Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Linh Hải
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 74 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 565 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:59:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 56
ình minh lên. Không biết từ bao giờ nữa. Tôi vẫn vùingười vào chăn gối thưởng thức giấc mơ thêm một vài phút cho tới khicó tiếng mở cửa phòng ngủ. Vợ tôi kéo rèm che lên, ánh sáng lọtvào phòng khiến tôi chói mắt phải kéo chăn trùm kín lên đầu.
Nàng tiến lại giường, kéo chăn ra nhẹ nhàng gọi:
- Chồng ơi dậy đi…
- Cho anh nằm thêm chút nữa_tôi nhõng nhẽo
- Anh không định dậy ăn sáng đi làm à?_emáp hai bàn tay mát như kem vào má tôi lắc qua lắc lại cho tôi tỉnhngủ.
- 5 phút nữa thôi_tôi kì kèo. Những ngàyđầu mới cưới được vợ thức dậy âu yếm, nhẹ nhàng thì thích thậtđấy, đời ngỡ lên tiên rồi. Chỉ ước ao ngày ngày, tháng tháng, năm nămđều được như thế. Nhưng bây giờ cứ mỗi khi nghe tiếng vợ kéo rèm cửasột soạt lại giật nẫy mình. Đi làm về mệt rũ muốn ngủ thêm chútnữa cũng không được. Cứ đúng giờđúng giấc là lại túm cổ lôi dậy, đố có bao giờ nhõng nhẽo đượcthêm một phút giây nào.
- Thôi nào anh yêu, ngoan nào em thương…dậynào..._vợ tôi nắm tay kéo tôi ngồi dậy.
- 5 phút nữa vợ nhá?_tôi choàng tay qua cổ, tựacằm vào vai nàng thủ thỉ.
- Không là không. Anh dậy đánh răng rửa mặtđi, 10 phút nữa em đợi bữa sáng ở bếp đấy. Nghe chưa chồng yêu?_nàngquay lại hôn nhẹ lên môi tôi rồi bước ra đóng cửa phòng lại.
Tôi ngoác mồm ngáp dài ngáp ngắn đá chăn gối qua một bênlồm cồm bò dậy đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Bước ra thì vợ tôi đangchuẩn bị bữa sáng trong bếp, tôi rón rén bước lại ôm eo vợ, tựa đầu vào bờ vainhỏ nhắn âu yếm nàng một chút. Chợt nhận ra bụng vợ đang to dần lên theo từngngày, xoa tay nhè nhẹ lên bụng, nàng nghiêng đầu một chút lườm yêu tôi.
- Thằng cu của bố đang làm gì trong đó nhỉ?
- Sao lại thằng cu?
- Thì anh cứ thích gọi vậy đó!
- Hứ…_vợ tôi nhăn mặt quay sang nhìn tôi
- Ờ ờ thì công chúa của bố làm gì trong đó thếnhỉ?
- Ai biết được là con trai hay con gái đâu mà gọithế?
- Kệ anh chứ!
Nàng cười tủm tỉm rồi kéo tay tôi ra cầm đĩa trứng tiến về bàn ăn.
- Hôm qua mẹ gọi cho em đó_gắp thức ăn vào chéncủa tôi nàng nói
- Ờ, có chuyện gì không?
- Mẹ bảo vợ chồng mình về đó ở chung cho tới khinào em sinh em bé, rồi em bé cứng cáp hẳn thì lại ra ở riêng, cho tiện đường mẹchăm sóc cho cả hai mẹ con
- Ơ…rồi em bảo sao?_Tôi ngóc đầu lên nhìn vợ
- Em bảo về bàn với anh đã…
- Rồi giờ em tính sao?_tôi nhún vai cầm thêm mộtmiếng bánh mỳ bỏ vào mồm nhai ngồm ngoàm
- Ô hay, em đang hỏi anh mà giờ anh lại hỏi emlà sao?
- Thì em có thích về bên bố mẹ hay không?
- Tất nhiên là có rồi.
- Vậy thì mai chuyển luôn đi, em thích là được rồi,vợ thích anh chiều hết à_tôi nhe răng cười, vợ tôi lườm yêu một cái.
Tưởng có chuyện gì chứ mỗi việc đó thì ý kiến của vợ mới là nhấtchứ tôi thì sao chả được. Dù gì cũng là bố mẹ của mình, ở chung thì ở chung, đãlàm sao? Lạ ở chỗ, con dâu thường không thích sống chung với mẹ chồng, nhưng vợtôi lại rất thích đi ngược lại thời đại. Thế càng quý. Nay ở với bố mẹ vợ khôngthể hách dịch được, ít nhất vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ. Ôi cái thời oanh liệtnay còn đâu?
Đang ngồi làm việc thì ông anh rể quý hóa gọi. Lại gì nữa đây, vụcái bình cổ tôi vẫn còn thấy ấm ức lắm. Đường đường một dân chơi sành điệu thếmà bị một ông kỹ sư xây dựng cù lần 28 tuổi trên đầu chưa nổi một mảnh tình vắtvai chơi xỏ, ức chịu sao thấu? Hôm đó bị ăn thịt lừa đậm, cả nhà cười như đượcmùa, mình đứng đó quê không chịu nổi. Thế mà chưa qua cơn giận đã gọi. Lần nàyhả, có gọi ông về ăn thịt voi ông cũng ứ thèm về đấy.
- Anh Tuấn à?
- Khánh hả chú? Rảnh không? Qua cà phê anh nói chuyệnlát.
- Có nói qua điện thoại được không anh?
- Ờ…không. Không đi được hả?
- Vậy anh đợi em chút, tầm 15 phút nữa em qua.
- Ok. Đối diện công ty chú có cái quán cà phêđó, anh ngồi ở đó rồi đấy.
- Rồi, em xuống liền.
Hờ…có chuyện gì quan trọng mà mò tới tận công ty của mình chờ đợikhông biết nhỉ? Thực ra thì cũng chả thân thiết nhưng mà vẫn tôn trọng nhau trướctới giờ. Vì là hai con người thuộc hai thế giới khác nhau nên cũng khó hòa hợp,khó để chén chú chén bác tâm sự. 1 thằng đàn ông sống rất nguyên tắc, thế nêntôi đoán là cuộc sống của anh ta rất khô khan và nhàm chán, đoán thôi, vì tôithấy nếu tôi mà là ổng thì tôi chết khô chết héo từ đời nào rồi. Cuộc sống tôilại trái ngược hoàn toàn, nên chúng tôi dường như không có điểm chung để tâm sự.Nay lại gọi đi cà phê? Hay là đang thấy hối hận vụ cái bình cổ nhỉ? Thôi khỏiđoán già đoán non, xuống thì biết.
Tôi xin xếp rồi phi thẳng xuống quán cà phê ông anh rể đang ngồi.Vừa bước vào quán thấy ông ngồi lù lù một đống ở đó rồi.
Tôi ngồi xuống đối diện, thấy tôi ông cười toe:
- Chú xuống nhanh thế?
- Anh gọi em xuống liền mà. Có chuyện gì thếanh?
- Ờ, uống nước đi rồi anh nói chuyện.
Tôi gọi cà phê rồi ngồi yên lặng nhìn ông anh rể. Ông nhấp một ngụmnước khoan thai rồi dựa lưng vào ghế mới từ từ nói:
- Chú biết bố mẹ giục anh cưới vợ như thế nào rồiđấy_ông thở dài
- Thì bây giờ anh tìm hiểu dần đi là vừa rồi còngì, 28 tuổi đầu còn chưa chịu yêu đương tìm hiểu gì ai, bố mẹ lo cũng đúng.
- Vẫn còn sớm chán, lấy vợ về gì vội, đang tuổibay nhảy mà kêu anh lấy vợ khác gì bảo anh đi tù chung thân.
- Lấy vợ về cũng có cái hay của nó, chứ anh nghĩgì tiêu cực thế, hay anh không chuẩn men_tôi cười lớn, ông anh rể cười méo miệng
- Chú cứ đùa anh, anh chú chuẩn men 100%, chỉ khổnổi chả thấy có hứng thú với tụi con gái lắm. À thật ra thì chưa có hứng.
- Vậy chắc tới 80 tuổi anh mới có hứng ha anh?
- Thôi, chú đừng trêu anh nữa. Hôm nay anh tìmchú có việc nhờ chú đây.
- Việc gì anh nói xem em giúp được không nào?
- Bố mẹ đang ép anh đi xem mặt con gái đồng nghiệpcủa mẹ. Anh bảo anh có người yêu rồi, nhưng mà đang đi học nên chưa cưới được. Bốmẹ bắt anh mang về cho ông bà xem mặt, chú xem tình hình thế nào giúp anh tìm đạimột cô được được chút anh mang về cho bố mẹ an tâm, cho họ để yên cho anh mộtthời gian cái. Ba cái vụ xem mặt anh ngán lắm rồi. Nghe cái Vy bảo ngày xưa chúcũng máu lửa lắm.
- Anh cứ đùa, ý anh là kêu em giới thiệu cho anhmột cô chị dâu hả?
- Không phải, ý anh là chú xem bạn chú có aikhông nhờ cuối tuần này tới nhà mình ăn bữa cơm, gọi là bạn gái anh cho ông bàyên tâm_ông anh rể tôi gãi đầu gãi tai khổ sở.
- Nghĩa là một chị dâu che mắt bố mẹ thôi chứgì?
- Ờ, đại loại thế, nhưng mà coi chừng được đượcchút không lại…
- Rồi, anh yên tâm, vụ này để em lo, đơn giảnnhư bắt con gián đập ấy mà_tôi ngắt lời anh_Nhưng mà 28 cái xuân xanh rồi, anhkhông chịu cưới vợ đi, rồi mai mốt lại tiếc đó, chứ em nói thật biết lấy vợ vềsướng như này thì em cưới lúc 18 tuổi rồi_tôi nháy mắt trêu ông anh
- Ờ.... Mà chuyện này bí mật dùm anh nhé, đừngcó bô bô với con Vy nữa, nó là chúa mách lẻo, nó mà biết thì cả thiên hạ biếtđó.
- Anh nói xấu vợ em hả?
- Ý anh là nó biết thì bố mẹ chắc chắn sẽ biết,làm gì chú phải bênh vợ chằm chằm thế?
- Rồi, em đùa anh đấy, chứ bây giờ kêu em đi tìmgái cho anh, vợ em mà biết em cũng chết luôn chứ đừng nói gì là anh.
Tôi ngồi nói chuyện thêm với anh Tuấn thêm một chút nữa thì xinphép đi làm việc. Cuộc đời này kể ra thì nó cũng chỉ là một cái vòng luẩn quẩn,Trái Đất tròn mà. Chả hiểu sao ông anh rể tôi lại kén chọn đến thế, chả nhẽkhông có lấy một cô nàng nào lọt được vào tầm ngắm của anh ta hay sao? Điều kiệntốt, lại đẹp trai…thiếu gì gái theo sao không chọn được một cô về cho bố mẹ vợtôi yên lòng. Thà là mãi mê ăn chơi sợ quên đường nào đi lấy vợ, đằng này chỉcó đi làm, thể thao, gia đình, ngoài ra hiếm khi thấy ông ta chơi bời. Vậy chắcphải có lý do gì đó, một là xin lỗi, anh chỉ là một thằng gay (nhìn bề ngoàithì có vẻ rất chuẩn men, nhưng bản chất phía bên trong nó như nào không thể lườngtrước được) hai là do một tác động gì đấy từ cuộc sống khiến ông ta không cònniềm tin vào tình yêu nữa. Cả hai lý do nghe như đều hợp lý. Chắc phải về điều tra mới được. Không một thằng đàn ôngnào 28 tuổi đầu còn chưa bao giờ yêu một ai hết. Có lý! Đáng nhẽ ra mình nêntheo khoa tâm lý như thế thì sẽ giúp ích được cho đời hơn nhiều là làm một anhkiến trúc sư đấy (vênh mặt)
Cơm tối xong, vợ tôi phải soạn sửa đồ đạc để ngày mai chuyển quabên nhà bố mẹ. Nghe chừng nàng rất hứng thú khi được chuyển qua bên đó, tôi phảinhận phần trách nhiệm rửa bát.
Chợt nhớ tới chuyện hồi sáng, tôi chạy lại trước phòng ngủ, dựavai vào cửa hỏi vợ:
- Vy này?
- Dạ?
- Ưm…anh Tuấn nhà mình đó…
- Sao vậy anh?_nàng ngước mặt lên nhìn tôi
- Sao tới tuổi này anh còn chưa yêu ai thế?
- À_em cúi xuống xếp nốt đống quần áo trên giườngcho vào vali một cách cẩn thận_trước anh cũng có yêu một chị rồi đấy chứ.
- Ủa, vậy sao?
- Ừm…cách đây 4 năm rồi, chị là hoa khôi của trườngkinh tế. Hai người bằng tuổi nhau. Cùng ra trường…mà sinh viên mới ra trườngthì làm gì đã có gì trong tay đâu. Anh bảo chờ anh 2 năm, lúc mà sự nghiệp ổn định,có thể lo cho chị một cuộc sống đầy đủ rồi. Nhưng mà chị không chờ được. Chị ấyđi làm, gặp một người khác lớn tuổi hơn…chia tay sau đó 2 tháng thì chị lên xehoa, bây giờ đang định cư ở nước ngoài. Từ đấy chả bao giờ thấy anh nhắc gì tớichuyện yêu ai nữa. Mà cũng không bao giờ nhắc đến tên chị trước mặt anh, hễ nhắctới là anh khùng lên. Hôm qua em nghe mẹ gọi bảo là anh hai có người yêu rồi,mà bảo là người yêu đang đi học, nhưng nghe đâu cuối tuần mang về ra mắt bố mẹđó.
- Ờ vậy à_tôi bất giác giật mình, lại lui về chốnhậu trường dẹp nốt đống chén bát. Ồ thì ra là như thế, đoán không có sai mà, cóai khùng khùng mà chừng đó còn chưa có nổi mối tình vắt vai chứ. Thì ra ông anhcũng chung tình phết nhỉ? Nhưng mà nghĩ sao vì một người con gái không xứngđáng mà khiến mình phải chịu thiệt thòi. Chỉ những người xứng với bản thân mớinên trân trọng, một khi những thứ không xứng đáng thì đừng nên tiếc, vì cuốicùng nó cũng chỉ là những thứ vứt đi mà thôi. Giữa hàng triệu con người, sợkhông thể tìm thấy một nửa để yêu thương hay sao? Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứtôi cũng chả có ý định sẽ tìm nửa còn lại cho ông anh rể quý hóa làm gì, mắccông lại nghỉ tôi lo chuyện bao đồng. Duyên phận do trời định, không nên ép buộclẫn nhau làm gì cả. Khi nào ông thích ông tự kiếm ra. Lo liệu cho ông vụ cuốituần này coi như cũng tình nghĩa rồi.
Dẹp xong đồ đạc, vợ chồng tôi đưa nhau về bên nội. Bố tôi tới rướchai mẹ con nàng với đống đồ đạc, còn tôi đi xe máy theo sau. Nay phải xin xếpnghỉ một buổi để chuyển nhà. Chuyển qua chuyển lại, thật rắc rối hết biết.
Về tới nhà, mẹ tôi vui mừng chạy ra đón mỗi nàng dâu rồi dắt lên tầnglầu, còn tôi với bố hì hục xách đống đồ lên phòng. Thật là quá đáng mà, làm nhưtôi không phải là con trai của mẹ ấy, có mỗi cô con dâu thôi. Còn chả thèm hỏitôi một tiếng nữa. Gato với vợ con nhà này quá đi mất. Mới tới chân cầu thangđã nghe tiếng vợ với mẹ nói ầm trên gác. Xách được cái va li lên phòng chưa kịpthở ra hơi thì đã bị vợ kéo sang phòng bên cạnh rồi reo ầm lên:
- Anh ơi anh coi này…
Tôi ngước mắt lên nhìn. Ờ…mẹ mình đúng là teen như gì ấy. Ăn rồisuốt ngày đi làm kiếm đâu ra thời gian mà ngồi trang trí được cái phòng ra nónhư này nhỉ? Tường sơn lại toàn một màu hồng phấn, có cái giường xinh như giườngcông chúa, ga trải giường, chăn gối đều màu hồng cả. Cái nôi đặt cạnh một bêncũng màu hồng, cái tủ nhỏ đựng quần áo cũng màu hồng, cạnh cái bàn học màu hồngcó một cái tủ kính bên trong cũng toàn váy con nít màu hồng. Tôi choáng ngợptrước cái căn phòng rất chi là rực rỡ của mẹ.
- Anh thấy sao?_vợ tôi hào hứng huých cùi chỏvào hông tôi
- Ờ…
- Ờ là sao? Cái thái độ thờ ơ đó là sao hả?_vợtôi tức giận giương mắt nhìn tôi
- Mẹ làm hả?
- Chứ anh nghĩ bố nữa hả? hay nó tự chui dưới đấtlên.
- Nhìn toàn màu hồng…đâu cũng thấy màu hồng_tôinhăn nhở, chả biết nên cười hay khóc
- Vậy mới khiến người ta yêu đời. Hồi nào emcũng ước mơ sau này sẽ trang trí cho con gái mình một căn phòng như thế này đó…bâygiờ mẹ thay em thực hiện ước mơ rồi, em hạnh phúc quá chừng_vợ tôi chạy vào rồingồi lên chiếc giường xin xắn, mắt mơ màng như đang bay vào cõi thần tiên. Thấyvợ vui, tôi cũng vui. Mình thì sao cũng được, vợ con hạnh phúc là được rồi.
- Thế nào con trai?_mẹ tôi vừa đi lên, nhìn tôitươi cười
- Ủa, mẹ lấy đâu ra cái ý tưởng trang trí cáiphòng mà choán ngợp cái màu hồng vậy? Mẹ tính cho cháu mẹ ngộ độc màu hồng hở mẹ?
Chưa dứt lời bị mẹ tôi cốc ột phát trên đầu.
- Cái gì mà ngộ độc hả? Mẹ thấy đẹp mà, Vy nhỉ?
- Dạ, quá đẹp đi mẹ ạ! Cảm ơn mẹ nhiều nhiều lắm!Mẹ tuyệt vời nhất_vợ tôi chạy qua ôm lấy cổ mẹ, tình cảm gớm.
- Cơ mà, sao biết con gái hay con trai mà đã vộivàng thế chứ_tôi nhún vai
- Dẫu sao thì cũng phải sinh con gái chứ_mẹ tôiphán như thánh
- Anh đừng có mà ý kiến nhiều, không thích thìđi qua bên kia sắp xếp lại đồ đi, phòng này cấm không có cho anh vào nữa đó.
- Hờ…
Tôi nhún vai đi sang phòng bên cạnh sắp xếp lại đồ, mặc kệ cho haimẹ con nhà ấy tí tởn với nhau bên đấy. Tự nhiên lại cảm thấy ấm áp và hạnh phúcdữ dội, tự nhiên tưởng tượng bé con của mình mặc chiếc váy màu hồng chạy từ đâuvề sà vào lòng và gọi bố…tôi sẽ vuốt tóc con nhẹ nhàng, ôm con vào lòng, chocon nhõng nhẽo, hôn vào đôi má phúng phính trắng muốt và thơm mùi sữa của con.Hạnh phúc thật giản đơn.
Đang xếp gọn mấy thứ đồ, nghĩ linh tinh rồi mỉm cười một mình thìcó chuông tin nhắn.
- Tối nay gặp Khánh có được không? (Trinh)
Tôi đọc đi đọc lại cái tin nhắn có mấy chữ đấy, nội dung in sâu vàđầu rồi cơ mà vẫn không tin được ai vừa nhắn tin ình xong. Có chuyện gì tựnhiên lại muốn gặp mình nhỉ? Tự nhiên lại một loạt những rắc rối đang dần hiệnra trước mắt mình, rùng mình tôi xóa vội cái tin nhắn không nàng biết nàng lạikhông để yên.
- Làm gì anh cầm điện thoại đứng ngơ ngẩn hết cảngười vậy?_vợ tôi vào phòng từ bao giờ tôi không chú ý, giật mình theo thóiquen bỏ điện thoại vào túi quần, mặt mày lấm lét
- Đâu có gì đâu_tự nhiên nói một câu ngu nhất quảđất. 10 thằng nói thế thì đến 11 thằng là có vấn đề rồi.
- Có không đó?_em nhìn tôi dò xét
- Thật mà, không tin hả?_tôi mạnh mồm, dẫu saothì cũng có cái gì nữa? Mà tôi cũng đâu có làm gì có lỗi với vợ đâu mà sợ?
- Ừm, mang điện thoại đây em xem nào?_nàng nheomắt nhìn tôi
Tôi nhanh nhẹn móc tay vào tui quần lôi điện thoại ra đưa cho vợ,nàng mím môi, nhún vai rồi kéo chiếc vali sắp đồ vào tủ:
- Thôi khỏi cần.
- Ủa sao vậy?
- Nghi ngờ không có căn cứ, hại não lắm, với lạicó gì thì anh cũng xóa rồi. Có gì anh thành thật là được.
Tôi mỉm cười ôm vợ vào lòng thì thầm:
- Anh có làm gì không đàng hoàng đâu mà phải dấuvợ anh chứ. Đừng có mà nghi ngờ lung tung, làm sao mà anh không thật thà với vợanh chứ?
- Ờ…thì em chỉ nói vậy thôi mà…để cho em xếp đồnào.
Tôi buông tay ra rồi phụ vợ dọn dẹp lại phòng. Lâu không có ai ởnên hơi bụi và bẩn. Hai vợ chồng dọn mất cả buổi chiều mới sạch sẽ được. Vụ cáitin nhắn tôi cũng quên béng mất không để ý tới nữa. Dọn xong đống đồ thì chập tối,tôi tranh thủ đi tắm, em xuống nhà phụ giúp mẹ nấu cơm.
Đang mát tê cả người, sảng khoái đến từng thớ thịt, vừa ngồi vàobàn ăn thì vợ tôi mỉm cười nhắc khéo:
- Chồng có tin nhắn đấy!
Tôi nhận lấy chiếc điện thoại từ tay của vợ tự nhiên tim đập loạnxạ, chẳng khác nào đi ăn vụng bị bắt ngay tại trận. Tôi chỉ e ngại là tin nhắncủa Trinh mà thôi, nhưng quan sát vẻ mặt của vợ có vẻ như không có chút gì gọilà tình hình rất chi là tình hình tới nơi nên tôi bớt hồi hộp mở tin nhắn ra đọc.
- Sao không trả lời vậy?_đúng là của Trinh, maymắn là không có viết gì nghiêm trọng, số điện thoại lạ tôi không lưu nên chắc vợtôi cũng chả biết là ai. Tôi chém bừa
- Thằng bạn kêu anh đi nhậu…
- Em có hỏi gì đâu_nàng mỉm cười, dọn nốt chénbát rồi ra ngoài mời bố mẹ tôi vào ăn cơm.
Thái độ mới kỳ lạ làm sao. Tôi bật điện thoại ở chế độ im lặng. Chỉrep lại bảo đang bận, gọi lại sau. Hi vọng cô ta không có âm ưu chém giết gì ởđây. Cuộc sống này chỉ mới bình yên được có một chút thôi, chẳng muốn bão tápmưa sa gì nữa. Già rồi, sức yếu rồi, chống chọi không có lại nữa. Giờ cứ thíchbình yên, tà tà vậy thôi đó.
Này em, làm cô dâu của anh nhé? Này em, làm cô dâu của anh nhé? - Linh Hải