Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: bithoiroi
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 43 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 586 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:49:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30
uối cùng ngày leo núi cũng đến,nó đã dậy từ sáng sớm để chuẫn bị mấy ngày nay thói quen ngủ nương của nó mà nhờ phúc đức của hắn cũng đã biến mất. Nó đem ba lô chạy xuống nhà:
- Nhi lại ăn sáng rồi đi luôn con _ papa nó gọi với nó lại.
- Dạ _nó kéo ghế ngồi cạnh Duy.
- Con đi phải cẫn thận đó, nhớ phải ăn uống đầy đủ,mặc đồ cho ấm không cảm lạnh đó _ mama nó ngồi căn dặn nó.
- Úi zời con biết rồi mà _ nó vừa ngặm miếng bánh mì vừa nói.
- Mama khéo lo làm như nó còn bé không bằng _ Duy ngồi cạnh đưa mắt liếc nó.
- Còn con nữa, phải trông chừng em đó đừng có mà ham chơi quá _ papa nó lên tiếng.
- Ứ chịu, sao mama và papa ai cũng lo cho con em ngốc này mà chẵng quan tâm gì đến con _ Duy nhăn mặt, làm nũng.
- Con là anh thì phải chấp nhận thôi với lại con là con trai nữa _ mama nó giải thích tỉ mỉ.
- Hứ biết vậy con làm con gái cho rồi _Duy chu miệng nói.
- Ừ giờ anh đi phẫu thuật cũng chưa muộn mà _ nó đang ăn, cũng thò miệng vào nói.
- Ừ đúng đó con muốn hông papa cho tiền phẫu thuật _papa nó chọc Duy.
- Con mà làm con gái chắc đẹp lắm đó _ mama nó đưa tay nhéo mặt Duy.
- Hức hức mọi người hùa nhau ăn hiếp con phải hông?????_ Duy giảy nãy nhõng nhẻo.
Nó phì cười trước hành động của Duy, cả gia đình nó nói chuyện rôm rã, mặt ai cũng cười tươi. Nó cảm thấy mình cần phải cười nhiều hơn, như vậy thì nhất định nó sẽ quên được hắn. Sau bữa ăn nó và Duy bước ra khõi nhà để lên đường tới trường, đi được một đoạn nó sực nhớ quên áo lạnh ở nhà nên kêu Duy đi trước. Nó chạy hết sức về nhà vơ lấy cái áo rồi chạy xuống cỗng, sợ trễ giờ nên nó vừa chạy hết tốc độ:
- Cẫn thận đó, con gái con lứa mà chạy như thế kia _ mama nó nói vọng ra.
- Con biết rồi mà _ nó quay đầu lại nói.
Cứ tình trạng quay đầu này nó chạy thì đâm phải cái gì đó cứng ngắt làm nó té xuống:
- Ui da đau quá _ nó suýt xoa cái chân.
Nó giương mắt nhìn vật đối diện thì chỉ thấy đôi giày, nó từ ngước cái cổ bé nhỏ của mình lên. Hình ảnh của hắn đập thằng vào mắt nó, trái tim của nó một lần nữa lại thổn thức. Hẳn cũng nhìn nó chằm chằm, cảm giác xao xuyến nơi con tim lại đến với nó. Cả 2 cứ nhìn nhau cho đến khi con cún nhà bên cất tiếng sủa thì mới đánh thức được 2 trái tim và 4 con mắt, nó lúng túng cuối xuống xem cái chân mình như thế nào rồi:
- Cậu có sao không??_ hắn ngồi xuống lo lắng hỏi nó.
Bất chợt hắn đụng nhẹ vào chân nó:
- A đau _nó nhăn mặt.
- Tớ xin lỗi, xin lỗi cậu _ hắn lúng túng rút tay lại.
- Không có gì đâu,tại lúc nãy tớ chạy không nhìn đường đễ đâm vào cậu làlỗi của tớ mới đúng _ nó ngại ngùng nói.
- Thôi tớ đỡ cậu đứng dậy nào _ hắn đưa tay đỡ nó dậy.
- Cảm ơn cậu _nó nói rồi rút tay mình lại.
- Không có gì, mình đến trường thôi chứ để không kịp _ hắn noi rồi dìu nó đi.
-Không cần đâu tớ tự đi được mà _ nó thoát ra khõi vòng tay của hắn.
Một cảm giác hụt hẫng đến với hắn,thế là đoạn đường đến trường như xa vời vợi, 2 người không nói với nhau câu nàonữa.Mặc dù chân nó rất đau nhưng nó cũng cố bước đi nó sợ rằng cứ ở gần hắn như thế này nó sẽ không quên được hắn mất.Hắn thì cứ buồn và buồn mà thôi, chẵng biết nó với hắn đã khách sáo với nhau khi nào mà toànnhận lỗi về phía mình.Tuy 2 người đi gần nhau, nhưng khoảng cách 2 trái tim thì xa vời vợi.
Cuối cùng cũng đến trường, hên sao đoàn xe chưa xuất phát để chờ nó và hắn. Vừa thấy nó đi cùng hắn ai cũng bất ngờ,nhất là Huy cảm giác lo lắng lại đến, Huy sợ sợ rằng nó sẽ lại ở bên hắn:
- thôi nào các em lên xe đi _ tiếng cô Lan lại vang lên.
Mọi người lo lên xe, thấy hắn thì Trân vội kéo hắn lại ngồi gần mình:
- Ngồi đây nè Khánh _ Trân kéo tay hắn làm hắn chẵng kịp phản ứng gì.
- Ơ.........._ thôi thì đành vậy, ngồi cạnh Trân cũng chẵng chết chóc gì.
Nó ngồi cạnh nhỏ châu, nhìn thấy hắn với Trân thì mắt nó rươm rướm nước mắt dường như sắp khóc đến nơi, thấy vậy Châu siết chặt tay nó như muốn an ủi nó. Huy với Duy thì ngồi cạnh nhau, vì mấy bạn nữ lớp trên cũng như cùng lớp cứ tranh nhau ngồi chung với 2 chàng, làm cả 2 toát mồ hôi hột.Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, suốt đường đi Duy cứ nhìn Trân không rời mắt '' Chẵng lẽ em hận anh đến vậy sao?? Em phải dùng cách này để trả thù anh sao Trân. Anh phải làm sao đây '' với tâm trạng bức rứt. Huy thì cứ hở cơ là muốn chạy lại đấm hắn vài cái cho đỡ tức '' Đừng khóc nữa ngốc àk!!! Cậu mà cứ khóc như vậy tớ sẽ không kiềm được mà giết chết tên đó mất. Hãy để tớ là người sưởi ấm trái tim đau rát của cậu '' Huy bần thần ngồi nhìn nó, ánh mắt mơ hồ của kẻ si tình. Nó dựa đầu vào cửa kính đưa mắt nhìn ra bên ngoài, cảnh vật cứ thi nhau chạy, nhưng sao trong mắt nó vẫn là một màu đen tối.
Chiếc xe dừng bánh lại dưới chânmột ngọn núi. Mọi người bước xuống xe nghe cô Lan dặn dò:
- Vì sỉ số cả 2 lớp đều là số lẻ nên cô sẽ gọp 2 lớp lại. Vậy chúng ta sẽ có 70 ngươì ở đây, các bạn sẽ bóc thăm để chia cặp.
Tiếng cô Lan vừa dứt,bọn nó tranh nhau bóc thăm, ai cũng ước mong rằng mình sẽ được chung đội với 3 hotboy/hotgirl. Nhưng chẵng may là nó lại chung đội với hắn,Huy với châu và cuối cùng Trân thì lại với Duy. 6 người 6tâm trạng khác nhau, người thì lo lắng, người thì thất vọng, người thì hạnh phúc, người thì buồn rầu,người thì chẵng biết vui hay là buồn.
Sau cuộc bóc thăm thì cô Lan nói tiếp:
- Thế là xong phần bóc thăm, bây giờ chúng ta sẽ có 1 cuộc thi, cặp nào leo tới đỉnh nhanh nhất thì sẽ thắng cuộc, trò chơi này thể hiện tình đoàn kết của các em, cô hy vọng là các em sẽ cố gắng hết sức trong trò chơi này. Bây giờ cuộc thi chính thức bắt đầu!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nè Ngốc!!! Đừng Bỏ Cuộc Nè Ngốc!!! Đừng Bỏ Cuộc - bithoiroi