With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mato-chan
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 45 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 521 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:13:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ám ơn... anh.
Hai người họ vẫn thế! Ngượng ngùng khi nói chuyện với nhau, rõ còn yêu nhau sâu đậm nhưng lại chẳng dám đối mặt với điều đó. Nó chen vào phá huỷ bầu không khí ngượng ngùng:
- Đi đâu chơi không? Đi bar nhé!
Durin vốn không thích mấy chỗ đó nên thẳng thừng từ chối, thấy vậy ông Chan cũng từ chối theo. Im lặng, rồi tự dưng Durin nhìn nó nói:
- Ơ, mày chuyển sang ăn mặc theo rock rồi à? Tao nhớ lần trước mày đón tao là mày mặc style hiphop mà?
- Ừ, tao muốn là tao thật thôi! Hay vầy nè, tao dẫn mày về nhà tao. Tao sẽ ày xem phòng tao
- Ơ, trước giờ mày có cho tao xem đâu Bây giờ sao đổi tính thế? Mà thôi, thế cũng được. Vậy về nhà mày nhé!
Nó gật đầu rồi quay qua nhìn ông Chan, nói:
- Xe em hết chỗ, anh chỡ Durin đi
- Ừ, để anh chở ( Ổng nói với vẻ mặt bình thường, nhưng lúc này thì mừng tít ấy chứ lị )
Nói rồi họ đi ra chỗ đỗ xe ban nãy. Rồi Durin vào xe ông Chan ngồi, thẩy hành lí ở phía sau xe. Ông ấy kéo cửa kính xuống thò đầu ra ngoắt nó lại gần nói nhỏ:
- Mày chạy đâu thì chạy đừng có lẽo đẽo theo sau tao à nha.
- Anh khỏi nói em biết rồi! Phiền quá. Đi đi nhanh rồi còn về nhà đấy!
Ổng kéo cửa kính lên. Đạp ga phóng vèo vèo. Nó ngồi lên xe mô tô, đội nón bảo hiểm, nhìn đồng hồ mới 4 giờ, còn 3 tiếng nữa mới tới giờ hẹn với ông San. Nó bắt đầu lên ga phóng vèo theo hướng khác. Nó đi lang thang khắp thành phố. Nó vào câu lạc bộ " Rock with me! " ( Tác giả chế thôi ), nó ngồi đó nghe nhạc rock... rồi sẵn tiện nó kêu một ly rượu nhẹ uống.
- Hôm nay câu lạc bộ có game show đặc biệt dành cho các bạn yêu rock, đèn sẽ bất ngờ soi trúng một bạn nào đó và bạn đó sẽ lên đây chơi rock với band nhạc X4 ( Không biết đặt tên gì nữa, đặt đại vậy... mà cứ tưởng tượng band nhạc này nổi tiếng đi ha ).
Tiếng người dẫn chương trình quen thuộc của câu lạc bộ - Chị Thảo ( chị Thảo là người nó quen, với lại nó trong câu lạc bộ này cũng đã rất lâu rồi ).
Những đứa là crazy fans rock la rần trời. Mấy đứa là fans rock bình thường như nó cũng la hét không kém. Nó thì chỉ ngồi đó uống ly rượu nhẹ của mình. Đối với nó, ai chơi rock cũng được, miễn dễ nghe thì ok. Rồi bỗng nhiên có ánh sáng lướt ngang qua nó, à không... nói chính xác là soi trúng nó luôn ấy chứ. Chị Thảo nói lớn:
- Mời bạn gái may mắn đó lên sân khấu! Hãy biểu diễn bằng chính khả năng của mình nào
Nó giật mình, đứng lên và bước lên sân khấu. Nó nhìn chị Thảo, nói nhỏ: " Chị bỏ cho em được không? Dạo này em chẳng có hứng chơi đâu! ".
Rồi bả cũng lí nhí lại với nó: " Cưng mà bỏ là chị đào mồ tự chôn mình đấy ". Nó bí quá, không biết làm gì. Rồi chị Thảo nói ( bằng míc-rô
- Nào các bạn, ột tràng pháo tay cho huyền thoại rock - Bạch Ánh Linh.
Cả câu lạc bộ cứ ồ lên mãi. Nó từng chơi rock ột ban nhạc nổi tiếng, là giọng hát chính của nhóm đó. Nó có thể chơi cả bass và trống nữa. Mọi người gọi nó là huyền thoại vì nó thật sự là một rocker chuyên nghiệp, không một crazy fans rock hay một fans rock bình thường là không biết nó, tiếng tăm của nó lừng lẫy cả một thời.
Nó nhìn chị Thảo rồi nhíu mài, chị Thảo ra lệnh cho nó chơi đi. Bất quá, đánh liều... Nó hát chính, giai điệu tưng bừng kích thích trí não mọi người vang lên. Tay trống trong band nhạc đó đập hai dìu trống lại với nhau rồi kêu to: " One, two, three... ". Nhạc bắt đầu nổi lên. Nó bắt đầu hát:
You had my heart
and well never be world apart
Maybe in magazines
but youll still be my star
Baby cause in the Dark
You can see shiny Cars
And thats when you need me there
With you Ill always share
Because
When the sun shines
We’ll shine together
Told you Ill be here forever
Said Ill always be your friend
Took an oath
Imma stick it out till the end
Now that its raining more than ever
Know that we still have each other
You can stand under my Umbrella
You can stand under my Umbrella
(Ella ella eh eh eh)
Under my umbrella
(ella ella eh eh eh)
Under my umbrella
(ella ella eh eh eh)
Under my umbrella
(ella ella eh eh eh eh eh eh)
....
Với chất giọng khoẻ khắn, trầm trầm mà không quá trong, nó như khuấy động cả một vùng trời. Từng câu từng chữ của nó vang ra làm kích thích mọi người một cách kì lạ. Mọi người nhảy tưng bừng... la hét... Kết thúc bài hát, nó nghiêng mình về phía sau và đẩy míc-rô về phía trước... trông nó thật điêu luyện. Mồ hôi nó nhễ nhại, hoà vào với tiếng la hét, vỗ tay và huyết sáo ầm ĩ bên dưới... bỗng dưng nó thấy sức sống ở đâu lại tràn về.
Trở lại làm Yun thật sự. ( A )
Lợi dụng lúc mọi người không để ý, nó chuồn ra ngoài. Hít hà không khí buổi tối, tự dưng nó thấy mình thanh thản... nhẹ nhõm hẳn ra. Nó nhìn chiếc mô tô đua của ông Chan rồi nghĩ thầm: " Hừm... Hiếm khi ông ấy ình mượn xe. Chẹp! Đi bão thôi, lâu rồi không bão thèm chết được ". Nó nhìn đồng hồ, bây giờ là 7 giờ đúng, nó chợt nhớ tới cuộc hẹn với ông San, nó móc phone ra gọi ông ấy. Bên đầu kia vừa "alô" thì nó nói:
- Hôm nay không đi bar với anh được, thôi nhé!
Nói xong nó cúp máy cái rụp. Khoá máy, nó leo lên xe phóng đến trường đua.
Trong xe ông Chan...
Bầu không khí căng thẳng này thật ngột ngạt, nó khiến cả Durin và ông Chan cảm thấy khó chịu 41. Thu hết can đảm, ông Chan lên tiếng:
- Durin này! Lần này... em về không đi nữa à?
- Ừ, em ở đây với anh và Yun ( Vẫn cái nụ cười thiên thần đó, Durin quay và nói với ông Chan )
Ông Chan ậm ừ một hồi, rồi lại nói tiếp:
- Em về đây... em có muốn quen lại với anh không?
Durin nhìn ông Chan không chớp mắt, câu hỏi đối với Durin bất ngờ quá. Durin đâu nghĩ ông Chan vẫn còn muốn yêu và quen lại với nó. Durin lại nhìn ông Chan, tự dưng tình cảm bao lâu nay chôn giấu tận đáy lòng cứ tuôn trào ra ( Trào như núi lửa ý ). Nhưng thế nào đây? Durin không thể nhận lời ông ấy được. Durin nghĩ mình sẽ làm tổn thương ông ấy thêm lần nữa. Durin khẽ lắc đầu, nói nhỏ hẹ như chẳng muốn cho ai nghe ( Nói thế nói làm gì Câm luôn cho tác giả nhờ ):
- Em nghĩ mình không thích hợp với anh!
Ông Chan nghe được những lời đó như ngàn mũi dao cắm vào. Ông ấy đạp thắng gấp:-O, xe giật lại, hai người chồm về phía trước rồi lại ngã về phía sau ghế ( Điều đó là đương nhiên rồi ). Durin giật mình nhìn ổng. Ông chan trừng mắt nhìn lại, hỏi đau lòng:
- Em không còn tình cảm với anh sao? Em không thích hợp với anh sao? Buồn cười... buồn cười quá đi mất! Ha ha ( Lão này đã đến giờ lên cơn )
Tiếng cười của ông Chan vang lên khắp xe... một tiếng cười đau đớn. Tiếng cười đó, nó cứa vào gan ruột của Durin. Đau gấp trăm nghìn lần nỗi nhớ xa cách khi nó đi du học ( Đau thế này phải vào viện khâu lại thôi ). Durin rơi nước mắt, nước mắt uất ức mấy năm nay trào ra đau xót, Durin cất tiếng... mọi đau khổ đi ra cùng tiếng nói của Durin:
- Tại sao anh lại như vậy? Tất cả vì em sao? Thuốc lắc, vũ trường, rượu bia, thuốc lá, con gái... ( toàn tệ nạn xã hội, sợ ông này thật ) Tất cả vì em sao? Em yêu anh, yêu anh nhiều lắm nhưng không được, em chia tay anh vì muốn anh tự do... chứ em đâu muốn anh ra nông nổi này? Anh muốn em phải là sao đây... làm sao đây?
Nói rồi Durin khóc lớn hơn. Ông Chan nhìn Durin với ánh mắt ngỡ ngàng. Mọi chuyện sao cứ rối nùi thế này? Ông Chan ôm Durin vào lòng, vuốt ve từng mớ tóc, nhẹ nhàng nói:
- Đừng như thế nữa, hãy về bên anh... Anh sẽ cho em hạnh phúc
Durin rút người vào trong lòng của ông Chan. Ấm áp, tình yêu chan chứa... Đúng rồi, Durin muốn ở trong vòng tay này mãi 91.
Chỗ hắn.... đang " đú ":
Trường đua. Hắn đang ở đấy, ngồi trên chiếc mô tô phân khối lớn 63. Phía sau là một cô gái sexy và quyến rũ, cô ta ôm eo của hắn. Hôm nay trường đua có tổ chức cuộc đua mô tô nhận cúp nên tất nhiên... là làm sao mà không có mặt hắn được chứ ( Tay chơi chuyên nghiệp làm sao bỏ qua được dịp vui này chứ ).
Cô gái đứng trên bức tường, phất cờ trắng đen. Hắn nổ máy, phóng vèo vèo. Những chiếc xe lạng lách nhau, ngồi sau xe ai cũng có một cô gái quyến rũ ( Ước gì mình được làm mấy tay đua này ). Hắn lần lượt vượt qua mọi đối thủ của mình, chỉ còn một tí là đến đích... ai cũng nghĩ hắn là người chiến thắng cả. Nhưng... từ đâu một chiếc xe màu xanh, bay từ phía sau lên... bay hẳn qua đích 93. Nói chính xác là chiếc xe đấy đã thắng. Chiếc xe màu xanh đó rơi xuống đất, thắng két lại tạo hẳn một nửa vòng tròn trên nền đất cát của đường đua 22. Một cô gái bước xuống, mở mủ bảo hiểm ra. Hắn nhìn thò lõ, miệng lấp bấp:
- Con... nhỏ...đ..ó...là...con..vị..t bầ...u mà...
Cô gái ngồi sau hắn không nghe rõ, hỏi hắn:
- Anh nói cái gì vịt bầu cơ 112
Nó đi ngang qua chiếc xe của hắn với cô gái đó, nhếch miệng cười thách thức 6 rồi lại đi sang chỗ một chàng trai cũng đang chở một cô gái sếch-xè-xi 4. Nó với anh chàng đó hôn môi nhau ( Ui ui, ai còn bé che mắt lại kẻo bị đầu độc nhé 71 ). Chàng trai nói:
- Em đấy à? Chẳng phải bỏ rock với đua xe rồi sao?
- Thế anh không muốn gặp em à?
- Làm gì có chuyện đó
- Dẫn em đi gặp mọi người nào, Tuấn
Tuấn là người trong hội đua xe của nó. Nó và Tuấn khá thân với nhau, nên việc hôn nhau chỉ là một cử chỉ bình thường của họ 62.
Tuấn trông vẫn như hồi đó, modern cực, tóc nhuộm hung đỏ, tai đeo gần chục cái đôi bông... bấm đủ chỗ. Tuấn và nó tiến về phía hắn với một đám người ở đó, Tuấn nói:
- Linh về rồi đây này 29.
Cả đám cứ nhoi nhoi lại gần nó, cười đùa thân thiện như đã thân nhau từ rất lâu. Hắn đã ở cái hội đua xe này gần 6 tháng rồi mà không biết là nó từng ở đây:-O. Thường thì hắn ở các hội khác nhiều nhất cũng 1 tháng, nhưng hội này đặc biệt... Hội này mỗi lần đua xe đều cá độ, mà chầu nào cũng to. Tiền bạc không phải vấn đề chủ yếu hắn muốn ở lại hội này, mà vì các hội trước đều toàn bọn tép rêu chẳng có trình độ 70. Còn hội này tuy không được biết đến nhiều nhưng kĩ thuật đua và trình độ thì có thể xếp chung với các nhà chuyên nghiệp ấy chứ 73.
Không ngờ con nhỏ đó lại quen thằng trưởng hội nữa chứ. Tuấn thấy vẻ mặt của hắn thì nói:
- Linh đấy! Trước là chủ hội... Anh em đc như thế toàn là nhờ Linh đấy 7
Trố mắt nhìn nó, hắn cứ ngỡ nó ngoài ăn chơi với cái lũ con trai ra thì chẳng có gì đặc biệt cả 15. Hắn đâu nghĩ đến là nó đua xe tầm cỡ đến như thế. Tuấn nói thêm:
- Linh còn chơi cả rock nữa đấy 100! Anh nghe chú mày cũng thích rock lắm mà, bảo Linh chỉ cho 35. Huyền thoại một thời đấy!
Lại trố mắt, hắn nghĩ: " Cái con vịt bầu đó cũng biết chơi rock nữa sao:-O ".
Nó đi lại gần hắn, nhìn sang Tuấn nói:
- Đua nữa không, hôm nay mới tẩu được chiếc xe của thằng anh.
Tuấn nhìn nó, gật đầu ok. Rồi nó quay sang nhìn hắn:
- Đồ gấu lắm lông, biết đua xe không ý nhỉ?
- Tất nhiên là biết, mà vịt bầu như cô mà cũng biết đua xe cơ đấy
- Thật chẳng hiểu sao hồi bé tôi lại hay chơi với anh ấy nhỉ?
Câu nói của nó như đánh thẳng vào tâm lý của hắn. Hắn cáu lên:
- Chơi thì đã sao, chơi với tôi bực bội lắm à?
- Ừ, đúng đấy! Phiền nữa chứ!
- Vịt bầu vô dụng.
- Ừ để xem ai vô dụng, đua thử xem ai thắng 70.
- Ok, nếu cô thua thì hãy tự nói mình là "vịt bầu vô dụng", còn nếu tôi thua tôi sẽ tự kêu mình là "con gấu lắm lông vô dụng". Okie?
- Ok 98.
Nó quay phắt qua Tuấn, nói nhỏ:
- Cầu chúa cho em thắng đi nhé!
- Thằng bé ấy làm sao thắng được em ( Tuấn nói cười cười, bỡn cợt 37 )
- Biết thế nhưng... chưa biết được, nhỡ em thua thì sao Cho em bùa may mắn nhé! 68
Rồi Tuấn hôn nó một cái 104. Hồi đó nó mỗi lần nó đua, Tuấn đều cho nó một cái hôn xem như bùa may mắn. Nó quý Tuấn, nó luôn xem Tuấn như một người anh trai và một người bạn trai của mình cũng không chừng 37.
Hắn thấy cảnh nó hôn Tuấn tự dưng đâm ra khó chịu. Chẳng muốn nhìn, hắn bực bội quay mặt đi 81. Cô gái ngồi sau xe hắn đã bỏ đi lúc nào chẳng biết. Hắn leo lên xe, đội mủ bảo hiểm vào, rồ ga " ùn ùn " 115. Nó cũng bước lên xe, đội mủ bảo hiểm... cũng rồ ga " ùn ùn " 58.
Lần này, cô gái đứng trên bức tường không phất cờ nữa mà thay vào đó là tiếng súng bắn lên trời 76 ( Có khi nào trúng con chim ko ta nếu trúng thì có món chim quay ăn rồi ý nhờ ). Nghe tiếng súng, hắn biết đây là cuộc đua lớn của hội 46. Sau đó, hắn và nó lao đi với vận tốc kinh hồn. 72 ( Đề nghị các bé nhỏ đừng nên chạy xe như thế, chết thì ko ai đền cho đâu )
7: Trở lại làm Yun thật sự. (B)
Lao đi trong sự phấn khích lạ thường, hắn và nó chẳng nghĩ ngợi gì ngoài cái đích đến đó (99):. Trong đầu nó và hắn chỉ có CHIẾN THẮNG CHIẾN THẮNG, lòng tự trọng không cho phép họ thua cuộc. Hắn vượt lên nó, hắn lách qua bên phải. Nó rồ ga lách qua trái để vượt lên hắn. Thấy vậy hắn lại lách qua trái để cản nó lại ở phía sau. Bực mình, nó giảm tốc độ. Rồi chạy vèo lên, hắn không kịp lách qua để chặn lại liền bị nó vượt qua (44):. Đích còn lâu mới đến, hắn chạy với tốc độ tối đa (72):. Vượt qua mặt nó lần nữa. Thấy hắn quay lại nhìn mình với nụ cười xem thường, nó không chịu nổi, nổi đoá lên giận dữ:
- Mẹ kiếp, nếu cuộc đua này tao thua tao không phải con người
Chạy một hồi lâu, đích đến đã gần đó, hắn vẫn đang ở trước mặt nó, vẫn đang dẫn đầu (41). Bí quá, nó không biết làm gì, tình cờ nó nhìn thấy mấy tảng đá bên đường xếp tự nhiên thành một đoạn dốc, nó nảy ra sáng kiến. Nó rồ ga nhanh hết mức có thể, phóng lên mấy tảng đá đó rồi lao hẳn về phía đích đến, nó cán dây ruy-băng màu đỏ (58):. Tưởng chừng như thắng chắc nhưng ai ngờ... lúc mà nó phóng qua đích cũng là lúc hắn cán vạch đích ở dưới ():.( Huề nhau rồi nhá ). Mọi người nhìn hai người họ trong ngỡ ngàng, trước giờ có ai đua xe với nó mà huề được đâu. Rồi thì " Ù queo ù queo ù queo " (18) Tiếng còi công an á )
Chưa kịp xuống xe " tính sổ " xem ai thắng ai thua để lấy tiền cược thì đã nghe tiếng còi hú của công an giao thông (75):. Ai cũng lo bản thân, chạy đáo chạy để. Nổ máy " rùn rùn " phóng như điên như dại, như cuồng dâm giáo chủ, như vừa giết người xong ( Nói quá rồi nhể ), trong đầu thì lạy trời cho công an đừng bắt được, còn tính mạng thì giao cho trời định, " Sống chết mặc bay " () kiểu này không chết cũng bại liệt ).
Hắn với nó cũng chạy đi tránh công an ( Công an mà tóm đc thì... em ơi, chúng mình về quê " đua trâu " em nhớ ). Mà không hiểu sao hắn với nó cứ chạy chung đường, nhiều lúc hai người tìm cách quẹo hướng khác thì vẫn đụng độ nhau. Sức người chịu đựng có giới hạn, mắt nó như nổi đom đóm, nó chửi:
- Mẹ bà thằng dở hơi, chạy đi đâu thì chạy đừng có mà chạy theo bà nữa
( Lúc này nó bực quá chịu không nổi rồi nên đếch có biết ai với ai cả. Chậc, đúng là giận quá mất khôn )
Hắn cũng " lên máu ", hắn chửi lại quyết liệt:
- Ơ, con điên kia, tôi đã chạy theo cô đâu nào? Cô chạy theo tôi thì có. Vịt bầu toàn cản đường, cút ngay cho đỡ phiền phức! Đúng là chỉ tổ xui xẻo.
Biết mình không nói lại hắn nên ức không chịu được nữa (33):. Nó phóng xe lên để chạy song song với hắn ( Tại lúc này hết đua rồi nên bả chạy sau hắn ý mờ ). Khi đã song song với hắn rồi thì nó giơ chân mang giày cao ống, đạp một nhát vào chân hắn rõ đau ( Thúi móng thì tác giả không chịu trách nhiệm nhớ ). Miệng lẩm bẩm:
- Cho chừa này! Đồ gấu lắm lông
Hắn bị đạp ngay chân, đau rên rỉ. Bất đắc dĩ hắn phải dừng xe lại mà soi bàn chân " lắm lông " của mình có bị sao không. Còn nó thì vẫn chạy, vừa chạy nó vừa cười sặc sụa với vẻ hài lòng ( ):. Hắn thấy bộ dạng của nó, máu lên tới đầu, gân máu ở mắt nổi lên trông cứ y như con bò điên muốn húc người. Hắn nói lớn khiêu khích nó:
- Vịt bầu, có ngon thì đứng lại đây. Đừng có mà hèn, chơi tôi xong rồi bỏ chạy à? (28):.
Nghe thấy lời khiêu khích của hắn, nó bị kích thích ngay. Quay đầu xe lại chỗ hắn đang dựng xe, nó bỏ nón bảo hiểm xuống và bước xuống xe. Nó đi lại gần hắn rồi thụi nó hắn một nhát vào bụng ( Bà này vẫn thích bụng ấy nhỉ Lúc nào cũng chỉ có bụng và bụng thôi (68): ). Nó nói châm biếm:
- Đấy, tôi không chơi hèn với anh nữa:. Tôi chơi " quân tử " với anh này (26):.
Hắn nhìn nó với ánh mắt đỏ hoét vì tức. Mặt lúc này cũng đỏ vì tức giận. Ôm bụng hắn chửi:
- Cô giỏi lắm! Con vịt bầu điên khùng kia, cô sẽ biết tay tôi
Nó ngồi xổm xuống trước mặt hắn, dí mặt mình sát lại rồi đưa con mắt ra nhìn hắn thách thức:
- Anh làm gì tôi nào
Hắn nắm lấy đầu nó:-O, do quá bất ngờ nó chưa kịp phản xạ gì. Hắn kéo mạnh đầu nó vào đầu hắn, rồi " Cốp ". Hai cái đầu " giao nhau " tại một điểm.
Nó ôm cái đầu đang đau như búa đổ của mình. Nó nói bỡ cợt:
- Đầu anh làm bằng thép hay sao mà cứng thế! Tôi còn tưởng con gấu lắm lông như anh có cái đầu mềm như xôi nếp ấy chứ
Hắn biết mình đang bị xem thường, nhào vô đánh nó " bán sống bán chết ". Quên đi mấy cái vết thương vừa rồi, họ lao vào đánh nhau như những kẻ thù " lâu nắm không gặp " ( Mà đã nói lâu năm không gặp thì biết là nó quyết liệt thế nào rồi nhé Tác giả khuyến khích các bạn yếu tim nên tưởng tượng nhiều vào, vì nếu các bạn muốn chết thì cứ tưởng tượng đi ).
Hai người họ nắm đầu, móc họng, đấm đá tứ lưa khưa đã rồi cũng đuối ( Hai ông bà này đánh nhau đếch phân giới tính ý nhờ ). " Bốn mắt nhìn nhau trào máu họng ", cơn tức giận vẫn đùng đùng như núi lửa. Nó với hắn xây xướt tùm lum, tay chân thì bầm dập. Nó thì bị nặng nhất là cái miệng với cái tai, do đôi bông nó mang, hắn nắm lấy kéo kéo đau điếng hết người.... ( hên là đồ lởm nên đứt, không thì bả phải đi khâu mấy mũi ở miệng rồi Lúc đó mà là mỹ nữ cái nổi gì nữa ). Còn hắn, hắn bị nặng nhất là cái bụng, do nó cứ nhắm vào bụng đạp tới mà.
Hai người nhìn nhau thở hổn hển. Tự dưng nó đứng dậy, leo lên xe phóng đi một mạch không nói gì (5):. Hắn ở đó nằm ôm bụng, lăn qua lăn lại ( Ai thấy cảnh anh chàng play boy thế này thì mất hình tượng mất ), rồi cũng leo lên xe phóng về. Tàn cuộc chiến
Về đến nhà của nó...
Nó vừa bước vào nhà là thấy ông Chan với Durin quấn quýt nhau mà chẳng để ý đến nó (75): ( Durin ngồi bên đùi ông Chan ý nhớ ). Nó biết ngay là hai người trở lại với nhau nên cũng chẳng muốn phiền họ " yêu thương " nhau. Nó đi ngang qua hai người đó. Lúc này thì mới để ý đến sự hiện diện của nó, ông Chan nhìn lên giật mình, Durin cũng nhìn lên... giật mình nốt ( ) Này thì người ta có câu " Đồng vợ đồng chồng tát biển đông cũng cạn " Còn hai ông bà này thì " đồng vợ đồng chồng... giật cái mình cũng giống " )
Nhìn nó bây giờ như con điên mới trong trại ra, đầu tóc bù xù. Vớ lưới thì rách te tua, mặt mài thì như bị mèo cào, tay chân chỗ xanh chỗ tím ( Dị nhân (.: ). Ông Chan hỏi nó:
- Mày đi đâu mà ra nông nỗi này thế
Durin cũng chen vào tiếp phần:
- Mày bị sao thế này? (: Mày lại đánh nhau à... sao lại ra nông nỗi này! (43):
Nó quay sang nhìn Durin nói:
- Ừ, đánh nhau với bạn ông Chan.
Durin há hốc mồm, còn ông Chan thì biết ngay là nó đánh nhau với hắn nên chả ngạc nhiên gì ():. Durin quay sang mắng thương ổng:
- Anh làm gì chơi với cái loại người đấy thế? Đi đánh cả em gái của bạn thì chơi làm gì! (26):
Ông Chan vội bào chữa ngay:
- Đâu có, tại nó kiếm chuyện với thằng Jun mà. Có phải tất cả đều tại lỗi thằng Jun đâu. Với lại nó là bạn thân của anh mà! Anh biết nó là người tốt mà!:
Rồi Durin véo mũi ổng, ổng khoái cười hả hê (67):. Nãy giờ nó nín xem Durin với ổng " diễn vở uyên ương lâu ngày chia cắt " nên cũng chả nói gì. Mà chẳng nhẽ nó đứng hoài ở đây? Bỏ lên phòng thì chẳng phải nhục lắm sao. Nó bèn chen ngang cuộc " âu yếm " đó, nó nói với ông Chan:
- Mày với Durin quay lại rồi thì mai mày đúp tiết dẫn Durin đi chơi đi. Hết tuần này mày hãy lên lớp. (55):
- Mày không nói tao cũng làm thế! Mà sao không kêu tao bằng anh nữa đi? (76):
- Tao chẳng thích, tự dưng đi đú xong chẳng muốn kêu mày bằng anh nữa. Như bình thường đi, tao cũng chả muốn có thay đổi. (71):
- Thôi được rồi, tao chiều mày Ai bảo tao đẻ ra sớm hơn mày 10 phút chi
Nó nhìn ông Chan đang lên mặt muốn nói mình là " anh trai " nên phải chịu thiệt (6):. Nó liền không kìm nổi cái tính nóng nảy mà đá vào bắp chuối ổng một cái. Mấy cái đá đó thì chẳng nhằm nhò gì với ông ấy, nhưng ổng lại vờ đau rồi la choai choai lên. Nó cười ha hả. Rồi nó quay qua nhìn Durin nói:
- Mày cũng học ở lớp tao phải không?
- Ừ, bác trai sắp xếp cho tao rồi. Với lại tao cũng ở nhà chung với anh Chan và mày luôn
- Ơ, thế thì tốt. Chơi cho đã cái thành phố này đi rồi hãy đi học
- Ừ. Mà cái vụ phòng mày ấy...
Durin chưa kịp nói hết lời thì bị nó cắt ngang:
- Thôi, để sau đi. Mày ở đây còn dài mà Còn nhiều thời gian, lắm dịp để xem. Tao lên phòng đây, mệt quá rồi!
Durin gật đầu với vẻ thông cảm. Rồi cũng lờ nó đi mà nói chuyện với ông Chan tiếp ( Bà này xem trọng người yêu nà ). Nó bước lên lầu, mở cửa phòng của mình. Lấy hộp sơ cứu ra mà bôi lên mấy vết thương, rát rát nó rên rên:
- Mẹ kiếp, hai lần rồi chẳng có lần nào nhường mình. Đúng là đồ con trai thô lỗ.
Dán băng keo cá nhân lên đàng hoàng, chảy đầu tóc lại, thay đồ ra. Nó nằm phịch lên giường ngủ, mệt mỏi. Nó vân vê cái đầu lâu rồi ngủ đi. Nó nói mớ:
- Hôm nay là Yun của ngày xưa... Khò khò... Hôm nay mình lại là mình... khò khò... Và ngày mai cũng thế... Khò khò... Mình chẳng phải nhớ gì về thằng nhóc ngày xưa nữa... Khò khò... Khò khò ( Bà này ngáy như điên ý nhỉ )
Tại nhà hắn...
Bước vào nhà, hắn nhìn bốn hướng (63):. Không có ai ngoài mấy bà osin cả, ba mẹ vẫn đi làm chưa về. Hắn chán nản bước lên phòng rồi ngồi lên giường sát trùng vết thương (74):. Nhớ lại cái cảm giác khó chịu khi hắn nhìn thấy Tuấn hôn Yun, hắn tự hỏi cái cảm giác lúc đó là gì nhỉ và hắn cũng chả hiểu làm quái gì mà hắn phải khó chịu khi thấy cạnh tượng đó nữa (98):... Hắn vẫn chưa nhận ra... đang có... điều gì đó đang thay đổi dần trong mình ( ):
Hắn thay đồ ra (115):. Cái bộ đồ hắn thích nhất đã bị rách tùm lum, còn cái bụng thì đỏ hẳn lên, nhìn cứ như mới quấn nóng về ý (17). Bây giờ bụng vẫn còn đau điếng, hắn rên rỉ, nguyền rủa kẻ làm hắn ra như thế này:
- Mẹ bà con vịt bầu đó, lúc đó mình mà còn sức mình không vạc lông nó mình đếch là con người nữa Lạy trời cho nó gãy xương đi ( Ông này ác như thú )
Rồi hắn nghĩ lại lời hồi trưa ông Chan nói với hắn, nó chính là con bé của ngày xưa (7):. Hắn lăn lộn trên giường suy nghĩ, khi mới nghe... hắn còn cảm thấy rung động một tẹo ( Nhớ là một tẹo thôi nhớ ). Sau khi gặp nó, chửi nhau với nó, đánh nhau với nó thì cái cảm giác đó mất tiêu, thay vào đó là cảm giác ghét cay ghét đắng như bình thường (80):. Hắn thở dài ( cả thước lận á ), tự nhủ: " Thôi, xem như mình không biết gì đi. Thế cho rảnh nợ! (95):". ( Thằng đàn ông chẳng có trách nhiệm )
Nhìn đồng hồ, bây giờ là 11h đêm. Hắn nằm đó, nhắm mắt... Thở đều đều rồi chìm vào giấc ngủ sâu và dài.
Thế là chấm dứt một ngày quan trọng.
Nụ hôn thứ 2.
Sáng....
- Dậy đi mày, dậy nhanh lên. Mẹ mày không dậy tao đá nha. ( Vẫn là giọng ông Chan, nghe mà phát ghét )
- Đá thì đá đi, tao ngủ tí đã... ( Nó nói mớ ) ( Đúng là cái miệng nó hại cái thân ý nhờ )
- Hừ... mày thách tao đó hả?
Im lặng, nó nằm đó ngủ, ngáy khò khò. Như bị thách thức, ông Chan giơ chân lên đá nó một cái (77) lúc này ổng được vô phòng nó rồi nà, lúc đầu cũng đc vô như ko đc mở đèn, nên chả thấy gì đâu ). Hướng trọn cái đá từ ông Chan, nó từ trên giường lăn đùng xuống đất:-O ( Ui mẹ ơi, chết bà Yun rồi ). Lờ mờ thức dậy, nó thấy ngoài ông Chan ra còn có hai người lạ đang đứng trước cửa phòng nó. Nó lớ ngớ hỏi ông Chan:
- Ai đứng trước cửa phòng tao thế?
- Mày điên à? Durin chứ ai?
( E hèm, chú thích là phòng tối thui nha, chưa có mở đèn á )
Ừ nhỉ? Nó quên rằng hôm qua Durin đã về nước và hiện đang ở nhà nó. Rồi nó chỉ tay qua người kế bên Durin hỏi:
- Cái đứa cao cao đấy là ai? ( Lúc này bả còn ngáy ngủ nhớ )
Ông Chan đáp tỉnh bơ:
- Thằng Jun chứ ai?
Nghe đến tên hắn, nó vội mở mắt to ra, nhìn thật kĩ xem có đúng sự thật không. Ui giời, hắn đang khoanh tay nhìn nó trong cái bộ dạng " nửa trên giường, nửa dưới đất " mà cười khoái chí ( ):. Nó biết ngay mục đích của hắn đến đây là để dằn mặt nó mà, nó vội đứng dậy... Đi đến chỗ hắn, trừng mắt nhìn hắn, nói to:
- Cười quái gì thế thằng dở hơi kia (39):
- Ơ, buồn cười cười không đc à? Luật pháp đâu ra cái điều nào là cấm công dân cười đâu nào ( Hắn khiêu khích nó )
- Hơ, đá đểu hay đấy nhóc. Gấu lắm lông đến đây làm gì thế nhỉ? Đừng nói là đến đây xin ăn đấy nhé.
Hắn bị nó hạ nhục, ức không chịu nổi, liền đáp trả lại ngay:
- Đến để xem cô bị đá như lúc nãy đấy:.
Chợt nhớ ra từ đầu đến cuối hắn trông thấy tất cả, mặt nó tái mét lại:-O. Hắn biết nó đã rơi vào bẫy của mình, nên nói lí nhí... đủ để nó nghe:
- Cô khôn hồn thì đừng có mà kiếm chuyện với tôi nữa. Nếu còn thì đừng trách tôi nặng tay ( ).
Nó giận dữ, nhíu mày, trừng mắt nhìn hắn ( bà này trừng mắt riết không khéo lòi mắt ra luôn ấy ). Nó nói một hơi, không cho ai chen vào:
- Anh cứ việc làm gì thì làm đi. Dù gì thì tôi cũng chả cần phải giữ thể diện làm gì Mà anh cũng không biết nhục à? Đi tranh chấp với đứa con gái như tôi (26):. Đúng là đồ gấu lắm lông, anh có giỏi thì làm đi. Tôi chẳng sợ anh đâu, người như anh cho về làm osin cũng chẳng thèm:. Đúng là được mỗi cái thân con trai, còn tính tình như ích kỉ nhỏ nhen như bà già mấy chục tuổi ấy (80):
Bị chơi một hơi không đỡ được, hắn bèn im lặng. Nắm chắc phần thắng, nó cười ha hả như con điên. Nãy giờ nó không để ý, ông Chan với Durin đang cười lăng lóc. Hai ổng bả nghĩ hai người này thật trẻ con, ở đâu cũng có thể cải nhau được (58). Hắn bị cười, quê... bí quá lấy đại một câu hi vọng lật ngược tình thế:
- Vịt bầu mặc pijamma buồn cười nhờ! Càng nhìn càng ra dáng con vịt bầu đấy ( Vịt bầu thì xinh xinh chứ sao )
Ông trời không phụ lòng người " tốt " ( Ui giời, lão này mà tốt chắc mình thành bà tiên nhân hậu quá ), nó bị lép vế. Bực mình bỏ đi, chạy vô phòng tắm. Durin với ông Chan được mẻ cười đến nát bụng, vừa cười vừa nghĩ: " Đúng là trẻ con có khác ". Hắn bây giờ mới để ý đến sự hiện diện của Durin, hắn chỉ tay vô Durin rồi hỏi ông Chan:
Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh - Mato-chan