Nothing is worth reading that does not require an alert mind.

Charles Dudley Warner

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngọc Trâm
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 48 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 527 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:35:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 47. Rõ Ràng Là Đồ Ngốc Mà
Hiếc taxi chở Khánh Phong đuổi theo Bảo Trâm cuối cùng cũng dừng lại trước biệt thự nhà nó.
BẢo Trâm vừa bước xuống xe thì hình ảnh Khánh Phong liền đập vào mắt khiến cô kinh ngạc vô cùng. Chẳng lẽ anh ta có khinh công? Rõ ràng mình vừa thấy anh ta ở trường mà...
-Này! Em trở về mà sao không báo với anh một tiếng thế?-Khánh Phong lên tiếng, anh cứ nghĩ cô đến trường là có công việc chứ anh không thể nào ngờ được rằng cô đến đó để gặp anh.
-Anh đang nói cái gì vậy?-Bảo Trâm nghe xong mà nổi da gà cả sống lưng. Ai cho phép anh ta xưng "anh" gọi "em" như thế chứ.
-Em làm sao vậy? Gương mặt xanh xao quá! Hay là ốm rồi?-Khánh Phong lo lắng sờ trán rồi véo má cô xem xét.
Bảo Trâm đứng yên như pho tượng. Cô bị đơ với hành động này của anh ta. Là anh ta đang lo lắng cho cô ư? Trái tim cô bỗng dưng thấy ấm áp đến kì lạ. Gương mặt cũng dần ửng đỏ lên.
-Này! Mới này còn xanh xao lắm mà giờ lại đỏ lên rồi này, nhìn em cứ như tắc kè "bông" ấy-Khánh Phòng bật cười với suy nghĩ của mình.
Bảo Trâm nghe thấy liền hất anh ta ra xa và cau có.
-Anh mới đúng là lạ đó. Tự dưng sao lại tỏ ra quan tâm tôi như thế chứ. Chả nhẽ anh thích tôi?-Câu nói của cô vừa có ý châm chọc vừa có ý muốn biết sự thật.
-Thì rõ ràng là anh thích em mà-Khánh Phong vừa nói vừa gãi đầu ngượng ngùng. Tuy biết như thế là quá đường đột nhưng anh không thể giữ kín chuyện này thêm được nữa. Anh thực sự sợ cô sẽ đi mất. Anh sợ cô sẽ biến mất giống cái cách mà cô đã rời khỏi cuộc sống của anh 1 năm trước. Anh rất sợ.
Bảo TRâm bị đơ tập 2. Anh ta vừa nói cái gì ấy nhỉ? Anh ta nói là anh ta thích cô phải không? Liệu cô có nghe lầm không? Chắc cô bị lãng tai rồi. Rõ ràng vừa rồi anh ta còn nói chuyện thân mật với cô gái đó kia mà.
-Anh noi dối-Cô phủ nhận.
-Anh không nói dối, anh thực sự thích em, kể từ khi chúng ta gặp nhau cách đây 1 năm thì anh đã có tình cảm với em rồi-Khánh Phong khẳng định. Là anh đang thực sự nghiêm túc. Nhìn anh giống kẻ nói dối làm sao?
-Nhưng khi nãy tôi nhìn thấy anh đi cùng cô gái đó...-Bảo Trâm nói xong mới giật mình. Cô thực sự không muốn nói chuyện này ra chút nào. Cứ như cô là người ích kỷ nhỏ mọn lắm ấy. Mà trong khi cô lại chẳng là gì của anh ta nữa chứ.
-Vừa nãy em đã thấy anh ở trường ư?-Khánh Phong ngạc nhiên, không lẽ cô ấy đến tìm anh sao?
Bảo Trâm im lặng không nói.
Bỗng nhiên Khánh Phong ôm chầm BẢo Trâm vào lòng. Mặc sức cô giãy dụa anh vẫn ôm thật chặc.
-Hãy cho anh giải thích-Khánh Phong thì thầm vào tai cô.
Cô dần đàn thôi không đấm mạnh vào ngực anh nữa. TIm cô đập liên hồi. Và cô cũng cảm nhận được trái tim anh cũng đập nhanh không kém gì cô. Vòng tay này thực sự khiến cô thấy ấm áp và an toàn. Nhưng hành động này có ý nghĩa gì chứ?
-Đó là em gái của anh-Khánh Phong lên tiếng.
-Gì chứ?-Bảo Trâm buột miệng thốt lên. Đó thực sự là em gái của anh ta à? Nếu đúng vậy thì cô thật là chẳng biết phải chui xuống cái lỗ nào cho đỡ thẹn nữa. Cô đứng im như trời trồng. Đó là sức mạnh của lời nói ahaha
-Em không định buông anh ra sao? Mà thôi cứ ôm như thế này đi! Anh thích!-Khánh Phong châm chọc khi thấy cô đứng bất động. (Anh thật là nham hiểm mà).
Bảo Trâm giật mình lại đẩy anh ra nhưng lần này mạnh hơn lần trước khiến anh không phản ứng kịp mà ngã ra đằng sau.
-Úi da! Có thật là em cũng thích anh không thế? Ai lại nỡ đẩy người mình thương mạnh như thế chứ?-Khánh Phong vờ trách móc mà xoa vào cái mông vừa bị áp mặt với đất.
-Ơ...tôi xin lỗi...tôi không cố ý đâu-Bảo Trâm liên tục xua tay chạy lại phủi quần áo cho anh.
-Muốn anh tha lỗi thì làm bạn gái anh đi-Khánh Phong liền chớp lấy thời cơ.
Bảo Trâm từ nãy đến giờ cứ bị Khánh Phong đưa đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Cô thật chẳng biết phản ứng sao cho kịp với suy nghĩ nữa. Nhưng lần này thì cô đã lấy lại được bình tĩnh rồi. Cô không để hắn ta đưa cô vào bẫy nữa đâu.
-Làm bạn gái anh à.... cũng được...-Bảo Trâm kéo dài giọng nói.
Thế nhưng Khánh Phong lại không để ý đến điều đó mà chỉ để ý đến nội dung của nó thôi.Hai mắt anh sáng lại như vì sao đêm. Anh liền ôm chầm lấy Bảo Trâm lần nữa nhưng liền bị cô đẩy ra.
-Tôi vẫn chưa nói xong cơ mà
-Gì cơ?-Khánh Phong nhíu mày. Anh biết chắc cô nàng này lại định giở trò gì nữa đây. Anh cũng không nghĩ là cô sẽ dễ dàng đồng ý nên cũng đã chuẩn bị tinh thần trước rồi.
-Tôi nói là: Làm bạn gái anh cũng được nhưng đó là chuyện tương lai còn bây giờ thì không thể rồi-Bảo Trâm vờ ra vẻ tiếc nuối.
-Tại sao?-Khánh Phong tròn mắt.
-Anh đã chậm một bước vì có anh chàng kia cũng đã tỏ tình với tôi trước rồi nhưng tôi vẫn còn đang suy nghĩ.
-Còn đang suy nghĩ là được rồi...-Khánh Phong cười nhăn nhở và choàng tay qua vai dẫn cô bước đi trên con phố trước biệt thự.
-Được rồi cái gì chứ? -Bảo Trâm khó hiểu.
-Tức là em vẫn chưa quyết định và nghĩa là anh vẫn còn cơ hội-Anh không nhìn cô mà nói.
-Ai nói vậy chứ?-Là cô đang cố tình chọc tức anh mà sao chính bản thân cô lại như đang bị anh chọc tức thế nhỉ.
-Là ánh mắt của em đã nói cho anh biết đó, nó nói rằng em không những thích anh mà còn rất rất thích anh nữa là đằng khác-Khánh Phong tự tin trả lời. Rõ ràng là thích anh mà còn bày trò này nọ. Cái gì mà có người tỏ tình trước chứ? Xì xì... anh mới chính là không tin đó.
Nghe anh nói vậy thì cô cứng họng luôn. Ánh mắt cô đã nói như vậy sao? Cô vừa đi vừa nhắm mắt như không muốn anh đọc được gì qua ánh mắt của cô nữa. Hành động trẻ con đó của cô khiến anh phì cười.
-"Rõ ràng là đồ ngốc mà!"-Anh thầm nghĩ.
Nè Quậy, Em Là Của Anh Nè Quậy, Em Là Của Anh - Ngọc Trâm