We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Miunny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 44
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 448 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:42:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 6
ối là khoảng thời gian để nghỉ ngơi và ngủ,chính vì vậy mới xảy ra một vấn đề. Nhà hắn rộng thật,nhưng chỉ có một mình phòng hắn là có giường ngủ thôi (vì hắn quen ở một mình mà). Cuộc tranh luận diễn ra:
-Giờ tôi ngủ đâu đây?
-Cô tìm chỗ nào ngủ được thì ngủ.
-Sao anh nói nghe vô tâm vậy?
-Chứ giờ sao?Hay là...hay cô thích ngủ chung với tôi,giống buổi chiều nhỉ?
-Không không không...không bao giờ đâu...
-Sao lại không?-Hắn nói với giọng cực kì nham hiểm,tiến sát tới trước mặt nó.
-Aa,đừng,đừng mà.Được rồi,tôi ra ghế ngủ.
Nó chu mỏ định đi ra ngoài. Tất nhiên làm sao hắn có thể để búp bê của hắn ngủ ở ghế được. Vậy là:
-Thôi được rồi. Cô ngủ ở đây đi,tôi ra ghế ngủ.
-Aaa,thật chứ. Cảm ơn anh.
Chỉ cần như thế,nó phóng thẳng lên chiếc giường êm ái,cọ cọ má xuống ga giường. Lần đầu nó được ngủ ở một chiếc giường êm ái như thế này,lại còn một mình một giường nữa chứ. Hắn nhìn chỉ cười,hằng giọng nói:
-Nhanh chóng nằm xuống,nhắm mắt ngủ ngoan,không quậy phá lung tung nghe chưa?
-Tôi biết rồi mà,anh cứ yên tâm đi.
Nó nằm xuống.Phòng có bật máy lạnh nên mát quá chừng,nhưng hơi lạnh quá nhỉ.Nó vơ lấy cái chăn đắp vào,sau đó hướng đôi mắt long lanh nhìn hắn:
-Sao anh không đi đi?
-Được rồi,không cần đuổi đâu. Tôi đi đây. Ngủ ngon.
-Anh cũng ngủ ngon nhe.
Hắn tắt đèn,lắc đầu bước xuống phòng khách. Ngủ cái ghế nệm này thì hơi khó chịu nhỉ? Thế nên hắn chẳng thèm ngủ mà mở phim ma coi,bây giờ là 11h
Đến khoảng 12h bỗng dưng hắn cảm thấy tay mình có nước gì đó ướt ướt,bên cạnh thì có tiếng gì đó nghe như tiếng khóc ấy. Ghê...ghê quá đi. Hắn đang coi đến đoạn con ma nữ mò vào nhà để giết chết một tên giám đốc ác độc,từng hãm hiếp cô ta. Chẳng lẽ... Không thể nào,hắn đâu có làm gì đâu,dạo này hắn ăn ở cũng tốt lắm mà.Hắn run run giọng:
-Ai....ai....vậy...?
-Huhuhu...
-Tôi...tôi chưa...chưa từng...làm...điều...gì....xấu xa cả....vậy...nên...đừng...đừng...
-Huhu...
Hắn sợ hãi,vơ tay với lấy cây đèn pin,bật lên soi thẳng vào mặt con ma nữ.
-Á á á!!!Là cô à?
-Hic,sao anh cứ hét lên thế?
-Ghê quá đi. Tự dưng cô ra đây làm gì? Làm tôi cứ tưởng...
-Huhu...
-Sao thế?
-Tôi gặp ác mộng...Tôi mơ thấy mình bị giết...
-À,thôi đừng sợ nữa,đó chỉ là giấc mơ thôi.Ngồi xuống đây xem phim với tôi đi.
-Ừm
Hắn quên béng mất đây là phim ma mà còn rủ nó xem chung. Vừa lúc nó nhìn lên màn hình là một con ma hiện lên. TV nhà cực kì xịn,thế nên xem như phim 3D ấy và con ma cứ như bay ra khỏi màn hình.Và...cái gì đến cũng phải đến...
-Áááá!!!!!!!!!!!!!Ma!!!!!!!!
-Cô...cô bình tĩnh đi.Đó chỉ là...
-Huhuhu,ma ma...tôi sợ lắm...
Nó bám chặt lấy hắn,nước mắt nước mũi nó dính hết vào áo hắn.Khóc được một lúc thì nó hoảng sợ quá nên thiếp đi luôn.Thật không tin được mà.Hắn đành bế nó về lại trong phòng.Định đi ra nhưng áo của hắn bị nó túm chặt,không thể gỡ ra được.Thế là hắn đành ở lại đó luôn.
Sáng...Một tiếng hét khủng khiếp vang lên làm hắn tỉnh giấc
-Aaaaaa!!!!
-Cô làm gì thế?
-Sao anh lại vào phòng tôi?
-Phòng cô hồi nào?
-Thì của anh,nhưng sao anh lại vào đây?
-Chẳng lẽ tối qua cô làm gì quên sạch rồi sao?
-Tối qua sao.Để tôi nhớ coi,ưm ưm....
-Cô đúng là đồ ngốc,quá ngốc.
-Rồi sao chứ?Thôi mà có sao cũng chẳng quan trọng.Tránh ra!
-Đi đâu?
-Tôi đi VSCN.
Hắn nhìn bóng nó vào trong rồi sau đó cũng xuống dưới lầu làm VSCN.Xong xuôi quăng lên giường một chiếc váy màu hồng xinh xinh,có hình con mèo Hello Kitty nữa.
-Mặc vào nhanh rồi còn đi!
-Đi đâu thế?
-Tôi phải đến công ty nữa.
-Anh cứ đi đi,tôi ở nhà cũng được mà.
-Bỏ cái ý kiến đó đi.Cô mà ở nhà một mình là tôi không còn nhà để ở đâu.
-Hư,được thôi.Cứ làm như tôi là con nít phá nhà anh không bằng.
Nó lại cầm cái váy vào trong.Lúc đi ra còn xinh hơn cả thiên thần,làm cho ai kia ngẩn ngơ,tim đập thình thịch,nước miếng chảy xối xả và phải quay đi để giấu khuôn mặt đang đỏ ửng lên.
Nó đi cùng hắn đến công ty một lần nữa khiến cho cả công ty nhôn nhao.Có người khẳng định nó là người yêu của hắn,có người lại nghĩ là họ hàng gì đấy thôi.Nhưng mà dù có nói gì thì các cô nhân viên đang bùng cháy ghen tị vì thấy hắn đang nắm tay nó thật chặt kéo đi kia kìa.Nó thì cứ tung tăng chạy theo hắn,thỉnh thoảng lại vẫy tay chào mọi người (Khác hẳn với hôm qua). Đến gần cửa phòng, có một người đàn ông trung niên đi đến cúi chào hắn rồi cất giọng nói trầm trầm:
-Chào cậu chủ!
-Có chuyện gì?
-Thưa,ông chủ cùng phu nhân sắp về Việt Nam ạ!
-Cái gì?Ba mẹ tôi về Việt Nam?
-Vâng.
-À ừm tôi biết rồi.
-À mà cậu chủ,cô gái này là ai thế?
-Là...bạn của tôi.
-Thật sao ạ?Tôi thấy cậu chưa bao giờ đưa bạn vào công ty thế này.Lẽ nào...
-Không phải như ông nghĩ đâu!
-À vâng!
-Không còn gì nữa thì ông về đi.Nhớ đừng có nói gì với ba mẹ tôi đấy!
-Tôi biết rồi.Chào cậu chủ.
Ông quản gia cúi chào rồi quay đi,ông mỉm cười,vui mừng vì rốt cuộc cậu chủ lạnh lùng của ông cũng có rồi.
-Ai thế?
-Quản gia của gia đình tôi.
-Woa,gia đình anh giàu thế,có cả quản gia luôn.(Một câu dư thừa)
-Giờ cô mới biết à?Giờ tôi phải làm việc rồi.Cô chịu khó ngồi chơi một mình nhé.
-Cũng được.Anh làm việc đi.
Nói vậy thôi,nhưng chỉ được 5 phút...
-Aa,tôi chán quá!
-Chịu khó đi,lát tôi dẫn đi chơi.
-Nhưng tôi chán lắm.Anh có gì cho tôi làm không?
-À phải rồi.Con gấu bông của cô,tôi để ở dưới xe đấy.Đợi xíu tôi xuống đem lên cho.
-Anh có mang theo à?Hồi sáng tôi quên mất.
...
-Này,cầm lấy.
-Cảm ơn.Aaa,Tiểu Đào.Chị nhớ em quá!
Nó ngồi chơi với Tiểu Đào,nhưng cũng chỉ được năm phút...
-Aaa,Hoàng Phong à,tôi đói quá!
-Chịu khó đi.Lát tôi dẫn cô đi ăn.
-Nhưng tôi đói lắm ấy,sáng chưa ăn mà.
À nhỉ,hắn quên mất.Trước giờ hắn đều làm việc tới 9h mới ăn sáng,nhưng nó thì đâu có được.Thế là hắn lại nhờ nhân viên đi mua cho nó cái bánh ngọt.Nó ngồi ăn vui vẻ,mặt lấm lem đầy bánh.Ăn xong lại lăn quay ra ngủ.Hắn làm việc đến 9h thì đứng dậy đi ăn sáng.Nhìn nó ngủ ngon thế kia cũng không nỡ gọi dậy,lấy khăn giấy lau miệng cho nó,sau đó hôn nhẹ má nó và bước ra ngoài.
Mã Vũ Đại đến giờ mới chịu đi làm.Gã vừa bước chân vào công ty thì đã nghe mọi người xì xầm bàn tán.Hỏi ra biết chuyện thì gã có vẻ vui mừng:
-Thật vậy sao?Giám đốc hiện ở đâu?
-Giám đốc ra ngoài ăn sáng rồi.
-Tôi biết rồi.
Nghe xong thông tin là gã đi ngay,mà điểm đến là phòng giám đốc.Gõ cửa không thấy trả lời bèm mở cửa bước vào,thì thấy ngay nó đang nằm ngủ.
Nó khẽ cựa quậy,cảm giác như chiếc ghê nệm đang bị lún xuống mới ngóc đầu lên nhìn thì đập vào mắt nó là khuôn mặt của gã.Nó hét lên rồi lùi xa ra thì hắn cười cười rồi tiến lại gần.
-Anh làm gì ở đây?
-Tôi đến gặp giám đốc.Nhưng giám đốc đi rồi nên tôi gặp cô vậy.
-Đi rồi?Đi đâu chứ?
-Tôi không biết.Nhưng quan tâm làm gì,có tôi ở đây rồi mà.
-Tránh xa tôi ra!
-Sao thế?Tôi có khác gì giám đốc nào?
-Tránh ra!
-Tôi có nhan sắc,có của cải,có sợ nghiệp,không thua kém gì hắn cả,điều tôi thiếu duy nhất là cô đấy.Vậy nên,hôm nay,tôi sẽ đưa cô về nhà tôi.Được không hả?
-Tôi bảo anh tránh ra mà!
-Đừng tránh né nữa,vô dụng thôi,ở đây chỉ có hai chúng ta mà thôi...hahaha...
Này Búp Bê! Hãy Nhớ Em Thuộc Quyền Sở Hữu Của Tôi Đấy! Này Búp Bê! Hãy Nhớ Em Thuộc Quyền Sở Hữu Của Tôi Đấy! - Miunny