One’s first love is always perfect until one meets one’s second love.

Elizabeth Aston

 
 
 
 
 
Tác giả: Mato-chan
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 45 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 521 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:13:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
hế là 5 thằng con trai " sức như trâu " hợp tác lại phá cửa. Cửa bung ra, nó nằm im đó, ướt nhẹp... để lộ cái lưng với đường cong sắt sảo ( E hèm, bả nằm đưa lưng ra phía cửa nhớ... Tác giả muốn thế để đừng có nhìn thấy mấy chỗ nhạy cảm ý mà ). Thấy cảnh tượng đó, 4 thằng con trai ( 3 thằng ôn dịch với ông Chan ) đỏ mặt mà xoay lưng đi chỗ khác... cả Durin cũng ngượng ngùng với cảnh tượng đó. Còn hắn, tuy cũng ngượng nghịu lắm nhưng vội vớ lấy cái khăn rồi chùm lấy thân hình nó, bế nó lên, chạy thẳng vào phòng hồi nãy ông Chan với Durin tám ( Vì phòng đó là gần nhất ). Bốn thằng con trai với Durin ngẩn tò tè mà chạy theo hắn.
Hắn đặt nó xuống giường, quên đi " cái của nợ cần giải quyết " Hắn vội lấy chăn che lại... chứ nhìn hồi thì không biết có chuyện gì xảy ra đâu à nha. Ông Chan vào đầu tiên, hớt hải lại nhìn nó... nhìn mặt nó trắng bệt, không có tí máu. Ông sợ quá móc điện thoại ra gọi cho bác sĩ riêng lại khám. Còn 3 thằng kia thì vẫn còn bị cảnh tượng hồi nãy ám ảnh... ngượng nghịu chẳng dám vào. Durin vào với vẻ mặt lo lắng, nhìn nó... rồi nói với hắn và ông Chan:
- Hai người đi ra ngoài đi, em thay đồ cho nó..
- Ừ... thế bọn anh ra nhé! Em thay đồ cho nó nhanh nhanh rồi... để bác sĩ khám nhé! Lão già ấy nói sẽ lại ngay đấy
- Ừ, em biết rồi... Hai anh ra nhanh đi - Durin vừa nói vừa đẩy đẩy hai người đó đi.
Durin khoá cửa lại và mặc đồ cho nó.
Ngoài phòng...
- Thiệt là tao không ngờ mày làm như vậy đấy!
- Ừ đúng rồi đấy, tao ngượng còn không dám nhìn nữa ấy
- Mày đúng là gan thật... lúc mày chạy nhìn mày vừa sợ vừa ngượng...không thể hình dung ra đâu là thằng Jun play boy nữa
Ba thằng ôn dịch nhiều chuyện hùa nhau nói. Ông Chan nãy giờ đứng nghe, bây giờ mới lên tiếng:
- Mày không đi " giải quyết " nữa à?
Hắn giật mình nhớ ra, tự dưng " cái của nợ cần giải quyết " đó quay lại, hắn nói lấp bấp:
- Tao... tao... đi đây
Nói rồi hắn phóng vèo vào nhà vệ sinh. ( E hèm, lấy tạm bợ cái cửa che lại Vì một dãy thì chỉ có một cái nhà vệ sinh ngoài, mà một dãy thì hơi bị dài à nha nên nếu mà mắc quá, đợi đi hết dãy lầu này cũng đã làm tại chỗ rồi ấy ). Ông Chan ở đó vuốt cằm đăm chiêu suy nghĩ:
- Thằng này thích con Yun hay sao ấy nhỉ?
3 thằng ôn dịch kia đoán được ổng nghĩ gì, liền xía mỏ vào:
- Ừ, thích là cái chắc rồi
- Chậc, tao cũng nghĩ thế... Mà không biết chừng nào nó biết đây nhỉ? - Ông Chan nói
- Thằng khờ đó thì làm mẹ gì biết sớm thế Hay tụi mình giúp nó đi - Hanri lên tiếng
- Giúp không Chan, Kyo? Tao là tao đồng tình với thằng Hanri đấy - San nói
- Tao chả có ý kiến gì, tụi mày thế nào thì tao thế đó - Kyo nói ( Lần đầu tiên thấy ông này nói chuyện đó nha )
- Ok, nếu tụi mày đã thế thì... tao cũng phải giúp thôi. Âm mưu thế nào thì sẽ bàn kĩ lại sau Trước tiên là xem nó thích con Yun như thế nào đã. Phải thử thách nó thì mới cho phép nó với con Yun chứ Chứ không nó lại gạ gẫm con Yun... thì khổ chết em tao ấy chứ
- Thế thì mới thú vị, đúng không - Cả 3 thằng nói cùng lúc.
Thế là 4 thằng cười đểu... mà lại cười lớn nữa chứ. Durin thay đồ cho nó xong rồi, mở cửa khều ông Chan đang cười ha hả:
- Xong rồi đấy, anh định cười cho ruồi vào miệng rồi mới nín à?
- Không có, chỉ là đang vui nên cười thế thôi mà - ông Chan bào chữa ngay.
Hắn " giải quyết của nợ " xong, người nhẹ như tên. Cùng lúc đó ông bác sĩ già cũng đi vào, khám bệnh cho nó. Hắn chạy theo để đến kịp xem tình hình thế nào. Khám xong, ông bác sĩ già phán:
- Chỉ là suy nghĩ nhiều rồi bị áp lực thôi! Cứ để cô ấy nghỉ một tí là sẽ khoẻ lại thôi! Tôi về đây
Ông bác sĩ già bước ra về, không ai tiễn cũng chẳng ai thèm nhìn ổng. Ổng nghĩ: " Đúng là bọn trẻ bây giờ, tiểu thư cậu ấm thì chẳng xem ai ra gì " ( Ông già mà đi ghen tị với lớp trẻ à ).
Hắn nghe đến chữ " áp lực " liền nhớ đến cuộc nói chuyện cách đây hơn 2 ngày của Yun và Shin, máu muốn nổi lên tới đầu, định tìm Shin đánh ột quả đấm nhưng mà hắn lại nghĩ nên ở lại thì tốt hơn... Hắn lo cho nó.
Hai ngày trước...tại vườn cây sau dãy học cũ.
- Em đang nghĩ gì đấy? - Shin hỏi
- Chẳng nghĩ gì cả, tôi nghĩ gì cũng phải nói cho anh nghe sao? - Nó gắt
- Hừ, dạo này em hay làm anh bực mình đấy! - Shin bắt đầu hậm hừ.
- Mục đích của tôi là vậy mà - Nó đớp lại.
Rồi " Bốp " xin tán vào mặt nó, Shin xoa mặt nó rồi cười đểu:
- A... anh lỡ tay!:
Nó sợ Shin, nó sợ Shin sẽ giết nó, rồi giết luôn Jun... nên nó cũng chẳng nói gì, im lặng. Chỉ nhếch mép cười khinh khỉnh. Shin nói tiếp:
- Em đừng dại mà phản kháng lại anh, không tốt đâu...
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì sất, em muốn anh ta chết luôn à? - Shin gắt với nó
- Tôi...
- Ha ha, nhắc đến hắn là em lại bị như thế! Em bị mất ngủ cũng vì hắn đấy à? Ha ha, thằng đấy có phúc thật đấy! ( Shin cười khốn nạn )
- Tôi khinh anh!
Lại " Bốp ", thêm một cái tát vào má nó. Shin lại cười đểu:
- Ối, anh lại lỡ tay rồi!... Tội em quá nhỉ? (71):
- Anh làm gì tôi cũng được, nhưng không được động đến anh ta..
- Ha ha, anh sẽ không động đến anh ta... nhưng sẽ làm em mất ăn mất ngủ vì sợ hãi. Em cứ chờ đi!
Hắn vô tình đi ngang được, nghe thấy. Thấy Shin tát nó, hắn thấy đau ở ngực, hắn định lao ra cản và tán lại Shin gấp 100 lần nhưng rồi hắn nghĩ: " Mình là gì của nhỏ đó đâu... Bây giờ mà ra cản rồi nhỏ đó kiếm chuyện với mình nói không cần thì mình bị quê à? Chắc nhỏ đó làm gì thằng đó rồi bị đánh chứ gì! " hắn ta " mà thằng đó nói là ai ấy nhỉ? Sao nhỏ đó cứ phải bênh vực thế? Hừ, không rỗi hơi mà đi để ý mấy chuyện đó! ".
Rồi hắn bỏ đi... nhưng ngực vẫn cảm thấy đau. Người đó là ai mà nó lại ra sức bảo vệ hắn thế? Hắn vẫn chứ biết... hắn là người đó. ( Thằng này ngu vãi đái, thế mà không biết )
Mở đầu thử thách thứ nhất.
Chiều tối ( Khoảng 7 -8 giờ )... Chủ nhật.
Tại vila của tập đoạn Bạch.
Người nó rả rời. Nó đã tỉnh nhưng mắt vẫn nhắm, nó mệt đến nổi không còn chút sức lực nào để mở mắt nữa. Nó nhớ tới câu nói của Shin:
- Ha ha, anh sẽ không động đến anh ta... nhưng sẽ làm em mất ăn mất ngủ vì sợ hãi. Em cứ chờ đi!
Rồi nó nghĩ: " Thế thì anh làm được rồi đấy! Tôi đã mất ăn mất ngủ rồi lại nằm một cục ở đây! Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc đâu... anh làm tổn hại tôi cũng vô ích thôi! Dù tôi có chết tôi cũng không để anh động đến Jun ". ( Bà này bảo vệ người mình yêu kinh thật )
---
Hắn ngồi đó, từ sáng đến giờ hắn chưa có hạt cơm vào bụng:-O. Ông Chan, Durin và 3 thằng ôn dịch kia rủ đi ăn nhà hàng nhưng hắn không chịu, hắn bảo ở lại xem con vịt bầu ra sao. Lúc đó Durin ngây thơ định nói là Yun không sao, nhưng ông Chan kéo tay Durin đi, không cho Durin nói. Ông Chan muốn tạo không gian riêng cho hai người đó ( Ông này khôn lại tâm lý nữa ).
Hắn ngồi trên ghế cạnh giường Yun, bụng đói meo... đầu thì buồn ngủ kinh khủng ( Hắn có thói quen là trưa phải ngủ nhưng hôm nay lại không ngủ lên đâm ra mệt mỏi thế á ). Hắn bắt đầu gật gù buồn ngủ, nhưng nhìn nó mặt vẫn trắng bệch ( Tại hắn nghĩ thế thôi chứ từ sáng tới giờ cũng hồng lên 1 tí mà lị ), hắn sợ nó xảy ra chuyện gì nên đành chống cằm... căng mắt ra mà canh chừng.
Nhưng, hắn chịu không nổi nữa, gục cạnh giường của nó. Hắn mớ... và trong giấc mơ hắn thấy mình nắm tay nó, nên ở ngoài đời thực hắn cũng lấy tay mình đan xen vào tay nó. Hắn chỉ có một cảm nhận... ấm áp và hạnh phúc vô cùng.
---
Nó cảm thấy hơi ấm từ một bàn tay to lớn. Nó bắt đầu gắng sức mở mắt, lờ đờ... nó nhìn thấy một bóng người đang ngồi gục bên cạnh. Nó cố mở mắt to hơn để nhìn rõ,... thì ra là hắn, nó giật mình trong sự vui sướng (18):.
Nó nghĩ: " Tay hắn ấm thật!... Phải chi mình được nắm bàn tay mình mãi thì tốt quá! ". Bất giác, theo phản xạ... nó cười một nụ cười hạnh phúc. Rồi nước mắt ở đâu đó chảy ra. Do nằm ngửa nên có độ dốc khá lớn, giọt nước mắt rơi xuống trên tấm ga trải giường, tạo thành một vệt tròn. Nó yêu Jun thật rồi... thật sự là yêu rồi nhưng biết làm sao đấy? Nó không thể thể hiện ra, nếu thể hiện... Shin sẽ còn dùng nhiều thủ đoạn để hại Jun. Nó sợ... nó sợ mình sẽ gián tiếp làm hại đến Jun mất!. Nó bị Shin khống chế rồi... nó không muốn Shin khùng lên, như thế thì Jun sẽ chết mất, chết thật đấy chẳng chơi! ( Thằng Shin mất dạy Mày mà ở ngoài đời bố đã ày chết rồi )
Nó nhắm mắt lại để cho dòng nước trong mắt chảy, nó không muốn trở về thực tế làm quái gì nữa! Nhưng còn hắn... nếu không còn hắn nó sống còn ý nghĩa gì nữa? Ba nó đã muốn giết nó, mẹ nó thì sống mù quáng trong tình yêu rồi... Còn ông Chan, đã có Durin, nó không muốn phiền hà hai người đó. Nó siết chặt tay hắn... vừa khóc lại vừa cười ( Bà này là quái nhân nà Người ta có câu: " Vừa khóc vừa cười ăn mười cục shit " Thế bà này có nên ăn không )
---
Hắn bị cái siết chặt của nó làm thức giật. Lần thứ 2... hắn thấy nó khóc, tự dưng hắn thấy đau lòng. Hắn không xác định được tình cảm của mình! Tại sao khi bên nó, hắn cảm thấy hình như hắn yêu nó thật, yêu thật sự đấy!. Nhưng mỗi lần gặp Durin, hắn lại cảm thấy tim mình cứ đập thổn thức... Rốt cuộc hắn yêu ai đây?
Hắn vội bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn đó mà lay nó dậy:
- Vịt bầu... vịt bầu... cô tỉnh chưa
Nó mở nhẹ mắt, mỉm cười không nói gì. Rồi nó lại nhắm mắt, hắn ngạc nhiên trước thái độ của nó! Tại sao phải nó lại vừa khóc vừa cười như vậy? Bỗng dưng hắn nhớ tới " hắn ta " ( " hắn ta " trong cuộc đối thoại ở chap trên ý ). Hắn tự nhủ: " Chắc do hắn ta chứ gì " ( Con lạy cha nội hắn ta là cha nội đó ). Khó chịu vô cùng, ngực như muốn nổ tung... Hắn không chịu được nữa, đứng phắt dậy để đi ra ngoài... Hắn không muốn có cái cảm giác này nữa. Nó mở mắt và ngạc nhiên, không hiểu sao hắn lại như thế, nó đã nắm tay hắn chặt... nay càng chặt hơn, nó không cho hắn đi (32):. Hắn quay lại nhìn nó, rồi hất tay nó ra... nói mà chẳng biết lời nói của mình vô tình làm đau một người con gái:
- Cô bị điên đấy à? Con vịt bầu xấu xí như cô mà cũng có tư cách nắm tay tôi sao
Hắn nói thế... và cứ tưởng nó sẽ đớp lại như bình thường (24). Nhưng không, nó nhíu mày nhìn hắn, hắn thật sự không khỏi ngạc nhiên trước cách hành động của nó:-O. Hắn quay lưng, định đi ra ngoài để đừng cảm thấy bực túc, ghen tuông nữa... nhưng nó lại nắm lại không cho hắn đi. Không hiểu nổi nó nữa, " Không phải cô đang nghĩ đến hắn sao? Lại còn nắm tay tôi kéo lại làm gì? " - Hắn nghĩ. Rồi hắn nói một cách vô tình:
- Cô lo mà nghĩ đến người cô yêu đi, đừng có mà nắm tay tôi nữa. Con vịt bầu như cô không có tư cách nắm tay tôi đâu.
Khi nghe đến tiếng người-cô-yêu, nó như bị ông trời giáng một cái ngay đầu:! Nó nghĩ: " Người tôi yêu là anh mà, anh nghĩ người tôi yêu là ai mà anh lại nói thế? ". Tự dưng dòng nước mắt tổn thương chịu đựng trong 2 tuần qua không mời mà cứ trào ra, nó đưa tay gạt mãi mà không hết!
Hắn lại ngạc nhiên, hai mắt lại xuất hiện hai dòng nước mắt của nó như xé hết ruột gan hắn... Đau vô cùng ( Lão này thật sự là thích Yun chứ có thích bà Durin đâu ). Hắn đâu có biết những lời nhất thời ghen tuông của hắn như cứa từng nhát vào tim nó... đau đến thế nào đâu. Nó từ từ thả lỏng tay hắn ra rồi nói, giọng không run nhưng lại yếu ớt vô cùng:
- Ừ thì tôi như thế đấy... không đủ tư cách nắm tay anh đâu. Anh cứ đi đi... và đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.
- Hừ, tôi mà thèm xuất hiện trước mặt cô sao? Đồ điên, cô không xuất hiện trước mặt tôi là mừng cho tôi rồi.
Rồi hắn bước ra khỏi phòng. Nó lặng lẽ nhìn bóng hắn đi, nó nghĩ: " Lại đánh mất nữa à? Có phải anh ta ghét mình rồi không nhỉ? Mình cứ tưởng mình yêu trong đau thương quen rồi chứ! Nhưng sao lần này nó đau gấp trăm lần trước thế này? Ngay cả lúc biết Shin lừa dối mình cũng chẳng đau thế này! Rốt cuộc là sao đây? "
---
Hắn vừa đi vừa tức giận, đi đến gần cầu thang hắn chịu không nổi. Nắm tay lại và đánh thẳng vào tường, máu tuôn ra (7). Đúng lúc 5 người kia đi ăn về, thấy hắn bị thế lo lắng hỏi:
- Mày có sao không? - Ông Chan
- Sao lại để chảy máu thế này? - Hanri nói.
- Mày điên hay sao mà lại tự đánh rồi để tự chảy máu thế kia? Tự biên tự diễn à hay mày muốn làm đạo diễn - San nói
- Kê nó đi! - Kyo vẫn lạnh lùng nói ( Ông này đúng là lạnh thật Mấy chap rồi nói được có 2 lần:-O )
- Anh bị sao thế? Có cần em băng lại không - Đến lượt Durin hỏi, với vẻ mặt lo lắng.
Tự dưng tim hắn đập thổn thức, chẳng hiểu lý do vì sao nữa (18): ( Hừ, không hiểu nổi ông này đang muốn gì đây (6): ). Hắn nghĩ: " Chắc có lẽ mình thích Durin... chứ không phải thích con vịt bầu đó đâu!, làm sao mà có thích con vịt bầu đó được chứ, nhưng... Durin đã là bạn gái của thằng Chan...! ". Vừa nghĩ hắn vừa nhìn đăm đăm Durin làm ông Chan khó chịu, ông ấy thấy hắn thật sự không ổn rồi. Ông ấy kêu:
- Này!
Hắn giật mình, nhìn ông Chan đang khó chịu, biết là ông Chan đã nhìn thấy tâm tư hắn. Hắn nói nhanh rồi bước xuống lầu ra khỏi cửa đi về:
- Tao về!
Durin quay sang ông Chan hỏi:
- Anh Chan này, sao Jun lại nhìn em thò lõ thế?:-O
- Anh không biết! Có lẽ Jun thích em cũng không chừng!
- Anh đừng nói thế chứ, rõ ràng hồi nãy anh bảo Jun thích Yun còn gì
-.... ( ông Chan không biết nói gì, im lặng )
Ba thằng ôn dịch và ông Chan chơi với Jun từ nhỏ nên nhìn thấy một trong 5 đứa có biểu hiện gì là biết ngay. Như lúc này, hẳn là Jun thích Durin rồi... nhưng còn ánh mắt và hành động Jun dành cho Yun... cũng là thích vậy >"
Tại Nhà hàng Shuki... 1 giờ 30 phút trước:
Năm người ngồi một bàn to, dài khoảng m ( Nhà hành hạnh VIp màlị ). Ăn những món ngon nhất của nhà hàng, xung quanh ai cũng nhìn 5 người họ. Cử chỉ tao nhã của họ khi cầm dao, nĩa... làm lên vẻ quý phái, nhưng chẳng kém phần năng động của tuổi trẻ ( Cậu chủ, cô chủ mà sao lại không tao nhã đc ). Mọi người cảm thấy ngưỡng mộ họ, rồi ông Chan nói với Durin:
- Bọn anh có chuyện này muốn nói với em
Durin ngừng ăn, hỏi:
- Chuyện gì thế anh?
- Chuyện thằng Jun và Yun.
- Họ thế nào?
- Hình như thằng Jun thích Yun - San chen ngang.
- Thế thì nói với em làm gì Vụ hồi sáng là em biết rồi.
- Nhưng bọn anh định sẽ giúp bọn nó - Hanri nói.
- Ừ, bọn anh muốn giúp bọn nó thành một đôi, nhưng phải qua nhiều thử thách, em là bạn thân của Yun nên bọn anh định hỏi ý kiến ấy mà - Kyo lên tiếng với khuôn mặt lạnh băng (118):
- Em thì chẳng thành vấn đề gì cả, em thấy Jun với Yun rất hợp nhau ấy
- Thế thì tối nay 3 đứa mày ở lại đây, bàn về thử thách thứ nhất nhá - ông Chan nói với ba thằng kia (17):
- Ok - 3 thằng ôn dịch nói (101):.
Tại phòng Yun đang nằm...
5 người họ chạy lên chỗ phòng Yun đang nằm. Đẩy cửa vào thấy Yun đang nằm chùm chăn che kín đầu. Durin thấy không ổn, đề nghị mọi người đi ra khỏi phòng để Durin nói chuyện riêng với Yun. Sau khi tống được 4 thằng con trai ra, Durin khoá cửa lại, lại gần giường và giở chăn lên. Nó giật mình, ngước lên nhìn Durin... Durin ngạc nhiên, sợ hãi nhìn nó... Môi nó đang chảy máu, chắc do cắn chặt quá nên đã bật máu lúc nào mà không hay. Máu chảy ròng ròng, Durin vội chạy đi lấy khăn giấy lại lao cho nó. Durin nhìn nó thương xót hỏi:
- Chuyện gì xảy ra với mày thế?
- Shin về rồi!... ( Nó lo lắng đáp )
Durin trừng mặt nhìn nó, như không tin vào điều mình vừa nghe... miệng nói lấp bấp:
- Hắn... về...từ...k..hi... nào
- Hai tuần nay rồi!
- Thế anh Chan có biết không?
- Thằng đấy có đi học đâu mà biết có hay không biết...
- Thế còn vụ Jun... hồi nãy...
- Không có gì đâu, chỉ là chửi nhau như bình thường thôi ấy mà... ( Nó cười cười đáp)
- Thế môi mày..
- Tao đã nói là không có gì rồi mà! ( Nó giận dữ đáp )
- Ừ, thế... thì thôi vậy. Tao không làm phiền mày nữa...
Durin thở dài rồi bước ra khỏi phòng (26). Nó nhìn Durin nghĩ: " Xin lỗi... ". Nó nằm xuống, chùm chăn kín lại, nó lại ngủ... hôm nay nó đã đau đớn lắm rồi. Durin bước ra nhìn ông Chan, lắc đầu tỏ vẻ không ổn rồi kéo ổng vào góc nhà, nói nhỏ:
- Shin về rồi..
Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh - Mato-chan