This will never be a civilized country until we expend more money for books than we do for chewing gum.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: bithoiroi
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 43 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 586 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:49:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
iờ ra về mong đợi cũng đến, tụi nó lại kéo nhau đến wán kem gần nhà nó để được anh trai yêu quý của nó đãi một chầu:
- Mọi người ăn kem gì???_ Duy mời lịch sự.
- Em kem dâu nha hai.
- Tao kem socola.
- Em kem vani _ Châu nhỏ nhẹ nói.
- Em giống Nhi đi ạ, kem dâu.
- Ủa ủa Huy cũng thích kem dâu hở.
- Ừ.
- Ăn kem mà cũng ăn giống _ hắn nói một câu trớt wớt.
- Thiên tài có ý kiến gì sao bạn???
- Hông ai zám ý kiến hotboy của trường nhỉ??? Tại hotboy làm mình ngứa mắt, nên có gì mình lỡ miệng ình xin lỗi.
- Vậy...
- Xin hỏi quý khách dùng gì ạ???
- Àk chị cho em 2 kem dâu, 1 vani, 1socola và 1 sầu riêng. Mà chị dễ thương wá đi, hết giờ có thời gian không đi dạo với em ha _ Duy vừa cười mỉm vừa đá lông nheo.
- Em......_ pà nhân viên run rẩy không biết tại sao.
- HAIIIIIII!! Trật tự zùm.
- Biết rồi em gái. Mà 2 cậu có vẻ thân nhau nhỉ???
- Hi anh giỡn hoài sao em có khả năng kết bạn với thiên tài chứ??
- Ừ đúng đó tao cũng đâu zám kết bạn với hotboy mày.
- Hai người làm ơn thôi điiiiiiiiii. CÒn hai nữa hai không nói thì chết àk. Người ta ăn xíu cũng làm fiền _ nó bực bội nạt nộ.
3 người còn lại quay sang nhìn nó bất ngờ, và có một người xót xót. Vì nảy giờ trong khi họ nói chuyện với nhau thì nó đã ăn hết 12 ly kem dâu:
- Mày ăn vừa vừa thôi con wỹ _ Châu nảy giờ im lặng fần vì vừa nhìn nó ăn fần thi nghe cãi nhau.
- Lâu ngày hai tao đãi phải ăn cho đã phaỉo không hai???_ nó nhìn Duy chớp chớp mắt.
- Àk....ừ mà Nhi nè trễ rồi về thôi e _ hắn nuốt ực một cái, đầu đổ mồ hôi hột.
- Trễ đâu còn sớm chán. Để em ăn thêm vài ly nữa rùi mình về.
- Ặc _ cả 4 người đồng thanh.
Sau một hồi lâu, nó cũng chịu về nhưng hơi nuối tiếc, Duy thì nhìn bóp tiền mình mà đau khổ:
- Ông trời ơiii!! Sao tui lại có một đứa em gái như vầy hả trời???
- Có được em gái như em mà con chê.
- Ừ ngốc wá mà sao không chê được _ hắn chêm chút vô cho nó vui nha vui cửa.
- Chưa chọc cậu àk nha.
- Kệ!! Tớ thích chọc được không????
- Không.
- Ê sao thằng nay dạo này mày nói nhiều thế??? Mới đi có 4 năm gì mà thay đỗi giữ vậy???
- Đâ..u.co...ó thay..y đỗi gì đâu pa???
- Hay.... hay là thích nhỏ em tao??? Bị nó làm thay đỗi chứ gì???
- Làm gì có??? Ai mà thèm thích nhỏ ngốc đó chứ _ hắn xấu hổ tuôn một lèo.
- Mình về thôi hai _ nó thoáng bùn, kéo tay Duy về không nhìn hắn một cái.
- Ừ ờ..._ Duy đi theo mà không quên quay lại lườm hắn một cái.
'' Mình bị sao vậy trời??? Thật sự là mình thích hay không?? '' hắn buồn bã bước vào nhà.
- A!! Hai yêu vấu về rồi hả???
- Ừm ờ.
- Sao trông hai có vẻ thất thần vậy???
- Luân ơi!! Làm sao hai biết được là mình có thích nhỏ đó hay không đây _ hắn trông có vẻ hơi đau khổ.
- Hai hãy để từ từ trái tim của mình cảm nhận ra được _ pé Luân lại triết lý nữa rồi.
- Ừ. Lỡ nó không nhận ra thì sao???
- Thì trái tim của 2 nên vất đi.
Thui qua nhà nó nào hai anh em này nói chuyện mệt wá:
- Trời ơii! Duy về rồi sao con.
- Dạ con về rồi, con nhớ mama với papa lắm cơ.
- Mama cũng nhớ con nhiều lắm.
- Học hành bên đó thế nào rồi con trai _ papa nó nói.
- Dạ con hoàn thành khóa học là trở về liền nè papa.
Papa, mama nó đứng đó hỏi han Duy đủ thứ nó lủi thủi lên phòng mình, ngồi xuống cạnh giường nó suy nghĩ mông lung.
Nhưng hôm nay sao nó lại không khóc nhỉ??? Chỉ bùn và giận hắn thôi. Nhìn vào con gấu bông hắn tặng:
- Nè chủ nhân mày quá đáng lắm đấy??? Nên mày phải chịu tội nha nhóc??? _ Nó ngồi đánh nhẹ vào con gấu bông.
- A!! Bữa giờ mình chưa đặt tên cho nó nhỉ??? Giờ biết đặt tên sao đây _ Nó ngồi gõ đầu suy nghĩ.
- Hiz chẵng nghĩ ra được gì thôi tạm gọi mày là nhóc cold vậy??
- Trời em gái tui không những ngốc mà còn mắc bệnh gì sao mà ngồi nói chuyện một mình thế cơ _ Duy đứng dựa vào cửa phòng buôn lời chăm chọc em gái mình.
- Kệ em.
- Thui xuống ăn cơm kìa cô nương.
- Em biết rồi _ nó chán nãn xuống cầu thang.
Tại bàn ăn:
- Anh hai về con hông vui hay sao mà nhìn uể oải thế _ mama nó lo lắng hỏi.
- Đâu có!! Tại con hơi mệt.
- Mệt vì yêu đấy mama ạ _ lại là Duy.
- Hai........._nó nhìn DUy tức giận.
- Hai đùa thôi mà làm gì ghê zậy???
- Hai đứa này lớn rồi mà y như con nít _ papa nó trách yêu.
Bỗng:
- Reng reng!!
- Alo, àk àk con chờ tí nha _ mama nó bắt máy.
- Con gái, Khánh gọi nói gì nè _ mama nó nói với vào bàn ăn mặt tươi rói.
Nè Ngốc!!! Đừng Bỏ Cuộc Nè Ngốc!!! Đừng Bỏ Cuộc - bithoiroi