A man may as well expect to grow stronger by always eating as wiser by always reading.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Tác giả: bithoiroi
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 43 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 586 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:49:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
ó và hắn đi trên một đoạn đường,vai kề vai, nhưng chẵng ai nói với ai câu nào. Nó vừa đi vừa chăm chú nhìn tấm bản đồ, còn hắn thì cứ việc đi theo nó, quan sát từng tí một. Tại lúc sáng nên bây giờ chân của nó còn đau, nó lê từng bước nặng nề. Hắn quan sát nãy giờ và cũng nhận ra điều đó:
- Chân cậu còn đau àk?????_Khánh từ tốn hỏi.
- Àk không hết đau lâu rồi _ nó quay sáng ngại ngùng nói.
- Sao cậu lại nói dối, lại kia tớ xem thử nào _ hắn nói rồi chỉ tay về phía bên kia.
- Thôi tớ không sao đâu _ nó quay sang cười trừ.
Bất ngờ hắn bế xóc nó lên làm nó chẵng kịp phản ứng gì. Đến nơi hắn đặt nhẹ nó ngồi xuống, còn hắn thì quỳ gối xuống, nhìn chằm chằm vào chân nó, rồi đưa tay nắm lấy chân nó. Nó khẽ rụt chân lại, nhưng hắn vẫn giữ chặt lấy chân nó,nhìn kỹ vết thương,khẽ đưa tay lên gãi cầm như đang suy nghĩ gì đó:
- Cậu ngồi im đây nha, tớ đi tìm cái này tí rồi về liền _ hắn đứng dậy nhìn nó nói.
- Cậu tìm gì vậy????_ nó thắc mắc hỏi.
- Một loại cỏ, ngồi im chờ tớ đấy _hắn nói rồi quay lưng đi.
Nó ngồi sau nhìn dáng hắn xa dần, lòng thầm nghĩ '' Sao cậu ấy lại quan tâm mình nhỉ?? Chắc tại là bạn bè thôi, đúng vậy rồi, mình đừng suy nghĩ hay hy vọng gì nữa '' nó cười buồn nhìn vào cái chân, nơi hơi ấm từ bàn tay đó vẫn còn vương vấn. Nó ngồi suy nghĩ vu vơ, một cơn gió mạnh từ đâu khẽ ùa tới làm chiếc mũ trên đầu nó bay đi, nó mất hồn chạy theo với lấy chiếc mũ. Dốc núi trơn cộng với chân bị đau làm nó chới với ngã, vừa lúc đó hắn vừa về tới tay cầm một chùm cỏ trên tay miệng cười toe toét, ngước đầu lên nhìn thấy nó gần té hắn quăng hết tất cả trong tay, vội chạy lại đỡ nó, nhưng không may hắn bị trựơt chân, nên cả 2 bị té xuống dốc, hắn ôm chặt lấy nó trong tay như đang bảo vệ một thứ gì đó quan trọng và quý giá. Cả 2 người lăn xuống dốc, hên sao đáp đúng ngay bãi lá khô, nên chẵng bị thương gì nặng, nó sợ quá nên đã ngất xĩu.
Vừa đáp xuống tới nơi mặc kệ vết thương bầm tím đầy người, hắn nhìn nó lay lay:
- Nè ngốc cậu có sao không vậy?????_hắn lầm bầm, lầm bầm.
Không một tiếng trả lời, 2 mắt no vẫn nhắm nghiền càng làm hắn hoảng sợ hơn. hắn ngước lên nhìn xung quanh, thì chộp được ngay một tán cây rộgn, hắn vội vàng bế nó lại. Miệng không ngừng lẫm bẫm '' Cậu sẽ không sao, không sao, không sao ''. Đến nơi hắn đặt nhẹ đầu nó tựa vào thân cây, còn hắn thì ngồi bên cạnh,nhìn nó chăm chú và lấy tay lau mồ hôi trên trán nó, và một lần nữa trái tim của hắn lại đập loạn xạ trước vẻ đẹp ngây ngô của nó. Hắn ngừng lau, nhìn nó say mê, lâu lâu ánh mắt đó lại thoáng lên một nổi buồn chất chứa bao ngày. Tiến lá xào xạc làm hắn giật mình thức tỉnh, hắn lật đật đưa mắt quan sát khắp người nó để chắc chắn rằng không có một vết thương nào trnê người nó. Hắn ngước nhìn lên bầu trời,có vẻ là sắp xẩm tối mất rồi, bây giờ hắn mới để ý toàn thân mình đều đã bầm tím cả. Nhất là gần mắt cá chân, chẵng biết lúc nãy xước chúng gì mà máu cứ ứa ra. Hắn nhìn thân thể mình rồi bật cười '' Hahah, ngay cả bản thân mình, mình cũng chẵng quan tâm bằng cô ấy. Bây giờ mới thấy rằng tình yêu là mù quáng ''. Trong lúc ấy nó khẽ nhăn mặt, cựa mình,cố mở đôi mắt ra:
- Cậu có sao không?????_ hắn vừa nghe thấy động tĩnh, quay sang lật đật hỏi.
- Ưm.....Sao tụi mình lại ở dưới này???_ nó nheo mắt nói.
- Lúc nãy chúng ta bị té xuống này đó thôi _ Hắn giãi thích cho nó hiểu.
Nó ngồi ngẫm nghĩ, và chợt nhớ ra:
- Xin lỗi xin lỗi cậu, tại tớ mà chúng ta ra như thế này _ nó hối hả cuối đầu xin lỗi hắn.
- Không sao đâu_ hắn mỉm cười nói.
- Ừ, vậy giờ mình leo lên đi _ nó cười buồn nói.
- Không được đâu, bây giờ sẫm tối rồi, chúng ta mà leo lên thì nguy hiểm lắm, cứ ở đây chờ mọi người tới _ hắn từ tốn nói.
- Nhưng mà................_ nó cố gắng nói.
- Không sao đâu nhất định mọi người sẽ tới mà. Nếu không tớ sẽ bảo vệ cậu _ hắn mạnh miệng nói.
Vừa nghe thấy vậy nó đứng hình trong 10s, thấy vậy hắn chợt nhận ra lời mình nói, vội quay sang chỗ khác.
'' Cái gì cơ????? Cậu ấy nói sẽ bảo vệ mình ư?? Mình có nghe lầm không nhỉ????? '' Nó như không tin vào tai mình.
'' Mày vừa nói cái quái gì vậy Khánh?? Quê chết đi được, phải đính chính lại thôi '' như có vẻ an tâm với quyết định của mình hắn quay sang nói với nó:
- Àk... Ờ tụi mình là bạn bè của nhau đúng không???????? Bảo vệ nhau là chuyện bình thương thôi mà _ hắn gãi đầu nói và mắt vẫn không dám nhìn nó.
- Ừ đúng rồi _ nó nói trong thất vọng.
Thế là không gian yên tĩnh lại chiếm đến.
'' Mình đã quá ngốc, tại sao lcú nào mình cũng nuôi hy vọng, để rồi nhận lấy một thất vọng ê chề. Hãy thoát khỏi giấc mơ đi Nhi àk!! Giấc mơ hạnh phúc sẽ không đến với mày đâu '' Nó thầm nghĩ lòng đau nhói cùng với một nổi buồn vợi vợi.
'' bạn bè àk??? có lẽ mình nói cũng đúng, biết đâu không lâu nữa cô ấy sẽ thích người khác thì sao. Chẵng hạn như tên Huy gì gì đó, tuy mình không thích hắn nhưng hắn là người tốt, có lẽ Nhi sẽ thích hắn thôi '' Hắn nghĩ tới chuyện đó, mà tim như xé ra từng mãnh.
Cả hai cứ im lặng để cho thời gian trôi đi một cách thầm lặng. Ngồi được một lúc, nó như phát hiện ra thứ gì đó, bất ngờ đứng dậy. Thấy vậy hắn nói to:
- Cậu đi đâu vậy???_ hắn la lên.
- Suỵt _ nó đưa tay lên môi làm dấu bảo hắn im lặng.
Còn nó thì tiến ra bên kia, nó thích thú khi thấy vô số con đom đóm đang bay trong bầu trời đêm. Nhưng con đom đóm thấp lên trong màn đêm một ánh sáng nhỏ nhoi, nhưng tuyệt đẹp, làm nó thích thú vô cùng. Nó quên cái chân đau cứ vừa đi vừa ngắm.
hắn thấy vậy thì cũng đi theo, nhìn nó dưới ánh đom đóm càng làm toát lên vẻ đẹp của nó, trong mắt hắn dù muôn ngàn con đom đóm đi chăn nữa, thì nó vẫn sáng nhất. Hắn thích thú đứng gần đó ngắm nhìn nó. Bất chợt vết thương của chân lại lên tiếng làm nó suýt ngã, hắn từ xa bay như phim lại, và một lần nữa hắn lại dùng vòng tay của mình đỡ nó, cả 2 nhẹ nhàng tiếp đất. Nó nhìn hắn chớp chớp mắt, 2 trái tim đập loạn xạ, bỗng có một cảm giác gì đó đi qua hắn làm hắn chẵng thể nào kiềm chế nói. Cuối mặt xuống gần nó, 50 cm, 40 cm, 30cm, 20cm, 10cm. Mỗi lần hắn cuối xuống làm tim nó như ngừng đập, khi khoảng cách 2 bờ môi chỉ còn 3 cm thì...............................................
Nè Ngốc!!! Đừng Bỏ Cuộc Nè Ngốc!!! Đừng Bỏ Cuộc - bithoiroi