He fed his spirit with the bread of books.

Edwin Markham

 
 
 
 
 
Tác giả: Ciin Melody
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 791 / 0
Cập nhật: 2019-01-28 20:50:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 9
ái con này đi đâu không biết" Nari đứng ngồi không yên. Sáng nay nó không đến lớp nên Nari và Ein cũng nghỉ với cái lí do vô cùng hấp dẫn: Con Rin bị bệnh nên đi chăm.
Bây gìơ khắp nơi như rối tung lên khi không tìm được nó. Chuyện này cũng tới tai bố mẹ nó.
- Lập tức tìm ra con bé. _ Giọng trầm của ông vang lên, nó lạnh lẽo đến nỗi mà cách xa cả nửa vòng trái đất mà chỉ huy đội vệ sĩ bên này còn thấy khiếp sợ.
- Vâng thưa ông chủ! _ người đầu dây bên này cung kính rồi cùng hàng chục người áo đen lan tỏa khắp thành phố.
Thành phố to như vậy mà bị lặt tung lên mà vẫn chưa tìm ra nó. Hết đám áo đen vừa tới tìm thì lại đến băng nhóm Silver Hawk của nó tới kiếm.
- Hình như có chuyện gì hả ca? _ hắn nói vào điện thoại. Nhìn ngoài đường bây gìơ mà không thấy lạ mới hay. Hàng loạt người áo đen thi nhau đua những chiếc ô tô đen in hình chim ưng, hàng loạt những tay dân chơi phóng xe đua khắp mọi nẻo đường, đặc biệt nhóm này cũng có hình xăm chim ưng ở tay. Hỏi sao mà hắn không nghĩ ngay tới nhà nó.
- Ừ. Thiên Băng mất tích rồi _ tiếng anh Kin đầy vẻ lo lắng.
- Hả? Không phải cô ấy bị bệnh sao ạ? _ hắn ngạc nhiên đến nỗi mắt mở to. Sáng nay, hắn còn nghe cô đọc lí do nghỉ của hai đứa bạn mà
- Không. Nó mất tích trên đường đến trường.
- Dạ. _ sau khi nghe anh Kin chỉ đường đến chỗ ban sáng thì hắn lập tức tới đó kiểm tra. Hắn xin nghỉ buổi chiều vì lí do nhà có việc, thấy hắn đi nên thằng Jun cũng xin nghỉ nốt.
- Hình như có chuyện gì thì phải? Sao hôm nay mọi người đều nghỉ hết vậy? _ một thằng con trai nào đó chống cằm suy nghĩ.
- Cả hai anh Kin và Kun cũng nghỉ? Không lẽ có chuyện gì to lắm?
Tại hiện trường,
Hắn cùng Jun bước xuống xe. Đúng như anh Kin nói ở đây có rất nhiều vũng máu loang lổ, vậy không lẽ....
- Ủa? Hai đứa đến đây à? _ anh Kun từ phiá trên tòa nhà nhảy xuống. Nãy gìơ anh đang đi tìm lại dấu vết còn lại ở đây.
- Dạ, em nghe Kin ca kể rồi ạ. Em có thể giúp được không ạ? _ hắn cúi đầu chào anh.
- Ừ. Anh đã cho kiểm tra các bệnh viện để tìm ra những người bị thương ở đây nhưng vẫn chưa có bất cứ manh mối gì. _ Kun lắc đầu lo lắng.
- Anh đã cho kiểm tra tất cả camera chưa? _ Jun nãy gìơ đang đi vòng vòng xem lại hiện trường. Cậu có nghe qua Bin nói, cậu cũng lo lắm dù gì cũng là bạn mà.
- Rồi. Nhưng đều bị hư hết rồi.
- A!!! Em còn có cái camera này, chắc không ai biết. _ Như bắt được vàng hắn nhảy cẫng lên. Lần đầu tiên thấy hắn như vậy nên Jun cũng không khỏi ngỡ ngàng
Đi theo hắn tới cái sân vận động gần đó. Nếu nhìn từ sân vận động thì làm sao thấy được hiện trường.
Hắn leo nhanh lên cái cây gần đó rồi gỡ xuống một con chip vẫn đang đỏ.
- Con chip này là em đặt ở đây? _ Kun ngỡ ngàng rồi gắn con chip vào cái laptop anh mang theo mình.
- Dạ không phải nó, mà là em _ Jun không khỏi ngạc nhiên khi con chip đó vẫn còn đúng cái nơi mà 3 năm về trước anh đã đặt.
- Khi em bị ốm nên không tham gia được trận đá bóng ở đây nên em nhờ thằng Jun gắn con chip này vào để xem nhưng em quên dặn nó gỡ ra. Cách đây mấy ngày khi đang ngủ trên cái cây này thì em nghe thấy tiếng bíp... bíp.. thì ra cái chip từ 3 năm về trước vẫn đang hoạt động. _ Nhìn ánh mắt khó hiểu của anh Kun nên hắn giải thích luôn một tràng. Không ngờ hôm đó cậu không tháo con chip ra nên bây gìơ lại có lợi như vậy
Anh Kun gật gật đầu rồi nhìn chằm chằm vào cái màn hình.
Cùng lúc đó tại nhà hoang,
- Cô là người đã ném con sâu vào người tôi và cũng là người đứng sau vụ hội đồng trên sân thượng. Đúng chứ? _ nó nhếch mép cười.
- Cô cũng thông minh đấy _ cô ta cười rồi vỗ tay chế giễu nó. Nó đoán đại ai ngờ cũng đúng. _ Chỉ còn hai tuần nữa thôi sẽ đến ngày cháu gái cưng của dòng họ chính thức lên chức đứng đầu gia tộc và đến lúc đó Triết Anh sẽ là của tôi.
- Không lẽ cô là cháu gái cưng? _ tuy biết đáp án nhưng nó vẫn hỏi cho có lệ. Cô ta tự cao thật
- Đúng. Ta đây đương nhiên là cháu gái cưng và là người đứng đầu dòng tộc. _ Cô ta cười đắc thắng. Không lẽ cô ta cũng sinh ngày 23.09?
"Rầm" Tiếng cửa bị đập đổ khiến tất cả giật mình.
- Cô tự cao quá rồi đấy. _ Kin bước vào, người anh nồng nặc sát khí. Đương nhiên ai mà không bực cho được khi em gái cưng của mình bị hành hạ như vậy
- Ơ.. anh Akuhiro..... thật..._ cô ta ấp úng, người run bần bật.
- Câm miệng cho tôi _ anh Kun nãy gìơ đứng ngoài cửa nghe hết mà mặt xám đen. Anh ghét những đứa kiêu ngạo, cô ta còn dám tự nhận mình là người đứng đầu gia tộc nữa chứ. Thấy hai anh bước vào, người đàn bà kia cũng run sợ không kém. Bà ta biết hai anh là ai, đương nhiên hai người là hai người đứng thứ 2,3 trong gia tộc.
- Xem ra còn lâu tôi mới là của cô rồi. _ hắn chậm rãi bước vào. Theo sau có Jun và hai cô bạn thân nó. Hai chữ "Chán ghét và lo lắng" hiện rõ trên khuôn mặt từng người.
Cô ta và mụ đàn bà kia lo sợ nên đứng nép vào góc tường. Nó cũng nhanh chóng được hai con bạn đến tháo dây thừng. Nhìn từng vết thương trên người nó mà cả hai cùng bật khóc.
- Tao không sao. Mày thấy tao vẫn bình thường mà _ nó le lưỡi tụi nó. Cũng có chút đau, rát nhưng chắc nó chai nhiều rồi nên không cảm thấy đau nữa.
- Mày phải chết _ Kin cầm súng nhắm thẳng vào mặt cô ta. Chưa kịp bóp cò thì có viên đá nào đó bị ném đến làm bay luôn cây súng đang cầm trên tay anh.
- Chuyện này phải để em chứ. _ nó ung dung nhặt cây súng rồi đút vào túi _ ngày đó sắp đến rồi, em muốn về sớm để nghỉ ngơi _ nó quay mặt bước ra ngoài.
Như hiểu ý nó, anh Kin chỉ quay lại cảnh báo cô ta rồi cả nhóm theo sau nó.
"Cố lên, không được té ở đây như vậy cô ta sẽ thành công!" khi ra gío, gío rít vào vết thương như cắt đứt da thịt nó. Bên trong kia kín gío nên nó không sao nhưng bây gìơ nó mới để ý, gío biển thổi từng đợt dài.
- Không nên quá gắng gượng, có tôi bên cô mà _ hắn nhẹ nhàng khoác cho nó cái áo da của mình rồi nhấc bổng nó lên. Chưa kịp hoàn hồn nhưng nó có thể cảm nhận được hơi ấm của anh.
- Ở bên cậu chắc tôi bị đau tim dài dài _ nó cười thật tươi để lộ hàm răng trắng muốt. Coi như là lời cảm ơn đi.
Cả đám nhìn tụi nó giống hai người sao Hỏa xuống Trái Đất. Không lẽ tình cảm bọn nó phát triển nhanh vậy?
Nó nghỉ ngơi một tuần luôn, nó phải chắc chắn rằng các vết thương này không ảnh hưởng đến cái ngày quan trọng của nó. Thật đúng như dự đoán, các vết thương nhanh chóng hồi phục.
Này Băng ! Em Là Của Tôi Này Băng ! Em Là Của Tôi - Ciin Melody Này Băng ! Em Là Của Tôi