Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: hoang.nhung176
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 17 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 475 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:03:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
hap 11:
* * *
"tiểu thư đâu? Đã ăn tối chưa?" vừa bước ra khỏi xe hắn đã hỏi về nhỏ. Trong hơi thở của hắn có hơi men phả ra, đôi mắt thâm u vẻ mặt ửng hồng biểu thị hắn đã ngà ngà say. Tối nay hắn bận tiếp 1 đoàn khách quan trọng nên lúc về đến nhà cũng đã gần 12h đêm.
"dạ, tiểu thư ở trong phòng, cô ấy đã dùng bữa tối rồi ạ!" bà quản gia ko nhanh ko chậm trả lời hắn với vẻ vô cùng tôn kính.
Nét
mặt có chút hài lòng, hắn ko nói thêm gì mà bước nhanh vào nhà tiến thẳng hướng phòng nhỏ.
" tắm nước nóng đúng là thật thoải mái nha" nhỏ vui vẻ bước ra khỏi bồn tắm quơ tay lấy chiếc khăn để lau người. sau 1 lúc lau chùi cẩn thận nhỏ quấn chiếc khăn ngang người và bước ra ngoài
"áhhhhhhhhhh" 1 vòng tay rắn chắc ôm chặt nhỏ từ phía sau. Hơi rượu phả vào sau gáy nhỏ như 1 luồng điện mạnh truyền sang thân nhỏ. Tim đập nhanh hơn nhỏ rung rung bờ vai ngước mắt nhìn kẻ đang mạo phạm mình. Là hắn
giây phút bất ngờ qua đi nhỏ định thần lại vẻ mặt có chút thẹn thùng, mím chặt môi cất giọng lí nhí "sao anh lại ở đây? Buông em ra đi". Nét mặt nhỏ ửng hồng đôi mắt tựa như hồ có 1 màn sương che phủ. Hương thơm nhè nhẹ tỏa ra trên người nhỏ làm hắn thật đê mê. Những gì nhỏ nói hắn đều bỏ ngoài tai, giờ chỉ biết mãi miết hít hà mùi hương của nhỏ.
Tay vẫn ôm chặt nhỏ, giọng hắn khàn khàn nhưng trìu mến " sao em tắm trể thế? Lại để tóc ướt nữa, dễ bệnh lắm em biết ko?" 1 kiểu trách móc đầy thương yêu và sủng nịnh. Cúi xuống cắn nhẹ vành tai nhỏ, chiếc lưỡi của hắn bắt đầu hoạt động 1 cách thuần thục, cứ rà rà trên vành tai nhỏ, rồi lại di chuyển xuống gáy nhỏ. Chiếc lưỡi hắn quét qua xương quai xanh nhỏ. Rồi lại đi lên chiếc cổ trắng ngần đầy quyến rũ. Hai bàn tay cũng ko chịu yên phận mà bắt đầu vuốt ve bờ vai trần của nhỏ. Đôi bàn tay to khỏe với những ngón tay thon dài cứ thế mà chà xát lên khắp người nhỏ. Nó dừng lại nơi gò bồng của nhỏ mà bỡn cợt, bóp nắn
Bị hành động mê hoặc của hắn lôi kéo nhỏ khẽ rùng mình 1 cái. " anh ấy định làm gì đây? Ko lẽ…." 1 ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu làm tim nhỏ giật thót. Nhỏ chỉ mới 18 tuổi. ko thể để chuyện này xảy ra được, nhỏ sợ lắm. toàn thân nhỏ bắt đầu có cảm giác nóng lên vì hành động kích tình của hắn. hắn vẫn cứ chậm rãi mà đùa nghịch với cơ thể của nhỏ. Còn riêng nhỏ thì lại đang đấu tranh tâm lý giữa chấp nhận và phản đối. cơ thể càng ngày càng nóng nhỏ biết cứ tiếp tục sẽ khó lòng mà chịu đựng. nhưng lý trí đã giành phần thắng. nó mách bảo nhỏ chuyện ấy ko phải là bây giờ, Nó nhắc nhở nhỏ rằng.
Lý trí đã đúng nhỏ nhắm mắt hít 1 hơi thật sâu và xoay người rời khỏi bàn tay ma quái của hắn. cuộc chơi đùa bị nhỏ làm gián đoạn hắn có chút bất mãn khẽ nhíu mày nhìn nhỏ " em sao vậy? ko thích sao?" ( đồ dê xờm. tôi cho ông rớt khỏi sân khấu luôn )
"em…..em….ko phải là bây giờ. Anh đừng làm vậy." nhỏ ngập ngừng nói. Nét mặt có phần xấu hổ nhưng nhỏ vẫn đưa ra ánh mắt cương nghị nhìn hắn
Cười khổ 1 cái hắn bước tới ôm nhỏ vào lòng lần nữa, giọng tràn đầy yêu thương và hối lỗi" xin lỗi em, là anh nhất thời ko kiềm chế được, anh sẽ ko như vậy nữa đâu, em đừng sợ, đừng giận anh nhé!". đưa bàn tay to ấm áp hắn vuốt nhẹ khuôn mặt hồng hào của nhỏ, ánh mắt hắn vô cùng thâm sâu khó có thể biết được hắn đang nghĩ gì. Chỉ biết giờ này trong tận đáy lòng hắn chỉ có người con gái bé nhỏ này ngự trị, sẽ như thế và mãi mãi như thế ko bao giờ thay đổi.
"Thưa chủ tịch, đây là toàn bộ tư liệu của cô gái mà ngài cần tìm", 1 tên vệ sĩ mặc bộ vest màu đen dáng vẻ nghiêm nghị nhìn về người đàn ông đang ngồi trên sofa đắc giá.
Vẻ mặt anh tuấn của hắn hơi dãn ra khi nhìn xấp tài liệu trên bàn, đưa tay cần xấp tài liệu lên gã chăm chú đọc từng chi tiết về thân thế của nhỏ. Khóe miệng tự nhiên biến thành 1 đường cong hắn thầm nghĩ " thì ra là em đó sao? Cô bé đã làm cho 2 cô em gái của tôi phải chịu nhục chính là em đó sao? Thú vị thật"
Ánh mắt đen sâu như loài chim ưng của gã bổng nhiên long lên 1 tia nhìn quỷ dị vào cái tên chủa nhỏ " Hoàng Yến Như". đôi mắt kia như hẹp hơn dài hơn, nó biểu thị cho quyền lực và tham vọng, đó chính là lý do vì sao trên lưng hắn có hình xăm 1 con chim ưng màu đỏ thắm
Ánh nắng buổi sáng chiếu thẳng vào giường ngủ của nhỏ xuyên qua lớp cửa kính, khẽ nhíu mày vì chói nắng nhỏ nhìn qua thân người đang nằm cạnh mình, gương mặt lúc ngủ của hắn như 1
thiên thần, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng đỏ luôn khiến cho người ta say đắm. đưa tay vuốt nhẹ hàng mi dài hơi rũ xuống nhỏ xuýt xoa ganh tị " mi dài hơn của mình nữa, đáng ghét".cứ mãi chăm chú ngắm nghía khuôn mặt mê người kia nhỏ bất giác hét lên
"ah đau…" bàn tay nhỏ nhắn của nhỏ đang bị hắn cắn mạnh như loài gặm nhắm vô cùng đáng yêu. Nét mặt mang chút dỗi hờn nhỏ ko thèm nhìn hắn cứ để hắn đùa giỡn cùng bàn tay trắng mịn của nhỏ.
"cộc…cộc….cộc….tiểu thư cô dậy chưa? Bà chủ gọi cô xuống ăn sáng" bà quản gia nhẹ giọng gọi nhỏ rồi đứng im chờ đợi bên ngoài. 2 kẻ bên trong đang tình tứ trên giường thì giật mình vì tiếng gọi của bà quản gia. Mỗi người 1 suy nghĩ
"chết rồi, lỡ mọi người biết đêm qua anh ấy ngủ chung với mình thì làm sao đây" nhỏ lo lắng nét mặt hơi trầm ngâm nhìn hắn. giờ phút này nhỏ vô cùng hối hận khi đêm qua để cho hắn ngủ lại. sau khi hắn nhận lỗi cùng nhỏ xong thì cũng ko còn hành động gì quá giới hạn nữa. hắn chỉ chờ nhỏ thay áo ngủ rồi cũng cởi bỏ chiếc áo khoát và leo lên giường nằm cùng nhỏ. Nhỏ quả thật ko nỡ đuổi hắn về phòng vì dù sao cũng do nhỏ làm hắn ko vui vì đã từ chối hắn. vậy là nhỏ cho hắn ngủ cùng giường
"chết tiệt, đúng là phá đám mà, sớm ko gọi, muộn ko gọi lại nhằm ngay lúc này gọi" hắn trong lòng bực tức thầm mắng bà quản gia ko biết điều kia.nhưng dù sao cũng ko thể để mọi người biết chuyện hắn ngủ lại phòng nhỏ, nên hắn chỉ im lặng dùng ánh mắt ra hiệu cho nhỏ.
"được rồi, tôi xuống ngay" nhỏ cất giọng uể oải nói vọng ra ngoài. Bà quản gia nghe thấy thì "vâng" 1 tiếng rồi quay bước xuống lầu. nhỏ đẩy người hắn ra nhanh chóng ngồi ngồi dậy bước xuống giường vào trong toilet
Hắn cũng ko còn kiên nhẫn chờ đợi nhỏ mà cũng ngồi dậy cầm lấy áo của mình mà bước ra khỏi phòng
30 phút sau cả 2 người ko hẹn mà gặp cùng đi xuống phòng ăn, cúi đầu chào bà Chan 1 tiếng cả 2 ngồi vào ghế. Bà Chan nhìn 2 con vẻ mặt hài lòng vui vẻ nói
" mẹ nghe người làm nói tối qua con về trễ lại hơi say nên mẹ ko cho họ gọi con, chủ yếu để con ngủ thêm tí nữa ko ngờ con cũng dậy sớm quá" vẻ mặt bà tươi tắn nhìn hắn nói. Rồi quay sang Yến Như bà lại tiếp
"nghe nói hôm qua con cãi nhau với người ta tại trung tâm mua sắm à?" câu hỏi bất ngờ của bà làm cho hắn ngạc nhiên " chết tiệt, mới có 1 ngày lơ là ko chú ý mà em lại gặp chuyện nữa rồi sao?" hắn thầm mắng bản thân mình rồi nhìn sang nhỏ như chờ đợi lời giải đáp
"dạ ko có gì đâu ạ, chỉ là hiểu lầm thôi mà, có vệ sĩ theo bảo vệ ko ai dám làm gì con đâu" nhỏ lễ phép trả lời bà Chan rồi liếc nhìn hắn câu hòa
Khi cả 3 người đang chăm chú ăn sáng thì bà quản gia bước vào lên tiếng " thưa bà, chủ tịch Bạch thị (Bạch Chấn Phong) gửi thư mời cho bà ạ!"
Cả 3 người nhìn về lá thư mời trong tay bà quản gia rồi bà Chan cũng đưa tay cầm lá thư và mở ra xem. " thư viết gì vậy mẹ?" hắn tò mò hỏi.
"à cuối tuần này là sinh nhật Bạch phu nhân nên Chấn Phong muốn mời cả nhà mình đến dự tiệc trên du thuyền của nó ấy mà. Cái thằng bé đúng là rất có hiếu nha" bà Chan lộ vẻ tươi cười ca ngợi gã.
"ko biết bọn họ lại giỡ trò gì đây? Tên cáo già kia định làm gì đây?" hắn trong lòng thắc mắc cũng ko kém phần khó chịu khi nghe nhắc tới Bạch gia và Bạch Chấn Phong.
Bước ra khỏi chiếc xe sang trọng nhỏ nhìn xung quanh mà ko khỏi trầm trồ khen ngợi. hôm nay nhỏ cùng bà Chan và 2 anh trai đến dự tiệc của Bạch gia. Mọi thứ xung quanh làm nhỏ vô cùng kinh ngạc " đúng là nhà giàu xa hoa thật" nhỏ thầm nghĩ
Hôm nay nhỏ mặc chiếc váy ko dây màu đỏ vô cùng xinh xắn, tóc được uốn lượn thả tự nhiên như 1 dòng suối đang chảy. gương mặt ko trang điểm nhưng vẫn có năng lực làm ngây ngất lòng người.
Hắn trong bộ vest màu đen như thông thường, dáng người cao ráo vạm vỡ được bộ đồ cắt may cẩn thận ôm sát vào tôn lên vẻ đẹp như tượng thần Hy Lạp của hắn. vẫn đôi mắt màu hổ phách sâu thâm thẳm, gương mặt cương nghị với 1 luồng khí lạnh lùng bao quanh luôn khiến cho người ta phải cảm thấy rất áp lực khi tiếp xúc với hắn (ngoại trừ nhỏ nha)
Hoàng Vương Lâm hôm nay cũng có mặt (hiếm gặp anh ghê), hôm nay anh khoát 1 bộ cánh màu trắng đúng như bản chất thiên thần của mình, trong sáng và thánh thiện, gương mặt mang 1 vẻ đẹp quỷ dị có chút hơi nữ tính, nhưng khí khái và tác phong vẫn toát ra tính khí nam nhi đích thực. sự xuất hiện của anh luôn gây sự chú ý cho các cánh nhà báo và fans
Cuối cùng là mẹ của 3 người nam thanh nữ tú kia- bà Chan, tối nay bà vận trên người chiếc váy dạ hội màu đen đính cườm trong rất đẹp mắt, dù đã ngoài 50 nhưng ở bà vẫn toát lên 1 nét quyến rũ kỳ lạ, làn da trắng tinh khôi vẫn làm động lòng người của bà khiến cho các
phu nhân khác vô cùng hâm mộ.
Cả nhà 4 người bước chân lên chiếc du thuyền nơi diễn ra bữa tiệc do Bạch gia tổ chức. đứng đón tiếp họ ở cửa chính là 1 người phụ nữ trung niên tuổi tác xấp xỉ bà Chan- Bạch phu nhân. Nhìn sơ qua vẻ bề ngoài của người phụ nữ trước mặt nhỏ thầm đánh giá " đúng là rất đẹp, dù bước qua tuổi 50 nhưng bà ấy vẫn rất quyến rũ, bề ngoài ko thua gì mẹ mình cả, phụ nữ giàu có đúng là biết cách giữ gìn nhan sắc mà."
Khẽ liếc mắt về bên trái Bạch phu nhân còn có 2 vị tiểu thư của Bạch gia, nhìn 2 chị em ả là nhỏ muốn sôi máu lên rồi. ánh mắt đong đưa, bộ dạng lẳng lơ cứ liếc mắt nhìn Vương Long của nhỏ suốt.
Bạch Y Y tự nhiên hơn chạy thẳng tới ôm lấy cánh tay của hắn mà nũng nịu " em chờ anh lâu lắm rồi đó, cuối cùng anh cũng tới, em và mẹ rất vui nha", ánh mắt mơ màng cứ dáng chặt và gương mặt của hắn. mùi nước hoa trên người ả làm nhỏ ko thể kiềm chế mà hắt xì 1 tiếng.
Hắn nhìn sang nhỏ vẻ mặt khó chịu, gạt tay Bạch Y Y ra hắn bước tới cạnh nhỏ hỏi han " em lạnh sao? để anh ra xe lấy áo khoát cho em nha", giọng nói hắn nhỏ nhẹ ân cần làm cho Bạch Y Y tức muốn trào máu họng, nhỏ đưa mắt nhìn ả cười khẩy 1 cái tỏ vẻ đắc ý nói " em ko sao đâu, mình mau mau về nhà là được rồi, ở đây em thấy khó chịu quá, ko biết nước hoa rẻ lắm hay sao mà có người dùng để tắm nên làm mũi em thở ko nổi luôn".
Ngụ ý sâu xa mang theo 1 đóng lưỡi câu của nhỏ có thể nhiều người ko hiểu nhưng vẫn ko thoát khỏi cặp mắt quan sát của 1 người. gã-Bạch Chấn Phong bước tới lễ phép cúi đầu chào bà Chan 1 tiếng rồi quay sang hắn nói " rất vui vì chủ tịch Hoàng cũng đến", nụ cười nhạt của gã làm hắn vô cùng chướng mắt. tuy 2 con người này trên thương trường chưa từng đấu đá với nhau, vì dù sao lĩnh vực kinh doanh của họ cũng khác nhau. Nhưng cách hành sự của gã làm hắn vô cùng gai mắt, suýt chút bị gã giành lấy danh vị doanh nhân thành đạt trẻ tuổi nhất Châu Á nên hắn có chút ko thiện cảm với gã.
Hắn chỉ hừ nhẹ 1 tiếng rồi lại quay sang công việc chính là vuốt ve mái tóc của nhỏ. Theo ánh nhìn của hắn gã cũng bắt đầu hướng về nhỏ " Hoàng tiểu thư chúng ta lại gặp nhau rồi" gã gật đầu nhẹ rồi nhìn thẳng vào đôi mắt lung linh trong suốt của nhỏ mà cười nhẹ
Khỏi phải nói phản ứng của nhỏ lúc này như thế nào rồi, mặt mũi bị đóng băng vì nhìn thấy gã. Chính là người đàn ông cùng nhỏ tranh cãi mấy ngày trước đây mà. Đúng là trái đất tròn thật, đi lòng vòng 1 hồi lại gặp phải người của họ Bạch là sao? rốt cuộc họ Bạch kia có bao nhiêu người chứ. đúng là " ghét của nào trời trao của đó mà" nhỏ thầm oán than trong lòng. Nét mặt vẫn lạnh lùng nhìn gã ko tia cảm xúc (thật ra trong bụng thì đang hồi hộp gần chết ấy mà)
" Bạch thiếu gia chào con kìa, sao đứng im ra vậy?" bà Chan nhẹ nhàng nhắc nhở nhỏ. Bị giật mình vì câu nói của bà nhỏ hơi xấu hổ mà ái ngại nhìn gã
"đúng vậy, ko ngờ lại gặp ông ở đây, đúng là quả đất hẹp thật" nhỏ mỉm cười 1 cách mỉa mai nhìn gã nói.
"em và gã quen nhau sao?" hắn khó chịu trong lòng thầm thì bên tai nhỏ. Giờ này nếu ko có mặt mẹ hắn ở đây thì hắn chỉ muốn ôm nhỏ vào lòng thật chặt thể hiện quyền sỡ hữu nhỏ là của hắn cho ai kia xem rồi. nhìn cặp mắt chim ưng của gã cứ đau đáu nhìn nhỏ hắn hận ko thể moi lấy cặp mắt kia mà tiêu hủy thôi
"ko có quen, bạn gái của gã là người gây nhau với em ở trung tâm mua sắm đó, hôm đó gã cũng có mặt mà" nhỏ thì thầm nói với hắn.
" thôi mọi người vào trong đi, ngoài này gió lạnh lắm, nào xin mời" Bạch phu nhân phá vỡ bầu ko khí âm u mà lên tiếng. tất cả mọi người cũng cấc bước theo bà vào bên trong phòng tiệc. 1 căn phòng lộng lẫy rực rỡ, từ cầu thang tới sân khấu đều được trang trí vô cùng công phu. Quan khách khá đông, đại đa số đều là những người có chức có quyền trong mọi giới.
Sau 1 màn chào hỏi và giới thiệu làm nhỏ suýt ngất thì nhỏ cũng được mọi người buông tha cho ngồi nghỉ. Mẹ nhỏ bận tiếp chuyện với vài vị phu nhân khác. Hắn cũng bị 1 vài người đàn ông quấn lấy để xã giao. Tội nhất chính là anh Vương Lâm nhà ta, ko được yên ổn mà luôn bị cánh nhà báo cứ vây lấy chụp ảnh rồi phỏng vấn.
Ngồi nhìn toàn cảnh nhỏ ko khỏi bật cười vì nét mặt gượng gạo của Vương Lâm, đang chăm chú suy nghĩ thì 1 ly nước trái cây được đưa ra trước mặt nhỏ cùng 1 giọng nói vang lên " sao ngồi đây có 1 mình vậy? ko biết tôi có vinh hạnh được ngồi tiếp chuyện với Hoàng tiểu thư ko?"
Ngẩn đẩu lên nhìn thẳng vào gương mặt của gã, ko nhanh ko chậm nhỏ nhận lấy ly nước trên tay gã và nói " Bạch tiên sinh cần gì khách sáo như vậy? biết nhau rõ quá mà". Buông ra 1 câu lạnh lùng rồi nhỏ lại liếc nhìn thẳng vào đôi mắt ưng
sắc bén của gã
"hahaha đúng là thú vị mà, nếu cô đã nói vậy tôi cũng ko cần khách sáo nữa" gã bật cười 1 tiếng rồi vui vẻ ngồi xuống đối diện nhỏ nói tiếp " tôi biết lần trước là do người của tôi ko phải, nếu có gì mạo phạm cô bỏ qua cho nhé!" vẫn giọng nói âm trầm vang nhẹ bên tai nhỏ
Người đàn ông ngồi trước mặt nhỏ có cái gì đó khiến nhỏ ko hiểu nổi, giọng nói hắn âm trầm nhàn nhã nhưng lại mang 1 uy lực rất lớn, giống như Vương Long nhưng gã lại ko có được sự ấm áp của Vương Long mà thay vào đó là cảm giác khiến nhỏ rung sợ và chán ghét. Nét mặt vẫn bình thản nhỏ nhìn hắn nói " tôi ko việc gì phải bận tâm chuyện đã qua cả. với lại đó ko phải chuyện của tôi, ko cần quan tâm"
"đúng là sảng khoái thật, 1 cô gái trẻ tuổi như cô mà lại có suy nghĩ và khí chất quật cường như vậy đúng là làm tôi thật sự bội phục" gã vẫn nét mặt tươi cười nhìn chằm chằm nhỏ. Trong lòng hắn luôn thắc mắc tự hỏi " cô bé này rốt cuộc là người như thế nào đây? Trước mặt ta vẫn bình thản đối đáp ko chút e dè sợ hãi, đôi mắt lung linh mê người kia tựa như hồ ko đáy làm cho người người ta ko thể nhìn thấu tâm tư của nàng, em đúng là làm người ta phải tò mò chết đi được"
" ko biết em gái tôi lại làm trò cười gì trước mặt chủ tịch Bạch mà trông ngài vui vẻ thế" hắn vẻ mặt cười như ko cười toàn thân toát ra mùi sát khí tiến về phía nhỏ và gã mà nói. Ngồi cạnh nhỏ giươn tay ôm lấy bờ vai bé nhỏ của nhỏ hắn nhìn gã chăm chăm như thiêu đốt. gã cũng đâu phải loại tầm thường mà chịu thua đôi mắt hổ phách quật cường kia, cặp nhãn ưng của gã cũng trừng to hơn để thi đấu cùng hắn. 2 người cứ đấu mắt cùng nhau tới khi tiếng người Mc vang lên thông báo bắt đầu bữa tiệc thì gã mới tạm thời rút lui mà trở về vị trí chủ tiệc của mình.
Lúc mọi người vẫn còn chăm chú nhìn lên sân khấu thì hắn đã kéo nhỏ ra khỏi phòng và bước thẳng lên boong tàu để hít thở khí trời. nơi đây gió thổi lồng lộng, mặt biển chập chờn óng ánh phản chiếu ánh sáng vô cùng xinh đẹp. nhỏ giơ tay lắc người cho thư giãn gân cốt rồi cứ nhắm mắt mà hưởng thụ cái ko gian yên lặng ngoài bữa tiệc này
"em và gã rốt cuộc là sao hả? nói" hắn ôm chằm lấy nhỏ từ đằng sau giọng nói rất khẽ nhưng cũng có phần khó chịu. tâm tình hắn trước khi tới nơi này đã ko được tốt, giờ bắt gặp ánh mắt quái lạ của gã nhìn nhỏ càng làm hắn thêm bất an. có chút gì đó ghen tị và cảnh giác. Hắn ko muốn nhỏ tiếp xúc với gã, trong lòng hắn chưa từng biết lo sợ nhưng khi chạm mặt gã hắn cảm nhận gã rất nguy hiểm, đặc biệt là đối với nhỏ
(bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Pro, chúc các bạn vui vẻ)
Quay người lại nhìn thẳng vào mắt hắn hồi lâu nhỏ bất ngờ cắn mạnh vào ngực hắn
"áhhhh em làm gì vậy?" hắn bất ngờ kêu lên 1 tiếng rồi khó hiểu nhìn nhỏ
"phạt anh cái tội ko tin tưởng em…" nhỏ trả lời bình thản, giọng điệu như 1 đứa trẻ giận dỗi bạn bè. Dùng tay xoa xoa lên vết cắn của trên ngực hắn nhỏ nói tiếp " em đã bảo là ko biết gã Bạch Nhật Phong kia, mấy ngày trước chỉ có gây chuyện với người đàn bà của gã ở trung tâm mua sắm thôi. anh phải tin em biết ko?" giọng nhỏ dịu dàng mà cương nghị, lời nói ra như 1 mệnh lệnh khiến hắn ko thể ko tin
Nhưng vẫn còn ấm ức vì khoảnh khắc hắn thấy gã cùng nhỏ ngồi tươi cười trò chuyện thì cơn giận lại dâng lên trong lòng, cái miệng đẹp kia lại khờ dại mà thắc mắc với nhỏ " tại sao em lại nói chuyện vui vẻ với hắn như vậy? anh ko thích thế"
"áhhhh, đau …đau" hắn lại hét lên 1 tiếng khe khẽ vì đau, nhưng lần này ko phải bị cắn trên ngực mà là trên môi hắn. nhỏ ban tặng cho hắn 1 vết cắn đau điếng trên đôi môi đỏ mỏng của hắn cùng ánh mắt tức giận. " lại thắc mắc vô lý nữa rồi, hắn bắt chuyện theo phép lịch sự em phải trả lời thôi, em có vui vẻ với hắn đâu. anh ko thấy chỉ mỗi mình hắn cười thôi sao, nét mặt và trái tim em vẫn trước sau như vậy mà." Nghiến răng nhỏ khẽ nói, đôi mắt thì cứ lườm lườm hắn làm hắn thấy thật buồn cười.
"chụtt.." hắn hôn thật sâu lên trán nhỏ 1 cái rồi nhìn nhỏ dịu dàng nói " anh biết sai rồi, anh tin em, ngàn lần tin em được chưa? Tiểu quỷ". Đôi tay vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ tâm tình hắn bổng trở nên nhẹ nhàng hơn đôi chút.
" em thấy hơi khát…" nhỏ nũng nịu trong lòng hắn.
" được rồi, đợi anh lấy cái gì cho em uống nhé, ở đây đừng đi đâu đấy" hắn vuốt nhẹ mái tóc nhỏ mỉm cười rồi quay bước tiến vào căn phòng nơi mọi người đang ồn ào trò chuyện cùng tiếng nhạc du dương kia.
"chị làm thế nào đây? Em ko muốn mất anh ấy vì con bé nhà quê kia đâu" 1 giọng nữ cất lên ngọt lịm ở phía sau cây cột to gần nơi nhỏ đứng.
" nếu em ko muốn mất anh ta thì phải nghe chị" 1 giọng nữ khác lại nhỏ nhẹ cất lên rồi kéo
người bên cạnh lại gần. 2 con người đứng trong bóng tối xầm xì bàn tính rồi ánh mắt họ trở nên vui cười tà ác.
2 chiếc bóng đen dần dần nhẹ nhàng tiến về phía sau lưng nhỏ,trong khi nhỏ vẫn ngẩn ngơ nhìn sao trời mà chỉ dựa hờ vào lang cang của boong tàu mà ko hề hay biết mối nguy hiểm tới gần.
* * *
Này Em Gái ... Anh Yêu Em Này Em Gái ... Anh Yêu Em - hoang.nhung176