If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: bithoiroi
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 43 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 586 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:49:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32
uy và Trân cùng đi trên một đoạn đường nguy hiểm, nhưng người thì đi trước, người thì đi sau. Và chả ai nói với nhau lời nào, không khí này làm Duy khó chịu:
- Trân àk _ bất giác miệng Duy không nghe lời mà đã cất tiếng.
- Gì _ Trân đáp trả lạnh lùng, không thèm quay đầu lại.
- Em đừng đi nhanh quá kẻo té đó _ Duy dịu dàng nói.
- Mặc kệ tôi, tôi có chết cũng chẵng liên quan gì anh, xía vào làm gì hả????_ Chẵng biết sao nghe thấy câu nói đó của Duy, Trân muốn lộn cả gan lên, quay lại chữi.
Và không may sao, Trân đã bị vấp phải 1 hòn đá đáng yêu và đặt mình xuống đất. Vì đau quá nên Trân thả tờ bản đồ trên tay, và thế là em bản đồ đã bay theo gió.
- Em có sao không??? Trân em có sao không???_ Duy cuống cuồng chạy lại bên Trân.
- Trời ơi!! Tấm bản đồ _ Trân nhìn theo tấm bản đồ tay với với,và nói một cách nuối tiếc.
- Té không lo mà còn lo cho tấm bản đồ _ Duy nhăn mặt nói.
- Tất cả là tại anh hết đó _ Trân quay lại nhìn Duy bằng ánh mắt sát khí.
- Hở.... Sao tại anh???_ Duy nhìn Trân với gương mặt ngây thơ đến mức đờ đẫn.
- Tại.......... Á đau _ Trân tức quá cựa cái chân của mình.
- Đưa đây anh coi _ Trân lo lắng cầm chân của Trân.
- Bỏ ra đi, kệ tôi _ Trân hất tay Duy ra.
- Đã bảo đưa đây coi mà _ Duy giận giữ nhìn Trân rồi cuống xuống xem xét vết thương.
Tự nhiên Trân lại sợ ánh mắt ấy, nên ngoan ngoãn ngồi im cho Duy xem vết thương. Gương mặt điển trai của Duy đã lấm thấm vài giọt mồ hôi, ánh mắt chứa đầy nổi lo lắng. Bất giác tim Trân lại nhảy múa '' Mình sao thế này??? Không được không được rung động trước hắn nữa. Chẵng lẽ mày đã quên nổi đau mà mình phải gánh chịu sao.'' Trân nhìn Duy cười nữa miệng, nhưng trái tim Trân vẫn chưa thôi đập nhanh. Chợt Duy lấy cái ba lô trên vai mình xuống lục lọi kiếm cái gì đó:
- Anh kiếm gì vậy???_ Trân tò mò hỏi.
Nhưng chẵng một lời đáp trả nào, Duy lôi trong ba lô ra một cuộn băng và bông, Duy chăm chú tỉ mỉ dùng bàn tay khéo léo của mình để băng bó cho Trân, Duy đã làm nhẹ nhàng nhất có thể để không làm cho Trân đau thế nhưng:
- A!! Đau _ Trân nhắm nghiền cả 2 mắt lại.
Sau khi băng bó xong, Duy ngước lên nhìn Trân thì thấy 2 mắt trân đã nhắm chặt lại '' Em dễ thương thật!! Cứ như vậy thì làm sao anh quên được em đây '', Duy mỉm cười, một nụ cười nhẹ cho giây phúc này:
- Xong rồi mở mắt ra đi _ Duy đưa tay gõ nhẹ vào đầu Trân.
- Cảm ơn _Trân lạnh lùng nói, rồi vội đứng dậy.Nhưng vì chân bị thương nên vừa đứng lên thì lại té ngồi bệt lại xuống.
- Chân như vậy thì làm sao mà đi được hả??? Leo lên đây anh cõng đi _ Duy nói rồi đưa lưng mình ra trước mặt Trân.
- Hứ!! Tôi thà chết cũng chẵng thèm lên cái lưng của anh _ Trân quay mặt sao chỗ khác nói.
- Vậy sao tiếc thật đó. Hồi sáng anh nghe cô nói, hình như trong rừng này có nhiều ma lắm thì phải _ Duy đứng dậy làm vẻ mặt nuối tiếc nhìn xung quanh.
- Anh tưỡng anh dọa được tôi chắc _Tuy miệng nói dậy, nhưng mắt của Trân thì dáo dác nhìn xung quanh, tay chân thì run lẩy bẩy.
Nhìn Trân như vậy Duy mém phì cười nhưng cũng kiềm lại.:
- Thôi vậy. Em không muốn đi thì ở lại một mình nhá, anh đi trước đây _ Duy nói rồi giả vờ quay lưng đi, miệng thì cười gian gian.
Trân nhìn xung quanh, rồi hoảng hồn khi thấy Duy đã đi được 5, 6 bước:
- Nè, anh định bỏ tôi lại đây thật sao _ Trân hét lên.
- Chứ anh biết làm sao giờ, có người không muốn đi thì đành vậy thôi _ Duy quay mặt lại, thản nhiên nói.
- Hức.... Tôi xin lỗi, làm ơn cho tôi đi với _ Trân xụ mặt xuống, lên tiếng năn nỉ.
- Biết làm sao đây ta???? Tự nhiên bây giờ cảm thấy mệt quá, hết hứng cõng mất tiu rồi _ Duy lại tiếp tục chọc Trân.
- CÁI GÌ!! Anh quá đáng vừa thôi nha _ Trân bực mình hét lên.
- Trời, nói đùa thôi leo lên đây _ Duy nói rồi tiến lại chỗ Trân, đưa cái lưng to phẳng của mình ra trước mặt Trân.
- Hahha có vẻ lúc nào anh cũng đùa với tôi, 4 năm trước cũng vậy, và bây giờ cũng vậy _ Trân cười khinh bỉ.
- 4 năm trước anh không hề đùa với em _ bất chợt Duy quay lưng lại,ánh mắt Duy chợt nghiêm túc và chứa chan 1 nổi niềm nào đó.
Trân nhìn anh mắt đó, miệng im bặt:
- Thôi leo lên đi _ Nói rồi Duy lại quay lưng ra.
Trân ngoan ngoãn leo lên lưng Duy, Duy cõng Trân bước đi. Cứ thế sau 30phút:
- Nãy giờ anh đi đâu vậy???_ Trân thắc mắc hỏi.Vì cứ thấy cây côi với lại cây cối.
- Anh cũng chẵng biết nữa _ Duy lắc đầu nói.
- Không biết mà sao anh đi nãy giờ vậy???_ Trân tiếp tục hỏi.
- Ừ thì cứ thấy đường thì đi thôi _ Duy cười tươi nói.
- Ặc, bộ anh điên hả????? _ Trân hét toáng lên.
- Không _ Duy thản nhiên đáp.
- Tại anh mà chúng ta mất cái bản đồ rồi. Giờ biết làm sao đây _ Trân nhăn nhó nói.
- Thì cứ đi chứ biết làm sao _ Duy tiếp tục thản nhiên nói.
- Anh làm như truyện đùa vậy, lỡ lạc thì sao hả??????_ Trân nghiến răng nói.
- Thì anh với em làm người rừng sống chung với khỉ _ Duy mỉm cười nói.
- Cái gì??? Giờ mà anh còn đùa được sao _ Trân bằm môi, nhìn Duy đầy sát khí.
- Ờ ờ thì không đùa nữa, nhưng bây giờ không đi chẵng lẽ ngồi đây chơi àk??????_ Duy cảm thấy lạnh lạnh gáy nên không chọc Trân nữa.
- Ờ ha _ Trân xù mặt xuống.
- Mà em ngồi im đi lắc lắc nãy giờ nặng muốn chết _ Duy uể oải nói.
- Vâng vâng tôi biết rồi _ Trân nhìn Duy trề môi nói.
Duy mỉm cười tiếp tục cõng Trân đi, đi hoài mà chẵng thấy đường ra là lối nào. Một lúc sau bỗng nhiên Duy lại nói:
- Em hận anh lắm àk??_ Duy cười buồn hỏi.
- Tôi........ Ừ đúng rồi, tôi hận anh hận anh nhiều lắm _ Trân lập lửng một lúc rồi nói.
- Ừ anh biết rồi làm ơn đừng nhấn mạnh chữ hận, tim anh đau lắm em biết không?????_ Duy tiếp tục nói, lần này giọng nói Duy càng buồn hơn.
- Tại sao anh phải đau cơ chứ???_ Trân lại tiếp tục hỏi.
- Bởi vì.................. Anh yêu em _ câu nói ấp ủ trong lòng Duy bây giờ đã được nói ra. Nói ra làm DUy thoải mái hơn nhiều.
Nè Ngốc!!! Đừng Bỏ Cuộc Nè Ngốc!!! Đừng Bỏ Cuộc - bithoiroi