A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Tác giả: hoang.nhung176
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 17 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 475 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:03:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
hap 6:
Người nhỏ cứ như bị đóng băng khi hắn vòng tay ôm chặt lấy nhỏ. Nhỏ ko biết nên làm gì. Lo lắng bối rối, nhỏ nửa muốn đẩy hắn ra, nhưng trong lòng thì ko hiểu sao ko nỡ làm thế. Vậy là nhỏ cứ đứng yên để hắn ôm mãi, tựa đầu vào vai hắn nhỏ ngủ luôn lúc nào ko biết. hắn khẽ mĩm cười bồng nhỏ lên giường( chỉ cho nhỏ ngủ thôi nha. Ko có làm gì đâu )
Cái viễn cảnh 1 kẻ thì làm việc còn 1 người thì cứ chạy nhảy tung tăng trong phòng, hết chơi game rồi lại nằm ngủ, ko thì cứ vừa ăn vừa cười nói với hắn đã kéo dài được 1 tuần.
Hôm nay chỉ có tài xế tới rước nhỏ về công ty chứ hắn ko đi cùng như mọi ngày. Nhỏ thắc mắc " anh đâu sao ko tới mà chỉ có chú vậy?"
" dạ, chủ tịch có việc ko đi được, cậu ấy bảo tôi đưa cô đi ăn trước rồi về công ty sau" bác tài xế lễ phép trẻ lời nhỏ
"uhm" nhỏ gật đầu tỏ ra hiểu chuyện. ăn trưa 1 mình ko có hắn nhỏ thấy buồn kinh khủng, ăn cũng chẳng thấy ngon. Ko biết từ lúc nào hắn trở thành người ko thể thiếu trong mọi hoạt động của nhỏ. Nhỏ bắt đầu lo sợ và nghĩ ngợi.
" rầm…. xoảng… ra ngoài hết cho tôi.."
tiếng hét của hắn làm rung chuyển cả tòa cao ốc ( hơi phóng đại tí xíu). Nhỏ vừa bước ra khỏi thang máy đã thấy mọi người lúm xúm trước cửa phòng làm việc của hắn. mọi người xì xầm bàn tán nhưng nét mặt ai cũng vô cùng hoảng sợ và lo lắng. cô thư ký của hắn cứ đứng ngập ngừng trước cửa mà ko dám gõ cửa. nhỏ nhẹ nhàng chen vào đám người và hỏi " có chuyện gì vậy? sao ồn ào thế? Mọi người ở đây làm gì?"
Đám đông thấy nhỏ thì bắt đầu im lặng ko ồn ào nữa, cô thư ký của hắn giọng rung rung nói " dạ chủ tịch đang nổi giận, chúng tôi sợ lắm,chuyện hợp đồng lần này có tí sai sót, có thể chúng tôi bị đuổi việc mất"
Nhìn đôi mắt đầy hoang mang của cô thư ký và mọi người nhỏ cũng thấy tội nghiệp, hít 1 hơi thật sâu nhỏ quyết định sẽ năn nỉ hắn đừng đuổi việc họ, nghĩ là làm nhỏ nhanh miệng " chị đổi ly café lấy cho tôi ly nước lạnh nhé, tôi sẽ mang vào cho".
" nhưng…nhưng chủ tịch gọi café, tôi sợ…" cô thư ký bối rối nói
" ko sao đâu, làm những gì tôi nói đi ", nhỏ nghiêm mặt nói, cái vẻ mặt từ dễ thương chuyển sang lạnh lùng của nhỏ làm mọi người ớn lạnh ( đúng là nồi nào úp vung nấy mà)
Nhận lấy ly nước lạnh từ tay cô thư ký, nhỏ nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Căn phòn g bây giờ giống như 1 bãi chiến trường, giấy tờ bị vứt tứ tung, ly tách trên bàn đều bể nát hết ( hậu quả cơn tức giận đó). Hắn ngồi tựa đầu vào ghế quay mặt ra cửa sổ, từ lúc nhỏ bước vào hắn ko hề hay biết. đặt ly nước lên bàn, nhỏ nhẹ nhàng thu nhặt từng mảnh giấy sắp xếp cho thật ngăn nắp rồi tiến về phía hắn nhỏ nói: " anh! Đừng giận nữa mà, xấu lắm đó" nũng nịu 1 câu nhỏ cười tươi với hắn. nhìn nụ cười của nhỏ mọi giận hờn trong hắn hầu như hoàn toàn biến mất, kéo mạnh nhỏ vào lòng hắn ôm nhỏ thật chặt, đôi mắt dần dần biến chuyển, 1 đôi mắt đỏ rực như 2 ngọn lửa giờ đã trở nên vô hồn nhìn xa xăm trong khi tay vẫn ôm nhỏ.
Im lặng trong lòng hắn giờ nhỏ bắt đầu lên tiếng " chuyện gì vậy? có phiền lắm ko sao anh giận dữ vậy?". hắn liếc nhìn nhỏ khẽ thở dài " cũng ko có gì đâu em, anh định mở rộng đầu tư sang thị trường Việt Nam nhưng giờ có chút rắc rối. bên đối tác họ yêu cầu hợp đồng phải có 3 bản bằng 3 loại ngôn ngữ, nhưng ko biết làm cái gì mà bọn vô dụng kia thảo bản bằng tiếng Việt sai sót rất nhiều, bên kia họ ko hài lòng và có ý muốn từ chối hợp tác"
" quy mô tập đoàn PR lớn như thế ko lẽ lại bị ảnh hưởng do chuyện hợp tác lần này sao?" nhỏ nheo mắt hỏi hắn
" ko có vấn đề gì cả, anh có thừa khả năng làm bên đó sụp đỗ rồi thu mua lại giá rẻ nữa kìa" hắn trìu mến nói với nhỏ
" vậy tại sao anh lại lo lắng và tức giận vì chuyện này?" nhỏ lại thắc mắc ( nhiều chuyện gốm)
" sắp đến sinh nhật mẹ rồi, anh muốn làm điều gì ẹ vui nên anh mới nghĩ tới đầu tư ở Việt Nam thôi, vì anh biết mẹ luôn nhớ về quê hương mà" hắn suy tư nhìn nhỏ nói. ( hiếu thảo dữ há)
" nếu vậy em có thể giúp anh đó" nhỏ nháy mắt rồi tiếp " chuyện thảo hợp đồng để em viết cho, ít ra cũng ko sai chính tả như nhân viên anh đâu". hắn nhìn nhỏ nghĩ ngợi rồi cười mỉm " em thật là thông minh mà, đúng là anh ko chọn lầm người rồi", hắn vừa dứt câu đã đặt lên tráng nhỏ 1 nụ hôn trìu mến. nhỏ như người ngoài hành tinh vì câu nói cuả hắn + thêm cái hôn tình cảm kia nữa. ko biết bao nhiêu lần nhỏ thắc mắc về hành vi và cách nói chuyện của hắn rồi. nhỏ ko thể hiểu nổi. nghĩ tới đây nhỏ giật mình đứng dậy tránh khỏi vòng tay của hắn.
" ko được, ko thể để trái tim mình lỗi nhịp nữa, đó là tội lỗi là loạn luân, trời đất sẽ ko tha thứ đâu" nhỏ thầm nghĩ và bật khóc. Đúng nhỏ đã biết tất cả, nhỏ biết hắn yêu nhỏ và nhỏ cũng thế. Nhưng nhỏ ko thể, ko thể yêu anh trai của mình, nhỏ chỉ có thể yêu hắn theo cách của nhỏ đó là tránh xa hắn để hắn ko mang tội lỗi vì nhỏ.
" em có sao ko? Anh vào được ko?" hắn vừa gõ cửa vừa hỏi nhỏ. Từ lúc rời khỏi vòng tay hắn nhỏ vội chạy vào toilet và ở mãi trong đó.nghe tiếng gọi dồn dập của hắn nhỏ giật mình, cố hít 1 hơi thật sâu nhỏ lấy lại bình tĩnh và bước ra, vẻ mặt hắn vô cùng lo lắng, nắm lấy tay nhỏ hắn hỏi " em sao vậy? bị đau ở đâu à? Thấy ko khỏe chỗ nào nói anh biết đi.". thấy vẻ mặt hốt hoảng của hắn nhỏ lại cảm thấy vui, trong lòng nhỏ cái cảm giác kia lại xuất hiện nữa rồi.
Đêm đó nhỏ ko ngủ, nhỏ cứ nghĩ về những chuyện xảy ra từ lúc nhỏ sang Hông Kông, những chuyện giữa nhỏ và mọi người trong nhà và đặc biệt là hắn. bây giờ nhỏ mới phát hiện, hắn là người gần gũi với nhỏ đầu tiên, hắn là người làm nhỏ mở miệng nói chuyện, là người làm nhỏ tức giận và cũng chính là người làm nhỏ thấy vui vẻ
hạnh phúc. Hắn và nhỏ gặp nhau như 1 định mệnh. Nhưng sao định mệnh lại cay đắng như vậy. tại sao hắn và nhỏ lại là anh em. Tại sao nhỏ lại yêu hắn, mối tình đầu của nhỏ phải kết thúc đau đớn như vậy sao?. Nhỏ đau lắm, nước mắt cứ chảy mãi… đêm thật dài và cô quạnh.
sau 1 đêm mệt mỏi, nhỏ tỉnh dậy lúc 10h sáng. Bước ra bancong nhìn khu vườn tuyệt đẹp, nhỏ thấy tâm hồn khuây khỏa hơn nhiều. nhỏ chợt nghĩ ra 1 điều về hắn, nhỏ mĩm cười đầy mãng nguyện, nhưng trong nụ cười đó vẫn mang 1 chút gì cay đắng. đúng nhỏ đã thông suốt, nhỏ biết nhỏ yêu hắn, yêu rất nhiều, và nhỏ cũng biết tình yêu của nhỏ sẽ làm hắn và nhỏ đều đau khổ. Nhỏ đã lựa chọn 1 con đường, 1 con đường tốt đẹp cho cả 2 là nhỏ sẽ ra đi nếu như hắn tìm được tình yêu đích thực, tất nhiên người đó ko thể là nhỏ. Thật đáng thương cho nhỏ, ở cái tuổi 18 xinh tươi trong khi biết bao cô gái đang ngây thơ mơ mộng thì nhỏ lại vấp phải 1 tình yêu ngang trái.
Những ngày sau đó nhỏ bắt đầu thay đổi, luôn chăm chú nhìn hắn ( nhỏ muốn khắc sâu hình dáng hắn vào tim nhỏ vì sau này nhỏ sẽ ko còn gặp hắn nữa). nhỏ vẫn cười nói vô tư, vẫn là con chim hoàng oanh của hắn, cứ líu lo ca hát suốt ngày. Hắn cảm nhận được sự thay đổi của nhỏ, nhưng hắn ko thể nào biết được nhỏ nghĩ gì. Trong lòng hắn cũng cảm thấy bất an vì thái độ nhiệt tình của nhỏ, những câu nói lạ lùng của nhỏ. Hắn ko vui và nhỏ cũng ko vui
Hôm nay nhỏ học ra sớm hơn mọi ngày, muốn cho hắn 1 sự bất ngờ nhỏ ko đợi hắn đến đón mà nhỏ gọi taxi đi thẳng về công ty hắn. xe cộ và người đi đường tấp nập, đây là lần đầu nhỏ nhìn ngắm cảnh trên đường, nhỏ muốn ghi nhớ tất cả những gì thuộc về hắn. nhỏ muốn sau khi nhỏ đi rồi vẫn có thể giữ trong lòng những kỷ niệm về nơi đây.
Phía trước là quán kem hắn vẫn hay đưa nhỏ tới, nhỏ bảo bác tài xế đi chậm lại, chăm chú nhìn vào quán kem nhỏ như ko thể tin vào mắt mình. Tim nhỏ nhói đau vì những gì nhỏ vừa chứng kiến. là hắn, Hoàng Vương Long đang cùng 1 cô gái âu yếm trong quán kem yêu thích của nhỏ. Nước mắt nhỏ bắt đầu rơi, nhỏ bảo bác tài lái xe đi thật nhanh, tới 1 quãng đường vắng nhỏ xuống xe và bắt đầu chạy, nhỏ bỏ chạy vì tất cả. nhỏ thấy rất đau khổ và tuyệt vọng.
"phải kết thúc nhanh vậy sao? Em phải rời xa anh nhanh vậy sao? Em ko muốn, thật lòng em ko muốn….." nhỏ gào thét trong nước mắt. mưa bắt đầu trút xuống, nước mưa, nước mắt cứ hòa vào nhau đầm đìa trên mặt nhỏ
Còn hắn? hắn đang làm gì? Hắn ở đâu? Chap sau mọi người sẽ biết
" thưa chủ tịch ko thấy tiểu thư đâu cả!" giọng bác tài xế vang lên như tiếng sét ngang tai. Hắn cảm giác trong người như bị lửa đốt.chấn động nhất thời hắn lấy lại được bình tĩnh và nói " bác đã tìm kỹ chưa? Mau báo với trường học đi, tôi tới ngay"
Nói chuyện với tài xế xong hắn vội vã kêu người chuẩn bị xe đến thẳng trường học. giáp mặt với bác tài xế hắn lạnh lùng vẻ mặt hỏi " chuyện là thế nào?" trong câu nói như có phần tức giận và nôn nóng
" dạ tôi đến đón cô chủ trước giờ tan trường khoảng 15’, đợi hoài tôi ko thấy cô ấy ra. Đợi hơn 1h mà vẫn ko thấy cô ấy nên tôi chạy vội vào trường tìm nhưng vẫn ko gặp. tôi có hỏi cô giáo thì được biết hôm nay cô chủ về rất sớm. sau đó tôi chạy ra đường hỏi thăm có ai thấy cô ấy ko, thì có 1 cô bé học cùng với cô chủ nói thấy cô ấy lên 1 chiếc taxi đi từ sớm rồi". bác tài xế rụt rè kể mà có muôn phần lo sợ trong lòng
Hắn im lặng trầm ngâm, mặt mũi bắt đầu biến sắc, người tinh ý có thể thấy được sự lo lắng và tức giận trên mặt hắn. giọng nói cương nghị mang âm sắc ra lệnh " mau cho người tản ra tìm đi, liên hệ với tất cả công ty taxi xem chiếc xe nào đã chở tiểu thư và đưa cô ấy đi nơi nào rồi. liên hệ với phía cảnh sát đi, nhớ phải làm trong bí mật ko để nhà báo biết được rõ chưa?" ( ax làm quá vậy trời, mới có mất tích mấy tiếng mà báo cs rồi)
Bản thân hắn cũng ko còn giữ được vẻ bình tĩnh mà lao lên xe tự lái đi nhanh như chớp. mọi người người cũng bắt đầu làm theo hắn tản ra tìm kiếm nhỏ.
Từng giờ cứ trôi qua cơn mưa càng lúc càng lớn. mưa đã kéo dài hơn nửa ngày trời mà vẫn ko ngớt hạt. nhỏ thân người ướt đẩm, gương mặt nhợt nhạt thẩn thờ đi lang thang trên núi.nhỏ như 1 cái xác ko hồn cứ bước đi vô định, tới lúc cảm giác tay chân rã rời nhỏ mới nhận ra ko biết đang ở chỗ nào. Nhỏ bắt đầu cảm thấy hoang mang, nhìn 4 bề đều lạ lùng nhỏ ko khỏi lo lắng. nhỏ bắt đầu nhớ lại từng sự việc vừa qua, nhỏ lại bắt đầu khóc, khóc vì buồn, khóc vì đau và vì nhớ tới hắn.
Nhỏ đi ngược lại con đường lúc nảy nhưng mà vẫn ko thể nào tìm được đường về. chỗ này
nhỏ ko hề biết tới, nhà của nhỏ ở gần biển, nhưng chỗ này nhìn đi nhìn lại chỉ toàn cây và núi với 1 con đường mòn cho xe chạy. cảm giác sợ bắt đầu le lói trong nhỏ. Trời cũng gần sụp tối, ko gian tĩnh mịch, nhưng mưa vẫn ko ngừng. nhỏ bắt đầu thấy lạnh và đói. Nhìn đồng hồ trên tay đã hơn 18h, nhỏ ko còn kiên nhẫn mà đi chầm chậm nữa, nhỏ bắt đầu đi nhanh hơn và dần chuyển sang chạy. chạy khá lâu vẫn ko thấy 1 bóng người, ko 1 chiếc xe nào qua lại. nhỏ thấy 1 cái buồng điện thoại công cộng thì vui như gặp báo vật, vì ít ra nhỏ cũng có chỗ trú mưa.
Nhỏ bắt đầu sợ thật rồi, cảm giác oán hận uất ức đối với hắn ko còn nữa, giờ nhỏ chỉ muốn gặp hắn, muốn được hắn ôm vào lòng che chở. Nhỏ như 1 con chim non lạc mẹ. ngồi bó gối trong buồng điện thoại cũ kỷ nhỏ co ro rung rẩy khóc. Nước mắt cứ nhòa đi theo cơn mưa bên ngoài
Hắn khẩn trương tìm kiếm, từ khi nghe người tài xế taxi nói nhỏ xuống xe ngay đoạn đường lên núi hắn đã như điên dại chạy đi tìm nhỏ. Mưa to quá hắn ko thể nhìn rõ 2 bên đường. lòng hắn giờ như có hàng ngàn mũi kim đâm vào, ko biết nhỏ giờ ở đâu, có lạnh ko? Có đói ko. Hắn cứ miên mang suy nghĩ rồi tự trách bản thân ko chăm sóc nhỏ cẩn thận. hắn thật hận bản thân mình. " nếu nhỏ có chuyện gì chắc hắn ko thể sống nổi, cả cuộc đời này hắn ko thể tha thứ cho bản thân" nội tâm hắn thầm nói.
Nhỏ đã bắt đầu kiệt sức, nhưng điều đó ko đáng kể bằng sự tuyệt vọng trong nhỏ lúc này. Muốn điện thoại cho hắn nhưng máy nhỏ đã hết pin, thân nhỏ trú trong 1 buồng điện thoại công cộng nhưng nó đã bị bỏ phế từ lâu. Nhỏ bắt đầu trách bản thân mình ngu ngốc, tự dưng lại chạy tới cái nơi khỉ ho cò gáy này làm gì, tự nhiên tức giận hắn làm gì để giờ phải chuốt khổ. Nhỏ ko còn đủ sức đứng lên, trước mắt nhỏ giờ chỉ toàn 1 màu đen,nhỏ đã bất tỉnh.
Hắn vòng xe qua lại đoạn đường ko dưới chục lần mà vẫn ko thấy nhỏ, hắn quyết định chạy thẳng lên núi. Xe vừa đi được khoảng 2km thì hắn thấy 1 buồng điện thoại công cộng. mắt hắn lướt qua 1 lần rồi cho xe chạy thẳng ( trời mù sao ko thấy). lên tới đỉnh núi đường rất khó đi, mưa vẫn ầm ầm như thác đổ. Hắn thấy phía trước mù mịch cây cối và nghĩ là nhỏ sẽ ko đi tới đó. Hắn cho xe quay trở lại, lần này hắn cố mở to mắt để quan sát 2 bên đường qua màn mưa bao phủ. Trời đã tối hẳn, phía bên cảnh sát và đám vệ sĩ cũng chưa có tin gì của nhỏ. Tim hắn như bị bóp nghẹt hắn bắt đầu lo sợ. cố trấn an bản thân phải bình tĩnh hắn tiếp tục nhìn 2 bên đường. nhìn kỷ vào buồng điện thoại lần nữa, qua ánh đèn lờ mờ dường như hắn thấy chiếc ba lô của nhỏ.tia hy vọng hiện lên trong mắt hắn. Cho xe tấp vào lề hắn chạy nhanh đến chỗ nhỏ.
Trước mắt Vương Long bây giờ là 1 thân thể tái xanh vì lạnh.mặt nhỏ tím lại, tay chân co rúm. Tóc tai ướt sủng rủ rượi trên mặt, đôi mắt nhỏ nhắm nghiền như người đã chết. hắn như chết đứng trước cảnh tượng này. Ko còn lý trí hắn lay mạnh nhỏ " Yến Như, tỉnh lại đi em, là anh đây, em có nghe anh nói ko?" tiếng gọi của hắn càng lúc càng to và hắn như gào thét
Tay nhỏ bắt đầu cử động, nhỏ nghe như có người gọi mình nên cố gắng dùng tí sức lực cuối cùng mở mắt ra. Gương mặt quen thuộc anh tuấn kia đang nhìn nhỏ, nụ cười hắn phản phất niềm vui nhưng đôi mắt lại vô cùng sầu não " là anh sao? Em ko mơ đúng ko?" nhỏ mấp máy đôi môi tái nhợt.
"là anh đây, anh là Vương Long đây, em mau tỉnh lại đi, anh đến rước em đây, em mau mở mắt nhìn anh đi, đừng ngủ mà, em có nghe anh nói ko?" hắn lại gào thét bên tai nhỏ. Nhưng chỉ uổng công thôi vì nhỏ đã thật sự bất tỉnh rồi.
Chỗ này cách thành phố quá xa nên hắn ko đưa nhỏ tới bệnh viện mà lại đưa về căn biệt thư riêng của hắn cách đó vài km. cánh cổng trắng mở ra, xe vào tới sân hắn đã vội vã bồng nhỏ vào nhà vừa đi miệng vừa gọi " bác Phúc mau lấy khăn tới đây, gọi bác sĩ Dương tới luôn. Thím Phúc mau nấu cho tôi nồi cháo và lấy 1 bộ đồ sạch cho tôi". Nghe hắn sai bảo xong 2 vợ chồng già tất bật làm theo. Hắn thì bồng nhỏ đi thẳng lên phòng. bồn nước ấm xả đầy hắn nhẹ nhàng đặt nhỏ vào trong và cẩn thận cởi đồ cho nhỏ.
Này Em Gái ... Anh Yêu Em Này Em Gái ... Anh Yêu Em - hoang.nhung176