If you have love in your life it can make up for a great many things you lack. If you don’t have it, no matter what else there is, it’s not enough.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: hoang.nhung176
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 17 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 475 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:03:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
hap 10:
* * *
" áhhhhhhhhhhhh……" Bạch Y Y lãnh trọn ly nước của nhỏ mà vô cùng khó hiểu, cô ko hiểu tại sao lại bị nhỏ trút giận trong khi cô và nhỏ chưa hề quen biết. càng nghĩ càng giận, 1 tiểu thư như cô sao có thể để cho 1 con bé nhà quê kia bắt nạt được chứ. mọi người trong phòng lúc này vô cùng ngạc nhiên vì phản ứng của nhỏ. Nét mặt nhỏ vẫn chưa nguôi ngoai được tí nào, định quơ tay chụp thêm chiếc bình hoa thì nhỏ đã bị Vương Long ngăn lại
" em bị làm sao vậy? bình tĩnh đi em, đang bệnh mà tức giận thì ko tốt đâu." Hắn vẻ mặt bối rối khuyên nhỏ.
" anh con nói đúng đó, bình tĩnh nào con gái, có gì thì từ từ nói nha con" bà Chan cũng dịu dàng bước tới cạnh nhỏ nói
" cái quái gì thế này, mình là người nạn nhân mà tại sao bọn họ ko đếm xỉa gì tới mình mà chỉ lo cho con bé đó chứ. đúng là tức chết mà" Bạch Y Y đang thầm nguyền rủa trong lòng.
" huhuhu….huhu… đau quá…." Bạch Y Y khóc rống lên bây giờ bà Chan mới chú ý tới cô và chạy lại ân cần hỏi han " cháu có sao ko? Có bị thương ko? Cho bác xin lỗi nhé, con bé Yến Như nó bị thương trong người khó chịu nên nó mới…. bác xin lỗi cháu nhiều". bà Chan tỏ vẻ hối lỗi trước mặt Bạch Y Y thay cho nhỏ
" sao mẹ lại xin lỗi cô ta chứ, cô ta ko xứng đâu" nhỏ gầm lên như 1 con thú bị thương làm mọi người giật mình nhìn về phía nhỏ
"cháu…..hix…..ko sao đâu.. chắc là có hiểu lầm gì đây, bác cứ yên tâm cháu ko trách em ấy đâu" Bạch Y Y tỏ ra cao thương khoan dung nhìn bà Chan trìu mến rồi liếc sang Vương Long mà nói.
" hừ cô đóng kịch đúng là gỏi lắm nha, tôi và cô chưa từng gặp sao? Ko quen mặt sao? Cô quên thật hay giả vờ quên đấy?" nhỏ vẻ mặt lạnh lùng liếc Bạch Y Y mà bật ra từng tiếng. nhìn sang Vương Long nhỏ mếu máo nói tiếp " ko phải cô thì là ai làm tôi ra nông nỗi này chứ?". ánh mắt nhỏ ngân ngấn nước làm hắn thấy mà đau lòng đứt ruột
" có đúng là em làm Yến Như thế này ko?" im lặng quan sát cục diện cuối cùng hắn cũng lên tiếng, nét mặt hắn âm u liếc nhìn về phía Bạch Y Y làm cô lạnh cả người. chưa bao giờ Vương Long đối xử với cô như thế, từ nhỏ tới lớn đối với Vương Long cô chính là 1 tiểu công chúa luôn được yêu thương chìu chuộng. tại sao bây giờ anh lại hoàn toàn thay đổi, cô biết Vương Long ko yêu cô nhưng dù sao vẫn còn 1 tí tình cảm nào đó. Bây giờ thì hết thật rồi, ánh mắt đó lời nói đó chính là ko tin tưởng cô. Ko còn cơ hội cho cô thật rồi.
Bạch Y Y trán toát mồ hôi, miệng mấp máy " thật mà…em chưa từng..gặp..gặp em gái anh mà. Ko phải là em đâu. Anh phải tin em… mọi người hãy tin em".bây giờ cô chỉ có thể dùng vẻ mặt đau thương vô tội nhất mà lấy lại chút lòng tin của hắn. thật ra tận sâu trong tâm trí của cô đã có chút ấn tượng về nhỏ, cái con bé ban sáng đã cản đường cô đây mà." Đúng là ra đường ko xem ngày mà, xui thật" cô thầm nghĩ và oán trách số phận
" cô còn dám chối hả, cô có cần tôi chỉ chỗ cô gây tai nạn cho tôi ko? chiếc xe cô hiệu gì? Biển số bao nhiêu giờ tôi còn nhớ rất rõ đó. Có cần tôi đọc cho cô nghe ko?" nhỏ vẫn nửa đùa nửa thật làm cho cô phải thật khốn đốn mới hả giận. dám mắng tôi à, cứ đợi mà xem. Tôi chưa tìm tới cô thì cô đã dám mò tới gây chuyện với tôi. Đúng là ko biết chết là gì mà. ( chị ấy định tìm Y Y để tuyên chiến giành tình yêu đây mà. Đúng là cô nàng Y Y xui thật)
" cô gây tại nạn cho tôi đã ko biết xin lỗi
ngược lại còn quay lại mắng tôi nữa là sao? Tôi nghe nói cô được giáo dục cẩn thận lắm mà, hừ tôi thật sự nghi ngờ bản chất của cô rồi đó" nhỏ vẫn âm trầm mà nói làm ọi người hết đi tới ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Hầu như mọi ánh mắt bây giờ đều đỗ dồn về hướng Bạch Y Y
" em nhận nhầm người rồi, làm gì có chuyện đó chứ. quả thực ko phải chị làm mà" cô ta vẫn kiên trì chối bỏ mọi thứ. Và luôn dõi theo nét mặt của hắn mà cầu cứu. hắn thật sự rất tuyệt tình, hắn ko thèm nhìn cô lấy 1 lần. hắn luôn chăm chú nhìn nhỏ. Đôi tay thì luôn bận rộn vuốt tóc nhỏ, lại nắm lấy bàn tay nhỏ mà xoa xoa ( đúng là muốn ọe thật)
" tôi dùng đôi mắt cô gái 18 tuổi để nhìn chứ đâu phải đôi mắt của bà cụ 81 tuổi mà cô nói tôi nhầm lẫn chứ. nếu kẻ gây tai nạn và sỉ nhục bản thân ở giữa đường mà ko nhận ra thì tôi đúng là điên thật rồi." nhỏ trừng mắt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
"thôi ko bàn cãi nữa, cứ gọi cảnh sát đến điều tra thì sẽ rõ thôi" hắn lạnh lùng phát biểu làm cho bà Chan và Dương Chiến giật mình,ko phải nói nét mặt của Bạch YY thì trắng bệt ko còn 1 tí máu nào cả.
" có cần làm lớn chuyện vậy ko con? Mẹ thấy dù sao em gái con cũng ko sao rồi. nếu tha được thì tha đi con" bà Chan vẻ mặt từ bi nhìn về phía hắn và nhỏ mà nói. Dù rất khó chịu vì thái độ ko biết hối cãi của Bạch Y Y nhưng bà vẫn còn chút nể tình Bạch phu nhân mà muốn chừa cho cô 1 lối thoát. Bà rất tin tưởng đứa con gái yêu của mình, Yến Như ko phải là người hay bịa chuyện với lại nhìn vết thương trên người nhỏ thì ko thể ko tin được. ngoài ra còn 1 lý do là giữa 2 người bọn họ chưa hề quen biết nhau thì ko thể nào nhỏ lại vu oan cho cô ta cả.
" ko sao là thế nào? Mẹ ko thấy cả người em gái đầy thương tích à? Chuyện này làm sao cho qua dễ như vậy được" hắn tức giận hét lớn, ánh mắt quét qua người Bạch Y Y làm cô sợ đến nỗi đứng ko vững
Bạch Y Y hơi loạng choạng phải nhờ Dương Chiến đỡ lấy cô mới có thể đứng vững. thật ko ngờ chưa ra trận mà cô thua thảm bại như thế này rồi.
" tôi thấy bác gái nói đúng đó, bỏ được thì bỏ đi, dù sao em gái cậu cũng ko sao mà, với lại Y Y cũng đã bị thương rồi, hay cho quá nhé" Dương Chiến ôn nhu nói làm mọi người nhìn về cánh tay của Bạch Y Y, quả nhiên tay cô ta đã thâm tím vì cái ly nhỏ ném trúng. Cơn giận trong lòng hắn cũng nguôi ngoai phần nào nên hướng mắt về nhỏ như muốn hỏi ý
" thôi được rồi, xem như tôi gặp xui vậy. cô mau cút khỏi đây đi." Nhỏ vẫy vẫy cánh tay đầy thương tích rồi nhìn sang hướng khác nói. Hắn cũng điềm tĩnh lên tiếng " nếu Yến Như nói ko sao thì bỏ qua vậy. nhưng anh nhắc cho em nhớ, anh ko muốn chuyện này lặp lại đâu. Nếu ko thì…. Em biết hậu quả thế nào rồi đấy". vẻ mặt hắn hiện lên 1 ý tà ác
" ko có chuyện gì nữa rồi, cháu mau về thay đồ rồi thoa thuốc lên vết thương đi" bà Chan vẻ mặt lãnh đạm nhìn cô nói. Trong mắt bà bây giờ cô ko còn là 1 đứa con dâu lý tưởng như bà thầm nghĩ nữa. tất nhiên thái độ và tình cảm cũng có phần nào thay đổi
"dạ cháu cảm ơn bác… xin phép bác cháu về" Bạch Y Y cúi người chào bà Chan xong liếc mắt nhìn về hắn và nhỏ mà thầm nghĩ " các người hãy đợi đấy, nỗi nhục hôm nay tôi sẽ từ từ tính với các người. Hoàng Vương Long tôi nhất định bắt anh phải hối hận mà cầu xin tôi"
"cháu cũng có việc rồi, xin phép bác gái cháu về luôn ạ!" Dương Chiến lễ phép cúi chào bà Chan rồi cũng bước ra ngoài.
" thôi con nghỉ tí đi mẹ xuống bảo người làm mang cơm lên cho con nhé" bà Chan quay sang nói với nhỏ rồi cũng bước ra ngoài.
" ko còn việc của cô nữa, ra ngoài đi" hắn lạnh lùng ra lệnh cho cô hầu gái rồi bước tới bên giường ngồi xuống cạnh nhỏ. Đợi khi mọi người đi hết rồi hắn nhẹ nhàng ôm nhỏ vào lòng mà than thở " em đúng là ko biết thương yêu bản thân gì hết. sao lại để ra thế này cơ chứ? em biết anh đau lòng lắm ko?"
" em ko sao mà. Nhưng cũng đâu phải tại em đâu, tại cô ta làm em ngã xe đạp nên mới bị vậy chứ bộ. hey đừng nhăn nhó nữa em hứa sẽ ko có lần sau đâu. Ok" nhỏ nũng nịu trong lòng hắn, bao nhiêu buồn bực lo lắng trong hắn chỉ vì mấy câu nhõng nhẻo của nhỏ mà tan biến hết
" nhưng mà có cho vay thì em cũng phải lấy lãi chứ..hihihi…" nhỏ cười cười gian xảo làm hoắn nghi hoặc trong lòng nhìn nhỏ
"áhhhhhhhhhhhh……" tiếng hét thất thanh của Bạch Y Y làm cho chấn động cả khu biệt thự của nhà họ Hoàng làm mọi người giật mình trong đó có cả hắn. chỉ có nhỏ là vẫn cười cười, thậm chí cười càng lúc càng to hơn, nhỏ cười tới lúc gương mặt ửng đỏ thì mới bị hắn lay mạnh mà hỏi
" em đã làm gì nữa vậy hả nhóc?" hắn miệng thì hỏi, trong lòng thì vô cùng bối rối lo lắng " ko biết tiểu quỷ này lại gây
chuyện gì rồi?"
" ko có gì hết.. em chỉ là tặng cho cô ta vài đường hoa văn trên chiếc xe trị giá hơn 1 triệu USD thôi. hahahhaha….haaaaa" nói xong nhỏ lại cười tiếp, cười tới lúc mỏi cả miệng mới bắt đầu chịu nghỉ ngơi chút ít
"cốc… em đúng là nghịch ngợm quá mà. Chắc anh phải mua lồng về nhốt em lại cho em bớt gây chuyện quá" hắn gõ vào trán nhỏ và nói, nét mặt thì vạn phần hạnh phúc cùng vui sướng.
" em là em gái anh chứ có phải chó đâu mà đòi nhốt em hả?" nhỏ tru miệng cãi lại hắn. vẻ mặt vô cùng đáng yêu khiến cho người ta chỉ muốn cắn lên trên đôi gò má phúng phính kia 1 cái. Và bá đạo hơn chính là hắn chỉ muốn nuốt trọn đôi môi đỏ mộng kia mà thôi.
" ai nói em là em gái anh chứ, em chính là bé yêu của anh, vợ yêu dấu bé nhỏ của riêng anh thôi biết ko?" hắn với ánh mắt tràn đầy yêu thương thì thầm bên tai nhỏ. Lời hắn nói làm nhỏ thấy sao mà ngọt ngào quá. Đúng là chỉ có tình yêu mới làm người ta thấy ngot ngào như vậy.
" woa thật là thoải mái mà" sau 2 tuần ở nhà điều trị cuối cùng nhỏ cũng được hắn cho phép ra ngoài dạo chơi với điều kiện phải để cho 2 tên vệ sĩ và 1 cô hầu gái theo sát bên nhỏ. Như vậy có khác gì ở tù đâu, nhỏ 1 mực phản đối nhưng cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp với hắn. vì dù sao cũng được ra ngoài vẫn đỡ hơn là chết vì buồn chán trong căn biệt thự rộng lớn kia.
Tại trung tâm thương mại Thiên Vương, nhỏ cứ hết chạy tới bên này lại bay qua quầy hàng bên kia. Nhỏ làm cho 3 kẻ theo đuôi phải nhức đầu hoa mắt. nhỏ ko thích mua sắm như những nàng tiểu thư giàu có khác. Nhỏ có sở thích đặc biệt là chỉ ngắm những thứ mình thích chứ chưa bao giờ mua chúng. Theo nhỏ quan niệm thì thứ mình thích mà ko sở hữu được mới là đáng quý. Những gì có trong tay rồi thì ko còn giá trị nữa
Dạo chơi nhìn ngắm cả buổi chiều nhỏ cũng thấm mệt, ngồi phịch lên chiếc ghế trước đại sảnh nhỏ chờ cô hầu gái mua nước cho uống. đang ngồi thở dốc nhìn đông nhìn tây thì chuyện chướng mắt lại diễn ra trước mặt nhỏ
"oa..oa..oa.. mẹ ơi ….mẹ ơi.." 1 đứa trẻ chừng 4 tuổi vừa khóc vừa gọi mẹ, trên tay cầm cây kẹo đứa bé cứ chạy khắp nơi nhìn dáo dát. Từ ngoài cửa 1 đôi trai gái bước vào theo sau là 4 người ăn mặc nhìn có vẻ là vệ sĩ.
Gã con trai ước chừng trên dưới 30, có gương mặt tuấn tú ko kém gì anh Vương Long của nhỏ. Nhưng trong đôi mắt kia ẩn chứa 1 điều gì đó rất tà ác làm cho nhỏ bội phần chán ghét. Tay hắn cứ ôm khư khư cô ả bên cạnh chốc chốc lại hôn ả ta 1 cái.
Còn cô gái đi chung với hắn cũng có 1 gương mặt có thể gọi là đẹp, nhìn đôi chân dài quyến rũ của cô ta theo nhỏ đánh giá có thể là người mẫu. cách ăn mặc của cô ả làm cho nhỏ thấy hơi gai mắt, vận chiếc váy da màu đen cùng chiếc áo yếm hở lưng làm cho làn da trắng trẻo của ả phơi bày toàn bộ. lại choàng thêm cái khăn lông thú nhìn như 1 con hồ ly tinh trong truyện liêu trai. Tóm lại 1 câu " gái làm tiền" là những gì nhỏ nghĩ về cô ả
" phịch… bị đui hả, mày làm bẩn váy của tao hết rồi nè" tiếng cô ả vang lên làm cả đám người quay lại nhìn vào trong đó có cả nhỏ.
Đứa bé tìm mẹ cứ chạy tán loạn cuối cùng đâm phải cô ả và cây kẹo dính vào chiếc váy hàng hiệu nên cô ả lập tức phát hỏa mà quát nạt thằng bé. Ai cũng thấy tội nghiệp cho thằng bé nhưng cũng chỉ nhìn sơ qua rồi lại lãng đi nơi khác. Nhìn cách ăn mặc sang trọng của đôi trai gái và 4 tên vệ sĩ theo sau thì cũng biết họ là người có tiền rồi. vây vào chỉ thêm phiền phức, tốt nhất tránh xa thì hơn. Đó chính là phương châm sống của người Hông Kông. ( oh gần gống Việt Nam mình rồi đó. Buồn!!!!!!! ko có tình người)
" ba mẹ của mày đâu? Kêu ra đây bồi thường chiếc váy cho tao." Cô ả lại nắm lấy áo thằng bé mà quát. Nét mặt thằng bé bây giờ tái xanh vì sợ, cũng ko còn dám khóc nữa. nhìn quanh tìm người cầu cứu nhưng hầu như chẳng ai đoái hoài gì tới nó.
Cô ả lay mạnh thằng bé làm cho nó càng thêm hoảng sợ chỉ biết mím môi mà chảy nước mắt, còn cái gả đi bên cạnh ả ta chỉ biết đứng im nhếch mép xem ả cùng thằng bé diễn trò.
Thấy đứa nhỏ thở gấp mặt tái xanh hình như là phát bệnh gì đó, nhưng ả ta vẫn ko quan tâm mà chỉ biết nắm lấy áo thằng bé mà vặn vẹo
" 1 đám người lớn lại đi bắt nạt 1 đứa trẻ đúng là ko biết xấu hổ mà" 1 âm thanh thánh thót vang lên làm ai cũng giật mình nhìn về người đang nói. Chính là nhỏ. Bây giờ nhỏ mới đứng lên và bước tới gần bọn họ. cúi xuống nhìn thẳng mặt cô ả xong nhỏ lại tiếp
" chậc… chậc… đúng là đáng tiếc thật, gương mặt cũng có phần xinh đẹp nhưng tính tình hey….." nhỏ thở dài 1 tiếng rồi lắc đâu liên tục làm cho cô ả tức điên mà đứng phắc dậy
" mày vừa nói cái gì hả nhóc con? Nói lại tao nghe thử xem" hất
mặt về phía nhỏ cô ả thô lổ nói.
" trời, ko ngờ lại còn bị điếc nữa chứ. người ta nói to rõ như vậy mà ko nghe thì bị điếc thật rồi" nhỏ nhếch miệng cười khinh bỉ
" mày nói ai điếc hả? đúng là ko biết trời cao đất dày mà. Hôm nay mày tới số rồi" vứa hét lên xong cô ả nhào tới giươn tay định tát nhỏ
" bát…." 1 cái tát được giáng thẳng lên gương mặt đầy son phấn của ả. Cô ả bị hoa mắt vì cái tát quá mạnh và bất ngờ nên hơi loạng choạng. sau khi lấy lại được tinh thần cô ả định xong lên cho nhỏ 1 trận
" dừng… cô muốn thêm 1 cái nữa đúng ko? Nếu ko sợ thì thử bước lên đi" nhỏ cười cười đắc ý vì chiến tích của mình. Lúc nảy ả kia vừa giươn tay về phía nhỏ thì nhỏ đã nhanh chóng chụp cổ tay ả và thẳng tay cho ả 1 cái tát như trời giáng. Bây giờ thì 2 tên vệ sĩ của nhỏ cũng xong lên chắn trước mặt nhỏ để bảo vệ chủ.
Ra hiệu cho 2 tên vệ sĩ lùi lại nhỏ bước tới trước hiên ngang trừng mắt nhìn cô đầy khiêu khích " sao hả, cô nhìn tôi chằm chằm vậy làm gì? Muốn đánh nhau à?" nhỏ khinh bỉ hỏi làm ả tức muốn sùi bọt mép
"anh…. Anh phải giúp em đó… có kẻ dám bắt nạt bạn gái anh trước mặt của anh mà anh nhịn được sao?" ko dám hành động ngu ngốc nữa ả quay sang gả đàn ông đẹp trai kia cầu cứu, trong lời nói của ả cũng có phần khích bát hắn vì từ nảy giờ ả ko thấy hắn có động tĩnh gì nên trong lòng hơi bực tức
Đứng yên làm khán giả từ nảy đến giờ gả kia cũng ko quên quan sát tỉ mỉ nhỏ, trong lòng hắn cũng dâng lên 1 cảm giác khó tả và ko khỏi thầm khen nhỏ " đúng là rất xinh đẹp, 1 vẻ đẹp thánh thiện ko vấy bẩn, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn với đôi mắt to tròn luôn tạo cho người ta cảm giác thoải mái khi nhìn. Nhất là đôi môi đỏ hồng tự nhiên cô cùng quyến rũ khiến người ta nhìn thấy chỉ muốn chiếm trọn, tuy ko cao như người mẫu nhưng thân hình cũng khá đầy đặn, làn da lại mìn màng trắng trẻo. đúng là 1 tuyệt tác của trời đất mà ( sản phẩm của ông bà Chan đó anh ơi)"
Hắn cứ trầm ngâm suy nghĩ, vẻ mặt ko 1 chút biểu hiện làm cho người ta khó có thể biết hắn nghĩ gì. "cô bé này rốt cuộc là người phương nào chứ? tại sao mình chưa từng thấy cô ấy nhỉ?" trong lòng hắn cứ tự hỏi ( làm như ông là vua í, mỹ nữ thiên hạ phải cho ông gặp hết sao?)(bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Pro, chúc các bạn vui vẻ)
" nói cho cùng thì cậu bé này cũng đã làm bẩn váy của bạn gái tôi, tôi nghĩ là phải bồi thường cũng ko quá đáng chứ?" cuối cùng gả cũng nhìn về phía nhỏ mà lên tiếng
"tất nhiên là phải bồi thường rồi" nhỏ vẻ mặt tà ác nhìn gả nói rồi lại quay sang cô ả cất giọng tiếp " nó làm váy cô bẩn phải bồi thường, vậy cô làm nó hoảng sợ suýt chút phát bệnh thì ai bồi thường đây? Còn chưa nói tới con nít ở cái tuổi này tâm lý đang hình thành nếu vì cô làm nó hoảng sợ quá độ mà trở nên mắt bệnh trầm cảm hay tự kỷ thì làm sao? Ai sẽ bồi thường thiệt hại cả vật chất lẫn tinh thần cho nó và gia đình nó. Cái đó còn chưa nói tới tương lai nó ko thể trở thành 1 người hữu dụng cho xã hội thì ai sẽ bồi thường tổn thất cho toàn xã hội đây?"
Cô ả bị nhỏ vừa nói vừa tiến tới làm cho thối lui mấy bước và tới khi chạm phải đám vệ sĩ đằng sau mới đừng lại. mặt ả ngơ ra vì những câu nói công kích của nhỏ. Bây giờ trong cổ họng ả như có hòn đá chắn ngang ko thể nào lên tiếng phản bác lại nhỏ được mà chỉ biết đứng im trừng mắt nhìn nhỏ
" bộp..bộp… hahaha.. nói rất hay" gả vỗ tay cười lớn tiếng nhìn về phía nhỏ nói. Hành động của gả đúng là làm ọi người xung quanh phải kinh ngạc trong đó có luôn nhỏ. Gả thật ko ngờ cô bé đáng yêu kia miệng lưỡi cũng thật ghê gớm. chỉ 1 sự việc cỏn con mà nhỏ có thể nói cho thành quốc gia đại sự liên quan tới xã hội thì đúng là làm gả bội phục sát đất.
"ko cần nịnh bợ tôi đâu, bảo bạn gái ông xin lỗi cậu bé đi, còn nếu cô ta vẫn muốn bồi thường thì tôi sẽ bồi thường cho. Nhưng…. Cái giả phải trả cũng ko nhẹ đâu" nhỏ liếc mắt nhìn gả rồi lại quét mắt về phía cô ả nghiến răng nói.
" còn ko mau xin lỗi cậu bé" hắn liếc mắt giận dữ nhìn ả kia và ra lệnh. Sau đó có 1 nhân viên bán hàng mang tới cho hắn 1 hộp sôcôla loại thượng hạng rồi hắn lại tiến tới đưa cho cậu bé vẻ mặt dịu dàng nói " nhóc bỏ qua nhé!"
" xem như ông cũng có 1 tí tính người" nhỏ nhếch miệng cười khẽ rồi quay sang người phụ nữ đang ôm thằng bé nói " chị có bị gì ko hả? con mình mà cũng ko trông coi được thì tốt nhất đừng sinh nó ra". Nhìn người phụ nữ vẻ mặt nhăn nhó im lặng nhỏ thấy thật khó chịu nên quay đầu bước đi trước sự ngạc nhiên và thán phục của mọi người
"anh… chúng ta bỏ qua vậy sao?" ả ôm chặt lấy eo gả mà thắc mắc. mặt vẫn ko biến đổi hắn gạt tay ả đẩy ra xa vừa đi vừa mắng " cô đúng
là rác rưỡi mà, làm tôi mất mặt chưa đủ sao còn đứng đó"
Quay đầu nhìn theo bóng nhỏ khuất dần sau cửa kính miệng gả vô tình cong lên 1 chút " em thật thú vị"
Ngay lúc nhỏ vừa đi ra thì 1 tên vệ sĩ của gả cũng đang bám sát theo sau lưng nhỏ.
Này Em Gái ... Anh Yêu Em Này Em Gái ... Anh Yêu Em - hoang.nhung176