Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Tác giả: SadSciu
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 500 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:45:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương ♚ Mảnh Vỡ Kí Ức 23: Đồ Chơi Thay Thế (1)
ღ Nếu một ngày em gây ra
Tội lỗi...
ღ Hãy nói với tôi...
ღ Tôi sẽ thay em gánh chịu
Tất cả...
.
.
.
.
.
.
ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ
- Ân... Ân Diệp tiểu thư.
Cô hầu gái hoảng hốt cúi vội người xuống chào hỏi, cũng không quan tâm đến dụng cụ lau dọn đang nằm bừa bãi dưới chân. Mồ hôi sợ sệt cứ liên tục túa ra chảy dài xuống hai bên thái dương. Phải nói đối với Dương Ân Diệp, người hầu bọn họ trong lòng nguyền rủa, còn bề ngoài thì khác xa, là thái độ vô cùng sợ hãi a!!! Còn nói, ông chủ ở bên phía biệt thự lớn là vô cùng cưng chiều cô ta, còn cậu chủ thì thôi đi, mặc dù vô cùng ghét bỏ nhưng đối với những việc ngang ngược của cô ta cũng không hề để tâm, lần này không hề có cậu chủ ở đây, xem ra cô chủ tương lai của bọn họ tiêu rồi, tâm trạng của cô hầu gái ngày càng lo lắng căng thẳng, nhịn không được liếc mắt nhìn Hàn Nhi đang không quan tâm mà còn nhàn hạ ăn bánh kia.
Mà bên phía Dương Ân Diệp, cô ta nghe thấy người hầu chào thì bất giác nheo mày lại, tự cảm thấy bản thân mình là quái thú, cần gì phải sợ sệt như vậy? Bất quá bây giờ cô cũng không quan tâm đến thái độ của người hầu, tìm Kì Nam thì có lẽ tốt hơn, hai tháng nay kể từ khi đi du học Pari trở về, cô còn chưa hề gặp được anh a, toàn bị ba lớn ngăn cản, cái gì mà quản lý tập đoàn, lo việc tổ chức, hừ cô mặc kệ không quan tâm, ba lớn chắc chắn gạt cô, cô chỉ muốn gặp Kì Nam thôi nga.
- Anh Nam đâu, không có ở đây sao?
- Tiểu thư, cậu chủ mấy hôm nay chưa hề trở về.
Cô hầu gái khẽ khàn thốt ra từng chữ, ngữ điệu cũng không dám thất lễ. Phải nói, người hầu trong ngôi biệt thự này, hoàn toàn là do tổ chức Reign lựa chọn, cho nên mặc dù là tình huống nào đi nữa thì cũng phải giữ một thái độ "tôn kính", thông tin ở đây hoàn toàn bị phong tỏa, ai dám lan truyền ra ngoài thì đều bị chính Reign giết chết, nếu xui xẻo không chừng còn liên lụy luôn cả người thân. Được chọn làm người hầu ở đây, trừ khi già nua chết đi hoặc bị tử thì cũng chưa từng có ai rời khỏi, xem ra cả đời bọn họ đều không khác gì bị cầm tù.
- Ai ở sau lưng cô thế? Tránh ra cho tôi.
Dương Ân Diệp cau mày nghi hoặc trong lòng hỏi người hầu, nhưng cũng không kiên trì mà chờ đợi được câu trả lời. Thẳng tay đem cô hầu gái đẩy sang một bên chỉ kịp làm cô ta hét lên một tiếng: "Tiểu thư...".
Quái lạ, người làm mà cũng được an nhàn ngồi ghế ăn bánh ngọt sao? Có phải hay không là Kì Nam anh ấy quá dễ giải với bọn cấp dưới. Hừ nếu vậy thì chính tay cô sẽ giúp anh xử lý việc gia đình, trừng trị bọn vô phép tắc này.
- Cô là ai, sao lại ở trong biệt thự của anh Nam?
Cô ta đi lại gần Hàn Nhi nhíu chặt mày mà cất giọng đanh thép nói, rõ ràng âm thanh êm dịu vô cùng nhưng lại bị cô ta biến thành một giọng nói chanh chua chán ghét. Từ sâu trong đáy mắt cô ta ánh lên vẻ ganh tỵ cũng không kém phần xem thường. Ngồi trên chiếc ghế cao là một cô gái thập phần xinh đẹp, xinh đẹp theo một vẻ thuần khiết trong sáng như một đóa hoa hồng chưa nhuốm máu tanh tưởi. Trên khắp cả cơ thể hoàn mỹ chỉ khoát lên một chiếc áo sơ mi trắng dài làm não Dương Ân Diệp nhất thời truyền lên một luồng huyết hồng tức giận. Chỉ thấy trước mắt một mái tóc dài đen như mực xõa qua đôi vai yếu ớt, đôi mi mắt cong dài che đậy một đôi con ngươi buồn bã thăm thẳm, đây không phải là thứ hồ ly tinh dụ dỗ đàn ông chứ là gì, cô ta mặc đồ khiêu gợi, sạch sẽ như thế căn bản nhất định không phải người hầu. Còn nói, mấy hôm nay Kì Nam không về, rõ ràng là gạt người, gạt người. Anh không về mà cái cô gái này như thế sao, cả người hầu mà cũng dám gạt cô.
Tức giận, Dương Ân Diệp không hề muốn chờ đợi Hàn Nhi trả lời, đi thẳng về phía cô hầu gái đang sợ sệt lùi chân kia mà phóng lửa.
- Ân... Ân...
Chát///
- Câm miệng, người hầu tụi bây không xứng gọi tên tao, dám gạt tao, tao sẽ nói với ba lớn cho tụi bây tử hết.
Dương Ân Diệp trừng mắt hét lớn, cô ta cứ giống như bị điên mà tán mạnh vào mặt cô hầu gái đến bật máu ở khóe môi. Từ nhỏ đến lớn, cô ta ghét nhất chính là bản thân mình bị người khác xem thường. Vốn xuất thân của cô ta là một đứa trẻ ở cô nhi viện Hồng Mạch bị những đứa bé lớn hơn trêu ghẹo, xem thường khiến cô ta chán ghét, oán hận đến tận xương tủy, năm đó nếu không nhờ cô ta là một đứa trẻ xinh đẹp, mưu trí nhất trong đám trẻ dơ bẩn kia may mắn được ba lớn nhận về nuôi gặp được Kì Nam và làm nhị tiểu thư của Dương gia thì có lẽ bây giờ cô ta đã là một con bé ăn xin ở nơi đô thị phồn vinh này rồi.
- Tiểu thư... hức... tôi chưa gạt cô... huhu... xin cô... đừng nói... hức... với ông chủ... hức...
Cô hầu gái sợ sệt lắc mạnh đầu, nước mắt giàn giụa nhìn Dương Ân Diệp van xin, khóc lóc cầu khẩn, mà đối với thái độ của người hầu, cô ta vẫn tức giận trừng mắt không quan tâm.
RẦM!!!
- CÔ LÀ AI MÀ ỨC HIẾP NGƯỜI QUÁ ĐÁNG THẾ?
Trong không gian não nề với tiếng khóc lóc đau thương. Một tiếng đập bàn mạnh mẽ đi kèm theo một tiếng hét mang vô vàn tức giận đến chói tay vang lên làm ngọn lửa trong lòng Dương Ân Diệp không kiềm chế được bùng phát. Chỉ thấy trong tầm mắt cô ta hiện giờ luôn ẩn hiện lên một hình dáng đang đứng khó khăn nhìn cô ta chằm chằm như muốn thiêu đốt. Nhếch mép cười như không cười, cô ta khoanh tay ung dung nhìn Hàn Nhi hỏi.
- Vậy cô là ai?
- Tôi... tôi...
Nghe Dương Ân Diệp hỏi, nhất thời Hàn Nhi lại không biết phải nên trả lời ra sao mới đúng, mối quan hệ của cô cùng Kì Nam chỉ tóm gọn là hai từ "Không biết", cô ở đây cũng chẳng biết mình có bổn phận gì nữa a!!! Tình nhân? em gái? bạn giường? hay osin? Cô thật sự cũng không biết nữa a!!! Chỉ là lúc nãy thấy cô ta quá đáng cô mới tức giận ra mặt thôi, hừ.
- Sao, là hồ ly quyến rũ anh Nam à, chết tiệt mày đi chết đi.
Cô ta không nghe được câu trả lời thì tức giận chửi Hàn Nhi, sau đó liền không câu nệ mà như kẻ điên lấy cái túi xách đen trên tay tán thẳng vào đầu cô một cái đau điếng người. Phải nói, trên cái túi xách ấy đều có những gai nhọn bằng kim loại mốt mới đâm ra.
Hàn Nhi bị tán đến choáng váng nhất thời sợ hãi hét "Á" lên một tiếng sau đó thì nhanh chóng muốn rời ghế mà chạy đi, chỉ có điều chân cô lại không hề tốt a!!! Do đó chạy cũng rất chậm, mà ở phía sau Dương Ân Diệp cầm túi xách cũng tức giận không buông tha, miệng liên tục mở ra hét lớn: "Đứng lại".
- Ân Diệp tiểu thư đừng mà, đừng.
Cô hầu gái phía sau cũng đáng thương gọi với theo van xin, tiêu rồi. Nếu cô chủ tương lai mà có chuyện gì mạng của bọn họ cũng sẽ không xong mất. Bởi vậy khi gặp Dương Ân Diệp, bọn họ mới sợ hãi như thế. Khi tức giận cô ta luôn giống như một kẻ điên, không hề bình thường.
Leng Keng...
Xoảng ///
Choang ///
- ĐỨNG LẠI CHO TAO.
Hàn Nhi nghe tiếng hét gần kề sau lưng mình nhất thời truyền lên một cỗ khí hoảng loạn, cô gái sau lưng cô rốt cục là bị điên sao? Cô đâu có làm gì cô ta. Chân cô đau quá, nó vừa mới dần hồi phục mà. Mồ hôi trên trán chảy xuống ướt đẫm cả loạn tóc. Tay cô không ngừng mà lấy mọi thứ đồ xung quanh ném chặn lại đường của Dương Ân Diệp.
- Hộc... đau... đau quá.
Cô mở miệng than nhẹ một tiếng, không cần biết đồ gì, đồ cỗ hay đồ la mã gì cô ném cô chọi hết. Chỉ sợ bây giờ dừng lại, cô ta liền đánh cô không biết thành cái dạng gì. Vừa nãy bị cô ta tán mạnh một cái, cô sợ đau lắm rồi. Mấy mũi nhọn nhọn trên túi xách của cô ta đâm vào trán cô rất đau.
RẦM
Choang///
Bịch ///
Hàn Nhi sợ hãi gặp cái gì liền không nhân nhượng ném cái đó, thoáng chốc từ nhà ăn ở tầng hai cho đến nhà chính đều bị cô phá cho tan tành, những mảnh vỡ từ gỗ cho đến thủy tinh, pha lê văng tứ tung khắp nơi, gối sofa thì lại nằm vương vãi ở dưới sàn gạch, chén, dĩa, xoong,... đều bị cô chọi nằm lung tung khắp cầu thang trải dài xuống, còn có cả những con cá bị cô nhẫn tâm làm vỡ nhà nên còn đang khó khăn nhảy lạch đạch trên vũng nước còn sót lại. Bởi vì hiện giờ đang là giờ nghỉ trưa cho người làm ở biệt thự nên hầu hết cũng không có ai giúp đỡ cô. Ở phía sau những âm thanh ấy lại không ngừng truyền đến.
- TIỂU THƯ... hộc...
- MÀY ĐỨNG LẠI...
- ÂN... TIỂU...
Hàn Nhi nghe mà cứ khóc ròng trong lòng, liền liều phía cánh cửa lớn biệt thự mà chạy đến, nếu cô nhớ không lầm thì phía ngoài kia có vệ sĩ, họ chắc chắn sẽ giúp cô. Nếu không nhờ cái cô gái kia mang giày cao gót thì có lẽ cô đã bị bắt từ lâu. Chân cô sẽ không phải cà quèn nữa mà chính thức thành què luôn a!!!
(Còn Tiếp)
- Chả biết nên cho ai cứu Hàn Nhi?
-.- cơ mà quậy quá:v sim bị thằng tổng đài dịch heo khóa mất tiêu, lên = wifi ghét quá, haizz.
Này Vợ Yêu, Đừng Sợ! Này Vợ Yêu, Đừng Sợ! - SadSciu