nó ra nông nổi này thế?
- Shin. - Kyo đáp ngắn gọn.
- Nó... dám làm à? Tao... tao đi giết nó - Ông Chan nói rồi vụt chạy vào sân trường.
Cảm đám định chạy theo ngăn ông Chan lại nhưng bị Kyo ngăn lại:
- Không sao đâu, dù gì thì thằng đó đánh cũng không lại thằng Chan... với lại tao đánh nó rồi...
Hắn nhìn Yun với bộ dạng thế kia đau lòng hết sức. Rồi hắn hỏi Kyo:
- Mày tìm được con vịt này ở đâu thế?
- Ở sân trường, từ hướng nhà kho chạy ra - Kyo đáp lạnh lùng
Hắn... giật mình, hắn nghĩ: " Không lẽ những lời mình nói với thằng Chan... nhỏ đó nghe hết rồi sao hở trời:-O". Hắn vò đầu bức tóc, đột nhiên Kyo đưa Yun cho San bế. Kyo bước lại gần hắn vào tung một quả đấm, Kyo nói:
- Yun bị như thế là do mày gây ra đấy!
Do cú đấm quá mạnh, máu mũi hắn xịt ra. Ai cũng ngạc nhiên trước hành động của Kyo, trước giờ Kyo có như thế đâu, rất điềm đạm và thông suốt mà. Hanri hỏi:
- Mày bị gì thế?
Không trả lời, Kyo lại gần hắn hơn nữa và nói nhỏ với hắn, mặc kệ hắn đang ngạc nhiên:
- Trân trọng Yun một tí đi, đừng để như tao lúc trước...
Lại một phen ngạc nhiên, chẳng ai hiểu Kyo muốn nói gì. Hắn vẫn im lặng, Kyo vội nở một nụ cười đẹp như ánh bình mình nói:
- Nhớ, Yun là một cô gái tốt... Đừng để như tao lúc trước, ân hận cũng chẳng còn kịp...
Nói rồi Kyo bước lên xe hơi của mình mà đi về, bỏ lại những ánh mắt ngạc nhiên đến tột cùng của đám bạn và ánh mắt si mê của những đứa con gái ở quanh đó. Cả đám tự dưng xì xào:
- Trước giờ nó có cười đâu... tự dưng hôm nay cười vậy trời
- Ừ, thằng này lạ quá! Nó nói là nó lúc trước là thế nào?
- Anh Kyo... anh ấy vừa cười... hở - Durin ngạc nhiên, đã nín khóc
- Trời trời, thằng này... có vấn đề rồi
- Mà nó cười lên nhìn đẹp trai thật. Tao là con trai còn nghĩ vậy huống chi tụi con gái, không khéo nó mà cười nhiều là thành Boy đẹp trai nhất trường luôn ấy chứ!
- Mang tiếng bạn bè từ bé mà các anh không biết gì à? - Durin hỏi
- Không biết gì hết á... cả cái chuyện nó lúc xưa còn không biết nữa. Nó chỉ toàn nói cho thằng Chan nghe thôi!
- Hờ, nó chơi thân với thằng Chan nhất mà
Hắn không nói gì, im lặng. Hắn nghĩ đến câu nói vừa rồi của Kyo: " Yun bị thế là do mày đấy! "... Hắn tự hỏi: " Mình đã làm gì để nhỏ đó bị như thế? " Lại vò đầu bức tóc ( Lúc này máu mủi hết phun rồi ). Đột nhiên ông Chan chạy ra, nhìn thằng San đang bế nó, ổng nhìn nhìn bộ dạng của nó mà thầm nghĩ: " Nghiêm trọng rồi đây! ". Ông Hanri hỏi đùa đùa:
- Mày giết thằng Shin chưa?
Ông Chan cười cười nói:
- Thằng Shin bị Kyo quật... nằm xuống đất rồi! Tao cũng tiện chân tiện tay đá nó xịt máu mũi, xướt vào chỗ... rách môi dưới tí thôi! Ủa... mà thằng Kyo đâu rồi?
- Về rồi! - Cả bọn nói ( trừ hắn )
Hắn nghĩ ông Chan biết mọi chuyện của Kyo nên bước lại gần hỏi:
- Mày biết chuyện gì xảy ra với Kyo lúc trước không? Vừa rồi nó đánh tao rồi nó nói gì lạ lắm, nào là như tao lúc trước... hay gì gì đó
Quả là trời không phụ lòng người. Ông Chan im lặng suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
- Tao biết...
Rồi ông Chan bắt đầu kể...
15: Bí mật của Kyo. Thành đôi
Trên xe hơi của tập đoàn Kyoto.
- Cậu chủ sao thế? - Bác tài xế hỏi
- Không có gì đâu - Kyo lạnh lùng nói
- Cậu lại nhớ tới cô Uke? - Bác tài xế hỏi
- Ừ, tôi đang nhớ tới cô ấy... - Kyo nói thoáng buồn
Rồi 1 giọt, 2 giọt, 3 giọt... nước mắt lăn dài trên má của Kyo. Bác tài xế im lặng.. không hỏi gì thêm, bầu không khí trong xe lúc này bị bao trùm bởi 1 sự yên tĩnh đau lòng.
Tại vila của nhà họ Bạch. Hiện tại là buổi chiều.
Ông Chan bắt đầu kể về chuyện tình của Kyo.
2 năm về trước...
Kyo còn là một thằng con trai ăn chơi không biết chừng mực. Vì ỷ lại gia đình mình giàu có nên có một lòng tự trọng cao ngất trời. Có người còn đặt cho Kyo là " công tử tiền rơi " nữa chứ! Bởi, khi Kyo làm rơi tiền... dù lớn hay nhỏ cũng chẳng cúi xuống nhặt trừ khi có người cúi xuống nhặt cho rồi đưa mới nhận.
Kyo ngày đó có thể xem là ông hoàng ăn chơi thác loạn. Tuy mới lớp 9 nhưng Kyo đã có thân hình của một thằng con trai trưởng thành, chính vì điểm đó Kyo thay bồ nhanh như thay áo. Có những cô yêu Kyo thật lòng, không chịu chia tay thì Kyo thẩy cho đám bạn, muốn làm gì thì làm... chẳng quan tâm ( Điểm này giống ông Jun ghê ). Kyo chơi guitar ở một quán bar nên cũng quen khá nhiều dân anh chị máu mặt, mỗi khi buồn bực cứ đến tìm họ... họ sẽ chỉ cho nơi để đánh nhau. ( Vì Kyo tập võ nên tất nhiên phần thắng là của Kyo rồi )
Rồi một hôm, Kyo cũng đến tìm họ... họ cũng chỉ nơi để đánh nhau. Hôm đó, Kyo tìm đến nơi đó và dạy cho bọn kia một bài học. Khi đã đánh nhau thoải mái xong, Kyo phát hiện ra một cô gái... hai tay bị buộc chặt, miệng bị nhét giẻ. Kyo thấy thế nhưng cũng chẳng thèm quan tâm, bỏ đi. Bỗng cô gái lếch theo... Kyo bắt buộc phải cởi trói cho cô ấy. Vừa cởi trói ra cho thì bị ăn ngay tán, cô nàng tức giận nói:
- Anh bị điên à? Thấy người ta gặp nạn mà không giúp hả? Đợi người ta lếch theo mới chịu giúp hả? Anh là cái đồ máu lạnh mà... Grừ, Hừ hừ
- Cô đánh nhầm người rồi đấy! Cô có biết cô vừa đánh ai không? - Kyo đe doạ
- Hừ, anh là ai tôi chẳng quan tâm... Tôi chỉ thấy anh là cái đồ máu lạnh... Thấy người ta gặp nạn mà... không... ưm ưm ưm
Cô nàng đang nói, tự dưng Kyo dùng 1 nắm hai tay cô nàng kéo áp sát vào tường, tay kia bóp cổ làm cô nàng không nói được. Kyo trừng mắt đe doạ cô nàng:
- Cô còn muốn nói gì nữa không?
Cô nàng sợ quá bèn lắc đầu. Lúc này, Kyo mới buông ra rồi bước đi. Sau đó vài giây, cô nàng hỏi lớn Kyo:
- Anh không thấy tôi đẹp sao? - ( Không hiểu con này nó nghĩ gì mà hỏi thế nữa )
Kyo quay qua và cười nhạt nhẽo:
- Nhìn cô chẳng ra quái gì cả, xinh đẹp à? Hoang tưởng...
Cô nàng ngạc nhiên trước Kyo, trước giờ ai cũng bảo cô nàng xinh đẹp và bọn họ theo cô cũng chỉ vì cô xinh đẹp. Nếu nói xinh đẹp thì khó diễn tả hết... cô nàng da trắng nỏn nà, môi đỏ mộng, má hồng, khuôn mặt ngây thơ và xinh xắn. Thân hình cân đối, đôi mắt to và đen... nếu ai nhìn vào đôi mắt tinh khiết đó thì có lẽ bị hút hồn ngay. Cô nàng cảm thấy thú vị đối với Kyo liền hỏi:
- Anh tên gì?
- Kyo - Kyo quăng câu trả lời kèm theo ánh nhìn khinh khỉnh
- Tôi tên Uke, nhớ đấy - Cô nàng hét to
Từ ngày hôm đó, Uke luôn đeo bám Kyo... Đôi lúc Kyo khó chịu nhưng Uke lại làm nó mất ngay, dần dần hai người họ có tình cảm với nhau. Rồi một ngày... một bọn từng bị Kyo đánh tan nát muốn báo thù, bắt cóc Uke. Kyo biết tin liền chạy bán sống bán chết đến chỗ đó... nhưng tiếc rằng, Uke đã bị bọn nó làm nhục đến nổi khắp người đều bằm tím. Kyo vội đánh bọn nó dở sống sở chết rồi chạy lại xem Uke thế nào, Kyo khóc rống lên khi thấy cảnh tượng đó. Kyo cố gắng trấn an mình trong 1 tuần Uke nhập viện, nhưng... Uke quá yếu đuối, dù yêu Kyo đến mấy cô cũng không tha thứ cho anh vì anh đến trễ, vì anh không bảo vệ được sự trinh trắng của cô. Cô ra đi, cô đi du học và bỏ lại Kyo một mình ở đây.
Kyo vốn lạnh lùng, ít nói, ít cười, ít biểu cảm... từ cú sốc đó lại lạnh lùng hơn, ít nói hơn, hiếm khi thấy Kyo cười và hoàn toàn không còn biểu cảm nữa.
Tất cả, là lý do vì sao Kyo lại nói những lời đó với hắn.
Trở về thực tại...
- Hèn chi nó lại nói những lời khó hiểu như thế! - Hanri lên tiếng
- Các anh không để ý tình huống của Yun có phần na ná cô nàng Uke đó sao? - Durin lên tiếng
- Uke... cái tên nghe quen quen ấy nhỉ? Hình như tao nghe ở đâu rồi ý! - San chen ngang.
Hắn im lặng, không nói gì. Như chết đứng, hắn thật sự không ngờ thằng bạn thân từ nhỏ của mình lại có những chuyện như thế giấu diếm mình... Rồi hắn nghĩ nếu như hồi sáng, Yun không thoát được thì hắn sẽ như thế nào đây? Hắn sẽ như Kyo không? - Hắn lại được một phen vò đầu bức tóc.
Ông Chan thấy vậy đặt tay lên vai hắn an ủi:
- Con Yun mạnh mẽ hơn con nhỏ đó nhiều, mày đừng có lo
- Ừ... - Hắn ừ lí nhí, giống như chỉ ừ cho có lệ thôi
Rồi ông Chan quay sang 3 người kia, nói:
- Mà cái tên con nhỏ đó đó... - Ông Chan nói đến khúc đó bỗng quên bặt
- Nó tên Uke ba ơi - Hanri chen ngang vào
- Ừ ừ, Uke... tên nhỏ này nghe quen quá ta! Hình như nghe ở đâu rồi á
- Đúng đúng, tao cũng thấy quen nữa - Ông San đồng tình.
Rồi cả đám ngồi đó gặng nghĩ cho ra ai là chủ nhân cái tên này, mà mặc kệ hắn đi lúc nào chẳng biết.
...
Note từ Tác giả:
Bí ẩn về cô gái đó, chắc có lẽ bạn nào đọc phần giới thiệu rồi cũng biết nhỉ? Uke là tên của một người con gái... có bản chất hiền lành và rất tinh khiết, nhưng lại bị biến đổi 180* bởi lần bắt cóc đó, cô nàng đã hoàn toàn biến thành một người thâm hiểm, cáo đội lớp nai tơ, sống cuộc sống hai mặt... luôn tìm cách hại người, thứ mình muốn thì mình phải có được... dù có dùng bất cứ thủ đoạn gì! Cò việc hôn sự thì Nhà họ Hồ và nhà họ Bùi đã quyết định cho cô nàng và hắn vào 1 năm trước rồi!
Tại phòng của Yun đang nằm...
Nó bắt đầu tỉnh. Hai má của nó đã không còn sưng nữa nhưng còn rất đau. Nó lòm khom ngồi dậy, hít hà oxi. Nó không rõ cảm giác bây giờ của nó là gì? Đau? Bực bội hay muốn chết (!? )... Nó chẳng hiểu được nó nữa. Nó với tay lấy ly nước ở tủ đầu giường, nhưng không cẩn thận nó để vỡ... Do phòng ở nhà nó toàn cách âm nên những người bên kia chẳng thế nào nghe được.
Nó nhỏm người xuống nhặt những mảnh thuỷ tinh vỡ, bỗng dưng nó đưa mảnh thuỷ tinh lên tay... ngay chỗ mạch máu, định gạch một đường để máu túa ra rồi chết đi. Nhưng nó không có can đảm để làm việc đó, không... phải nói nó không có sức mạnh để làm được việc đó chứ! Nó không muốn xa hắn, nó chưa nhìn hắn một lần cuối mà.
Rồi " lục cục lục cục ", hắn bước vào phòng của nó đang nằm. Nó giật mình làm mảnh thuỷ tinh cắt vào đầu ngón tay nó, máu tuôn ra. Hắn quay qua nhìn thấy giật mình, chẳng biết làm gì hắn đánh liều... dùng môi mút tay nó ( Oẹ... gớm quá ). Nó không kịp phản ứng gì nhưng nó rất vui... rồi tự dưng nó nhớ đến cuộc đối thoại của hắn với ông Chan, nó liền giật tay lại. Hắn ngạc nhiên, hỏi:
- Cô làm gì đấy? Không làm thế thì máu chảy ra hết mất!
- Anh đừng làm như thế với tôi - Nó nhíu mài nói
- Vì sao - Hắn lại tròn mắt hỏi.
- Anh làm như thế tôi sẽ càng đau khổ hơn... - Nó nghe đâu tim mình như ngừng đập.
Hắn không hiểu, tại sao đối xử như thế lại làm nó đau khổ. Hắn tò mò hỏi:
- Làm như thế thì tại sao cô lại đau khổ chứ? Tôi đã làm gì động chạm đến " hắn ta " đâu?
Nó nghe đến chữ " hắn ta ", lúc này nó không chịu được nữa... Nó hét lớn:
- Hắn ta là anh đấy, là anh đấy! Tôi yêu anh đấy! Tôi yêu anh đấy, đồ gấu lắm lông...
Nói rồi trên khuôn mặt nó xuất hiện hai dòng nước mắt. Hắn ngồi phịch xuống sàn nhà, mặt đần ra... không ngờ nó lại yêu hắn... Hắn lắp bắp nói như không tin vào tai mình nữa:
- Cô...cô...yêu...yêu..tôi...tôi...tôi á
- Bây giờ thì anh có thể sỉ nhục tôi như ban sáng. Anh là đồ độc ác đấy, anh có biết anh làm tôi đau thế nào không? Tôi chỉ trách mình tại sao lại yêu anh sớm thế, tôi chỉ trách mình tại sao lại yêu anh đến thế thôi! - Nó tức tưởi
Hắn vội đứng phắt dậy, lao đến ôm nó. Hắn nói với giọng ân hận:
- Tôi xin lỗi, xin lỗi cô... Tôi không nghĩ rằng mình đã làm cô tổn thương như vậy! Kyo nói đúng, cô ra nông nổi này là do tôi... Tôi yêu cô, tôi thật sự yêu cô rồi!
Lần này đến lượt nó ngạc nhiên, nó không tin vào tai mình nữa... không tin vào cái thế giới này nữa, nó cứ ngỡ nó đang mơ. Nó vội lấy tay tán mạnh vào má nó, nó thấy đau mà... đây không phải là giấc mơ rồi. Nó luồng tay qua lưng hắn, ôm thật chặt... ấm quá, hạnh phúc quá. Nó nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác này, bỗng cái câu nói đó... cái câu: " Tao... tao... chắc là tao... yêu Durin... " cứ vang lên bên lỗ tai nó. Nó vội đẩy hắn ra. Nó nói với anh mắt nghi hoặc:
- Anh không yêu tôi
- Tại sao em lại nói vậy? Anh yêu em... - Hắn nói trong vẻ ngạc nhiên tột cùng.
- Chẳng phải ở nhà kho... anh nói anh yêu Durin đấy sao? - Nó nói, ánh mắt nó đau đớn
Hắn chợt nhớ ra cái cuộc nói chuyện của hắn và ông Chan ở khu nhà kho. Hắn bật cười rồi lại ôm nó vào lòng thật chặt. Nó ngạc nhiên trước thái độ của hắn, nhưng lại không nói gì... cứ để cho hắn ôm. Một hồi, hắn nói:
- Haha, em đã nghe hết câu đó chưa mà đã vội kết luận thế?
Nó chợt ngớ ra, đoạn sau có tiếng gió xào xạt làm át tiếng của hắn nên nó nghe không được. Nó vội lắc đầu. Hắn cười ha hả, nói:
- Để anh nói nguyên văn lại cho em nhé! Anh nói là: " Anh yêu Durin nhưng đó là lúc trước thôi... bây giờ anh chắc 100% là anh yêu em ".
Nó nghe được những lời đó, nửa tin nửa không... nó hỏi:
- Có thật là anh nói thế không?
- Ha ha, thật 100%... không tin một tí em ra hỏi thằng Chan xem - Hắn bật cười khi nghe nó hỏi câu ngớ ngẩn đó.
Nó nghe được những lời đó, hạnh phúc lan toả khắp người. Nó ôm chặt hắn hơn cả lúc nãy. Hắn cũng thế, siết chặt nhau. Họ đắm chìm trong hạnh phúc. Rồi hắn kéo nó ra, đặt lên môi nó một nụ hôn. Lần đầu tiên hai người họ cảm nhận được hơi ấm của nhau, hạnh phúc và ý nghĩa của nụ hôn dành cho tình yêu thật sự.
Ngừng hôn, hắn và nó nằm trên giường ( Không có làm gì à nha ) Hắn lấy tay làm gối cho nó nằm, nó dựa vào và cười mỉm mỉm. Hắn nhìn nó nói đùa:
- Lúc này nhìn em cứ như thục nữ ấy nhỉ? Khác hẳn với lần đầu tiên gặp mặt
- Khi yêu nó phải khác chứ - Nó ngượng ngùng nói ( Mình vẫn chưa quen với cái cách hình dung bà Yun ngượng ngùng kiểu này )
- Em ngốc thật - Hắn lại trêu
- Ngốc gì cơ? Anh nói em ngốc á? Em đánh anh chết à nha - Nó ngồi dậy, nửa đùa nửa thật nó trêu hắn
- Đấy, thế mới là Yun anh yêu chứ - Hắn cười lớn rồi nói tiếp:
- Em ngốc vì em tự làm khổ mình... với những chuyện chẳng xác định rõ ràng. Từ bé đã thế rồi!
- Anh nhớ chuyện lúc bé à? Mà ý anh là thế nào? - Nó ngạc nhiên hỏi
- Ừ, anh nhớ sất... trừ cái tên của em Anh nhầm với Durin nên anh cứ tưởng mình yêu Durin... tới sáng hôm nay anh mới xác nhận lại chắc 100% là anh yêu em. Còn ý anh ấy à? Ý anh là em đừng có nghe phân nửa mà hiểu lầm anh thế - Hắn nói rồi cười ha hả.
Nghe hắn nhắc đến buổi sáng làm nó nhớ đến Shin, nó lại sợ Shin sẽ làm hại hắn... Nó ừ lí nhí.
Hắn quay qua ôm trọn nó vào lòng, dịu dàng và trìu mến. Nó hạnh phúc biết bao
Note từ Tác giả:
Hai người này mới đầu đã được tác giả tạo cho hình tượng là ngang bướng và thích đánh nhau. Bây giờ lại có những hành động thế này... tác giả cũng không thể đỡ được. Tác giả cũng chẳng hình dung ra nó như thế nào... nhưng cốt truyện nó đã thế rồi. Đành chịu thôi
Tại phòng của 4 người kia...
Không có ai cả... Trống rỗng.
Tại trước cửa phòng của Yun và Jun...
Có 4 cái bóng người lấp ló... là 4 người kia. Họ đang rình nghe chuyện của nó và hắn. Ông Chan tặc lưỡi:
- Tuy cái kế hoạch thất bại nhưng mà thấy nghe bọn nó yêu nhau thế... cũng được
Tự dưng có một bàn tay đập vào vai 4 người họ. Giật mình... quay ra đằng sau, 4 người họ như muốn đập chết tươi đứa vừa đập vào vai họ.. Là Kyo. Kyo nhìn họ hỏi:
- Chuyện gì thế?
Cả bọn nói không khớp nhau nhưng lại cùng 1 nội dung: - Đâu có gì đâu... đâu có gì..đâu có gì...
Tuy là thế nhưng Kyo cũng đủ thông minh để đóan được chuyện gì xảy ra, Kyo đẩy cửa vào. Hắn và nó đang ôm nhau giật mình ngồi dậy nhìn Kyo, Kyo nhìn hai người đó cười... lại cái nụ cười như nắng ban mai đó... làm sáng rực cả căn phòng. Kyo nói:
- Phải biết trân trọng nhé! Mày đã không phải là tao lúc trước rồi đấy!
Hắn cười ha hả khoái trí. Nó cũng cười theo. Rồi 4 người kia đúc đầu vào cười ké... vừa mới cười ha ha... vỏn vẹn 2 tiếng thôi là " bốp, bốp, bốp, bốp ". Kyo kí đầu 4 người... kể cả Durin cũng kí. Kyo quay sang 4 người họ nói với giọng trêu đùa:
- Cười ké là không tốt.
: Bắt đầu một tình yêu và một hiểu lầm tai hại.
Biệt thự của Shin... buổi tối
Shin do bị Kyo quật quá mạnh và bị ông Chan " xúc tác " thêm nên Shin bị chấn thương cột sống. Hiện đang ngồi xe lăn. Biệt thự này là nơi Shin ở... do ba mẹ Shin đang ở Mĩ nên Shin ở một mình... chỉ một mình và một mình thôi. Shin lăn bánh đẩy xe ra vườn nhà, Shin nhìn xung quanh. Một không gian tĩnh mịt, người hầu đã đi ngủ từ sớm... Ngôi nhà chỉ toàn một vẻ lạnh lẽo. Đối với Shin nơi này chẳng khác nào nhà hoang. Shin thở dài rồi lắng nghe tiếng con trùng kêu rít rít. Shin nhớ tới cảnh mình vui đùa cùng bạn gái ở Mĩ, tự dưng lòng cảm thấy nhói lên lạ thường.
" Mình về đây vì cái quái gì đây? " - Shin nghĩ. Rồi Shin lại tự nhủ: " Vì bị tổn thương! ". Rồi 1 giọt, 2 giọt... nước mắt lăn dài. Shin gào lên như con thú hoang đang điên khùng, vừa gào thét Shin vừa khóc rống lên:
- Tại sao, tại sao cô lại đối xử với tôi như thế! Tôi đã làm gì có lỗi với cô sao? Tại sao lại bỏ tôi khi tôi còn bỡ ngỡ trong tình yêu của cô chứ? Tại sao cô lại ra đi và bỏ tôi lại một mình ở cõi đời lạnh lẽo này hả? Cô nói đi...
Shin nhớ về người con gái đã ruồng bỏ Shin mà đi tìm cái chết... Điên tít lên Shin nắm những bông hoa hồng đầy gai, nhổ đi rồi xoè bàn tay dính đầy gai của mình, Shin bóp mạnh làm máu phun ra... Shin tức điên lên lần nữa. Đứng dậy định nhổ hết tất cả mọi thứ ở trước mắt nhưng do cột sống đang bị tổn thương nên liền lăn đùng té.
Nằm thôi thóp ở nền đất. Gào thét như con thú hoang trong màn đêm lạnh giá, lòng tê tái trước những kí ức đẹp đẽ ở bên Mĩ... Shin ôm mặt khóc nức nở như một cô gái.
Người hầu lúc này đã tỉnh giấc và biết toàn bộ câu chuyện... nhưng chẳng ai dám can ngăn con người điên khùng kia. Mọi người chỉ chẹp lưỡi bàn tán nhau: " Cậu ta là kẻ đáng thương ".
Một tháng của Jun và Yun...
Shin đã xin nghỉ học một thời gian vì bị chấn thương.
***
Từ ngày hôm đó, không cần ông Chan gọi nó đã thức sẵn ở đó. Nở một nụ cười tươi như hoa mà đợi hắn lại đón đi học. Ông Chan nhận xét là chỉ mới có một tháng thôi nó đã thay đổi đến " chóng mặt ". Nó bắt đầu thích những vật có hình trái tim, trước giờ nó chúa ghét mấy thứ vớ vẩn này... thế mà lại thay đổi chỉ vì hắn, chỉ trong một tháng.
Dạo này ông Chan và Durin hay cãi nhau. Chẳng hiểu sao từ ngày nó và hắn thành một đôi, Durin lại đâm ra bực bội rồi trút hết lên đầu ông Chan. Ánh mắt của Durin dành cho ông Chan không còn mặn mà, chan chứa tình cảm như lúc trước nữa. Ông Chan dạo này rất bất an, tình cảm dành cho Durin cả đời này ông Chan chẳng bao giờ thay đổi... nhưng còn Durin, ông Chan lo lắng sẽ đánh mất Durin.
Ngày hôm nay, 14-2 ( valentine )
Nó và hắn cùng bước vào trường, tay trong tay rất vui vẻ. Bước vào cổng trường thì bỗng... một đàn " vịt " chạy ù tới. Hai người họ, à không... chỉ nó thôi, nó vẫn chưa nhận ra hôm nay là valentine. Mấy đứa con gái tay cầm những hộp quà xinh xinh, cứ dí dí vào người hắn mà nói:
- Jun ơi, nhận quà của em này!
- Jun ơi, em yêu anh... nhận quà của em này!
- Jun ơi, ăn socola của em này!
- Jun ơi, nhận của em này
- Jun ơi, anh theo bọn em mà bỏ con nhỏ này đi
- Jun ơi, anh quay lại làm anh như lúc trước đi. Và hãy cho em làm bạn gái của anh nhé!
Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh - Mato-chan