Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Tác giả: Sưu Tầm
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 500 / 0
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
hang đã đậu xe xong xuôi ngoài parking nhưng vẫn còn ngần ngừ, không biết là mình có nên vào hay không. Nghĩ tới những nghi lễ phiền phúc, những diễn văn tràng giang đại hải, chúc tụng lẫn nhau Khang cảm thấy chán nản nhưng không quên lời ông chủ bút dặn dò “tạt qua, viết vài dòng tin tức, lấy lòng cộng đồng”. Hội Đồng Hương Cần Thơ năm nào cũng họp mặt dạ vũ vào dịp tết. Trời lạnh và như muốn mưa, đầu óc Khang bồng bềnh, bước chân vô định theo dòng người qua khung cửa, trả $30 mua vé muộn, và được dẫn tới một bàn đã có vài người ngồi, nhưng vẫn còn hai chỗ trống.
Khang gật đầu chào mọi người và kéo ghế ngồi xuống bên phải một bà đã đứng tuổi. Phía bên trái bà ta có đứa bé chừng năm sáu tuổi và cô gái còn trẻ, có lẽ là mẹ đứa bé. Ví xách tay của cô ta đặt trên chiếc ghế trống bên cạnh, hình như là để dành chỗ cho một người thân. Bà đứng tuổi đon đả chào Khang:
- Chào thầy. Thầy cũng người Cần Thơ?
Khang gật đầu:
- Chào bà. Vâng, tôi ‘người Cần Thơ’.
Người đàn bà có vẻ ngạc nhiên:
- Ủa, thầy người Cần Thơ mà sao nói giọng Bắc?
Khang mỉm cười:
- Bố mẹ tôi người Bắc, ông cụ ở trong quân đội thời Cộng Hoà, làm việc tại quân đoàn IV, và sinh tôi tại đó năm 1974, nên có thể coi mình là người Cần Thơ.
- À ra thế, vậy thầy qua Mỹ hồi nào?
Khang thấy vui vui với người đàn bà tính tình cởi mở:
- Thưa bà, năm 1975.
- Chua choa, vậy là qua Mỹ khi mới một tuổi mà nói tiếng Việt rành quá há. Tui thứ Tư, còn thầy thứ mấy?
Khang bật cười:
- Thứ mười mấy lận. Xin phép gọi bà là thím Tư. Thím cứ gọi tôi là Khang.
Bà Tư cũng cười, chỉ người con gái ngồi bên trái:
- Con gái tui thứ hai tên Thu, còn đây là cháu ngoại tui, tui đặt nó tên Hường nhưng mẹ nó gọi nó là Rose.
Thu e dè gật đầu chào Khang, đôi mắt to đen láy như có thoáng buồn. Khang cũng im lặng nghĩ ngợi, cái ghế trống đó có lẻ là dành cho ông chồng tới muộn hoặc bước ra ngoài đi đâu đó. Đứa bé dựa vào vai mẹ, mắt nhìn bâng quơ, ngoan như con nai hiền. Đây phải là một gia đình hạnh phúc nhưng sao đôi mắt Thu lại quá buồn? Khang cúi đầu, lơ đãng nghe những bài diễn văn, hờ hững vỗ tay theo mọi người, và như choàng tỉnh khi bà Tư nghiêng đầu nói nhỏ vào tai mình:
- Chà, ông Mỹ này nói mấy câu tiếng Việt coi tức cười quá há.
Phần nghi lễ đã chấm rứt, Khang thở phào:
- Ông nghị viên đó thích cộng đồng Việt Nam mình lắm nên có buổi lễ nào cũng tới, cũng mặc áo dài, và nói vài câu tiếng Việt. Tôi làm phóng viên nên gặp ổng hoài.
- Ủa? Thầy Khang làm phóng viên cho báo nào vậy? Báo Mỹ hay báo Việt?
- Báo Mỹ thím Tư à. Tôi cũng có viết tạp ghi cho một tờ báo Việt nữa.
- Chèng đét ơi. Học tiếng Việt hồi nào, ở đâu mà viết được cả tiếng Việt vậy?
Khang mỉm cười:
- Khi nhỏ tôi có theo học trường Hồng Bàng, nhưng đa phần là do ông cụ tôi dạy.
Nghĩ tới cha, Khang buồn buồn kể tiếp:
- Bố tôi nghiêm lắm. Bắt tôi quì vì đánh vần chữ ‘nghèo’ mấy lần không xong. Bây giờ ông cụ mất rồi, mỗi lần viết chữ này là tôi lại chạnh lòng nhớ bố tôi.
Bỗng nhiên Thu hỏi rụt rè:
- Xin lỗi anh Khang, anh cho hỏi, anh viết tạp ghi dùng bút hiệu gì ạ?
Khang thấy vui vì cô gái chú ý tới câu chuyện của mình:
- Tôi ký tên là Hưng Việt cô Thu ạ.
Giọng Thu như reo vui:
- Ồ, như vậy là anh viết mục ‘Quê Nhà Yêu Dấu’ trên tờ Làng Ta?
- Vâng, tôi cũng chỉ mới viết cho tờ đó được gần năm nay. Viết cho vui thôi.
- Dạ, Thu hiểu. Anh về Việt Nam thường lắm hay sao mà viết về quê nhà thiết tha như vậy?
Khang cười buồn:
- Cũng chỉ có một lần vì tờ báo Mỹ gửi tôi sang nhân dịp tổng thống Bush thăm Việt-Nam. Tôi có cơ hội đi khắp nẻo đường nên mới viết ‘Quê Nhà Yêu Dấu’ cho tờ báo Việt, vì những gì tôi nhìn thấy làm tôi xúc động, thương xót dân mình.
Đôi mắt Thu long lanh:
- Thu có đọc những bài anh viết về những đứa bé anh gặp trên dọc đường quốc lộ từ Bắc vào Nam. Có lần Thu chảy nước mắt vì thương cảm.
Khang cười buồn:
- Cám ơn cô. Còn có nhiều cảnh đời chúng ta không biết đến, và có thể còn xót xa hơn nhiều. Cô Thu có về VN bao giờ chưa?
Bà Tư chen vào:
- Chưa thầy Khang à. Tụi tui qua đây cũng được mười mấy năm, cũng tính chừng nào có dịp sẽ mang xấp nhỏ về Cần Thơ một lần cho biết. Chúng qua đây khi còn nhỏ hổng biết còn nhớ gì về VN không.
Thu nhìn mẹ:
- Nhớ chứ má. Hồi qua đây con đã hơn 10 tuổi, biết đủ thứ chuyện rồi mà má. Con nhớ dòng sông Hậu Giang, nhớ vườn cây nhà ngoại, nhớ cả những bờ mương tụi con bắt ốc ăn mệt nghỉ đó.
Khang gật gù:
- Cô có cả một tuổi thơ nơi quê nhà. Tôi không có cái may mắn đó.
- Dạ. Thu nhớ nhiều lắm, và đôi lúc cũng muốn viết về tuổi thơ và quê nhà của mình mà không biết viết sao!
- Thì cứ viết những gì cô nghĩ. Kỹ thuật là một phần nhưng những cảm nghĩ chân tình trong bài viết với là quan trọng.
Thu đắn đo:
- Thu có viết ít nhiều nhưng chỉ giữ cho riêng mình. Hay là Thu gửi cho anh, nhờ anh duyệt xét dùm nhé?
Khang vui vẻ gật đầu, móc ví trao business card của mình cho Thu:
- Vâng, tôi sẵn lòng. Cô cứ gửi bài về địa chỉ email này. Thú thật với cô nhiều lúc tôi cũng bí đề tài, gần đến ngày báo ra không có bài, lo phát khùng luôn. Nếu có bài của cô, nhất là lại cùng một đề tài, thì có lúc cô sẽ giúp được tôi đấy.
Thu thẹn thùng cầm danh thiếp của Khang:
- Cám ơn anh. Thu chỉ mới tập viết, làm sao dám mong có bài đăng báo. Anh Khang chỉ vẽ những sai lầm dùm là Thu mừng rồi.
Bà Tư thắc mắc:
- Viết vậy có được tiền không?
Khang mỉm cười:
- Dạ, được $30 mỗi tuần!
- Vậy sao sống!
Thu đập nhẹ vào cánh tay mẹ, trả lời thay cho Khang:
- Thì anh Khang đã nói là viết cho vui mà.
Nhà hàng đã bắt đầu dọn ăn, Khang nhìn cái ghế trống, đưa mắt hỏi Thu:
- Ba của Rose không tới sao?
Thu cúi mặt thở nhẹ:
- Dạ, tối nay ảnh mắc bận ở bệnh viện nên không tới được.
Bé Rose từ nảy vẫn lặng yên bỗng nhiên lên tiếng:
- He’s not my father.
Thu bối rối:
- Mẹ biết, con ngoan nào. Mẹ lấy thức ăn cho con nhé.
Bé Rose yên lặng, nhưng mặt vẫn còn nét hờn giận. Bà Tư ghé tai Khang nói nhỏ:
- Tội nghiệp con bé. Cha mẹ nó ly dị hơn năm rồi, con bé nhớ cha, và vẫn không thích người bạn trai mới của mẹ nó.
Khang thấy mình ngượng ngùng:
- I’m sorry, Rose. I don’t mean that! Xin lỗi cô Thu, tôi vô ý làm cháu buồn.
Thu đưa mắt nhìn Khang, nhưng không nói, chỉ nhè nhẹ lắc đầu, con mắt buồn như phủ sương. Khang cũng không nói gì thêm, cúi nhìn đĩa thức ăn của mình. Mọi ngưòi đều yên lặng cho đến khi xong bữa ăn, bà Tư mới nhìn ngón tay đeo nhẫn của Khang:
- Bà nhà hôm nay cũng bận sao?
Khang nghe nhói đau trong lồng ngực, thở một hơi dài, từ tốn trả lời:
- Nhà tôi mất được vài năm rồi thím.
Đến lượt bà Tư ngỡ ngàng ngồi yên. Khang giơ cao bàn tay nhìn chiếc nhẫn vàng lòng buồn hiu hắt. Thu nhìn anh, ánh mắt xót xa. Khang gượng cười đứng lên:
- Chào thím và cô, tôi cần về sớm.
Anh lại gần vuốt tóc bé Rose:
- Rose, chú … ước gì chú …
Khang không nói hết câu, gật đầu chào mọi người một lần nữa, vội vàng hướng về phía cửa ra vào. Trời vừa đổ mưa, những hạt mưa nhẹ như hơi nước hắt vào mặt, Khang để yên không buồn đưa tay vuốt. Chưa ai ra về, bãi đậu xe còn vắng lặng, Khang mở cửa xe, ngồi ngửa đầu trên ghế. Những giọt nước mưa, và nước mắt, lăn trên trên gò má, mặn bờ môi. Khang nấc lên, mình ơi, sao mình và con bỏ anh trên đời này?
Nắng Trên Đồi Cali Nắng Trên Đồi Cali - Sưu Tầm