Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Tác giả: bithoiroi
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 43 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 586 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:49:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40
hế là 2 ngày xảy ra vô số chuyện đã qua đi, và hôm nay tất cả mọi người lại lên đường trờ về trường học. Nó và Duy tung tăng đến trường:
- Nhi, em với thằng Khánh có chuyện gì nửa àk???_Huy suy nghĩ một hồi lâu rồi hỏi.
- Dạ đâu có gì đâu _ nu cười chợt tắt trên môi nó.
- Lúc nào cũng không có gì, em không muốn nói cũng được, nhưng có chuyện gì cần hai giúp thì phải nói nghe chưa????_ Duy khẽ gõ nhẹ vào đầu nó.
- Dạ _ nó cuối đầu nói.
Biết tâm trạng nó không được vui nên Duy cũng chẵng nói gì thêm cứ thế 2 anh em đến trường.
Hôm nay tụi nó đến lớp sớm nên chẵng có ai cả. Vừa đến lớp Duy quăng cặp cái đùng rồi chạy đi đâu đó, nó nhìn theo mà khó hĩu với ông anh của mình.
Nó nhìn xung quanh chán nãn, rồi nằm úp xuống bàn, một lúc sau thì ngủ luôn.
Hắn từ đâu lê chân mệt mõi bước vào, thì bắt gặp ngay bóng dáng quen thuộc đang nằm ngủ vô tư, đôi chân hắn không nghe lời nữa,tự động tiến lại gần bên cạnh, ngồi xuống đối diện nó, nhìn ngắm gương mặt thiên thần ấy đang ngủ, mà tim hắn cứ nhảy loạn xạ cả lên, bất giác hắn đưa tay sờ lên gương mặt ấy, nó khẽ cựa quậy làm hắn mất hồn nhảy vào chỗ của mình.
Vừa vào chỗ hắn thở hồng hộc đưa tay lên ngực để cảm nhận nhịp tim của mình đập nhanh đến cỡ nào. Hắn ngồi vào bàn ngước lên thì lại thấy mái tóc mượt mà đen bóng kia, hắn định đưa tay lên sờ lên nhưng cứ sợ nó thức dậy nên thôi.
Huy mở cửa lớp bước vào, nhìn thấy hắn ánh mắt Duy như lóe lửa, hắn thấy có người vào thì ánh mắt trở nên lạnh lùng vô cùng, chứ không ấm áp, trìu mến như lúc nãy.
Cũng vừa lúc đó nó trở mình ngồi dậy, lấy tay dụi dụi mắt:
- Huy đấy àk??_ thoáng nhìn thấy bóng Huy mập mờ nơi xa xa.
- Ừ sao cậu lại ngủ ở đây _ Huy tiến lại gần nó dịu dàng nói.
- Tớ đi sớm quá nên ngủ quên luôn _ nó nhe răng cười hì hì.
- Thôi mình ra cantin ăn sáng đi _ Huy mỉm cười đề nghị.
- Ừ bụng tớ cũng đói meo rồi đây _ nó cười tươi xoa xoa cái bụng của mình rồi đứng lên.
Đứng lên nó quay ra sau thì phát hiện có 1 cục ngồi chình ình nãy giờ,gương mặt thì không bộc lộ tí cảm xúc nào, bất chợt tim nó cảm thấy đau, nó gượng cười rồi quay đi cùng Huy. Nhìn bóng nó với Huy xa dần, khuôn mặt lạnh lùng ấy thoáng lên 1 nét buồn vô tận.
Trong khi đó thì có 2 con người đang chìm đắm trong hạnh phúc của riêng mình:
-Anh nặng quá đấy, ngồi dậy xem nào _ trân nói mà lòng lâng lâng hạnh phúc khó tả.
- Thôi nào ngồi im đi đừng cựa quậy chứ _ Duy nhăn mặt nói,mắt thì vẫn nhắm chặt.
- Tại sao anh lạimuốn nắm lên chân em chứ???_ Trân nhăn nhó nói.
- Bởi vì anh muốn cảm nhận cái hương vị hạnh phúc này,anh sợ nó sẽ biến mất như khi xưa _ Duynói như quay lại kí ức cũ.
- Anh có biết là lúc đó anh buồn đến cỡ nào không hả???_ Trân nheo mày nói.
- Anh biết chứ, vì anh cũng nếm trải cảm giác đó _ Duy mở mắt ra nhìn Trân.
- Ừ, 4 năm dài thật ấy anh nhỉ????_ Trân nhìn ra ngoài nói vu vơ.
- Àk anh quên hỏi, trong 4 năm anh đi, em ở đây có cặp với thằng nào không???_ Bỗng nhiên Duy bật ngồi dậy mặt hình sự nhìn Trân nói.
- Có hay sao ấy _ trân giả bộ gãi đầu ngây thơ nói.
- Cái gì, thằng nào??????_ Cơn giận từ đâu tới và nhập vào người Duy.
- hahahah xem mặt anh kìa _ Trân bật cười to.
- Còn cười được hả??? Thằng nào??? Nói nhanh _ Duynghiến răng nói.
- Làm gì có thằng nào???chọc anh cho vui chơi _ Trân ôm bụng cười chảy cả nước mắt.
- Sao em dám chọc anh hả???????_ Duy hét to vào tai Trân.
- Em thích đấy, thì sao???_ Trân kênh mặt nhìn Duy.
- Thì đâu có sao,hì hì _ Duy xịu mặt xuống bẽn lẽn cười.( đồ sợ vợ ).
- Thôi vào lớp rồi kìa,anh mau về đi _ Trân hối Duy.
- Ừ ừ em cũg mau đi _ Duy đáp lại.
Thế là cả 2 chạy hụt mạng mỗi người một đường.
Nó với Huy ăn sáng xong cũng vào lớp, cả lớp đang ồn ào, nhốn nháo, nhưng khi thấy cô Lan vào thì im thin thít. Bà cô nhếch mép cười nói:
- Hôm nay lớp chúng ta sẽ có thêm một học sinh mới vô cùng dễ thương _ bà cô lanh lãnh nói.
Thế là cái bọn hám gái trong lớp lại nhốn nháo lên làm cô Lan bực mình đập bàn:
- Im lặng coi naò. Em vào đi _ pà kô hét rồi nhìn ra cửa nói.
Một cô gái với cặp kính cận, vô cùng dễ thương bước vào:
- Xin Chào mọi người, tớ là Trương Thanh Lam, mới từ trường thiên thần chuyễn sang đây. Lí do tớ chuyễn vào lớp này là vì ở đây có người tớ thích. Mong các bạn giúp đỡ tớ nhiều hơn, tớ xin hết ạ _ giọng nói búp bê vang lên khiến cả cái lớp nín thinh.
Con trai trong lớp trừ 3 người ra đều nhìn Lam với ánh mắt hình trái tim.
- E hèm!!! Thế em muốn ngồi chỗ nào, vì là hs mới nên sẽ được ưu đãi _ Cô Lan nghiêm giọng nói.
- Dạ nếu được em muốn ngồi gần bạn kia ạ _ Lam nói rồi chỉ tay về phía bàn của hắn.
Mọi người nhìn theo ngón tay của Lam, đều mất hồn, vì trước đến nay hắn không chịu để ai ngồi chung nên độc quyền một cái bàn đó, ngay đến bà kô mà cũng phải sợ:
- Thôi em chọn chỗ khác đi _ Bà kô quay sang cười gượng nói.
- Nhưng em muốn ngồi gần bạn Khánh _ Lam vẫn khăng khăng đòi ngồi.
- Không sao đâu ạ, cô cứ để bạn ấy ngồi _ Hắn từ trên lạnh lùng nói vọng lên.
Mọi người ai cũng bất ngờ, riêng nó thì tim như xé ra thành từng mãnh vụn. Lam vui vẻ bước xuống ngồi cạnh hắn, hắn thì vẫn lạnh lùng nhích vào cho Lam ngồi.
Thế là tiết học bắt đầu, rồi cũng kết thúc nhanh chóng, đến giờ ra chơi khi mọi người định ra ngoài thì:
- Khánh àk!! Tớ có chuyện cần nói mình ra ngoài nha _ giọng nói búp bê trong trẻo ấy vang lên làm cả lớp quay lại nhìn.
- Muốn nói gì nói ở đây đi _hắn lạnh lùng chăm chú đọc quyển sách.
- Vậy tớ nói đây, tớ thích cậu, vì thế mong cậu hãy làm bạn trai tớ _ Lam nói to rành rọt từng tiếng một.
- Ok _ hắn đặt quyển sách xuống, rồi lạnh lùng nhìn Lam.
Nè Ngốc!!! Đừng Bỏ Cuộc Nè Ngốc!!! Đừng Bỏ Cuộc - bithoiroi