Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: bithoiroi
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 43 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 586 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:49:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
ó vừa vào lớp Huy và Châu đã lại chúc mừng nhưng cái mặt nó chã vui tí nào với lại cũng không thấy hắn đâu nên Huy đã nghĩ có chuyện gì xảy ra:
- Nè cậu sao vậy???? Chẵng phải cậu được tới hạng 54 luôn sao lại buồn??? _ Huy đặt tay lên vai nó, nhìn nó lo lắng.
- Ừ mày sao vậy???_ Châu cũng lo lắng không kém.
- Ơ Nhi hông sao đâu, 2 người đừng lo _ nó ngửa mặt lên nở một nụ cười gượng gạo.
- Nhưng...........
Vừa lúc đó hắn cũng bước vào lớp lai chỗ nó trông có vẻ rất tức giận:
- Nè!! Cậu về cũng nói tớ một tiếng chứ._ hắn tức giận nhìn nó.
- Tớ...._nó ngước nhìn hắn, mắt rưng rưng.
- Cậu vừa thôi làm gì tức giận như vậy _ Huy đẩy mạnh hắn ra.
- Việc này có liên quan gì đến cậu??? _ hắn nhìn Huy tóe lửa.
- Ừ đúng rồi không liên quan đến tôi, nhưng Nhi là bạn tôi _ Huy đáp trả hắn bằng một ánh mắt khinh bỉ.
- Bạn sao??? Vậy chẵng biết cậu có ý đồ gì với bạn mình nhỉ???
- Ý đồ??? Cậu nói đến ý đồ gì???
- Cái đó thì cậu tự hĩu. Tôi không có nhiệm vụ phải giải đáp cho cậu.
- Hai người thôi đi _ nó gắt lên rồi bỏ chạy ra khỏi lớp.
Hắn thấy thế liền đuổi theo nó, Huy cũng định đuổi theo nhưng một cánh tay đã ngăn Huy lại:
- Bây giờ chỉ có tên đó mới làm nó hết buồn thôi Huy ạ _ Châu nhìn Huy pha lẫn một chút níu kéo.
- Ừ tớ biết rồi _ Huy buồn bã về chỗ ngồi.
Châu nhìn theo Huy mà tim khẽ nhói. Nó chạy thẳng lên sân thượng, ngồi xuống khóc nức nở
- Hộc hộc sao mà cậu chạy nhanh zữ vậy hả??? _ hắn mở cửa sân thượng, mồ hôi nhễ nhại.
Nó nhìn hắn ngạc nhiên, hắn tiến lại ngồi cạnh nó:
- Lúc nãy tớ hơi nóng, tớ xin lỗi nha._ hắn quay sang nhìn nó, mồ hôi vẫn chảy dài trên trán hắn.
- Sao cậu lại đuổi theo tớ chứ???
- Ừ thì........... Mà sao cậu khóc vậy??_hắn cố đánh trống lãng vì bản thân hắn cũng chẵng biết sao mình lại làm như vậy.
- Tớ.................._nó ngập ngừng không dám nói.
- Cậu cứ nói đi???_ hắn giục nó.
- Cậu có thích chị Trân không vậy??? _ nó hít một hơi nói ra câu hỏi đã ấp ủ từ hôm qua đến giờ.
- Trời!!! Thì ra là chuyện này. Sao mà cậu ngốc zữ vậy???
- Ngốc gì hả?????_ nó ngước đầu lên nhăn nhó.
- Tớ không có thích chị Trân. Và sẽ không thích ai cả cho đến khi tớ xác nhận được tình cảm của mình đối với cậu._ hắn nhìn nó nghiêm túc lạ thường.
- Thật chứ??_ Nó đỏ mặt cúi xuống.
- Thật 101%. Cậu không tin àk???
- Không có, không có. Dĩ nhiên là tin rồi _ nó nhe răng cười.
- Cậu thật là................ Thôi về lớp đi gần vô lớp rồi.
- Ừ _ nó gật đầu mỉm cười.
Hai đứa bước xuống cầu thang, đang bước nó vấp phải bật cầu thang ngã nhào xuống cứ tưỡng đời nó kết thúc từ đây, hên sao hắn đỡ được:
- Sao cậu hậu đậu vậy hả????_ hắn trách nó nhưng lo lắng vô cùng.
- Tớ xin lỗi _ nó xịu cái mặt xuống.
- Thôi đi nào???? _ bất chợt hắn nắm tay nó bước xuống.
- Ơ _ nó bất ngờ trước hành động của hắn.
- Ờ thi.... Tớ sợ cậu té nữa thôi. Không phải là mún nắm tay cậu đâu nha.
Nó không trả lời khẽ gật đầu, mỉm cười hạnh phúc. Tuy đọan đường về lớp không phải là một đoạn đường dài nhưng 2 trái tim khẽ đập chung một nhịp. Chỉ một cái nắm tay đã làm nó hạnh phúc lên tận may, sự ấm áp từ bàn tay hắn như lan tỏa trong người nó. Vừa vào lớp nhỏ Châu đã chạy đến:
- Mày đi đâu vậy???? Có sao không??? _ Châu chạy đến đẩy hắn ra.
Hắn thở dài đành bước về chỗ:
- Tao không sao mà_ nó nhe 10 cái răng cười.
- Đúng là bó tay với mày.
Chuông vào lớp vang lên:
- Thôi về chỗ rồi 8 tiếp _ nó đề nghị rồi kéo Châu về chỗ.
Huy nhìn nó cười lòng khẽ an tâm, nhưng một nổi bùn vời vời của kẻ yêu đơn phương dấn lên trong Huy, đúng thật chỉ có hắn mới có thể làm nó cười làm nó khóc, nhưng Huy sẽ không bỏ cuộc, Huy vẫn sẽ tiếp tục thích nó, luôn mong hạnh phúc sẽ đến với nó và nụ cười kia vẫn nở trên đôi môi xinh xinh mà Huy vẫn thường ao ước có được. Duy nãy giờ không quan tâm mọi chuyện xung quanh, vì đầu óc Duy nãy giờ vẫn nghĩ đến Trân, 4 năm trước cho đến bây giờ trái tim này đã bị đánh cắp bởi Trân, tại sao Duy lại tham gia vào cái trò chơi chết tiệt ấy??? Để làm tổn thường chính bản thân mình và cả người con gái mình yêu thương.
Pà kô zô lớp nãy giờ rồi, vẫn đang giảng bài một cách chăm chú trong khi học trò của mình đang thay nhau làm việc riêng điển hình là 2 nàng Châu và nó đang nói chuyện rôm rã nhưng nói bé lắm chả ai nghe được ( có mình Bi nghe được thôi ):
- Mày mua gì chưa???_Nhỏ Châu hỏi.
- Mua gì cơ???_ nó ngây thơ trả lời.
- Mua quà.
- Quà gì???
- Ặc. Mày có biết ngày mai là ngày gì không???
- Biết.
- Ngày gì???
- Ngày thứ 7.
- Ặc!! Con lạy mẹ ngày mai là giáng sinh đó.
- Cái gì _ nó nói thật to, nhưng hên sao kô giáo vẫn đang chăm chú nên không nghe thấy gì.
- Bé cái mồm lại giùm tao _ nhỏ Châu nhăn mặt đưa tay bịt mồm nó lại.
- Trời giờ tao mới nhớ??_ nó cạy cái tay nhỏ Châu ra nói tiếp.
- Mày mua gì chưa???
- Dĩ nhiên là chưa. Giờ tao mới biết mà.
- Ờ hén. Vậy tối nay tao với mày đi nha _ nhỏ Châu gãi đầu nói.
- Ờ vậy 7h mày qua nhà tao nha.
- Biết rồi. Mà mày với thằng kia sao rồi.
- Vẫn vậy mày ạ!! Nhưng Khánh kêu sẽ không thích ai cho đến khi nhận ra tình cảm đối với tao là gì?
- Chẵng lẽ mày chờ nó hoài sao???
- Tao không biết nữa.
- Sao mày không cho những người khác cơ hội mà cứ đâm đầu vào thằng đó, nó có gì tốt cơ chứ.
- Không Khánh tốt lắm mày ạ.
- Bây giờ mày mún biết nó đối với mày như thế nào không???
- Muốn.
- Lại đây.
Nó xích lại gần nhỏ Châu kéo cái tai nó thầm thì @($)*^()(^*)(*&)_#:
- Nhưng lỡ như..........
- Đây là cách giải quyết nhanh nhất cho vấn đề, nếu mày không thữ thì sẽ cứ giằng co mãi thôi.
- Ừ tao quyết định rồi. Tao sẽ thữ dù kết quả có sao tao cũng sẽ chấp nhận.
- Hì!! Có vậy chứ.
- Thui học đi nói chuyện nãy giờ rồi.
- Ò.
Rồi 2 đứa nó cũng chịu chăm chú nghe giãng sau 2 tiếng đồng hồ nói chuyện. Giờ ra về cũng đến, nó quay xuống bàn hắn kêu hắn đi về như thường lệ:
- Khánh mình về thôi.
- Hôm nay cậu về với thằng Duy đi, tớ phải ở lại họp nhóm.
- Gì?? Cậu tham gia nhóm gì cơ??
- Không chỉ một tuần thôi, tớ tham gia nhóm kịch của trường mình ấy.
- Có phải nhóm đó chị Trân làm hội trưởng không??
- Ừ. Chị ấy mời tớ vào thay cho bạn chị ấy, chị ấy mời lâu rồi tớ thấy cũng có ích nên tham gia thôi.
- Vậy tớ chờ cậu họp xong về luôn nha.
- Không được họp xong tớ phải tới tiệm cafe làm thêm với chị Trân nữa.
- Sao cậu làm thêm với chị Trân nữa hả.
- Ừ nhờ chị ấy giới thiệu tớ vào chỗ đó mà.
- Ừ _ nó cuối đầu xuống bùn bã.
- Khánh. Đi thôi em _ tiếng Trân từ ngoài cửa vọng vào.
- Dạ. Tớ đi nha, bye _ hắn bước ra ngoài cửa.
Nhìn hai người nó đi nó lại bùn nữa rồi, hên sao Huy, Châu và Duy tới rũ nó đi ăn kem, nghe đến kem tâm trạng nó cũng đỡ hơn. 4 người đi ăn kem Huy và Châu tìm lời an ủi nó, tâm trạng nó vui hẳn ăn liên tục không ngừng nghĩ, thế là lại khỗ cho người mời nó ăn. Duy thấy thế cũng phì cười, nụ cười đầu tiên của Duy trong ngày. Ăn xong nó với Duy về nhà, 2 anh em như thường lệ mỗi người về một phòng nằm trên giường cả 2 cùng bùn tuy nỗi bùn khác nhau nhưng đều là cùng một nguyên nhân gây ra.
Nó ăn cơm xong thì Châu tới. Hai đứa nó vào cửa hàng bán đồ ùa lạnh:
- Mày định mua gì vậy Nhi.
- Tao mún mua khăn choàng cổ._ nó nói mắt đảo liên tục.
Đập vào mắt nó hàng lọt chiếc khăn với đủ hình dáng khác nhau, nhưng có một chiếc khá đơn giản, được làm bằng len và độc mỗi một màu đen, nó cảm giác rằng chiếc khăn này đơn độc giống hắn vậy, thế là nó cũng quyết định:
- Nè Châu mày xem cái này như thế nào???
- Sao đơn giản vậy?? Mà trong cũng được đó.
- Tao chẵng biết sao tao lại thích nó nữa?? Hì hì. Thôi tao ra thanh toán đã, nãy giờ trong lúc nó lựa khăn Châu cũng đã lữa được một chiếc áo len.
Châu mún nhân dịp này thổ lộ cho Huy biết tình cảm của mình dù biết chắc sẽ bị từ chối, châu đã lén mua cái áo này khi nó đang lựa khăn choàng. Hai đứa thong thả ra về, bước ra ngoài cửa hàng, nó và Châu đi qua đường để về nhà, chẵng hĩu sao cái điện thoại nó đặt trong túi rớt xuống đất, nó cúi xuống nhặt lấy khi quay sang thì ánh sáng đèn của một chiếc otô rọi vào mắt nó. Châu quay lại nhìn thấy chỉ kịp hét hai từ:
- Cẫn thận!!!
Nè Ngốc!!! Đừng Bỏ Cuộc Nè Ngốc!!! Đừng Bỏ Cuộc - bithoiroi