Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Linh Hải
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 74 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 565 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:59:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38
hap 38:
Tôi nằm xuống bên cạnh, mệt mỏi rả rời. Có lẽ hết thuốc, giờ chỉ còn thấy đầu óc quay cuồng. Trinh nằm bên cạnh vuốt ve gương mặt tôi. Cảm giác, căm gét, thù hận xâm chiếm toàn bộ khối óc, hận không thể làm gì được với lũ khốn này. Đấy thân hình lõa lồ của Trinh ra khỏi mình, tôi ngồi dậy, Trinh kéo tôi trở lại cong cớn:
- Vui không anh?
- Nhân cách cô vứt cho chó ăn rồi hả? Không biết nhục nhã sao?
- Nặng lời với nhau thế? Dù sao hôm nay cũng làm tình với em rồi cơ mà?
Tôi ngồi vụt dậy mặc áo vào. Trinh cũng ngồi dậy, vòng tay ôm từ sau lưng, tôi giật tay ả ra. Cảm giác kinh tởm đến tận xương sống:
- Cô thỏa mãn rồi chứ?
- Chưa hết cuộc vui đâu anh.
- Tôi xin cô đấy, nếu có nhu cầu thì tìm thằng khác, thằng này không phải trai bao, thiếu tiền thì bảo, đừng có bán rẻ nhân cách mình như vậy. Giữ lại một chút cho bố mẹ nhờ cậy nữa chứ.
Trinh cười khẩy, vòng tay qua cổ kéo tôi nằm xuống rồi đè thân người lên trên tôi, ánh mắt bỗng trở nên đáng sợ và hoang dại một cách kinh khủng. Tôi nhíu mày khó hiểu.
- Đây mới là bắt đầu ột thằng đàn ông phản bội tôi thôi. Tôi sẽ khiến cho anh sống trong đau khổ và dằn vặt suốt đời, để cho anh hiểu cảm giác mà ngày xưa tôi đã phải chịu đựng là như thế nào. Tôi thành ra như thế này tất cả cũng chỉ do anh thôi. Giá như ngày xưa tôi đã không yêu anh nhiều như thế, nhưng khi nói từ giá như thì tất cả đã quá muộn màng rồi…
Dứt câu nói, cánh cửa mở toang ra, tôi ngoái đầu ra cửa, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào làm tôi chói mắt chưa kịp định hình được ai đang đứng ngoài đấy. Hất Trinh qua một bên tôi ngồi nhổm dậy, chiếc áo còn chưa kịp cài cúc, nhíu mắt lại quen với ánh sáng…tôi bàng hoàng nhận ra…em đang đứng đấy nhìn tôi.
Tôi không biết mất đến bao nhiêu thời gian để tôi có thể bình tâm lại, mất bao nhiêu thời gian để tôi biết rằng em đã bỏ đi. Toàn thân tôi mệt rũ, cảm giác không còn một chút sức sống trong cơ thể. Tôi đứng dậy xiêu vẹo, chếch choáng…tiếng Trinh cười man rợ.
Tôi nghiến răng, trợn mắt quay lại tát một cái trời giáng vào mặt con mụ khốn kiếp rồi chạy đi. Chạy đi tìm em, chạy đi để níu kéo một tình yêu đang có nguy cơ tan vỡ. Điều tôi nghĩ tới bây giờ là làm sao có thể giải thích được cho em hiểu tất cả những gì em vừa nhìn thấy. Tôi không nghĩ rằng cô ta có thể làm những chuyện kinh tởm đến như thế. Cái lần cô ta cùng vào nhà vệ sinh ở nhà hàng, lúc đó đã xin số Vy. Tôi chỉ nghĩ rằng Trinh nhắn tin hoặc gọi điện kể lể này nọ để khiến em nghi ngờ gì tôi…không nghĩ rằng cô ta lại có thể làm những chuyện đồi bại đến như vậy. Bây giờ ngộ ra thì đã quá muộn màng rồi. Có người nói rằng, biết hối hận sẽ không muộn màng, nhưng đối với tôi, hối hận luôn là muộn. Bao nhiêu năm rồi, từng trải những chuyện còn hơn vậy, mà lại bất cần, lơ đãng không nhận ra. Tôi đang làm sao vậy?
Hà Nội những ngày mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, trời bắt đầu mưa phùn. Tôi kéo lại chiếc áo cho gió bớt lùa vào trong người, đội chiếc mũ trùm lên đầu. Phi thẳng xe tới nhà em. Tôi không dám gọi điện, sợ em lại tắt máy tôi không thể liên lạc được.
Lo lắng, tâm trạng hỗn tạp. Em có thể tha thứ hay không? Tôi không thể biết được, nhưng tôi cần giải thích…lòng tê tái, lạnh hơn cả cái lạnh của mùa đông.
Đỗ xe trước nhà em, cả nhà đã tắt điện đi ngủ cả. Đã nửa đêm rồi sao?
Tôi băn khoăn nhiều lắm, không biết có nên gọi cho em vào lúc này? Vì dù sao bây giờ em cũng không thể có tâm trạng để nghe tôi giải thích. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ như vậy thôi…từ chối tất cả. Nhưng nếu như không thể tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện, ắt hẳn sẽ cảm thấy rất là khó chịu. Tôi chỉ sợ trong phút nông nổi, em lại nói ra những điều đau lòng nhau mà thôi. Sợ cái cảm giác bị lạnh nhạt, bị hờ hững, không còn được quan tâm nữa lắm.
Tôi lưỡng lự…cuối cùng quyết định gọi. Dù cho đó là cảm giác bị lừa dối nhưng vẫn mong muốn được giải thích dù tất cả chỉ là ngụy biện_tôi nghĩ là như thế.
Kết thúc hồi chuông, em không bắt máy. Nếu em nghe máy đó mới là chuyện lạ…Tôi tiếp tục gọi thêm 3 cuộc nữa nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì. Chắc chắn không phải là em đi ngủ rồi, với tất cả những gì xảy ra, có cho tiền cũng không thể ngủ nổi, trừ khi em không yêu tôi.
Tôi mệt mỏi tựa hẳn người vào xe đứng lặng im một hồi lâu. Đầu tôi đau như búa bổ, quay cuồng, điên đảo. Tôi cảm thấy mệt rũ, muốn nghỉ ngơi, một giấc ngủ thật sâu, thật ngon, không mộng mị, không tỉnh giấc nửa vời. Chưa lúc nào tôi thực sự thấy chán nản và mất hết niềm tin như lúc này. Buồn, hận, căm gét, nhớ thương…tất cả cứ hòa lẫn vào nhau tạo thành một thứ cảm giác không thể gọi rõ thành tên tuổi. Nhưng thề có chúa bây giờ tôi thực sự chán gét tất cả mọi thứ.
Tôi quyết định đi về. Tôi muốn nghỉ ngơi. Ngày mai, mọi thứ sẽ ổn cả. Tôi tự mình trấn an.
Nhưng khi quay được đầu xe, điện thoại báo tin nhắn. Của em!
Tôi hồi hộp tim muốn rớt ra ngoài. Dù không biết em sẽ nói gì, chắc chắn không có gì tốt đẹp nhưng em không im lặng, đối với tôi là một sự an ủi lớn rồi.
- Lần thứ 2, niềm tin, tình yêu, hi vọng…mọi thứ đều sụp đổ anh ạ! Anh đang hi vọng điều gì thế? Mong muốn điều gì thế? Em đang cố gắng chạy theo cái gì vậy anh? Em không còn muốn tiếp tục làm điều gì nữa cả. Không phải đơn giản chỉ là một chút giận dỗi, sóng gió của tình yêu để thử thách. Có thể đối với anh, đó là điều bình thường, là thú vui của cuộc sống. Nhưng em không nghĩ như thế! Cuộc sống của em, của anh, khác xa nhau quá! Dừng lại khi tất cả còn chưa muộn màng. Hãy sống giống như anh đã từng sống. Em sai rồi, nhận lời yêu anh, em sai. Yêu anh, em cũng sai…kết thúc đi anh, em buông tay anh rồi đó. Để cho em bước đi, tìm hạnh phúc của mình. Anh không cần phải xin lỗi, hay cố gắng làm điều gì đấy. Bởi vì trong em, hoàn toàn không còn chút niềm tin nào dành cho anh, và cho tình yêu mù quáng này nữa. Buông tha cho em, đừng đùa giỡn với em nữa. Em đau lòng lắm. Em đã yêu anh bằng tình yêu chân thật nhất. Em không lừa dối, không làm tổn thương anh. Em cũng không làm điều gì có lỗi với anh, tại sao lại đối xử với em như thế? Em biết em không hoàn hảo, không tốt đẹp hơn bao người. Nhưng em là em, em là con người. Tim em biết đau, ngón tay vẫn chảy máu nếu dao lỡ cứa vào. Anh không thương cũng đừng làm em khổ. Bây giờ em khổ tâm lắm rồi! Buông em ra, cầu xin anh đấy. Em không chịu đựng được thêm nữa đâu. Em mong anh hạnh phúc!
Tôi vội vàng gọi lại…em tắt máy rồi.
Hình như là có một ai đó đang ném tôi từ ở một nơi rất cao xuống, có thêm một ai đó đang bóp chặt cổ tôi. Không thở được. Tôi rùng mình ớn lạnh. Thấm thía nỗi đau đang cào cấu trong tim gan. Tôi muốn hét lên, muốn gọi tên em, muốn ôm em vào lòng. Sao em không nói rằng em cần một câu giải thích? Sao em không suy nghĩ sau tất cả những gì đã có với nhau? Tôi không phải là thằng đàn ông khốn nạn, tôi không muốn làm em tổn thương. Sao em không thể hiểu tôi dù chỉ một lần? sau tất cả những gì đã có chỉ là buông tay nhau sao? Đến với nhau khó khăn biết bao nhiêu, sao chỉ nói buông tay là chấm hết hay sao? Tình yêu, nó thực ra là cái quái quỷ gì mà phải khiến con người ta phải đau đớn, dằn vặt vì nó đến như vậy? Bắt đầu tình yêu với một người thật dễ, nhưng học cách yêu và cách lãng quên người đó mới là điều khó khăn mà không phải ai cũng có thể làm được. Và tôi đang mỏi mệt vì chính điều tôi nâng niu, gìn giữ.
Tôi thức dậy với một cái đầu nặng nề như chính tâm trạng của mình vậy. Chán chường chả muốn làm gì ngoài vùi đầu vào đống chăn ấm đệm êm. Nghĩ về những chuyện xảy ra, ngỡ như mình đang mơ vậy. Tất cả đều bặt vô âm tín, không có một dấu hiệu gì khiến tôi thấy an tâm cả. Tất nhiên là cũng không thể có nổi một chút tâm trạng để đi đến trường được. Sắp thi tốt nghiệp, sắp thực tập…sắp sắp…cuối cùng chả có cái gì hứng thú cả. Ờ, một thằng vô dụng đang nằm than thở thật bi thương vì những gì bị người ta chơi đểu. Vâng, tất cả chỉ là ngụy biện, tự làm tự chịu, thân là thằng đàn ông, nên gánh chịu hậu quả và phải biết dọn dẹp hậu quả. Tôi chưa bao giờ có một chút, dù chỉ bằng cái đầu móng tay là sẽ buông tay em. Cho tới lúc nào em nghe được lời giải thích từ phía tôi, và khi đó, quyết định của em như thế nào, tôi cũng sẽ chấp nhận. Còn bây giờ, vấn đề quá phiến diện, nếu tôi yếu lòng, tôi không đáng mặt làm thằng đàn ông, lúc đấy, ngay lập tức tôi nên sang Thái làm chính mình.
Tôi gọi lại cho em, hân hạnh được nghe giọng của cô tổng đài viên nói chuyện cùng. Và điều làm tôi thực sự choáng ngợp hơn là khi phát hiện ra em chặn tất cả những gì liên quan tới em đối với tôi. Thật ra không quá khó để có thể liên lạc được với em. Tôi có thể gửi thư từ, bưu tín. Có thể gửi mail…hoặc là ghê gớm hơn, chạy đến nhà em ngồi lì như thằng bù nhìn ở đấy cho tới khi em về. Nhưng bất ngờ hơn vì thái độ của em quyết đoán đến mức độc đoán. Em tuyệt tình đến mức như vậy sao? Hay là con gái khi dỗi người yêu ai cũng vậy? Chỉ sợ em thực sự muốn làm như vậy. Lúc con gái muốn, họ sẽ làm được, đừng nghĩ rằng con gái yếu đuối. Con gái mạnh mẽ hơn những gì họ thể hiện ra trước mặt. Thực sự không thể ngồi yên được một giây phút nào nữa. Phải hành động thôi.
Mặc thêm chiếc áo khoác, tôi quyết định đi ra ngoài. Điện thoại rung lên, tôi hồi hộp mở ra có đôi chút hi vọng dù chắc chắn đó chỉ là hi vọng mong manh. Lại số lạ…cái gì nữa đây?
- Ai vậy?
- Đêm qua vui không cậu bé?_thằng chó đêm qua
- Mày muốn gì?_cứ thử đặt mình vào hoàn cảnh này mà xem, tôi thấy tôi chưa phát điên thì tôi siêu nhân lắm rồi đấy
- Hỏi thăm chút thôi, cuộc vui còn chưa dừng đâu, mày cứ từ từ mà tận hưởng.
- Mày muốn gì? Nói đi.
- À, chỉ là muốn ày hiểu cảm giác phải chịu đau đớn là như thế nào thôi mà.
- Mày làm con chó đi theo con phò kia không thấy nhục nhã sao?
- Có cái giá cả thôi, cứ đợi màn kịch hay đi, lúc đó hẵng chửi như một con đàn bà chính hiệu. Có vẻ như tối qua mày ngủ cũng không ngon nhỉ? Cố gắng chịu đựng nốt tối nay nữa thôi cậu em thân mến ạ!
Hắn cúp máy và tắt luôn máy. Ý của hắn là còn chưa dừng lại nữa? Bọn này còn tính giở trò gì nữa? Tôi lo lắng đến mức cáu tiết, vạ cái gì cũng muốn đập nhỏ tan tành nó ra. Đã hiểu được cảm giác khi mình đứng ở ánh sáng còn họ đứng ở bóng tối. Tôi không đủ bình tĩnh để có thể suy nghĩ được mình nên làm gì vào lúc này, tất cả trở nên rỗng tuếch. Tôi gọi Trinh không liên lạc được. Chẳng nhẽ lại làm gì đó với em hay sao? Nhưng là thủ đoạn gì nữa?
Tôi gọi cho Đức vẹm, đó là điều duy nhất tôi có thể nghĩ ra lúc này.
- Gì vậy mày?
- Gặp bọn mày chút, có chuyện gấp lắm.
- Ok chỗ cũ nhé.
- Ok mày.
Tôi phóng nhanh tới quán cà phê cả hội hay ngồi. Bọn nó đến thẳng đó, thấy tôi như thằng mất hồn, Đức vẹm hỏi dồn:
- Chuyện gì mà nhìn mày bất cần thế?
- Có gì nói ra tụi này giải quyết dùm cho, có thằng nào dọa cướp em Vy từ tay mày hả? Để tụi tao xử đẹp dùm.
- Dù sao cũng cười lên cái coi, nhìn cái mặt mày tao muốn cạo đầu đi tu quá.
Tôi thở dài uống một ngụm trà gừng cho tỉnh hẳn người, rồi tôi kể, tất cả mọi chuyện. Là những thằng bạn vào sinh ra tử cùng mình bao nhiêu năm nay, tôi không ngần ngại cho bọn nó biết, mà chuyện này đối với bọn nó, nói ra còn dễ giải quyết hơn là tôi tự một mình tìm cách. Tôi không ngại mình gặp chuyện gì, chỉ ngại em gặp rắc rối vì tôi.
Nghe xong, cả hội nóng mặt chửi thề. Tôi bị ăn đấm nhừ xương vì cái tội không thèm nói mà để bây giờ xảy ra hậu quả rồi mới vác mặt đến ăn vạ.
- Mẹ cái thằng điên, mày còn không nghĩ tới trường hợp nó quay clip rồi nó tống tình mày dài dài, hay là nó chửa với thằng bệnh hoạn nào rồi tới đó đổi lỗi ày một hai bắt ông bà già mày cưới nó làm vợ hả? Có phải mất luôn đời trai không? Tao còn không nghĩ con Trinh nó đồi bại đến mức đấy, tao vẫn biết là nó hận mày vì mày bỏ nó, nhưng nó đẹp, thiếu gì trai theo, sao phải phá mày như thế. Mẹ cái con bệnh_Đức vẹm tức lồng lộn lên. Nhìn cái cách nó cầm cái cốc cà phê bóp chặt kiểu đấy chắc có khi vỡ lúc nào còn chả biết.
- Tao chỉ nghĩ đơn giản bạn của Vy tới tìm tao thôi. Lúc đấy tao cũng không nghĩ tới chuyện gì khác nên không nói tụi mày nữa. Tụi mày nghĩ giờ tao nên thế nào đây? Tao sợ tụi nó làm gì Vy lắm.
- Đúng là thằng nào lao vào tình trường đầu óc cũng không được bình thường nữa, nghe kể tới ly rượu tao đã nghi nghi rồi, thế mà cứ ngu mà còn tỏ vẻ nguy hiểm, nó kêu mày là con thỏ non cũng đáng đời mày thôi. Nghĩ lại thấy ức, theo bọn tao bao nhiêu năm trời rồi mà giờ có nhiêu đó thôi cũng không biết đường mà rút. Nhìn mặt mày tao muốn đấm quá Khánh ạ_Đức vẹm nổi khùng với tôi
- Mà nó làm éo gì được, đừng có lo quá, bây giờ tìm cách liên lạc với em Vy mà giải thích đã
- Mày điên sao?_Long đốp lại lời Tùng_nó đã làm được thế, sợ quái gì nữa mà nó không làm thêm được gì, mày nhìn vấn đề phiến diện quá.
- Tao cũng nghĩ như thằng Long_Đức vẹm nói_bây giờ mày lo chuyện em Vy đi, để tụi tao đi tìm hội Trinh giải quyết chuyện này, chắc là nó phải nể thằng này chứ.
- Được rồi, vậy bọn mày ráng giúp tao, giờ tao qua trường Vy xem em nó có đi học không đã, có gì liên lạc sau được chứ?
- Ok.
Bọn tôi đứng dậy, chia nhau ra ở quán. Tôi đi thẳng tới trường em. Tâm trạng có phần an tâm hơn chút, giống như cục đá ở ngực vừa có ai nhấc lên. Ai chứ Đức vẹm đã ra tay, tôi tin ở nó có thể làm vấn đề yên ổn được một thời gian, ít nhất là vậy.
Trớ trêu, thay vào cục đá mấy kí vừa nhấc ra, thì lại đặt vào nguyên khối to tướng dễ đến cả tạ khi nghe Thùy_cô bạn thân của em bảo là lúc nãy nhận được điện thoại xong, em tự ý bỏ tiết và đến giờ cũng chưa thấy quay lại. Không ai biết em đi đâu, làm gì. Lo lắng, đó là điều tất nhiên. Hà Nội quá rộng lớn tôi không biết tìm em ở nơi nào. Tôi cứ chạy xe lòng vòng từ con phố này qua con phố khác như thằng điên vậy, tôi biết tôi chẳng có một chút hi vọng nào để tìm thấy được em cả, nhưng tôi chỉ biết tôi đang cố gắng trấn an mình bằng cách này mà thôi. ở một nơi nào đó, có thể em gặp nguy hiểm, hay gặp chuyện không may mắn nhưng tôi lại nhởn nhơ như vậy, không thể làm được gì cả. Tự nhiên tôi cảm thấy mình yếu đuối, hèn hạ quá. Đến cả người mình yêu cũng không thể bảo vệ, không thể che chở. Có lẽ em đúng, tôi nên buông tay em ra, ở bên ai khác có thể khiến cho em hạnh phúc. Tôi không thể phủ nhận cái thế giới thuộc về mình được. Nhưng nơi đó lại không có chỗ cho em. Không mơ mộng và êm đềm như em hằng mơ ước. Không phải chỉ là những hạnh phúc giản đơn như những người yêu nhau nghĩ. Sẽ được cùng nhau đi đến cuối con đường. Em sẽ bị tổn thương vì tôi đến chết mất…khi chưa thực sự là gì…thì còn dễ dàng quên đi được. Tôi căm thù quá khứ của mình. Tại sao mình lại không thể là một người tốt đẹp hơn, tại sao lại trở nên như vậy? Tôi đau lòng, đau rã rời. Nỗi đau lớn đang ngự trị trong tim. Thương em, yêu em nhiều quá! Tôi đang tự làm mình lú lẫn mất rồi.
Này em, làm cô dâu của anh nhé? Này em, làm cô dâu của anh nhé? - Linh Hải