The oldest books are still only just out to those who have not read them.

Samuel Butler

 
 
 
 
 
Tác giả: Ciin Melody
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 791 / 0
Cập nhật: 2019-01-28 20:50:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 35
*Ngày cuối cùng
Tuy hôm nay mới là ngày thứ tư trong điều kiện nó đưa ra nhưng nó muốn thời gian dừng lại. Dừng lại tại đây, nó muốn lưu giữ khoảnh khắc đẹp này mải mãi trong tim.
Ngồi trước bật thềm nhà, nó chờ hắn đến. Vẫn là áo sơ mi, quần jean nhưng hôm nay hắn kết hợp một cái áo khoác da đen phía ngoài. Chiếc xe dừng trước mặt nó. Hắn bước xuống nhìn nó cười. Hôm qua hắn đã thức suốt một đêm để suy nghĩ rồi. Người hắn cần thật sự là nó. Là 5. nó chứ không phải Davi.
Nó không quan tâm thái độ lạ của hắn lắm. Đưa cho hắn hộp quà và bó hoa, rồi leo lên xe ngồi. Buổi cuối cùng nó muốn chơi thật đã. Chiếc xe lao đi trong sự ngoái nhìn của mọi người với tốc độ kinh ngạc. 10′ sau chiếc xe dừng trước khu vui chơi. hắn bước xuống cầm tay nó dặt vào chứ không phải là nó nắm tay hắn lôi đi như mọi khi nữa. Rất muốn hỏi hắn sao lại thay đổi thái độ với nó nhưng rồi lại thôi vì nó muốn hắn cầm tay nó dắt đi. Cầm tay nó đi hết ngày hôm nay.
Trò đầu tien tụi nó chơi là đu quay. Mua hai vé rồi leo lên đó ngồi. Vòng quay cứ từ từ quay bánh nhưng vòng quay của thời gian. Quay lên cao rồi lại xuống thấp. Ngồi trên đu quay nó chăm chú nhìn khung cảnh xung quanh, ngồi từ đây nó có thể nhìn rõ mọi thứ trong thành phố
Sau khi chơi đu quay xong thì hai đứa dắt nhau qua tàu lượn. Chiếc tàu cứ chạy, nó thì đuổi theo dòng suy nghĩ của mình. Nó nhớ, nó nhớ rõ cái hôm nó và mọi người chơi tàu lượn bên Nhật. Nó còn nhớ rõ hắn có thể đoán trúng phóc điều nó nghĩ. Sau khi đi hết một vòng quanh công viên thì chiếc tàu cũng dừng lại. Nhiều nguười đi ngang qua còn trầm trò, khen ngợi vẻ đẹp trai của hắn. Mấy cô gái xinh cũng không khỏi thèm thuồng mà mắt hình trái tim, long lanh nhìn hắn.
Tất cả mọi trò cảm giác mạnh hầu như được nó với hắn chơi sạch, chỉ còn trò Nhà ma là chưa vào. Lưỡng lự hồi lâu, nữa muốn vào, nữa lại chẳng dám. Hắn thấy nó thế cũng không nói gì nhiều, dẫn nó qua trò khác.
Bên trong khu vui chơi rộng và hiện đại khinh khủng. Vừa thấy cái trò đập chuột hay thỏ gì đó nó đã bay lại ngay mua cho nó với hắn mấy cái vè chơi. Dùng toàn bộ sức, nó cầm búa đập quá trời. Mọi người đi qua lại cũng đứng lại nhìn hắn với nó, bởi vẻ ngoài của họ cứ như diễn viên Hàn quốc ấy. Vài người còn đứng lại chụp hình. Chơi đã đời thấy trò đó không vui nó quay qua chơi gấp thú. Nhén mấy cái đồng xu vào trong, bắn hắn gấp thú cho nó.
Hắn vừa gấp vừa bị nó cứ mấy cái đau điếng khi gấp hụt con nó chỉ, nhưng chỉ cười hì hì chứ không cáu giận. Cuối cùng sau một hồi đấu tranh vật vả với cái máy ấy. Tốn cả đống tiền mua thẻ thì nó với hắn cũng thu được chiếc lợi phẩm duy nhất là một chú cáo trắng rất xinh.
Thấy chỗ kia rất đông người, con có cả tiếng nhạc nữa. Hắn với nó cũng tò mò đi lại xem. Chen chúc trong đám người đứng đó nó với hắn cũng vào được. Bên trong là một buổi hòa nhạc nhỏ giữa cây đàn violin với cây piano. Nó thích thú nhìn cây đàn violin màu đen đó. Khi người ta đàn xong. Mọi người bắt đầu bỏ những tờ tiền lẽ vào cái nón của ông lão ngồi đàn piano. Hình như ông ấy bị mù thì phải.
Nó ái ngại nhìn hắn, rồi kéo hắn lân la đến chỗ ông lão.
Miệng nói gì đó, sau ra nói với hắn thật lớn.
- Anh biết đàn piano đúng không
Hắn chỉ gật đầu nhẹ với nó. Rồi tiếng lại cây đàn. Nó dìu ông lão vào trong đứng, ra hiệu cho cậu bé vừa kéo đàn violin cầm nón lên, chuẩn bị đi vòng quay. Tay nó cầm cây đàn vi ô lông trên tay, miệng cười xòa nhìn hắn nói.
- Hợp tấu nhé!
Hắn hiểu ý nó, liền đánh những nốt nhạc đầu tiên. Tiếng đàn piano vang lên rất lâu tiếng violin mới kéo dài, ngân vang. Hai người hai cảm xúc khác nhau, chơi hai loại dụng cụ khác nhau, nhưng giờ đây họ như là một, cùng chìm đắm vào bản nhạc của mình. Tiếng violin buồn réo rắc thì tiếng piano lại nhẹ nhàng và vui vẻ. Cả hai cùng nhau hợp tấu thành một bản nhạc hay hơn bao giờ hết.
Tiếng đàn dừng, mọi người vỗ tay đôm đốm còn có cả những lời khen ngợi hết lời. Số tiền cậu trai trẽ đi vòng quanh cũng được kha khá, nó và hắn cũng bỏ vào đó một số ích biếu ông lão nhưng ông lại từ chối, ngược lại còn cảm ơn bọn nó nữa chứ.
Tạm biệt ông lão nó và hắn đi kiếm thứ gì đó ăn. Ngồi dưới gốc cây to nhơi ổ bánh mì hắn đưa cho nó cùng chai nước suối. Hắn vừa đi đâu đó về còn cầm theo cái máy ảnh,hỏi nó
- Này chụp hình không?
Nó nghe tới cũng hí hửng bỏ dở ổ bánh mì lại chạy lại chụp hình. Hai người tạo thật nhiều kiểu, nào là cảnh nó nhéo mặt hắn, hắn bẹo má nó như một cặp tình nhân thật sự. Tấm ảnh đẹp nhất vẫn là tấm hắn hôn nhẹ lên gò má nó. Chụp xong hết tất lại nhơi tiếp ổ bánh mì. Hắn thì cứ ngồi ngắm nó ăn, làm nó chẳng được tí nào đành bỏ dở, ngồi nói chuyện với hắn.
- Này, ngày mai là sinh nhật anh đúng không?
- Ừ
- Anh có mời tôi không, mà thôi không mời cũng được nhưng tôi vẩn sẽ tặng quà cho anh như mấy hôm nay vậy. Hôm đó anh phải thật đẹp đó. Đừng vì chuyện gì không vụi mà làm cho ngày sinh nhật của mình trở nên buồn nha. Anh nhớ đó.
- Cô làm như sắp đi xa vậy á, sao nói nhiều thế. Bình thường đâu có vậy?
- Này anh có xem mấy món đồ tôi tặng không đó – nó bị câu hỏi của hắn làm cho ngờ nên lảng sang chuyện khác. Xin lỗi, có vẻ như ngày hôm đó nó sẽ không thể chứng kiến hắn thêm một tuổi rồi.
- Có nhưng mà coi mới có hộp đầu à.
- Vậy anh thấy thứ gì trong đó không?
- Không
Câu trả lời của hắn làm nó bất ngờ, chẳng lẽ hắn không thấy thứ gì ngoài cái áo đó sao. Nỗi thất vọng xâm chiếm lấy trái tim nó, nhưng nó lại nhanh chống tan biến
- Này Rin tôi có chuyện muốn với cô.
- Anh nói đi. – Mắt nó lơ đảng nhìn đồng hồ điện thoại. Sắp tới giờ rồi. Nó sắp đi rồi.
- Thật ra … thật ra thì …..
- Anh đi mua kem cho tôi ăn nhé! – nó vội cắt ngang lời hắn, nó không muốn hắn nói câu tôi hận cô, hay đại loại là tôi muốn kết thúc chuyện này …. Vì nó muốn, muốn giữ lại chút kỉ niệm đẹp giữa nó với hắn.
- Ừ. – hắn không nói gì chỉ đứng dậy đi mua kem cho nó.
Hắn vừa quay đi thì nó nhanh chóng nhảy lên chiếc xe phân khối lớn do anh Kin tới đón.
Máy bay cá nhân mang kí hiệu M1 vừa cất cánh. Lia mắt nhìn cảnh vật nơi này một lần nữa. Giọt nước mắt nó khẽ lăn dài trên hai gò má. Kun lau nước mắt cho nó, giọng ấm áp.
- Không sao đâu! phẫu thuật xong em có thể khỏe lại, có thể về thăm mọi người mà!
- Hai anh gửi lời lại cho hai con nhỏ kia giùm em nha. _ nó nháy mắt nhìn hai anh rồi vẫy tay đi lên máy bay
Nó chỉ gật đầu không đáp. Máy bay bay ngày một xa, xa dần rồi khuất mất.
Này Băng ! Em Là Của Tôi Này Băng ! Em Là Của Tôi - Ciin Melody Này Băng ! Em Là Của Tôi